Yêu Giả Vi Vương

Chương 644

- Ừm, thực sự có vấn đề. Con vật nhỏ này lại biến dị, biến thành linh thú linh hồn! Chỉ có điều ngươi không biết cách để mở ra thần thông của nó!

Cung chủ Mê Thần Cung gật đầu, sau đó đột nhiên đưa ra một yêu cầu rất đường đột:

- Tiêu Lãng, có thể để con thú nhỏ này ở lại Mê Thần Cung hay không? Trong vòng mấy năm, có ta đào tạo, nhiều không dám nói, nó chắc hẳn có thể miễn cưỡng đạt được thực lực hung thú trăm vạn năm!

- Hung thú trăm vạn năm?

Mắt Tiêu Lãng trợn tròn, không dám tin tưởng nhìn Tiểu Bạch ở trong tay áo. Hung thú trăm vạn năm đây có thể tương đương với Thiên Đế. Trong vòng mấy năm, con vật nhỏ này lại có thể đạt được thực lực Thiên Đế sao?

Nếu như không phải cung chủ Mê Thần Cung nói ra lời này, Tiêu Lãng nhất định sẽ cho đối phương một tát tai, khiến hắn tỉnh táo lại một chút...

Bản thân huyễn ma thú không có lực công kích, chỉ có thể thay đổi thân hình. Tốc độ xem như không tệ. Chỉ có điều giờ phút này đối với hắn mà nói, chút tốc độ ấy hoàn toàn không đáng kể.

Sở dĩ Tiêu Lãng mang theo Tiểu Bạch đến Bắc Minh, là bởi vì Tiểu Bạch muốn đi cùng hắn. Trên đường đi hắn cũng muốn có bạn. Đương nhiên một điểm quan trọng nhất là thân thể Tiểu Bạch có thể biến thành rất nhỏ, hắn dễ dàng bảo vệ nó.

Sau khi Tiểu Bạch đến Thiên Châu, thực sự có chút không ổn. Đặc biệt là lần trước, nó đã ngủ say hơn nửa năm. Hiện tại nó vẫn thích ngủ. Chỉ có điều bản thân nó cũng không có thay đổi quá lớn. Tiêu Lãng kiểm tra rất lâu vẫn không phát hiện ra vấn đề gì, cho nên không để ý lắm. Không nghĩ tới nó thật sự biến dị? Hơn nữa còn biến thành linh thú loại linh hồn?

- Lưu lại? Được!

Tiêu Lãng không chút do dự đáp ứng. Thực lực của Tiểu Bạch trở nên mạnh mẽ, đối với mình cũng là sự trợ giúp rất lớn. Hơn nữa để nó ở lại Mê Thần Cung cũng vô cùng an toàn. Nói không chừng Tiểu Bạch có thể thức tỉnh được thần thông cường đại nào đó, linh trí còn có thể tăng thêm một bước thì sao? Giống như Nhàn Kỳ Lân của Nhàn Đế hay là con rồng bạc lớn của Lãnh Đế.

- Chít chít!

Tiêu Lãng hiểu được ý của Tiêu Lãng, không ngừng lắc đầu. Đôi mắt nhỏ tỏ ra vô cùng đáng thương, hiển nhiên không muốn rời khỏi Tiêu Lãng.

Tiêu Lãng bế Tiểu Bạch từ trong tay áo ra, nâng nó lên mỉm cười nói:

- Tiểu Bạch, ngươi ở lại đây đi. Thân thể của ngươi có chút vấn đề, cần nhờ các đại nhân Mê Thần Cung giúp ngươi! Bọn họ sẽ không làm hại ngươi. Chờ thân thể ngươi khỏe lại, thực lực trở nên cường đại hơn, ta sẽ đến đón ngươi.

Cung chủ Mê Thần Cung cũng nói xen vào:

- Con vật nhỏ, Mê Thần Cung ngươi đi hay ở đều được. Ta chỉ vì thấy ngươi biến dị, bên trong thân thể ẩn chứa năng lượng linh hồn cường đại nhưng không biết cách sử dụng, có chút đáng tiếc. Mê Thần Cung có một mạch tu luyện chính là linh hồn. Chúng ta cũng coi như hữu duyên!

Tiểu Bạch cảm nhận được thiện ý của cung chủ Mê Thần Cung. Tiêu Lãng khuyên nhủ một hồi, nó không phản đối nữa, chỉ có chút u oán nhìn Tiêu Lãng. Ánh mắt được nhân cách hóa của nó khiến Tiêu Lãng mềm lòng, thiếu chút nữa thì không nỡ bỏ nó ở lại.

Cuối cùng Tiêu Lãng đành nhẫn tâm cáo từ rời đi. Tiêu Thanh Y, Hồng Đậu, Liễu Nhã vẫn đang ở Thần Khải phủ chờ hắn tới đón các nàng trở lại. Mọi chuyện đã nói xong, cung chủ Mê Thần Cung cũng không có ý giữ hắn lại. Hắn tất nhiên cũng xấu hổ nếu cứ mặt dày ở lại.

Tiêu Lãng đi ra khỏi điện. Thanh Mộc Ngọc đầu trọc mặc áo giáp trắng quả nhiên chờ hắn ở bên ngoài. Tiêu Lãng nói thẳng phải trở về. Thanh Mộc Ngọc cũng không nói gì, chỉ mỉm cười gật đầu sau đó nắm lấy thân thể hắn lóe lên. Lát sau đã xuất hiện ở bậc thang thứ 15 vạn kia.

Giờ phút này vô cùng quỷ dị, Tiêu Lãng lại không cảm nhận được chút uy áp nào. Thân thể đứng sững ở trên bậc đá. Hắn đưa tay lên trên là có thể chạm đến đám mây. Nhìn xuống phía dưới, có thể thấy được mặt đất bao la rộng lớn xung quanh.

- Lời hứa của Mê Thần Cung sẽ không mất hiệu lực. Cố gắng tu luyện!

Thanh Mộc Ngọc vỗ vỗ vai Tiêu Lãng, thân thể lóe lên biến mất khỏi bậc đá. Tiêu Lãng âm thầm gật đầu. Xem ra chuyện mình gặp phải ở Bắc Minh, Mê Thần Cung hiểu rõ như lòng bàn tay. Chỉ là khi mình còn chưa chết, sẽ không xuất hiện mà thôi. Toàn thân hắn trở nên thoải mái hơn. Con đường trở lại hẳn sẽ không gặp quá nhiều sóng gió chứ?

Hắn dễ dàng cất bước đĩuống phía dưới. Đang ở trên cao, tầm nhìn vô cùng thoáng đãng. Tiêu Lãng nhìn lướt qua xung quanh, tâm thần sảng khoái. Thời gian lên núi mất hơn một ngày, nhưng xuống núi lại chỉ cần gần nửa canh giờ.

Thời điểm Tiêu Lãng đi xuống, thủ sơn nô kia lập tức mở mắt ra. Ánh mắt hắn không còn vẩn đục nữa, trái lại tinh quang sáng rực nhìn chằm chằm vào Tiêu Lãng. Trong mắt hắn lộ vẻ tán thưởng, nhưng không nói một câu nào.

Tiêu Lãng chắp tay hành lễ, sau đó lập tức nhanh chân đi về phía nam. Chạy được trăm dặm, hắn trực tiếp xé rách không gian bay vượt qua hư không rời đi.

Khi đến khó nhọc, giờ phút này về thật ra rất đơn giản, Tiêu Lãng hoàn toàn không cần nhìn đường, một đường bay vượt qua hư không về phía nam là được. Khi đến biển Băng Tuyết, hắn lại cưỡi chiến xa chí tôn bay về phía Thiên Châu.

Tuy nhiên hắn vẫn cảm thấy rất đau đầu. Sau mỗi lần bay vượt qua hư không bị người phát hiện, vẫn có một đám võ giả kêu đánh kêu giết. Hiển nhiên Mê Thần Cung còn chưa truyền mệnh lệnh xuống. Chỉ có điều hắn cũng không quá lo lắng. Dù sao chỉ cần bay vượt qua hư không một, hai ngày nữa là có thể vượt qua Bắc Minh. Cho dù có người truy sát, cũng không thể biết được hành tung của hắn chứ?

Lại nói nữa... Thanh Mộc Ngọc nam tử mặc giáp trắng đầu trọc kia không phải đã nói rồi sao? Lời hứa của bọn họ vẫn hữu hiệu. Trong vòng mười năm lực sẽ bảo vệ mình không chết!

Suy nghĩ đều tốt đẹp, nhưng hiện thực lại cực kỳ tàn khốc!

Khi Tiêu Lãng bay vượt qua hư không tới lần thứ mười hai, vẫn không gặp phải nguy hiểm. Nhưng vào lần thứ mười ba, hắn xé rách một vết nứt không gian đi ra, liền phát hiện không ổn!

Bởi vì địa điểm hắn xuất hiện chính là bên trên một thành lớn. Mà khi hắn vừa xuất hiện, một thánh uy Thiên Đế cường đại đột nhiên tản ra, bao phủ hắn vào bên trong.

- Ta ngất... vận may này quá nghịch thiên!

Tiêu Lãng thầm mắng một tiếng. Hắn nhìn thấy Thiên Đế ở phía dưới bắn mạnh tới. Không ngờ đó lại là Thiên đế Sơn Dã, phụ thân của công tử Sơn Tiêu! Hắn lại trực tiếp bay vượt qua hư không đến bên trên chủ thành của vực diện Sơn Dã. Hắn bị Thiên đế Sơn Dã dùng thánh uy đông cứng thân thể trước tiên!

Không gian Bắc Minh vẫn không mấy ổn định. Hắn bay vượt qua hư không với khoảng cách rất ngắn. Đây là chuyện không thể nào giải quyết được. Giờ phút này vận may kém như vậy, hắn cũng không thể làm gì, chỉ có thể cầu khẩn Thanh Mộc Ngọc không gạt người, sẽ đúng lúc xuất hiện cứu hắn ra khỏi miệng hổ!

- Ha ha ha! Thiên đường có đường ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi xông tới! Sơn Tiêu, con trai của ta, phụ thân báo thù cho con đây!

Một âm thanh ẩn chứa sát khí xen lẫn với khoái ý vang vọng bên trên đại thành. Trong hư không, một bàn tay lớn đột ngột xuất hiện, xoay tròn trên không trung. Gió mây bốn phía bị kéo lại hình thành một cơn lốc trong không trung, bao phủ Tiêu Lãng vào trong. Âm thanh sắc bén chói tai vang lên. Thiên đế Sơn Dã đã khởi động công kích linh hồn.

Thiên đế Sơn Dã hiển nhiên thật sự nổi giận, lại không trực tiếp giết chết Tiêu Lãng, mà không ngừng dùng công kích linh hồn, công kích linh hồn Tiêu Lãng, khiến đầu hắn đau như búa bổ đau đến mức không muốn sống. Thiên đế Sơn Dã chuẩn bị khiến lin hồn Tiêu Lãng suy sụp mà chết.

- A, a, a!

Tiêu Lãng chống tay vào đầu, thân thể không ngừng lăn lộn xoay tròn trong không trung. Mắt hắn sắp nứt ra, đau đến mức không ngừng phát ra tiếng rống lớn. Cơ mặt bắt đầu vặn vẹo. Thân thể hắn run lên. Dường như linh hồn đã sắp bị suy sụp.

Công kích linh hồn của trận gió lốc này rất sắc bén. Bên trong gió xoáy liên tục đổi hướng chuyển động, phát ra âm thanh khiến người ta không thể chịu đựng nổi, khiến linh hồn bị thương tổn. Cho dù cường giả Thiên Đế, nếu để mặc cho gió lốc công kích linh hồn, kết cục cuối cùng hoặc là biến thành kẻ ngốc, hoặc là linh hồn tan vỡ!

- Thanh Mộc Ngọc tại sao con chưa ra tay? Không phải hắn có thể xuất hiện trong nháy mắt sao? Chuyện của Bắc Minh, Mê Thần Cung bọn họ không phải rõ như lòng bàn tay sao? A, a, Thanh Mộc Ngọc còn không ra tay đầu ta sẽ nổ tung mất!

Tiêu Lãng không ngừng gầm nhẹ. Chỉ có điều xung quanh không hề có bất kỳ động tĩnh gì khác. Chỉ có tiếng cười gằn của Thiên đế Sơn Dã và tiếng gió lốc rít lên từng dợt!

Trong thành trì phía dưới có trăm vạn con dân, nhưng tất cả đều cười lạnh nhìn lên bầu trời, nơi Tiêu Lãng bị bao phủ trong trận gió lốc, chờ đợi hắn tử vong.

Nhưng mọi người không biết, ở một trăm ngàn dặm trên không trung, một nam tử đã sớm đứng sừng sững ở trên không trung. Trên người nam tử này mặc giáp trắng, đầu trọc. Ánh mắt hắn bình tĩnh nhìn Tiêu Lãng ở phía dưới đang chịu sự đau khổ tuyệt luân. Trên mặt hắn hoàn toàn không chút dao động, cũng hoàn toàn không có ý muốn động thủ. Dường như hắn định trơ mắt nhìn Tiêu Lãng chết đi...

Bình Luận (0)
Comment