Giang Thừa Châu ôm Du Du đi gặp Uông Tử Hàm.
Uông Tử Hàm nhìn thấy anh ôm bé, đầu tiên hơi kinh ngạc, ngay sau đó lại có vài phần vui sướng đi tới.
Cô đương nhiên biết bạn nhỏ này, là con gái của anh trai Giang Thừa Châu, cũng là cháu đích tôn của Giang gia, Giang Hào vô cùng cưng chiều, đồng thời cũng là cục cưng bảo bối của vợ chồng Giang Cảnh Hạo.
Uông Tử Hàm nhìn bộ dạng lanh lợi của cô bé này, ánh mắt toát lên sự ngay thẳng của cô gái, cũng không nhịn được muốn thương yêu cưng chiều một phen.
Uông Tử Hàm đưa tay chạm chạm khuôn mặt nhỏ nhắn của Du Du.
Du Du nháy mắt mấy cái với cô.
“Bạn hỏ, chào cháu.”
Du Du nhìn Uông Tử Hàm rất lâu, dường như nhận ra, “Cháu biết cô, là cái cô sẽ kết hôn với chú út.”
Tim Uông Tử Hàm ngọt lịm, ánh mắt nhìn về phía Du Du càng thêm cưng chiều, “Vậy để cô ôm một cái, có được không?”
Du Du dường như cân nhắc một chút, tay nhỏ vẫn khoác trên vai Giang Thừa Châu, bộc lộ vài phần cự tuyệt.
Giang Thừa Châu cúi đầu mắt nhìn Du Du, lúc này mới nhìn về phía Uông Tử Hàm, “Con bé cũng chỉ thích hành hạ anh.”
Uông Tử Hàm cười cười, cũng không lưu tâm.
Bởi vì có thêm một đứa bé nên dọc đường đi vô cùng náo nhiệt.
Du Du ở trong ngực Giang Thừa Châu nghiêng thân mình, đối với tất cả mọi thứ bên ngoài đều rất ngạc nhiên, không ngừng xoa bả vai chú út, “Đó là cái gì, thật đẹp… Oa, nhìn một chút…”
Âm thanh nhỏ vừa mềm mại vừa đầy khí lực, khiến người ta nghe được mà vô cùng mềm lòng.
Bọn họ đi đến quảng trường ngồi xuống.
Trên quảng trường có không ít bạn nhỏ đang ngồi điều khiển xe.
Du Du nhìn trong chốc lát, không có hứng thú với trò này, đôi mắt đuổi theo những bạn nhỏ đang trượt băng kia, “Chú út, sau này cháu cũng muốn chơi cái kia.”
“Được.”
Du Du nhìn trong chốc lát, có lẽ hiểu được bản thân nhìn cũng vô ích, vì thế dời tầm mắt đến người cụ ông bán mứt quả ghim thành xâu.
Mắt nhỏ đảo rồi đảo, Uông Tử Hàm nhìn thấy ánh mắt Giang Du Du thì đứng dậy đi tới chỗ người bán hàng rong kia, mua một chuỗi mứt quả ghim thành xâu, vì thế ánh mắt Du Du liền từ cụ ông kia chuyển tới trên người Uông Tử Hàm.
Uông Tử Hàm sau khi ngồi xuống, nhìn Du Du cũng không nói.
Du Du nhìn chuỗi mứt quả ghim thành xâu ở ngay trước mặt mình kia, thật không cốt khí nuốt nước miếng một cái.
“Muốn ăn không?” Uông Tử Hàm thấy cô bé cũng không xê xích gì nhiều, “Để cô ôm cháu một chút, liền cho cháu.”
Tiểu Du Du rơi vào trong suy tư, sau đó rốt cuộc quyết định hi sinh chính mình để đổi lấy một xâu mứt quả này, mà mở cánh tay nhỏ ra để Uông Tử Hàm ôm.
Uông Tử Hàm ôm cơ thể nhỏ mềm mại này, đem mứt quả ghim thành xâu đặt vào tay Du Du, Du Du cầm mứt quả ghim thành xâu li3m.
Du Du ở ngay trong lòng Uông Tử Hàm đấu tranh cùng mứt quả ghim thành xâu.
Lúc Giang Du Du ăn đặc biệt nghiêm túc, tất cả lực chú ý đều đặt trên mứt quả ghim thành xâu, hoàn toàn mặc kệ chuyện khác.
Uông Tử Hàm nhìn Du Du hơn nửa ngày, mới giương mắt nhìn Giang Thừa Châu cũng đang nhìn Du Du, “Anh thích con gái?”
Giang Thừa Châu gật đầu, “Rất đáng yêu, không phải sao?”
“Cũng không phải tất cả trẻ con đều đáng yêu.”
Tiểu Du Du thế nhưng cũng tranh thủ lúc rảnh rỗi gật đầu phụ họa lời Uông Tử Hàm, “Mẹ nói cháu là đáng yêu nhất.” Người khác cũng không giống bé đáng yêu như thế.
Tiểu Du Du đặc biệt nghiêm túc nói lời này, khiến Uông Tử Hàm nở nụ cười, tiểu tử ngẩng đầu lên liền thấy cô cười, sau đó nhìn chú út, phát hiện khóe miệng chú út cũng mang ý cười, cô mới vừa nói gì, vì sao bọn họ đều đang cười.
Giang Du Du đầu gật gù tự hỏi, sau đó cũng không hỏi gì, chỉ cảm thấy thế giới của người lớn thật là khó hiểu.
Tiểu Du Du ăn xong mứt quả ghim thành xâu, liền muốn đi công viên vui chơi.
Chú út đồng ý với cô, hôm nay muốn đưa cô ra ngoài chơi các loại trò chơi giải trí, nên từ lúc bắt đầu ra đây cô đã rất mong đợi.
Giang Thừa Châu ôm Du Du đi tới, mà Uông Tử Hàm sóng vai cùng anh, người đi qua thỉnh thoảng đưa mắt đánh giá trên người họ.
Uông Tử Hàm nhận thấy được những ánh mắt này, hầu như có thể đọc hiểu hàm nghĩa bên trong, một nhà 3 người tới đây dạo chơi, thoạt nhìn hạnh phúc như thế, ba, mẹ và con.
Cái ý nghĩ này khiến ý cười dào dạt trên mặt Uông Tử Hàm dường như mang theo ánh sáng, cô nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, cô vẫn cho rằng anh là người không quá hứng thú với việc này, làm việc cũng không quá nghiêm túc và chăm chú, nhưng anh hết sức kiên nhẫn với Du Du, cũng rất cưng chiều, anh nhất định sẽ là một người còn yêu con gái của mình hơn nữa.
Uông Tử Hàm thu hồi ánh mắt, nhưng nghĩ đến sau này họ sẽ kết hôn sinh con, cô liền tự dưng cảm thấy hạnh phúc.
Đúng, chính là hạnh phúc, người đàn ông này chính là người đàn ông mà cô rất muốn đó, mà sau này họ sẽ kết hôn sinh con, sau đó cùng nhau chăm sóc con cái của chính họ, anh sẽ là một người cha tốt, cô cũng sẽ cố gắng trở thành một người mẹ tốt.
Tiểu Du Du cảm thấy hứng thú vô cùng với những trò mạo hiểm k1ch thích trong công viên vui chơi, nhưng bị Giang Thừa Châu dùng ánh mắt cự tuyệt, Tiểu Du Du cúi đầu, rất không vui.
Lúc Tiểu Du Du đang vô cùng không vui thì Uông Tử Hàm ôm Tiểu Du Du đến ngồi đu quay ngựa gỗ, Tiểu Du Du lúc này mới lộ ra khuôn mặt tươi cười, hướng về phía Uông Tử Hàm cười ngọt ngào, sau đó quay đầu làm mặt quỷ với Giang Thừa Châu —— ai là người đáng ghét nhất thế giới, là chú út, vẫn luôn là chú út.
Giang Thừa Châu nhìn Tiểu Du Du bật cười.
Di động vang lên, anh cầm lấy di động, nhìn thoáng qua số điện thoại cũng biết là ai gọi đến.
Lần này đối phương gọi điện thoại tới hình như cũng cách hơn vài ngày, có lẽ thái độ của anh khi cúp điện thoại lần trước quá không tốt.
Hành tung của Mộc Tuyên Dư đương nhiên đều trong lòng bàn tay anh, khi nào thì cô từ khách sạn ra sân bay trở lại thành phố, lại chẳng hạn như cô bị bệnh rất lâu.
Lần trước anh nói gì ấy nhỉ, à, cô ngã bệnh thì ngã bệnh, đây coi là việc hệ trọng sao, anh cần thiết phải nhấn giọng lặp lại nhiều lần sao… Vẫn là chuyện không quan trọng, Mộc Tuyên Dư hết bệnh rồi, hơn nữa còn trở về Mộc gia một lần.
Anh cúp điện thoại, trở về Mộc gia, như vậy hiển nhiên là biết, anh đã buông lỏng “Thịnh Đạt” đi?
Tiểu Du Du chơi đủ rồi, Giang Thừa Châu liền dẫn các cô đi ăn cơm.
Tiểu Du Du cùng Uông Tử Hàm chơi vài trò chơi, hiện tại đã quen thuộc hơn, cũng sẽ lặng lẽ nói chuyện cùng Uông Tử Hàm.
Ăn cơm xong, Giang Thừa Châu đưa Uông Tử Hàm về nhà.
Tiểu Du Du lắc lư tay nhỏ, “Cô Uông, tạm biệt.”
Uông Tử Hàm dụi dụi đầu Tiểu Du Du, “Du Du tạm biệt.”
Giang Thừa Châu mang theo Du Du lái xe trở về, Du Du ngồi ở phía sau đột nhiên đứng lên, ôm chỗ ngồi Giang Thừa Châu dựa vào, “Chú út.”
“Ừ?” Anh liếc mắt nhìn kính phía sau, “Ngồi cẩn thận.”
“Cháu rất thích cô Uông, chú sẽ kết hôn cùng cô ấy, đúng không?”
Giang Thừa Châu nheo mắt, “Vì sao hỏi như vậy?”
“Nếu cháu thích cô ấy, chú lại không kết hôn với cô ấy, vậy cháu sẽ thương tâm …”
Cơ thể Giang Thừa Châu hơi hơi cứng đờ.
Thích, lại không kết hôn với cô ấy, sẽ thương tâm… Là một loại hành vi lãng phí tình cảm mình, có phải không?
******
Trở lại chung cư cuộc sống của Mộc Tuyên Dư rất yên ổn, ban ngày tìm chút phim hoặc tiểu thuyết để xem, một ngày sẽ nhanh chóng trôi qua, sau đó lại đắp mặt nạ, tắm rửa đi ngủ, cuộc sống đơn điệu, lại cũng không có gì phải ưu sầu.
Mộc Tuyên Dư ghét nhất là bị bệnh, bởi vì một khi bị bệnh thời gian bị bệnh sẽ kéo dài rất lâu, chỉ khi nào khỏi bệnh, giống như sống sót sau tai nạn, hơn nữa lúc này đây mắc phải khiến cô kiên định niềm tin trong nội tâm mình thỉnh thoàng còn có thể dao động.
Cô sẽ kiên trì đến cùng, để ba mẹ và anh trai cô tất cả đều thật tốt, cô còn muốn tham gia hôn lễ của anh trai, còn muốn đón được bó hoa đại biểu cho chúc phúc kia.
Có tín niệm cùng toan tính, cũng tất nhiên không thể mê man.
Mộc Tuyên Dư vừa mới chuẩn bị ngủ, cửa bên kia liền có động tĩnh.
Cô nhìn xuống thời gian trên di động, mười giờ hơn, chưa đến nửa đêm, ngay cả liên tưởng đến chút chuyện kì lạ vào đêm tối cũng không thể.
Buông di động cô liền nghe thấy tiếng bước chân, thật là kỳ quái, cô lại có thể cảm giác được tiếng bước chân này quen thuộc như thế.
Cô nhìn về phía cửa phòng, nhìn cửa chậm rì rì bị mở ra, sau đó Giang Thừa Châu từng bước một đi tới.
Anh mặc rất tùy ý, áo sơmi màu trắng cùng quần thường, khí chất sạch sẽ như thế, có cảm giác thoải mái không nói nên lời, tựa như từ dùng để hình dung mỹ nam thời trung học, giống như từ trong truyện tranh đi ra.
Mộc Tuyên Dư nhìn anh, cũng không nói, khoảng cách từ lần trước gặp mặt dường như đã quá lâu.
Lần trước gặp mặt… Cô nghĩ đến cảnh tượng ngay lúc đó, cảm giác khuất nhục sâu tận xương tủy đó lại trở lại, đó là lần đầu tiên cô cảm giác được khuất nhục trong lòng cách xa sự khổ sở mà cơ thể gặp phải, nhưng quá khứ, hiện tại lại nhớ lại, dường như lại cảm thấy không có gì ghê gớm, thì ra vết thương lành đã quên chuyện như vậy rất đơn giản, đau đớn chỉ có khi đang diễn ra mới có thể phát huy hiệu quả lớn nhất.
Giang Thừa Châu nhìn cô một lúc lâu, “Hết bệnh rồi?”
Anh biết cô bị bệnh?
Cô không nghĩ nhiều vì sao anh biết, cô không có hứng thú với nó, “Ừ.”
Anh đứng cách cô không xa, bộ dạng của anh nhìn qua vừa sương khói lại chân thật, điều này khiến cô nheo mắt.
“Mộc Tuyên Dư, không hỏi tại sao? Cái gì cũng không hỏi tôi?” Anh lại đến gần, nửa khom người, ánh mắt đối diện với cô đang ngồi trên giường, “Tôi có vị hôn thê, lại cố tình muốn dây dưa không rõ với cô, cô cũng không hỏi một câu sao?”
Đôi mắt cô càng thêm ảm đạm, sương mù nặng nề một mảnh, sắc mặt không thế nào thay đổi, nhưng chính cô rõ, giờ phút này toàn thân cô đều cứng ngắc khó nhịn.
Cô không muốn hỏi, nếu nhận được chính là đáp án càng khuất nhục hơn, thì hà tất phải tự mình chuốc lấy nhục.
Giang Thừa Châu lại nheo mắt, anh đứng thẳng dậy, chọn ngồi ở bên giường.
Sự trầm mặc của cô, không khiến anh tức giận, anh chỉ nhàn nhạt nhìn cô, “Mộc Tuyên Dư, cô cái gì cũng không hỏi, không tức giận cũng không thầm oán, có phải cảm thấy, tôi làm tất cả những điều này đều là cố ý hay không? Cố ý sau khi có vị hôn thê, dây dưa không dứt với cô, cố ý làm cho thân phận của cô đáng xấu hổ và khó xử.
Cô cảm thấy đây là mục đích của tôi, cho nên cô không làm khó không ầm ĩ, bởi vì sợ sau khi chọc giận tôi, tôi sẽ lại làm gì đó ‘Thịnh Đạt’.”
Vẻ mặt Mộc Tuyên Dư, rốt cuộc có chút biến hóa.
Chẳng lẽ không đúng như vậy?
“Mộc Tuyên Dư, tôi hai mươi sáu tuổi.” Một người đàn ông hẳn là đến tuổi trưởng thành, không phải là cái tuổi non nót, “Cô cảm thấy tôi thật sự sẽ vì chuyện ấu trĩ như vậy tìm tới cô? Sau đó không để ý tới lợi ích của gia tộc mình làm khó ‘Thịnh Đạt’?”
Mộc Tuyên Dư ôm hai chân siết chặt che ở dưới chăn.
Giang Thừa Châu lại ngược lại cười, có chút vô lực, “Trong khoảng thời gian này, tôi không liên lạc với cô, là hi vọng chúng ta có thể yên tĩnh một chút, tỉnh táo lại tự hỏi quan hệ giữa chúng ta.
Về phần Tử Hàm, quan hệ mấy đời gia đình cô ấy và gia đình tôi đều rất tốt, lại có hợp tác, trưởng bối hi vọng chúng tôi bên nhau.
Khi đó tôi nghĩ nếu tôi chỉ là một người, như vậy tìm một cô gái chấp nhận sống cả đời cũng không sao, huống hồ cô ấy cũng khiến ba mẹ tôi hài lòng, một khi đã như vậy, chọn cô ấy cũng không tồi.”
Mộc Tuyên Dư nhắm chặt mắt, suy nghĩ hỗn loạn, lại cũng chỉ có thể hỏi một câu, “Như vậy, hiện tại thì sao?”
“Mộc Tuyên Dư, cô tin không, nếu không phải Uông Tử Hàm, tôi thật sự không biết cô có sức ảnh hưởng lớn với tôi như vậy.
Vừa nghĩ đến sẽ kết hôn cùng cô ấy, tôi liền nhớ đến cô, cho nên tôi không nghĩ đến hậu quả mà làm vài chuyện khiến cô thỏa hiệp, để cô theo tôi.
Tôi cho rằng nhìn cô thống khổ tôi sẽ rất vui vẻ, nhưng không, tôi rất khó chịu, vì thế tôi yên tĩnh hơn mười ngày, rốt cuộc nghĩ rõ.
Mộc Tuyên Dư, tôi làm việc này không phải vì để cô khó chịu, chỉ không nghĩ kiếp này thật sự không muôn cùng cô, sau đó cô gả cho người khác, tôi cưới người khác.
Rốt cuộc tôi suy nghĩ cẩn thận, cho dù đã qua nhiều năm như vậy, tôi vẫn không nỡ bỏ cô.”
Cô ngơ ngác nhìn anh, dường như không thể tin được lời anh nói.
Anh lại vươn tay, đ è xuống bả vai cô, “Hiện tại cô không tin lời tôi cũng không sao, tôi sẽ khiến cô tin tưởng .”.