Yêu Hận Triền Miên - Lục Xu

Chương 39


Lúc này Mộc Tuyên Dư đã ngủ được một giấc cực kỳ thoải mái, chỉ là vừa mở mắt ra liền thấy Giang Thừa Châu quần áo chỉnh tề đang ngồi bên giường nhìn mình.

Cô không có cách nào hình dung được đó là loại ánh mắt gì, không gợn sóng không dấu vết, dường như thấy được một dòng sông đen, không gợn chút sóng nào, lại khiến người ta tự tưởng tượng ra lớp sóng lớn cuộn trào mãnh liệt bên vỏ ngoài của sông đen.
Cô sững sờ nhìn anh hai giây, mới mở miệng ướm lời: “Chào buổi sáng”.
Lúc này Giang Thừa Châu đã thu hồi ánh mắt quái dị kia, gật đầu: “Đã tỉnh thì đứng dậy, chậm nữa sẽ không kịp máy bay”.
Lúc này cô mới ngồi dậy, dụi dụi hai mắt của mình, vừa trở mình xuống giường đi tìm quần áo mặc, vừa nghĩ tới chuyện tối ngày hôm qua.

Cô một mình ngồi trên ghế salon xem tv, sau lại Giang Thừa Châu nghe điện thoại liền đi ra ngoài, cô xem mấy chương trình quảng cáo, vốn đang ngủ mơ màng, thấy vậy thì có một loại cảm giác mất mát chờ đợi đầy hụt hẫng, do đó mà rất nhanh liền ngủ mất.
Cô ngủ ở trên ghế salon, vậy là anh tới ôm cô về giường.
Cô tìm xong quần áo liền vào toilet, đến lúc cô đi ra thì đã rửa mặt xong.

Sau đó liền bắt đầu sắp xếp hành lý của mình, một số quần áo đã mặc để cùng một chỗ, quần áo sạch sẽ xếp cùng một chỗ.

còn Giang Thừa Châu, không biết từ lúc nào anh đã thu dọn xong xuôi.
Khi bọn họ đi xuống ăn điểm tâm, Giang Thừa Châu cũng không nói với cô một câu.
Cho đến khi lên xe, cô mới có cơ hội hỏi người bên cạnh: “Kế hoạch của anh phát sinh chuyện gì à?”
Anh khiến cho người ta có cảm giác như thế, tâm tình không tốt, vẻ mặt hậm hực.
“Không có.” Anh mở miệng, có lẽ chính anh cũng nhận ra, anh đáp lời cô không đúng lắm.

Anh cau mày, bởi vì bản thân đêm qua dịu dàng với cô mà cảm thấy khó chịu, thế nhưng vì không muốn giấc ngủ của cô bị quấy rầy mà động tác của anh lại nhẹ nhàng như vậy, những đãi ngộ đó, cô cũng không nên hưởng thụ.

Anh ra lệnh cho bản thân tỉnh táo lại, anh hi vọng cô yêu mình yêu đến mức không thể tự kiểm chế được, yêu mình yêu đến mức không thể đ è xuống được, nhưng điều kiện trước tiên là anh phải đối với cô thật tốt, nếu không cô làm sao có thể lấy ra một lòng một dạ.

Được rồi, chính là như vậy, từ thái độ của người đối diện là có thể biết, toàn tâm toàn ý với cô thì nhất định cô cũng sẽ toàn tâm toàn ý.
Anh chuyển sang phía cô, dường như lên tiếng giải thích: “Công ty bên kia xảy ra vấn đề, anh phải lập tức trở về xử lý.”
“Đừng lo lắng, em tin anh có thể giải quyết được”.

Anh gật đầu, quả thực dù sao anh cũng có năng lực giải quyết mấy vấn đề này.
Bởi vì Giang Thừa Châu phải về công ty xử lý vấn đề, nên Mộc Tuyên Dư tự mình về tiểu khu Bàn Nguyệt.

Đầu tiên cô lấy quần áo trong vali hành lý ra, bỏ quần áo bẩn vào máy giặt, quần áo cần giặt để cùng một chỗ, quần áo sạch sẽ bỏ vào trong tủ treo quần áo, tiếp tục dọn dẹp trong phòng một lần, sau khi dọn dẹp xong phòng ngủ, lại đem quần áo giặt xong đi phơi khô.
Cô mệt mỏi cả người đều là mồ hôi, tắm rửa sạch sẻ một cái, sửa sang bản thân một chút, cuối cùng sắp xếp quần áo cần giặt xong, liền ra cửa.
Sau khi mang quần áo tới tiệm giặt gần đó, lúc này cô mới quay về Mộc gia.
Cô rời đi mấy ngày, còn vắng mặt trong bữa tiệc quan trọng của hai nhà Mộc gia và Trình gia, trong lúc nhất thời rất áy náy.

Cho nên ở nhà cô vốn rất ít khi vào bếp, nay lại tự nhiên chủ động mua đồ ăn về, muốn làm một bữa tối thật thịnh soạn cho cả nhà.

Cô rất muốn làm tốt, nhưng khi cô nấu cơm thì dì giúp việc trong nhà cứ liên tục nhìn cô chăm chú, chỉ sợ cô làm mình bị thương, chính cô thấy không có vấn đề gì, thì lại khiến dì sốt ruột đến không làm được gì nữa
Hôm nay Mộc Trung Thiên và Lý Hâm về trước tiên, về đến lại nhìn thấy con gái bảo bối của họ đang nấu cơm, hai người cùng đi vào bếp vây xem.
Mộc Trung Thiên nhìn nhìn: “Nhìn qua thì cũng đúng hình đúng dạng, nhưng không biết mùi vị thế nào”.
Lý Hâm nói trúng tim đen: “Không khác của dì giúp việc lắm, nhưng chỉ nhìn được chứ không ăn được”.
Mộc Tuyên Dư tỏ vẻ buồn bực, xoay qua chỗ khác liếc mắt một cái nhìn ba mẹ mình: “Hình như hai người nói chưa từng ăn cơm con làm, trước kia không phải rất tốt sao?”
“Đúng vậy a, được được.

Con cũng biết là trước đây, lâu rồi con không vào bếp, cũng không biết con lùi bước thành dạng gì nữa”.

Lý Hâm cố ý trêu ghẹo con gái của mình.
“Đợt lát nữa con bảo anh ăn một mình”.
Lý Hâm gật đầu: “Ý kiến này không tệ, anh của con ăn cơm do con làm, mới có thể làm nổi lên sự đảm đang của chị dâu con lên bao nhiêu”.
Lần này Mộc Tuyên Dư nhíu mày nhìn thoáng qua Lý Hâm: “Mẹ….”.
Mộc Trung Thiên vội vàng kéo bà xã mình, ra hiệu đừng trêu trọc con gái nữa, thật vất vả mới trở về một lần, làm cho con gái bỏ đi, cũng không biết bao lâu mới có thể gặp mặt, đứa con gái này lại là đứa nói đi liền đi, trực tiếp nhìn thẳng ông, sau đó cũng chẳng nói một chữ.
Lý Hâm đẩy chồng mình ra, bảo ông tránh ra.


Mộc Trung Thiên thấy bà xã mình không nghe khuyên bảo, cũng không có cách nào khác, chỉ có thể tự mình đi ra.

Lý Hâm đứng ở cửa, nhìn động tác của con gái mình, nhất thời trong ánh mắt có chút đau lòng.

Đứa con gái này là bà mất bao nhiêu sức lực mới sinh ra được, muốn cưng chiều cô như công chúa, nhưng cô lại không muốn được sống trong Tháp ngà voi như con gái nhà người ta.

Từ nhỏ đã có chủ kiến và suy nghĩ của riêng mình, năm ấy vừa tròn mười tám tuổi liền nói muốn ra ngoài….

Bà làm mẹ mà cũng không biết con gái rốt cuộc đã trải qua những gì.
“Mẹ, giúp con bưng chút đồ ăn đi”.
Lý Hâm nhanh chóng thu hồi suy nghĩ của mình, lập tức tiến lên giúp con gái.
Đồ ăn vừa bưng lên bàn, Mộc Tuyên Nghị đã về.
Mộc Tuyên Dư nhìn anh trai mình, cười cười: “Về sớm không bằng đúng lúc, hôm nay là em làm cơm.”
“Thật hiếm thấy.” Mộc Tuyên Nghị vốn cầm áo khoác muốn trở về phòng riêng nghỉ ngơi, nhưng lại đi tới bàn ăn, trước đó nh cũng đã ăn cơm cùng Trình Hiểu Tang, nhưng nếu là em gái làm, anh sẽ ngồi ăn một chút.
Trên bàn cơm rất náo nhiệt, những món ăn này Lý Hâm luôn dạy con gái nên làm thế nào mới tốt, Mộc Trung Niên thì khen trình độ nấu ăn của con gái thật tốt, Mộc Tuyên Nghị cười, dùng đũa gắp mỗi thứ một ít, nhìn em gái gật gật đầu, mùi vị cũng không tệ lắm.
Mộc Tuyên Dư thấy anh trai ăn rất ít, vốn muốn mở miệng hỏi, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, liền hiểu rõ.
“Tiểu Dư.” Lý Hâm ăn vào một nửa, đột nhiên nhìn con gái: “Nếu có đối tượng thích hợp, thì đưa về nhà cho chúng ta gặp xem.”
Mộc Tuyên Dư sửng sốt, nhưng vẫn gật đầu.
Thì ra họ nghĩ vậy, cô chuyển ra ngoài là kết giao với bạn trai mới, về phương diện này, cô chỉ cười cười, cũng không nói gì nhiều.
Ăn cơm xong, Lý Hâm dọn dẹp bát đũa, Mộc Tuyên Dư chơi cờ vây với ba, Mộc Tuyên Nghị thì ngồi một bên làm khan giả.
Người một nhà vui vẻ hòa thuận.
Chỉ là lúc Mộc Tuyên Dư chuẩn bị đi ngủ, Lý Hâm lại đích thân đến phòng cô, nói chuyện với cô một chút, tổng kết lại chính là, hiện tại bọn họ không cần lo lắng cho anh của Mộc Tuyên Dư nữa, Trình Hiểu Tang là một đứa trẻ tốt, bọn họ đều hài lòng, hiện tại điều mà họ lo lắng nhất chính là hôn sự của cô, nếu hôn sự của cô được giải quyết thì đời này của họ đã viên mãn.
Lời của mẹ khiến cô khẽ nhíu mày, lại cũng không thể phản bác, chỉ nói nếu có người thích hợp thì cô nhất định sẽ thử xem.
Ngày hôm sau, Mộc Tuyên Dư đến cửa hàng bán hoa chọn một bó bách hợp, rồi đi về phía trước vốn là một khu nghĩa địa.


Khi cô đến cổng chính khu nghĩa địa, đột nhiên lại nhớ lại hồi lớp mười một, Mạnh Ngữ Phán chợt nói cả đời này kì thực sống cũng không có ý nghĩa, chỉ chờ chết mà thôi.

Mạnh Ngữ Phán nói, nếu có một ngày cô ấy ra đi, nhất định sẽ không trở thành một mộ phần cô độc, như vậy rất cô đơn, cô ấy muốn ở nghĩa địa, như thế mới nào nhiệt.
Mà Mộc Tuyên Dư lại không nghĩ như cô ấy muốn, lại muốn trở thành một mộ phần nằm đơn độc, sau nhiều năm trên mộ phần sẽ mọc đầy cỏ dại, hoa dại cũng nảy nở, đó cũng là một loại hưởng thụ.
Có đôi khi cô rất hận bản thân nhớ lâu như vậy, những việc người khác đã quên được từ lâu, cô lại có thể nhớ đến sâu sắc.
Cô đi tới trước mộ của Mạnh Ngữ Phán, lúc này mới phát hiện đã có người đứng đó, là cha mẹ và em trai của mạnh Ngữ Phán.

Họ thấy cô, không bất ngờ chút nào, trước đây cô và Mạnh Ngữ Phán chính là bạn thân của nhau, họ đều nhớ rõ.
Có lẽ thực sự đã qua quá lâu, cho dù là ở nghĩa trang, trên mặt đôi bên cũng không có quá nhiều bi thương.
Ông Mạnh nhìn cô: “Cảm ơn cháu đã đến thăm nó.”
“Đây là việc cháu nên làm.”
Ông Mạnh không nói gì nữa, mang theo vợ con rời đi.

Lúc đi qua cô bà Mạnh chậm rãi lên tiếng: “Nếu nó biết con thường đến thăm nó, nhất định nó sẽ rất vui.”
Cô chỉ vào bó hoa bách hợp trước bia mộ: “Đây là mọi người mang tới ạ?”
Bà Mạnh lắc đầu: “Lúc mọi người tới đã có ở đó.”
Mộc Tuyên Dư nở nụ cười, bất kể người đó là ai, chí ít còn nhớ hôm nay là ngày giỗ của Mạnh Ngữ Phán, chí ít biết rõ Mạnh Ngữ Phán thích nhất là hoa bách hợp.
Bà Mạnh cũng đi rồi chỉ còn lại mình cô, cô đứng trầm mặc không biết nên nói gì cho phải.
Cô vẫn luôn nhớ ngày này, nhưng có đôi khi thực sự đến ngày này lại quên mất, hoặc sau đó mới lại nhớ tới.
Cô nhẹ nhàng thở dài, ngồi xuống đất, trầm mặc, sau đó nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
Qua hồi lâu cô mới mở mắt ra, đứng dậy, sau đó rời đi.
Có một số người chính là như vậy, khi còn sống có thể ảnh hưởng tới bạn rất nhiều, thậm chí lúc họ vừa rời đi còn có thể ảnh hưởng tới sinh mệnh của bạn, nhưng nhiều năm sau, bên ngoài lời nói ra có thể quan trọng, nhưng trong cuộc sống lại không quan trọng đến như thế.
Ngồi trên xe trở về nội thành, cô nhận được điện thoại của Trình Hiểu Tang, hỏi cô có thời gian không, nếu có thể thì cùng cô ấy đi dạo trong trung tâm thương mại.
Mộc Tuyên Dư đồng ý.
Cô biết nhất định cô ấy đã biết tin cô trở về từ anh trai, chị dâu muốn cùng cô kéo gần quan hệ.
Cô đi thẳng tới cửa trung tâm thương mại đã hẹn, lúc cô đến, Trình Hiểu Tang đã chờ ở đó.
Lúc Trình Hiểu Tang thấy cô, thì không ngừng vẫy tay, lúc Mộc Tuyên Dư đi tới liền kéo tay cô: “Sao mới vài ngày không gặp, em đã gầy đi, lại còn xinh đẹp hơn.”
“Chị dâu nói lung tung gì đó.” Cô lơ đễnh.
“Chị tuyệt đối nghiêm túc, anh em nói để em làm phù dâu ngày bọn chị kết hôn, nếu cứ tiếp tục thế này thì không được, đến lúc đó nhất định em sẽ lấy hết nổi bật của chị.”

Mộc Tuyên Dư theo chị dâu vào trung tâm thương mại, “Quả nhiên thân phận khác đi, nói chuyện cũng sẽ khác, trước đây sẽ không có hứng với em như vậy.”
“Đó là trước đây em cũng không giống vậy, vài ngày không gặp đã trở nên đẹp hơn.” Trình Hiểu Tang nói quả thực là như vậy: “Có phải đã yêu không, là người thế nào? Chị cam đoan không nói cho người khác biết.”
“Là anh em phái chị tới thăm dò em à?”
“Đã cam đoan thế sao còn nhắc tới anh em?”
Mộc Tuyên Dư cười cười, không ôm cái đề tài này nữa, cô chỉ chỉ bên trái: “Quần áo ở cửa tiệm kia không tệ, chúng ta vào xem đi.”
Sau khi vào cửa tiệm các cô liền bắt đầu chọn quần áo, cảm thấy không tê liền thử một chút, lại thử xem hiệu quả thế nào.
Trình Hiểu Tang nói con gái đi dao trung tâm thương mại rất nhiều mới có cơ hội gặp được bộ quần mà mình không thể thích hơn, nếu chỉ có thể xui xéo mua quần áo lúc đi ra ngoài, rất có thể mua được món tàm tạm thôi.
Hết lần này đến lần khác Trình Hiểu Tang còn thêm một câu—hôn nhân cũng như vậy.
Cô ngồi ở bên ngoài chờ Trình Hiểu Tang thay quần áo, sau khi Trình Hiểu Tang ra ngoài, thấy cô còn ngồi ở đó, không khỏi nhíu mày: “Em có thể xem một chút, xem có bộ nào em thích không, không bằng thử xem.”
Cô gật đầu: “Nếu có đồ em thích nhất định em sẽ thử, nhưng nhìn qua thấy không thích, cho nên không cần lãng phí thời gian.”
Trình Hiểu tang như có điều suy nghĩ liếc nhìn em chồng của mình, ban đầu chỉ là nói về trang phục, nhưng phần khác là bình phong.”
Các cô đi dạo một lúc lâu, cũng không nghỉ, dáng vẻ còn hăng hái bừng bừng.
Khi họ lên trên một tầng, bên này là khu thời trang, bên kia là khu trang sức.
Trình Hiểu Tang hạ tay xuống vịn thang máy, Mộc Tuyên Dư đi theo sau mấy bước, vì vậy trở lại đứng bên cạnh Mộc Tuyên Dư, nhìn sang theo ánh mắt cô.
Là một đôi tình nhân, hình như đang chọn dây chuyền.
Trình Hiểu Tang cảm thấy có chút quen thuộc, lại già đi mấy lần rồi, lập tức nhận ra họ chính là Giang Thừa Châu và Uông Tử Hàm mới đính hôn thời gian trước.

dựa vào thực lực của Giang gia và Uông gia, thì hôn lễ của đôi này sẽ khó ai long trọng bằng.
“Em biết họ à?” Trình Hiểu tang nhẹ nhàng mở miệng.
Cô lắc đầu: “Không, chẳng qua là thấy họ rất xứng đôi.”
“Đúng vậy, hình như có người từng phỏng vấn chuyện tình của họ nói, họ là trời sinh một đôi.”
“Vậy sao?” Dường như cô không còn thấy hứng thú tiếp lời.
Mà Uông Tử Hàm dường như không hài lòng lắm với sợi dây truyền đang chọn, lắc đầu chuẩn bị vào cửa hàng tiếp theo.
Phụ nữ hay phiền phức, Giang Thừa Châu nghĩ như vậy, anh và Uông Tử Hàm đang đi cùng nhau, đột nhiên anh nhìn lướt qua chiếc gương không lớn trước mắt, chiếc gương không lớn, lại soi rõ người cách không xa phía sau họ.
Anh đưa tay nhận lấy chiếc túi bên tay trái Uông Tử Hàm, tay trái Uông Tử Hàm tự do, rất tự nhiên khoác lên tay anh.
Mộc Tuyên Dư nhìn tay Uông Tử Hàm khoác trên cánh tay Giang Thừa Châu, cô nhẹ thở ra một hơi: “Chị dâu, chúng ta qua bên kia xem thêm một chút nữa đi!”
Cô chọn đi về hướng ngược lại.

.

Bình Luận (0)
Comment