Yêu Hai Lần!

Chương 35

Hôm nay là ngày diễn ra một lễ trao giải âm nhạc lớn thường hội tụ không chỉ ca sĩ mà còn có cả các nghệ sĩ được nhà đài tổ chức chương trình đặc biệt mời đến xem giải. Là một ngôi sao đang lên có độ ảnh hưởng cao, hơn nữa năng lực thì miễn bàn nhà đài không tiếc viết một cái thiệp mời
gửi đến An Nguyệt.
Đây có lẽ là lần đầu tiên Hạ An Nguyệt trực tiếp lộ mặt với khán giả và truyền thông sau quãng thời gian dài "nghỉ ngơi". Hạ An Nguyệt vừa bước vào khu vực thảm đỏ các tay chụp ảnh và nhà báo đã bỏ rơi vị ca sĩ nổi tiếng được cho là sẽ giành một trong bốn giải thưởng danh giá ngày hôm nay mà lập tức chĩa máy ảnh về phía cậu.
Mái tóc dài của cậu được tạo kiểu hơi xoăn xoăn phía trên, buộc lại thành một đuôi tóc phía sau gáy. Cậu mặc trên người bộ đồ kiểu cách hoàng gia châu âu với phụ kiện mắc tiền đính trên vai áo. Cậu bước vào mang tư thế cao ngạo của một diễn viên trẻ nắm trong tay hai tác phẩm lớn giành tượng vàng Kim Ảnh.
Ngôi sao trẻ được yêu thích nhất, diễn viên trẻ xuất sắc nhất, diễn viên có giá trị thương hiệu cao nhất năm. Hai bộ phim năm nay công chiếu đều đạt giải thưởng lớn, ngay cả tượng vàng dành cho nam diễn viên chính xuất sắc nhất cũng gọi tên cậu, một giải thưởng chỉ dành cho diễn viên có thâm niên trong nghề người nhận được giải thưởng này sẽ ngang nhiên xuất hiện cùng với hai chữ ảnh đế
nay lại trao cho một kẻ chỉ có vỏn vẹn vài năm tuổi nghề khán giả thì gật gù tấm tắc khen rất xứng đáng, báo chí lũ lượt lên bài ca ngợi vị ảnh đế trẻ tuổi chỉ có các vị nghệ sĩ trong ngành là
tức sưng mắt.
Hạ An Nguyệt đi thẳng một mạch vào khu vực chụp hình tại thảm đỏ mặc ánh đèn flash và tiếng chụp ảnh nháy liên hồi. Ngang nhiên lướt qua vị ca sĩ nổi tiếng kia, xe limousine chở một nhóm nhạc rất hot vừa có bài hit năm nay tính dừng lại tại thảm đỏ nghe thông báo Hạ An Nguyệt đang ở đây thì một mạch rẽ hướng đến khu vực cổng vào trực tiếp hội trường dành cho nghệ sĩ, bọn họ vẫn là nên đi vào một cách bình thường thì hơn, thảm đỏ hôm nay là dành cho tân ảnh đế.
An Nguyệt ngồi ngay ngắn vào chỗ ngồi, tấm bảng VIP đặt trên bàn phản chiếu trong đôi mắt trong veo của cậu. Cậu căng thẳng hít một hơi thật sâu, xuất hiện với tư cách ảnh đế trẻ tuổi nhất của Kim Ảnh. Mất công mất sức làm một màn oai phong lẫm liệt khiến người ta ghét bỏ rồi nhưng hiện tại nội tâm An Nguyệt đang kêu gào. Những vị ca sĩ, diễn viên thuộc hàng top đang tiến lại chỗ cậu còn có cả vị hồi nãy đã bị cậu làm cho ê chề tại thảm đỏ, khỏi nói cũng biết mặt
anh ta vừa nhìn thấy cậu đã đen đến mức nào.
An Nguyệt đứng dậy lễ phép cúi người 90 độ hoàn hảo chào hỏi không có bất kỳ một hành động nào có thể bắt lỗi được. Nhưng dường như dàn tiền bối của cậu chẳng để tâm họ trực tiếp đi
ngang qua An Nguyệt đang cúi đầu ở đó đến ngồi vào vị trí của mình. An Nguyệt có hơi lúng túng cậu đứng thẳng dậy trở về vị trí. Hai người ngồi xung quanh thấy An Nguyệt đang
tính ngồi xuống gần mình thì cố ý lùi ra xa, trực tiếp thể hiện ra là họ chẳng muốn ngồi cùng hàng với cậu.Các nghệ sĩ không mấy nổi bật phía xa nhìn thấy An Nguyệt bị đàn anh đàn chị dạy dỗ một trận ra hồn thì rất hả lòng hả dạ, họ còn ngồi xì xầm bàn tán cười nhạo cậu.
Buổi lễ trao giải kết thúc An Nguyệt vào phòng chờ dành cho khách mời thu dọn đồ đạt chuẩn bị về thì một nam nhân chặn trước cửa phòng cậu, trên tay quơ quơ cái điện thoại.
"Vương Phong?" Đã lâu rồi An Nguyệt chưa gặp lại Vương Phong hắn vẫn như cũ, đẹp đẽ và phong lưu.
"Lâu rồi không gặp." An Nguyệt nói.
"Không ngờ lâu ngày không gặp tân đế vẫn có thể cho tôi gương mặt dễ nhìn như vậy." Vương Phong nói đùa.
"Tân đế cuối cùng cũng chịu giáng lâm rồi."
Cụm từ tân đế giáng lâm đột ngột nổi lên hạng một hotsearch, cả mạng xã hội hôm nay tràn ngập tin tức về cậu. Mái tóc hôm nay của cậu như thần tiên vậy, đôi mắt sáng trong như mặt hồ tĩnh lặng và làn da trắng thanh cao đó quả nhiên có thực. Bộ đồ cậu mặc cùng với thần thái kiêu ngạo tựa tân đế giáng lâm, vị vua mới đầy kiêu ngạo. Nhưng nhan sắc nghịch thiên đó chỉ là một phần khiến khán giả quan tâm, cái chính là đoạn video tân đế bị các cựu vương hùa nhau bắt nạt kìa.
Đoạn video An Nguyệt cúi đầu bị ngó lơ không biết vì sao ngay trong đêm trao giải bị tung lên mạng, ngay lập tức ratting chương trình đạt kỷ lục, trên sóng trực tiếp internet cư dân mạng ùa ạt nhào vô chửi bới những nghệ sĩ lão làng kia.
“Cảm ơn anh Vương Phong.” An Nguyệt đột nhiên nói.
“Cảm ơn tôi chuyện gì cơ?” Vương Phong giả vờ không hiểu.
Đoạn video đó chắc chắn không phải khán giả quay rồi tung lên, khu vực đó khán giả không thể nhìn thấy chắc chắn nó được ghi lại bằng máy quay của chương trình, Mà người của chương trình ai lại dám tung đoạn video gây ảnh hưởng xấu đến toàn những nhưng vật có tiếng trong giới như vậy ngoài Vương Phong.
An Nguyệt mỉm cười, nụ cười cong vừa đủ lịch sự xin phép người kia rời đi.
"Hạ An Nguyệt...” tiếng gọi bất ngờ phía sau níu cậu lại.
“Tôi nghe?”
“Hôm nay cậu rất đẹp...” Em thật sự rất đẹp! Sao em lại xuất hiện vậy An Nguyệt của tôi?
Vương Phong chẳng còn trào phúng đùa giỡn, hắn thật sự rất nghiêm túc khen cậu. Khi cậu nghe câu nói đó vừa hay ánh mắt cậu chạm vào cái nhìn của hắn, cảm giác thật lạ và khó chịu. Người ta nói đừng bao giờ nhìn vào đôi mắt của một kẻ đang yêu đơn phương, nhìn vào đôi mắt họ giống như nhìn thấy những kẻ đang chết chìm trong biển tình nhưng bạn không thể cứu họ, họ cũng không muốn kêu cứu...
“Cảm ơn anh!” An Nguyệt nhẹ nhàng nói.
“Ngày mai có thể dùng bữa cùng tôi không?”
Nội tâm An Nguyệt gào thét trả lời ‘không” đi, dứt khoát từ chối hắn đi. Mày rảnh lắm sao? Diệp Vũ cho phép sao? Mày biết là mày không thể cứu hắn mà!
“Được, buổi trưa tôi rảnh.”
Ngày hôm sau Vương Phong thực sự đến phim trường của cậu chờ cậu hoàn thành xong cảnh quay rồi mời cậu đi ăn trưa. Họ chọn một quán ăn gần đoàn phim, đó chỉ là một quán ăn bình thường họ gọi hai bát mì, vừa ăn vừa tán gẫu. Quán ăn bài trí đơn giản tới đây làm một bát mì lớn sau khi mệt mỏi ở phim trường chẳng còn gì tuyệt vời hơn, An Nguyệt dường như buông lỏng mọi thứ mà dùng bữa cùng hắn.
“Đi ăn với tôi Diệp Vũ không giận cậu chứ? Hồ ly cậu không sợ bị lột da sao?”
“Tôi sợ.” Nếu Diệp Vũ biết có lẽ anh sẽ nổi điên, sẽ mang gia đình ra đe dọa cậu, sẽ không cho cậu ra ngoài nữa, có lẽ buổi tối sẽ hành hạ cậu cả một đêm.
“Nhưng mà...” nhưng mà ánh mắt hôm qua của Vương Phong lúc hỏi cậu có muốn đi ăn với hắn không đầy tuyệt vọng cũng đầy hy vọng, có rất nhiều những khoảnh khắc cậu nhìn vào gương và bắt gặp ánh mắt đó trong chính mình. Lúc trước hắn theo đuổi cậu, cậu từ chối hắn vô số lần thật may mắn lúc đó cậu vẫn là Hạ An Nguyệt có thể nói ra câu chối từ một cách nhẹ bâng, một Hạ An Nguyệt không còn nhớ mình từng trải qua một tình yêu từ mối tình đầu trong sáng đến khắc cốt ghi tâm và cuối cùng là tuyệt vọng.
“Nhưng mà cái gì?”
“Không có gì!"
“Cậu sợ Diệp Vũ sao? Tôi cứu cậu khỏi hắn nhé?” Vương Phong đột nhiên nói, An Nguyệt ngỡ ngàng nhìn hắn một lúc sau thì hắn gãi gãi đầu cười lớn ý muốn nói với cậu là hắn đùa thôi.
Khi ăn xong là An Nguyệt chủ động nói muốn mời hắn.
“Wow ảnh đế đúng là giàu thật lại còn muốn mời tôi?’
“Tôi còn nợ anh rất nhiều lời cảm ơn...”
“Hôm nay đi ăn với cậu tôi rất vui.” Vương Phong mỉm cười rồi nói.
“Tôi có thể mời anh ăn thêm vài bữa nữa, thế nào? Ngày mai nhé, ngày mai tôi rảnh.”
Vương Phong giơ tay lên muốn chạm vào mái tóc đen mượt của cậu nhưng An Nguyệt cố tình né sang chỗ khác. Hắn chậm rãi hạ bàn tay xuống chẳng lộ ra bất kỳ trạng thái khó xử gì.
“Ngày mai có lẽ tôi bận rồi."
“Vậy chủ nhật thì sao?”
“An Nguyệt sau này có lẽ không còn chạy đông chạy tây để gặp cậu nữa rồi.”
An Nguyệt không hiểu ý hắn nhưng cậu cũng không hỏi chỉ nói với hắn khi nào rảnh thì gọi cho cậu. Ở bên ngoài quán ăn Tiểu Tề đã ở đó chờ sẵn để đưa cậu về. Cậu ngoái đầu lại nhìn Vương Phong cúi chào hắn rồi lên xe.
Vương Phong nhìn chiếc xe từ từ rời đi con ngươi trở nên sâu thẳm.
“Nếu như tôi giống như Diệp Vũ thì tôi có được em không...?”
______
An Nguyệt đẩy cửa về nhà cũng chẳng nể nang liếc nhìn người đàn ông vẻ ngoài lạnh lẽo ngồi trên ghết sofa mà trực tiếp đạp đôi giày hôm nay phải đôn đáo chạy lịch lên chiếc thảm trải sàn nhung đỏ đắc tiền.
“Về rồi?” Diệp Vũ nhàn nhạt hỏi, tuy ánh mắt đó vẫn rất ôn nhu nhưng lời nói lạnh hơn thường ngày gấp trăm lần.
“Trưa nay em đi ăn với Vương Phong?” Diệp Vũ hỏi.
Cậu không mấy bất ngờ Diệp Vũ đời nào để cậu ra ngoài mà không có người giám sát.
“Phải, ngay cả tôi gặp ai, nói chuyện với ai anh cũng quản tôi?”
“Em nói xem tôi có quyền quản em không?” Anh lại gần cậu, bàn tay vòng qua eo cậu kéo cậu về phía mình.
“Hôm nay tôi mệt rồi Diệp Vũ.” Cậu nhìn Diệp Vũ, ánh mắt mang nhiều mệt mỏi cùng chán ghét.
Diệp Vũ buông lỏng tay đang ôm cậu ra, cậu lạnh lùng đi thẳng lên lầu. Anh giương mắt nhìn theo người con trai đó, hay ho thật em nói em mệt tôi lại có thể buông tha em dễ dàng như vậy?
Tôi cho em quyền tức giận với tôi, cho em quyền mắng chửi thậm chí là đánh tôi. Ngoài bản hợp đồng tình nhân kia ra tôi chẳng còn gì ngoài lời uy hiếp...
Buổi tối An Nguyệt đang đọc kịch bản trong phòng thì bên ngoài có tiếng gõ cửa, đương nhiên cậu không trả lời vì cậu biết người nào đang đứng chờ trước cửa. Diệp Vũ bước vào trên tay anh là một ly sữa nóng, anh bước tới đặt ly sữa trên tủ cạnh giường.
‘Uống chút sữa sẽ dễ ngủ hơn em có...”
“Ra ngoài!” An Nguyệt cau mày trả lời.
Diệp Vũ xoay lưng định bước ra, không hiểu vì sao vừa nãy anh lại gõ cửa nữa. Đây vốn dĩ là phòng anh mà, tại sao người kia vừa nói anh ra ngoài anh lại ngoan ngoãn làm theo như vậy?
Diệp Vũ quay đầu nhìn người đang ngồi trên giường chăm chú đọc kịch bản.
“Tôi đã ngủ ở sofa hơn một tuần rồi.”
“Thì sao?” An Nguyệt hạ kịch bản xuống nhìn Diệp Vũ.
“Tối nay tôi ôm em ngủ được không?”
"Ra ngoài!"
Diệp Vũ cười chua xót, căn phòng này lúc trước anh muốn vô là vô cần phải gõ cửa sao? Từ khi nào mà kim chủ muốn ôm tình nhân của mình phải xin phép vậy?
Từ khi anh để cậu ra ngoài làm việc cũng là lúc anh nhân nhượng mọi chuyện, càng nhân nhượng cậu cậu trước mặt anh lại càng oai phomg. Cậu càng oai phong thì trước mặt cậu anh lại càng cảm thấy mình hèn hạ, cứ như một tên hầu quỳ gối trước quốc vương, quốc vương của anh
trở về nhà tâm trạng không tốt thì liền tức giận với anh, tâm trạng tốt cũng tức giận với anh. Vui vẻ thì ban tặng anh ba chữ “tôi về rồi” không vui vẻ thì ngay cả liếc một cái cũng không thèm.
“Nên nhớ em là tình nhân của tôi.”
An Nguyệt nhếch môi cười trào phúng nhìn anh.
“Tôi biết rồi kim chủ đại nhân của tôi ngài phiền quá đi.”
“Ngài không đi thì tôi đi nhé?”
Diệp Vũ hết cách, nếu là lúc trước anh đã trực tiệp đè ngã cậu xuống giường hôn lên bờ môi mềm mại đó một cách mạnh mẽ, chạm vào khắp nơi trên cơ thể mê người  của cậu, tháo bỏ từng thứ vướn víu trên người. Làm những chuyện khó nói của đêm tối vậy mà bây giờ anh lại chọn cách bước ra khỏi căn phòng, dùng hết lý trí của mình để giam chặt con thú bên trong lại. Anh đã đi sai quá nhiều nước cờ, không thể sai thêm nữa.
Diệp Vũ bước ra ngoài thì anh lại thấy hối hận rồi, bộ đồ ngủ hôm nay An Nguyệt mặc là loại mỏng nhìn một phát liền thấy làn da trắng nõn ẩn hiện phía trong hơn nữa còn là loại rộng, cổ áo trễ xuống cần cổ yếu ớt và xương quai xanh quyến rũ lộ ra nếu anh đặt môi mình tạo một dấu đỏ
mê người lên nó thì như thế nào nhỉ...?
Diệp Vũ phát điên mất anh vào thư phòng lại dùng cách giải quyết công việc để ép mình quên đi ý nghĩ kia. Vùi đầu vào công việc đến nửa đêm gương mặt lãnh khốc kia vẫn giữ nguyên vẻ đẹp lạnh lẽo đến mê người. Chẳng còn có một chút mềm mại ôn nhu nào như lúc anh nhìn người con
trai đang say giấc trong phòng ngủ. Anh xem đồng hồ rồi rời khỏi thư phòng đến phòng ngủ, vừa mở cuwar ra đã thấy cậu trai đang say giấc trên giường cậu ngủ thật đẹp, thật yên bình, anh nhẹ nhàng lấy cuốn kịch bản ra khỏi vòng tay người kia rồi kéo chăn cẩn thân lên cho cậu,  ánh mắt Diệp Vũ nhìn qua tủ đầu giường ngay lập tức môi anh cong lên ánh mắt nồng đượm ý cười.
Ly sữa nóng hồi nãy không hiểu vì sao chỉ còn cái ly không còn sữa nóng đã đi đâu mất rồi.
Tiếng điện thoại của Diệp Vũ đột nhiên vang lên, người con trai trên giường khẽ nhăn mày khó chịu. Diệp Vũ hoảng loạn vội lấy điện thoại ra chẳng thèm bận tâm ai gọi đến mà trực tiếp bấm tắt. Anh chạm nhẹ lên trán người kia cho đến khi phần mày cau lại buông lỏng. Anh cúi người
xuống gần gương mặt đang ngủ say của cậu.
Đặt một nụ hôn lên trán em chắc em sẽ không giận tôi đâu nhỉ?
Diệp Vũ ra ngoài đóng cửa phòng ngủ lại cho cậu, anh nhìn số điện thoại vừa nãy gọi cho mình là số của thuộc hạ thân cận. Diệp Vũ bấm gọi lại.
“Chuyện gì?” Anh trầm giọng, chất giọng lạnh lẽo đến đáng sợ. Nếu không phải là chuyện quan trọng khẳng định tên thuộc hạ kia sống không nổi, hắn suýt nữa làm quốc vương của anh thức giấc rồi.
“Chủ tịch tập đoàn Vương thị qua đời rồi thưa ngài.”
Diệp Vũ im lặng một hồi rồi bình tĩnh nói.
“Tôi biết rồi.”
Tập đoàn Vương thị một đế chế kinh tế hùng mạnh vừa mới mất đi vị vua đã giúp nó đứng vững bao năm qua, từng là một công ty nhỏ tưởng rằng sẽ chết yểu trên bản đồ kinh tế nào ngờ sự xuất hiện của chủ tịch Vương đã biến nó trở thành một trong những tập đoàn lớn nhất thế giới, vua băng hà đế chế hùng mạnh đó không có kẻ nào bảo vệ ắt sẽ sụp đổ. Vương gia với Diệp gia trước giờ luôn đối đầu nhau
vốn dĩ lúc trước Vương gia luôn thắng thế nhưng từ khi vị vua gầy dựng lên đế chế họ Vương mắc bệnh nặng, Diệp gia đổi chủ thời thế đã đảo ngược. Lúc trước ông nội Diệp Vũ còn sống tuy sắc lạnh tàn nhẫn nhưng cũng phải chịu thua gia một gia chủ họ Vương máu lạnh, tuy ngang hàng trên thương trường nhưng ở thế giới ngầm Diệp gia cũng phải e dè Vương gia vài phần. Cho đến khi Diệp Vũ lên nắm quyền đã thay đổi lại trật tự bản xếp hạng cả về kinh doanh lẫn vị thế ở thế giới ngầm.
“Vương Phong thế nào rồi?” Diệp Vũ đan hai tay vào nhau, hỏi thuộc hạ trước mặt mình.
“Đã trở thành chủ tịch mới của Vương thị nắm giữ mọi quyền hành trong tập đoàn. Tuy nhiên tập đoàn Vương thị giờ đang hoảng loạn, ai cũng không đồng ý Vương Phong lên nắm quyền.”
Diệp Vũ ánh mắt không biểu hiện điều gì, anh đứng lên xoay người ngắm nhìn quang cảnh phía dưới từ
cửa sổ sát đất của tầng cao nhất.
Với tính cách của Vương Phong, Diệp Vũ không nghĩ tới hắn sẽ chấp nhận trị vì đế chế đó. Anh cứ tưởng hắn ta sẽ để mặc cho đám cổ đông cao cấp ngấu nghiến vương quốc màu mỡ Vương thị.
Xem ra cuộc chiến này lại phải kéo dài rồi, mà đối thủ lần này lại là anh em tốt của anh.
“Sắp xếp thời gian đi, tôi tới thăm Vương Phong một chút...” Diệp Vũ nhàn nhạt ra lệnh với thuộc hạ đang đứng phía dưới.
“Vâng!” thuộc hạ kính cẩn tuân mệnh.
Diệp Vũ đến thăm mộ phần của Vương gia, Vương Phong cũng ở đó, hắn đứng trước mộ phần của cha
hắn gương mặt điềm tĩnh không một giọt nước mắt, không một chút u buồn. Diệp Vũ ra lệnh cho hai tên
thuộc hạ phía sau dừng lại chỉ có anh là tiến về phía hắn, trên tay Diệp Vũ còn cầm một bó hoa diên vĩ tuyệt đẹp.
Diệp Vũ không đặt bó hoa diên vĩ trong tay lên bia mộ mà đưa nó cho Vương Phong.
“Diệp tổng có tâm thật, còn mang cả hoa đến cho cha tôi.”
“Không phải hoa cho cha cậu, cũng không phải tôi muốn mang tới.”
Vương Phong quay qua nhìn Diệp Vũ khó hiểu, rồi hắn nhìn chằm chằm những bông hoa tuyệt đẹp trên tay hắn. Hắn cúi xuống ngửi mùi hương của những bông hoa mùi hương nhẹ nhàng chiếm cứ đầu óc hắn, thứ hương thơm làm hắn mê muội, tựa như mùi hương vương trên người của cậu trai đó...
“An Nguyệt nhờ tôi mang nó đến cho cậu.” Diệp Vũ lạnh nhạt nói.
“Đẹp thật...” Vương Phong nhìn những bông hoa rồi mỉm cười, nụ cười của hắn hạnh phúc đến mức kẻ khác nếu không biết trước sẽ khó tin rằng cha hắn vừa qua đời.
“Tôi không tin rằng lão già đó lại chết dễ dàng như vậy.” Diệp Vũ âm trầm nhìn tấm bia lạnh lẽo phía trước mặt.
“Cũng không có gì bất ngờ ông nội cậu không phải cũng bị tình nhân của mình bắn chết sao?” Vương Phong nói, giọng nói không chứa bất cứ cảm xúc gì.
“Tình nhân?” Diệp Vũ bật cười, điệu cười trong không gian nghĩa trang tĩnh lặng vô cùng quỷ mị.
Vương Phong nhìn mấy bông hoa hắn cũng bật cười theo.
“Để tôi kể cho cậu nghe một bí mật nhé.” Giọng hắn không nặng không nhẹ lại mang theo u ám.
Không cần biết Diệp Vũ có muốn nghe hay không hắn vẫn lan mang kể.
“Mấy hôm trước tôi nghe được một câu chuyện rất thú vị tôi liền tới kể câu chuyện đó cho cha tôi nghe,
vì cha tôi đang nói gì đó với thuộc hạ thân cận nên tôi kiên nhẫn đứng bên ngoài đợi ông ấy. Ông ấy vừa nhìn thấy tôi là tức giận. Nhưng ông ta vẫn nghe tôi kể hết câu chuyện, nghe tôi kể xong rồi thì liền ...chết”
“Cậu biết câu chuyện thú vị đó là gì không?” Mắt Vương Phong trở nên tối đen không tiêu cự.
Chuyện kể về một người phụ nữ sinh ra trong một gia đình giàu có yêu một tên nghèo hèn, dù cho bị gia đình ngăn cản cô vẫn yêu hắn. Cùng hắn kết hôn, lập nghiệp, sinh cho hắn một được con. Và rồi chết vì hắn, không... bị hắn giết chết. Cô quá yếu đuối nếu cô còn tồn tại đứa con trai của hắn sẽ không thể nào trở thành người thừa kế mà hắn mong muốn được.
Vậy còn chưa đủ, hắn ra lệnh cho thuộc hạ hắn giết chết người mà con trai của hắn yêu nhất. Hắn nhẫn tâm dàn xếp một vụ tai nạn để cho người đó chết ngay trước mặt con trai hắn để cậu ta hoàn toàn tuyệt vọng, hoàn toàn không có tình yêu, để cậu ta không có bất kỳ điểm yếu nào...
“Cậu biết cảm giác đau đớn khi biết cha cậu giết chết mẹ cậu rồi muốn giết luôn người duy nhất cho cậu
mục đích để sống không, Diệp Vũ?”
Vương Phòng cười lớn tiếng vang giòn giã giữa khoảng không rộng lớn. Hắn cúi đầu nhìn những bông hoa tuyệt đẹp trong tay mình, hắn đưa tay mân mê, vuốt ve nó một cách nhẹ nhàng tràn đầy nâng niu và yêu thương.
“Tôi không còn gì nữa rồi chỉ còn lại duy nhất một người để tôi tiếp tục tồn tại.”
Khoảng không im lặng bao lấy hai người, im lặng đến quái dị, im lặng đến đáng sợ. Không biết cả hai người đã đứng đó bao lâu chỉ biết khi gia chủ của Diệp gia rời đi còn để là cho Vương Phong một câu nói.
“Vương Phong thứ duy nhất tôi đưa cho cậu chỉ là một bó hoa diên vĩ không hơn không kém.”
Vương Phong mỉm cười đáp lại.
"Tôi biết cậu chỉ đưa cho tôi hoa, tôi cũng chỉ dám nhận hoa của cậu thôi..." thứ tôi muốn có lẽ phải tự cướp rồi! Vế sau Diệp Vũ không nghe thấy.
___________
Diệp Vũ ngồi yên vị trên ghế đọc sách thỉnh thoảng anh sẽ nhìn ra bên ngoài cửa, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ treo trên tường. Hôm nay trời mưa rất to không biết bảo bối của anh có về nhà an toàn hay không? Anh đã chuẩn bị những món cậu thích nhất chỉ cần đợi cậu về thôi.
Diệp Vũ đợi rất lâu đáng lẽ giờ này cậu đã phải ở nhà mặt nặng mày nhẹ với anh rồi chứ? Cuối cùng Diệp Vũ sốt ruột mở điện thoại thoại gọi điện cho cậu.
Cậu không nghe máy.
Tay Diệp Vũ siết chặt điện thoại anh kiên nhẫn gọi lại lần nữa. Một lần nữa rồi lại thêm một lần nữa.
Diệp Vũ nghĩ chắc là bảo bối của anh đang bận rồi, anh kiên nhẫn chờ. Chờ đến 9 giờ tối thì cũng mất đi kiên nhẫn.
Diệp Vũ gọi cho Tiểu Tề, hắn cũng không nghe máy...
Anh liếc mắt qua bàn đồ ăn nguội lạnh trên bàn không rõ tư vị gì mọi cảm xúc rối bời đan xen vào nhau. Chẳng rõ vì sao mà Diệp Vũ cảm thấy trong lòng mình có chút ảm đạm,một nối lo lắng vô hình không tên dần dần xâm nhập rồi len lỏi khắp tâm trí anh. Một cuộc điện thoại gọi đến máy anh Diệp Vũ vội vàng mở lên xem.
Không phải cậu gọi...
Anh nhấc máy giọng nói bên kia hối hả.
"Diệp...d.. diệp tổng chúng tôi không tìm thấy Hạ tiên sinh nữa..."
"Cái gì?"
"Hạ tiên sinh đột nhiên mất tích rồi... Cả... Cả Tiểu Tề đi cùng cũng vậy..."
Bọn thuộc hạ có lẽ không có ở đây nên không nhìn thấy gương mặt đáng sợ của Diệp Vũ nếu họ nhìn thấy có lẽ câu "Hạ tiên sinh đột nhiên mất tích" họ có chết cũng không nói ra, mà dù nói ra hay không thì sớm muộn gì Diệp Vũ cũng tiễn họ xuống nơi cửu tuyền lạnh lẽo.
"Tìm - cho -  bằng - được." Diệp Vũ gằn từng chữ một vào điện thoại.
Chưa được năm phút sau khi biết tin cậu mất tích thì một cuộc điện thoại nữa gọi tới.
Anh nhấc máy nghe, ánh mắt anh hằn lên tia máu. Tức giận đến mức bóp nát điện thoại trong tay.
"Vương Phong." Diệp Vũ gằn từng chữ.






Bình Luận (0)
Comment