Tâm tình Ma Cao rất tốt. Giờ phút này hắn đang ở trong vực diện Yên Hỏa, vực diện lớn thứ hai tại Bắc Minh! Hắn mang theo mệnh lệnh của công tử Ma Tiêu đến đây, làm Tuần Sát Sứ, tuần tra các vực diện lớn ở Bắc Minh.
Năm đó một trận đại chiến kia, Ma gia dẫn theo tất cả cường giả Thiên Đế ở phía bắc Thiên Châu muốn chinh phục Bắc Minh. Tuy rằng cuối cùng bị sứ giả Mê Thần Cung ngăn cản, nhưng nhưng trên danh nghĩa Bắc Minh đều thuần phục Ma gia. Đương nhiên chỉ là trên danh nghĩa. Trên thực tế vực diện lớn Bắc Minh đều độc lập.
Bởi vì có Mê Thần Cung, người Ma gia cũng học thông minh, không tiếp tục nghĩ tới chuyện dùng sức mạnh chinh phục những vực diện này, trái lại phát triển trở thành đồng minh, âm thầm khống chế một vài vực diện nhỏ, chọn dùng sách lược xâm chiếm từng bước. Cho dù các vực diện lớn Bắc Minh đều hiểu rõ ràng, những năm qua Ma gia khống chế không ít vực diện nhỏ nhưng không thể làm gì, trái lại càng sợ Ma gia hơn.
Cho nên những vực diện lớn này tuy rằng không bị Ma gia khống chế, nhưng quyền nói chuyện của người Ma gia ở Bắc Minh vẫn rất lớn. Ví dụ như giờ phút này Ma Cao dẫn người đi tuần, đã được các vực diện lớn Bắc Minh đặc biệt coi trọng. Hiện tại, vực diện Yên Hỏa tập trung rất nhiều công tử tiểu thư của các vực diện lớn, cố ý tới đây làm bạn cho sứ giả Ma gia hài lòng.
Sành ăn, cầm các loại bảo vật huyền thạch, cùng mấy mỹ nữ thượng đẳng vui vẻ ngày đêm.
Cuộc sống của Ma Cao quá tốt. Thậm chí hắn còn dự định lần sau tuần tra, tiếp tục dẫn đội đến đây.
Hắn chấp hành mệnh lệnh của công tử Ma Tiêu rất đúng chỗ. Chuyện của Tiêu Lãng, hắn thêm mắm dặm muối nói ra, truyền thành Tiêu Lãng là thiên tài số một Thiên Châu. Thuận tiện uyển chuyển biểu đạt ý tứ công tử Ma Tiêu nhìn hắn khó chịu. Cuối cùng hắn còn mịt mờ tiết lộ giờ phút này Tiêu Lãng đang lang bạt ở Bắc Minh, nói là đi khắp thiên hạ mạnh mẽ giẫm đạp lên tất cả các công tử thiên tài trong thiên hạ để tìm đạo.
Một vài công tử tiểu thư vực diện lớn vừa nghe liền vỗ bàn đứng dậy, vô cùng phẫn nộ. Chỉ có điều tất cả mọi người không phải là người ngu. Bọn họ không lập tức ra mặt. Bản thân là công tử tiểu thư đại gia tộc làm sao có khả năng không có chút đầu óc?
Chỉ chờ chuyện Tiêu Lãng ngang ngược không ái ngại xuyên qua vô số vực diện truyền tới Vực diện Yên Hỏa, đám công tử tiểu thư này mới hoàn toàn nổi giận. Dưới cái nhìn của bọn họ, Tiêu Lãng làm vậy thật sự là chạy đến Bắc Minh đến tìm đạo. Khiêu khích như vậy rõ ràng chính là tuyên chiến với tất cả công tử tiểu thư Bắc Minh.
Thúc thúc có thể nhẫn nhịn, thẩm thẩm không thể nhịn được. Mấy đại công tử tiểu thư hợp lại bàn tính, quyết định phái người ra tay, giáo huấn Tiêu Lãng một chút, chèn ép cho hắn bớt kiêu ngạo một chút.
- Chư vị, tuyệt đối đừng để xảy ra án mạng. Tiêu Lãng ở Thiên Châu vẫn có chút bối cảnh. Nếu chẳng may xảy ra chuyện cũng không ổn!
Ma Cao vừa nghe các vị công tử tiểu thư muốn cho người động thủ, lập tức kinh ngạc kêu lên, nhưng trong lòng hắn lại cười lạnh đến mức không ngậm miệng lại được.
Đệ nhất công tử vực diện Yên Hỏa, Hỏa Độc Vân cười lạnh một tiếng nói:
- Đặc sứ yên tâm, chỉ giáo huấn hắn một chút thôi. Bối cảnh? Bối cảnh của hắn có thể lớn tới mức nào? Lẽ nào có thể lớn hơn Ma Đế phủ và Thần Cung? Ha ha!
Mấy công tử và hai tiểu thư còn lại cũng liếc mắt nhìn nhau, khóe miệng đều lộ ý cười. Vị Ma gia này trên danh nghĩa là chủ nhân. Nếu như Thiên Châu có đại gia tộc muốn trả thù Bắc Minh, bọn họ có thể ngồi yên không để ý sao? Lùi một vạn bước nói, bối cảnh nào có thể có lớn bằng Mê Thần Cung? Tại Bắc Minh, Ma gia là một trong mười đại gia tộc Thiên Châu. Gia tộc còn lại ai dám đến gây sự? Lại nói nữa, bọn họ đã căn dặn thủ hạ chỉ đánh tàn phế, không giết chết mà thôi.
- Ách...
Ma Cao vừa đúng lúc sửng sốt, sau đó nở nụ cười tự giễu. Hắn không nhiều lời nữa cùng mọi người uống rượu. Nhưng trong lòng hắn lại không ngừng mừng thầm. Lấy tính cách của Tiêu Lãng, có người muốn giáo huấn hắn sao? Sợ là sẽ ồn ào tới lật trời đi! Chỉ cần gây ra chuyện ầm ĩ lớn, cuối cùng khẳng định không thể thu thập được. Đến lúc đó sẽ hoàn toàn chọc giận mấy vực diện lớn ở Bắc Minh. Chuyện khẳng định sẽ càng dễ chơi hơn.
Ngược lại hắn đã nhắc nhở bọn họ, đừng để xảy ra án mạng. Cho dù Mê Thần Cung truy cứu xuống, cũng không liên quan đến Ma gia. Bản thân con dân do Mê Thần Cung ngươi bảo vệ giết chết Tiêu Lãng. Sau khi việc này xảy ra lại tìm tới trên đầu Ma gia, vậy làm sao nói được?
Rượu uống say đến bảy phần, mọi người tận vui rời đi. Ma Cao ôm hai nữ tử cực phẩm ánh mắt mông lung đi vào trong hậu viện. Trên đường đi hắn vẫn còn cười khẽ. Khóe miệng cong lên không khép lại được. Chuyện dường như càng chơi càng vui!
...
Chuyện thực sự chơi vui!
Giờ phút này đột nhiên Tiêu Lãng cảm giác rất lạ. Hắn đang ngang qua một vực diện nhỏ, đường phía trước lại bị một công tử dẫn theo một đám cường giả Nhân Hoàng cản lại. Hơn nữa công tử này lại coi trọng chiến xa của hắn, nói rõ Tiêu Lãng dám ở trên vực diện của bọn họ đấu đá lung tung, hoặc là lưu chiến xa chí tôn lại bồi thường tổn thất, hoặc là một chân lưu lại, hơn nữa còn là... chân giữa!
Tiêu Lãng vẫn cho rằng Bắc Minh là nơi Mê Thần Cung canh giữ, theo lý thuyết chuyện bọn họ muốn bảo vệ mình mười năm hẳn đã sớm truyền khắp Bắc Minh chứ? Cho dù Bắc Minh bế quan toả cảng, độc lập với thế giới bên ngoài, những đại gia tộc vực diện lớn này chung quy cũng phải tìm hiểu chút chuyện lớn xảy ra tại Thiên Châu?
Cho nên hắn ở trong vực diện nhỏ của Bắc Minh vẫn đi xuyên thẳng qua. Đương nhiên... hắn chưa bao giờ đả thương người. Có mấy lần, võ giả trong vực diện chặn lại, hắn đều trực tiếp khống chế chiến xa chí tôn tránh khỏi, nhanh chóng rời đi.
Ngày hôm nay công tử này xuất hiện, khiến hắn rất bất ngờ. Công tử này rõ ràng không giống như người ở trong vực diện nhỏ này. Bởi vì vực diện này nhỏ như vậy, không thể nào có nhiều cường giả Nhân Hoàng như vậy. Nói cách khác... Công tử này tới vì hắn.
Hắn không biết trong này có âm mưu quỷ kế gì. Nhưng hắn không chuẩn bị tùy tiện phát sinh mâu thuẫn với người Bắc Minh. Cũng không phải vì hắn sợ hãi người Bắc Minh. Chỉ vì nơi này là nơi Mê Thần Cung canh giữ, hắn có chuyện đến nhờ Mê Thần Cung giúp, lại tàn sát con dân hắn bảo vệ, sợ rằng Mê Thần Cung sẽ tức giận!
Hơn nữa đã trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn cũng không thèm so đo với đám công tử bình thường ngu ngốc. Tên ngu xuẩn này không điều tra tình huống rõ ràng, liền dẫn theo năm cường giả Nhân Hoàng ngũ trọng đến khiêu khích. Đây không phải là ngu xuẩn thì là gì?
Cho nên hắn lạnh lùng mở miệng nói:
- Trở lại nói cho chủ tử của ngươi biết, ta tới Bắc Minh bàn bạc chút chuyện. Sau khi mọi chuyện xong xuôi ta sẽ lập tức trở lại Thiên Châu. Ta không có ý đối địch với các vực diện Bắc Minh. Đừng đến gây chuyện với ta. Hiểu chưa?
Nói xong hắn không nhìn mấy người đó, chiến xa chí tôn lướt qua một độ cong, dưới ánh mắt trợn mắt há hốc mồm của mấy người, lấy tốc độ khủng khiếp hóa thành lưu quang bay về phía bắc.
Công tử này chỉ dẫn theo Nhân Hoàng ngũ trọng. Chiến xa chí tôn bay hết tốc lực tốc độ lại ngang với Nhân Hoàng đỉnh phong. Bọn họ căn bản không đuổi kịp. Mấy người chỉ có thể xấu hổ nháy mắt, nhìn nhau.
Chỉ một lát sau, công tử này liền nổi giận.
Tiêu Lãng và hắn khai chiến, giết người của hắn, hắn cũng không cảm thấy tức giận như thế. Hắn cảm giác chưa bao giờ chịu sự sỉ nhục như vậy. Bị người ta không thèm nhìn ngó tới, bị người ta xem thường, giống như một con sư tử xem thường một con chó săn tới khai chiến vậy.
Đối với công tử ca mà nói, mặt mũi là vấn đề lớn nhất, tôn nghiêm có thể làm cho bọn họ liều lĩnh. Ngay lập tức hắn lấy ngọc phù truyền tin ra, truyền tin cho Hỏa Độc Vân:
- Người của ta không phải là đối thủ của hắn. Người này quả nhiên là tới tìm việc. Hắn tuyên bố muốn san bằng tất cả công tử Bắc Minh để tìm đạo. Hắn chỉ mặt gọi tên muốn... đạp ngươi xuống dưới chân!
Công tử này hiển nhiên lực lượng không đủ mạnh, có thể điều động nhân thủ mạnh nhất là Nhân Hoàng ngũ trọng. Hắn biết rõ bản thân mình không thể tự tìm lại mạt mũi. Nếu muốn khiến Tiêu Lãng ở lại Bắc Minh, vậy chỉ có khiến Hỏa Độc Vân đệ nhị công tử của Bắc Minh ra tay!