Yêu Giả Vi Vương

Chương 619

Sau năm ngày ở cùng với mọi người, Tiêu Lãng khởi hành. Hắn cũng không truyền tống bay thẳng đến phương bắc, mà truyền tống về hướng đông bắc.

Hắn muốn đi Long Nguyên Phủ. Long Nguyên Phủ ở phía đông nam Thiên Châu, là phạm vi thế lực của Thiên Đế Lạc Diệp. Hắn tất nhiên không phải đi gây phiền phức cho Thiên Đế Lạc Diệp. Hắn đi đón người.

Lần này Tiêu Lãng một thân một mình, chỉ mang theo huyễn ma thú Tiểu Bạch giải buồn trên đường, nên tốc độ truyền tống rất nhanh. Hắn căn bản không dừng lại, chỉ trong thời gian hai ngày đã tới Long Nguyên Phủ.

Hắn không tiếp tục truyền tống đi tới phủ vực khác, mà truyền tống đi tới trong một tiểu thành. Sau khi đến tiểu thành, hắn một đường gấp rút chạy về phía tây. Phía tây của tiểu thành này là một núi hoang. Trong ngọn núi có hai người đang tiềm tu. Đó chính là Tiêu Phù Đồ và Bát gia!

Thời gian trước Tiêu Lãng đã muốn sai người đưa bọn họ trở về Thần Hồn Phủ. Nhưng hắn chỉ sợ phái người tới không tìm được bọn họ. Lần này tiện đường lại đây, đương nhiên hắn phải dẫn hai người trở lại.

Nửa canh giờ sau, Tiêu Lãng đi tới bên trong một ngọn núi hoang, tại một sơn cốc bí mật, tìm được một lối vào. Sau khi xác định cạm bẫy gần đó vẫn bình yên vô sự, hắn thở phào nhẹ nhõm. Hai người vẫn ở bên trong.

- Ai?

Tiêu Lãng vừa tiến vào trong thông đạo, bên trong lập tức truyền đến một tiếng gầm thét. Một sát khí cũng tràn ra. Đó là khí tức của Tiêu Phù Đồ.

- Thúc thúc Phù Đồ, Bát gia, là ta!

Tâm tình Tiêu Lãng nhất thời tốt lên. Hắn cười dài một tiếng, bắn nhanh vào trong thông đạo. Cũng không lâu lắm, phía trước đã có hai thân ảnh lập tức bắn mạnh đến. Đó không phải là Tiêu Phù Đồ và Bát gia thì còn có thể là ai?

- Tiêu Lãng! Thiếu chủ!

Trên mặt Tiêu Phù Đồ và Bát gia đầy vẻ vui mừng. Hai người luôn ở trong này tiềm tu, chưa từng bước ra ngoài một bước. Hai người vốn cho rằng sẽ không còn gặp lại Tiêu Lãng, hoặc là nhiều năm sau mới có tin tức của hắn. Thật không ngờ Tiêu Lãng lại tới tìm bọn họ nhanh như vậy.

- Ha ha, thúc thúc Phù Đồ, thúc thúc đã đạt được Chư Vương lục trọng, không tồi! Bát gia ngươi chiến kỹ Thiên Ma cũng nhanh chóng đạt được nhất trọng đỉnh phong!

Tiêu Lãng cẩn thận cảm ứng một chút, tâm tình cũng tốt hơn. Hắn cũng không nhiều lời kéo hai người chạy ra phía ngoài. Dọc đường đi, hắn kể cho hai người nghe một hồi. Bát gia nghe xong trợn mắt há hốc mồm. Tiêu Phù Đồ cũng chấn động kinh ngạc.

- Thiếu chủ, thiếu chủ từng giết hai Thiên Đế? Vẫn có một... phủ vực? Hiện tại ở Thiên Châu không người nào dám giết thiếu chủ sao?

Bát gia vô cùng khiếp sợ. Đối với hắn mà nói, cường giả Nhân Hoàng đã là chí cường giả. Nhân vật cường giả Thiên Đế càng cao cao tại thượng giống như quân vương. Không nghĩ tới Tiêu Lãng lại có thể lăn lộn đến được tình trạng như vậy. Ngay cả ở Thiên Châu cũng có phủ vực của riêng mình.

Ba người một đường truyền tống. Bát gia hưng phấn nhất. Hắn hận không thể trong vòng một ngày chạy tới Thần Hồn Phủ, xem địa bàn thuộc về đại lục Thần Hồn của mình. Tiêu Phù Đồ lại có chút trầm mặc. Hiển nhiên hắn vẫn canh cánh trong lòng chuyện chuyện của Tiêu Ma Thần.

Việc này Tiêu Lãng cũng không tiện khuyên bảo. Núi Dạ Ma là thập đại cấm địa sinh mệnh. Thiên Đế Chí Tôn đi vào cũng phải chết. Tiêu Ma Thần và Lục Minh chắc hẳn đi vào cũng là một đi không trở lại. Thiên Châu mỗi thời mỗi khắc đều có vô số võ giả chết đi. Điều này rất bình thường. Tiêu Phù Đồ chỉ có một đứa con trai, vẫn gửi gắm kỳ vọng cao. Hắn nhung nhớ trong lòng cũng là bình thường.

Ba người không ngừng nghỉ, ngày đêm liên tục truyền tống về Thần Hồn Phủ. Chỉ sau năm ngày, bọn họ đã tới Thần Hồn Phủ. Ba người mới vừa vào phủ thành chủ, kết quả phát hiện đám người Đông Phương Bạch, Nghịch Thủy Lưu vừa truyền tống lại đây. Ẩn đế cũng dẫn theo Hắc Minh và một vài đệ tử Ẩn Tông truyền tống đến. Trà Mộc đang bận bộn tiếp đón mọi người.

Một nhóm người gặp mặt lại vui mừng một hồi. Trà Mộc không còn cô đơn nữa, cũng có người giúp đỡ. Tuy rằng người Thần Hồn Phủ có thực lực quá thấp, chỉ có điều bọn họ có Tiêu Lãng làm chỗ dựa, đại gia tộc Thần Hồn Phủ còn ai dám ngỗ nghịch?

Tiêu Lãng hoàn toàn tín nhiệm Trà Mộc, tất cả mọi chuyện đều để hắn toàn quyền chịu trách nhiệm. Người đại lục Thần Hồn cũng để hắn đi thu xếp, để tránh đắc tội với người, làm một chưởng quỹ hất tay. Lại thêm Mộc Tinh Dã phối hợp quản lý nửa năm, Thần Hồn Phủ thật ra không có xuất hiện nhiễu loạn gì.

Tiêu Lãng đợi ở trong Thần Hồn Phủ hai ngày, thu xếp tốt cho mọi người, bàn giao tất cả mọi chuyện. Sau đó hắn chuẩn bị khởi hành đi Bắc Minh. Tiêu Lãng còn chưa ra ngoài, Trà Mộc đã vội vã đi tới, sắc mặt ngưng trọng đưa cho Tiêu Lãng một bức thư.

- Gì vậy?

Tiêu Lãng cau mày. Người quen sẽ truyền tin cho hắn, người chưa quen tại sao lại đưa thư cho hắn? Lẽ nào Âu Dương Lãnh Yên lại tìm mình?

- Tiểu Lãng Lãng, ta bị bắt. Mong hãy mang năm trăm vạn huyền thạch đến Hỏa Long Đảo chuộc thân. Trong vòng nửa năm không tới, ta sẽ bị xử tử - Thanh Minh!

Xem xong thư, Tiêu Lãng không cảm giác khiếp sợ, càng không phẫn nộ, trái lại cảm thấy có chút khó hiểu. Hắn ném lá thư cho Trà Mộc. Trà Mộc xem lướt qua, cũng cảm thấy kinh ngạc.

Thanh Minh bị bắt? Yêu cầu năm trăm vạn huyền thạch chuộc thân?

Chuyện này làm sao xem là một trò đùa dai. Hoặc là người bắt cóc Thanh Minh, đầu có vấn đề?

Giờ phút này Tiêu Lãng có thân phận gì? Mê Thần Cung thông báo thiên hạ, bảo vệ hắn mười năm. Nói cách khác... trong mười năm này, hắn muốn động ai thì động, nhưng người khác không thể động vào hắn. Thiên Đế không người nào dám động tới hắn, Nhân Hoàng cảnh hắn có thể quét ngang một mảnh. Hiện tại bất kỳ một thế lực nào đắc tội Tiêu Lãng, cũng sẽ có kết cục hết sức thảm.

Nhưng hiện tại lại có người bắt cóc người của Tiêu Lãng, còn đưa thư tới vơ vét, muốn năm trăm vạn huyền thạch? Đây không phải là trò đùa, vậy người nghĩ ra ý tưởng này, đầu khẳng định có vấn đề.

Vấn đề là...

Thế giới này, người gọi Tiêu Lãng là Tiểu Lãng Lãng chỉ có duy nhất một mình Thanh Minh. Đối phương còn truyền tin đưa đến Thần Hồn Phủ. Hiển nhiên hắn phải biết mối quan hệ giữa Tiêu Lãng và Thanh Minh. Còn có một điểm đáng ngờ, Thanh Minh vẫn rất kiên cường, tại sao lại nguyện ý viết lá thư này?

Tiêu Lãng và Trà Mộc có vô số băn khoăn, hoang mang. Nhưng bất kể thế nào, xem ra bọn họ vẫn phải đi Hỏa Long Đảo một chuyến.

- Trà Mộc ngươi sai người đi thăm dò xem Hỏa Long Đảo ở đâu?

Trầm ngâm một hồi vẫn nghĩ không ra, Tiêu Lãng cũng không suy nghĩ nhiều nữa, căn dặn Trà Mộc một hồi. Trà Mộc vuốt đầu đi ra ngoài, tìm người tìm hiểu địa điểm của Hỏa Long đảo. Rất nhanh hắn đã lấy về một tấm địa đồ.

- Biển Thần Hồn? Còn ở cách Lãnh Đế phủ không xa? Chẳng lẽ là người của Lãnh Đế?

Tiêu Lãng vừa nhìn vào địa đồ, liền cảm thấy nghi ngờ hơn. Trong khoảng thời gian hắn đi Thần Khải phủ, Lãnh Đế, Thiên đế Vô Ngân, Thiên đế Cuồng Nhân, Thiên đế Luân Hồi và một đám Thiên Đế ở khu vực phía đông đều đưa lễ vật tới, thể hiện thành ý. Trận chiến ở bên ngoài Thần Hồn Phủ đã truyền khắp Thiên Châu. Người của Lãnh Đế làm sao có thể ngu xuẩn như vậy?

Nghĩ không ra thì không thèm nghĩ nữa. Hỏa Long đảo cũng không xa. Tiêu Lãng quyết định đi một chuyến, xem thử rốt cuộc tình hình thế nào. Hắn dẫn theo ba mươi Nhân Hoàng đỉnh phong, một đường truyền tống tới Lãnh Đế phủ. Sở dĩ hắn dẫn người gióng trống khua chiêng đi, là không muốn làm lớn chuyện. Bằng không một mình Tiêu Lãng đi vào, sợ là toàn bộ mọi người trong Hỏa Long đảo sẽ phải chết.

Quả nhiên, Tiêu Lãng dẫn theo nhiều người như vậy, một đường truyền tống rời đi, khiến nhân vật lớn ở phủ vực gần đó quan tâm. Đám người Thiên đế Vô Ngân, Thiên đế Cuồng Nhân, Thiên đế Luân Hồi nhận được tin tức, thi nhau truyền tống tới Lãnh Đế phủ, muốn xem thử Tiêu Lãng rốt cuộc muốn làm gì.

Tiêu Lãng rất nhanh đã truyền tống đến Lãnh Đế phủ. Điều khiến hắn có chút bất ngờ chính là Lãnh Đế lại không ở đó? Mà hắn đứng ở trên quảng trường một lát, lại không có một nhân vật lớn nào bên trong Lãnh Đế Phủ tới bắt chuyện?

Ban đầu hắn muốn tìm Lãnh Đế thông báo trước một tiếng, đề nghị thả Thanh Minh ra là được. Nhưng hiện tại Lãnh Đế phủ làm như vậy, Tiêu Lãng cũng không khách khí nữa, một đường truyền tống tới sát bờ biển, sau đó dẫn theo ba mươi Nhân Hoàng đỉnh phong tới thẳng Hỏa Long đảo.

Bình Luận (0)
Comment