Yêu Giả Vi Vương

Chương 949

Mặt Vân Tử Sam không chút thay đổi, mỉm cười nói:

- Vậy được rồi, ngươi đi theo ta đi!

Nụ cười khuynh quốc khuynh thành. Vân Tử Sam từ từ bay hướng Diệt Hồn Điện, ra xa vài trăm thước thì ngoái đầu nhìn.

Vân Tử Sam nói:

- Đúng rồi, nếu là đấu một mình thì ngươi đừng để người của mình đi theo.

Đám người Vô Ngân Thiên Đế, Tiêu Ma Thần, Sát Đế, Mộc Tiểu Đao định phản đối nhưng Tiêu Lãng đưa mắt ra hiệu tránh sang bên. Tiêu Lãng nhảy vài cái đi theo, dặn đám người Vô Ngân Thiên Đế, Tiêu Ma Thần, Sát Đế, Mộc Tiểu Đao khống chế hiện trường chờ hắn trở về. Tiêu Lãng nhìn ánh mắt mọi người lo lắng nhìn mình.

Tiêu Lãng lạnh lùng cười:

- Yên tâm đi, lần này mặc kệ như thế nào... Vân Tử Sam phải chết!

Đám Diệt Hồn, Diệt Địa, Vọng Nguyệt các chủ, Thanh Mộc Thạch, Thanh Mộc Ngọc bị giết, toàn bộ Thiên Ma Vương chấn động, cộng với có Ma Thanh Thanh sẽ không gặp trục trặc gì. Tiêu Lãng có cảm giác với Ma Thanh Thanh, tựa như nàng đối với hắn, khẳng định sẽ không hại đối phương. Thế nên Tiêu Lãng không e ngại gì đi theo Vân Tử Sam rời đi. Vân Tử Sam rạch phá không gian đáp xuống quảng trường đằng trước Diệt Hồn Điện. Tiêu Lãng nhảy vài cái nhẹ nhàng đáp xuống.

Vân Tử Sam không ngừng lại, đi thẳng vào trong đại điện. Lần trước Diệt Hồn Điện bị hủy trong tai kiếp Vực Ngoại Thiên Ma nhưng Diệt Hồn sai người xây lại. Rất nhanh, Vân Tử Sam vào trong một lầu các, Tiêu Lãng đi theo vào, cảm giác cực kỳ quen thuộc. Tiêu Lãng quan sát một lúc, phát hiện chỗ này trang trí giống hệt như Thanh Y các.

- Sao? Không dám đi vào? Yên tâm, Tử Sam không bày mưu kế gì, chỉ muốn tâm sự với ngươi rồi Tử Sam sẽ tự sát.

Người Vân Tử Sam không có chút chiến ý, ngược lại đầy ẩn tình đi vào lầu các, ngồi xuống một cái đình, cầm bình rượu rót hai ly.

Vân Tử Sam không nhìn Tiêu Lãng, một mình lầm bầm:

- Năm đó Hắc Phí ra lệnh muốn ta và phụ hoàng đi Thần Hồn thành. Ta và phụ hoàng biết lần này đi chắc chắn là có đi không có về, đang chuẩn bị nếu không được thì tự sát. Không ngờ Diệt Thiên đi ngang qua phát hiện ta là thần thể, mang về Diệt Hồn Điện.

Tiêu Lãng không vào trong đình, bởi vì chỗ này trang trí giống hệt Thanh Y các làm hắn không ra tay ngay, yên lặng đứng chờ xem Vân Tử Sam bày tò gì.

Vân Tử Sam không nhìn Tiêu Lãng, một mình ngồi, nhấp môi ly rượu.

Vân Tử Sam nhẹ giọng nói:

- Sau đi đến Diệt Hồn Điện, Diệt Hồn rât chú trọng ta, phụ hoàng trở thành Trưởng lão ngoại môn. Phụ hoàng có dã tâm rất lớn, luôn muốn Vân gia phát dương quang đại. Phụ hoàng đi Thiên Châu, muốn xây dựng một vương triều, thống nhất thiên hạ. Một mình ta ở đây. Diệt Hồn rất chú trọng ta, Diệt Thiên đối xử cũng tốt với ta, nhưng Diệt Địa, Diệt Nhân có ý đồ với ta, muốn thân thể của ta. May mắn phút cuối Diệt Hồn ngăn cản bọn họ. Một mình trong Diệt Hồn Điện làm ta rất sợ hãi, không chút vui vẻ, ký thác tâm hồn duy nhất là nhớ đến ngươi.

Rốt cuộc Tiêu Lãng lên tiếng, hắn bình tĩnh nói:

- Còn gì nữa không? Nếu không thì... Ta không có thời gian.

Vân Tử Sam uống mấy hớp, dường như hơi say, cần cổ, vành tai đỏ ửng.

Vân Tử Sam cúi đầu nói:

- Tiêu Lãng, cái ngày thức tỉnh thần hồn là chuyện ngu ngốc nhất ta từng làm trong đời. Ta không mong ngươi sẽ tha thứ, ta chỉ muốn xin ngươi làm một việc cuối cùng.

Mặt Tiêu Lãng không biểu tình nói:

- Ngươi nói đi.

Vân Tử Sam ngẩng đầu lên, Tiêu Lãng liếc qua, nheo mắt lại. Bởi vì mặt Vân Tử Sam đỏ rực, khóe môi có giọt máu đỏ.

Rượu này có độc, là kịch độc.

Cảm nhận hơi thở trong người Vân Tử Sam ngày càng suy yếu, lòng Tiêu Lãng hơi dao động rồi nhanh chóng bình tĩnh lại. Tiêu Lãng có thể lạnh lùng nhưng không phải người vô tình, hắn dời mắt, bất nhẫn nhìn khuôn mặt đỏ máu.

Vân Tử Sam thấy Tiêu Lãng như vậy thì nở nụ cười, hé môi phun ngụm máu.

Vân Tử Sam nhẹ giọng nói:

- Ta chỉ muốn sau khi ta chết ngươi thu di thể của ta vào Tu Di Giới, nếu có thời gian thì mang về chôn trong Cửu Tinh phong. Ngày tháng cùng ngươi săn huyền thú trong Cửu Tinh phong là thời gian ta vui vẻ nhất đời...

Giọng Vân Tử Sam ngày càng nhỏ, khi nói đến câu cuối thì thân thể đã hoàn toàn nằm nghiêng trên bàn, mặt nhìn hướng Tiêu Lãng, mắt khép lại, khóe môi cong lên ngọt ngào, dường như nghĩ đến chuyện nào rất vui.

Phát hiện Vân Tử Sam không có hơi thở, nguyên lực sinh mệnh chậm rãi trôi đi, Tiêu Lãng im lặng xoay lại nhìn khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành. Tiêu Lãng thở hắt ra.

Hết thảy ân oán, hết thảy thị phi đều chấm dứt khi đám người Vân Tử Sam chết. Trong lòng Tiêu Lãng không thấy nhẹ nhõm. Giết những kẻ địch không đội trời chung này không làm Tiêu Lãng thấy thích thú, ngược lại cảm giác vô cùng mệt mỏi, mệt từ sâu tận linh hồn.

Tại sao con người thích đấu tranh như vậy? Sống chung hòa bình không tốt sao? Đấu đến đấu đi, giết tới giết lui có gì thú vị? Tuy Tiêu Lãng biết rõ con đường võ giả là phải chiến đấu, kết quả cuối cùng là hóa thành cát bụi, nhưng hắn cực kỳ ghét nó.

Tiêu Lãng lặng đi giây lát rồi chậm rãi bước tới, đứng ngoài đình nhìn Vân Tử Sam. Tiêu Lãng không định thu Vân Tử Sam vào Tu Di Giới đưa về Thần Hồn đại lục, hắn định chôn nàng tại chỗ. Nói sao cũng quen biết nhau, đừng để bị người hay mãnh thú nào làm bẩn di thể của Vân Tử Sam.

Nhưng vào giây phút này linh hồn Tiêu Lãng truyền đến rung động, trực giác gióng chuông cảnh báo.

Linh hồn Tiêu Lãng bỗng mạnh hơn gấp đôi, năng lượng dò xét cường đại rất nhiều. Tiêu Lãng nhìn Vân Tử Sam, mặt ngoài không có hành động gì nhưng lòng dậy sóng.

Nguy hiểm quá!

Mềm lòng đúng là hại chết người.

Nếu lúc này Tiêu Lãng không chút phòng bị đi tới bỏ di thể của Vân Tử Sam vào Tu Di Giới thì sợ là hắn chết như thế nào cũng không biết.

Mắt Tiêu Lãng chợt bắn ra hai luồng sáng trắng đen không chút báo trước nhập vào đầu Vân Tử Sam, hắn lắc người bóp cổ nàng, tay thì đánh vào bụng nàng.

Bùm!

Vang một tiếng trầm đục, đan điền của Vân Tử Sam vỡ nát. Tiêu Lãng liên tục đánh mấy đấm, đập nát gân mạch trong người Vân Tử Sam. Tiêu Lãng chưa yên lòng, tháo Tu Di Giới khỏi tay Vân Tử Sam, thuạn tiện xé người nàng ra. Khi Tiêu Lãng mò được cây trâm lóe ánh sáng âm u trong tay áo Vân Tử Sam thì khóe môi cong lên nụ cười lạnh lùng.

Vân Tử Sam bỗng mở mắt ra, khẽ thở dài:

- Ài...

Mới rồi rõ ràng Vân Tử Sam không có chút dấu hiệu sự sống vậy mà bây giờ nàng sống lại? Vân Tử Sam không có vẻ gì là xấu hổ vì mình không có mảnh vải che thân, ngược lại cười khổ nhìn Tiêu Lãng.

Vân Tử Sam nhẹ giọng nói:

- Xem ra đi vực diện Thiên Ma một vòng đã hoàn toàn trị khỏi tật mềm lòng của ngươi. Cạm bẫy như vậy bị ngươi nhìn thấu, Tiêu Lãng, ngươi không uổng là nam nhân mà Tử Sam thích.

Tiêu Lãng cười, nhìn làn da như ngọc của Vân Tử Sam, không nói mà chỉ nhìn chằm chằm. Nếu người quen Tiêu Lãng trông thấy nụ cười này liền biết ngày hắn đã tức giận đến tột đỉnh.

Vân Tử Sam đến chết còn muốn tính kế Tiêu Lãng một lần, lợi dụng tình cảm của hắn. Điều này làm Tiêu Lãng cực kỳ giận dữ. Tiêu Lãng luôn là người nặng cảm tình, mềm lòng. Đi vực diện Thiên Ma một lần, bị tàn hồn thần hồn cường giả bí ẩn lừa một lần làm lòng Tiêu Lãng lạnh lẽo, bây giờ Vân Tử Sam còn làm chuyện như vậy?

Tiêu Lãng bỗng vươn ra một tay nhẹ vuốt ve mặt Vân Tử Sam, trượt dần xuống. Khi tay Tiêu Lãng trượt xuống bộ ngực thì Vân Tử Sam sợ hãi run run. Tiêu Lãng không dừng lại, tiếp tục đi xuống, xẹt qua thảm cỏ, ngừng ở đùi non.

Tiêu Lãng nhìn thân thể mềm mại run rẩy, Vân Tử Sam biến đổi sắc mặt, khóe môi hắn tràn đầy yêu khí. Tiêu Lãng tới gần cắn vành tai trong suốt.

Tiêu Lãng nhỏ giọng nói:

- Công chúa điện hạ, ngươi nói xem ta nên làm rồi giết ngươi hay là giết xong làm?

Bình Luận (0)
Comment