Yêu Hận Triền Miên - Lục Xu

Chương 50


Mặc dù bác sĩ đã nói Giang Thừa Châu bị thương không nặng, nhưng khi chăm sóc Giang Thừa Châu, Mộc Tuyên Dư vẫn lo này sợ nọ, ngay cả đồ ăn anh muốn anh, cô cũng đều cẩn thận kĩ lưỡng, nghiêm khắc cho anh ăn cơm dinh dưỡng cô tìm kiếm trên mạng, Giang Thừa Châu mặc dù không có thiện cảm lắm với mấy món đó, những vẫn ăn theo yêu cầu của cô, chỉ là vừa ăn thì vừa tỏ ra bất đắc dĩ, khiến y tá trong phòng nhìn thấy thì nhịn không được mà bật cười.
Hôm nay Mộc Tuyên Dư lại chuẩn bị ra ngoài bảo đầu bếp chuyên nghiệp nấu món Giang Thừa Châu muốn ăn, cô đi qua hành lang, mấy y tá chào hỏi cô, bây giờ những y tá đó đều biết, tầng này có một đại soái ca nằm, thời buổi này đàn ông còn đẹp trai hơn minh tinh như vậy đã rất hiếm rồi, nếu không sợ phiền chụp kiểu ảnh rồi đăng lên mạng, nhất định sẽ nổi như cồn, ban đầu, còn có người đi hỏi Giang Thừa Châu có phải là ngôi sao chưa ra mắt không, khiến Giang Thừa Châu rất câm nín.

Hơn nữa những y tá đó còn biết rõ, đại soái ca đó còn có cô bạn gái đẹp như tiên, mà còn bị thương là vì bảo vệ bạn gái, truyền đến cuối cùng, chính là nói đôi tình nhân này đẹp đôi thế nào yêu nhau nhường nào, kết quả của việc thêm mắm thêm muối là không ít người chạy đến tận mắt nhìn đôi tình nhân trong truyền thuyết này.
Mộc Tuyên Dư không hề biết mình trở thành nữ chính trong câu chuyện tám của mọi người, chỉ vào thang máy như bình thường, lúc cô vào thang máy, bên trong có một y tá đang đẩy thuốc, y tá nhìn thấy cô, mắt sáng lên, "Lại đi làm cơm tình yêu cho bạn trai cô à?"
Ba chữ "cơm tình yêu" khiến cô hơi sững lại, nhưng cô vẫn gật đầu.
"Tình cảm của hai người bọn cô tốt thật đấy." Trên mặt cô y tá đều là vẻ hâm mộ, "Bạn trai cô rất yêu cô."
Khóe miệng Mộc Tuyên Dư cong cong, "Tôi biết."
Cô y tá ra khỏi thang máy ở tầng ba, trong thang máy chỉ còn lại một mình Mộc Tuyên Dư, cô ra khỏi tòa nhà bệnh viện, ánh mặt trời bên ngoài vừa đúng, bóng cây trên đường loang lổ, cô đi trong đó, tâm tình rất tốt.
Anh yêu cô, tất cả những người từng nhìn thấy hai người, đều biết.
Mà cô, cũng biết.
Giang Thừa Châu trong phòng bệnh đang cầm đọc một quyển tạp chí, chữ trên tạp chí rất nhỏ, anh đọc thì không có chút áp lực nào, ngược lại y tá đến thay thuốc cho anh thuận miệng hỏi anh, chữ nhỏ như vậy mà cũng nhìn rõ sao? Không trách y tá cảm thấy kì lạ được, bây giờ ngay cả học sinh tiểu học cũng có rất nhiều em đeo kính, ngành sản xuất kính cũng phát triển mạnh hơn, có thể nhìn thấy mấy người thị lực bình thường đã trở thành chuyện lạ rồi, anh cười, cũng không nói gì.
Anh mặc quần áo bệnh nhân xanh xen trắng, trên người thiếu đi mấy phần sắc bén, có vẻ hiền lành và trẻ trung hơn rất nhiều, hơn nữa ánh mặt trời cũng không ít.
Y tá thay thuốc xong thì rời đi, Giang Thừa Châu đọc tạp chí tiếp, anh không thích nhìn văn tự gì đó, chỉ khi nhìn không ra thứ mà hình ảnh muốn biểu đạt thì mới quét mắt qua nhìn chú giải ở bên cạnh.
Lúc này di động vang lên, Uông Tử Hàm gọi đến.
"Bao giờ về vậy? Chuyến mấy giờ?" Ngữ khí của Uông Tử Hàm rất thoải mái, cô nghĩ lần này anh trở về, cô nhất định phải đến sân bay đón, cho anh một niềm vui bất ngờ nho nhỏ, lâu lắm rồi hai người không gặp nhau, cần niềm vui bất ngờ để cuộc sống thêm mùi vị.
"Bên này xảy ra chút chuyện nhỏ, tạm thời không về được."

"Xảy ra chuyện? Rất nghiêm trọng sao?"
"Không nghiêm trọng, rất nhanh là sẽ xử lý xong, em đừng lo lắng."
"Vậy được rồi..."
Giang Thừa Châu chủ động hỏi cô cuộc sống ở nhà, Uông Tử Hàm cũng vui vẻ chia sẻ với anh, mấy hôm nay cô làm một cuộc phẫu thuật lớn, là phẫu thuật cho một cụ già, tỉ lệ thành công rất thấp, nhưng cô vẫn thành công, người nhà cụ già vẫn không ngừng cảm ơn cô, muốn tặng cho cô rất nhiều thứ, có điều đều bị cô từ chối.

Giang Thừa Châu khen cô một trận, rồi mới ngắt máy.
Anh ngắt máy không lâu, Mộc Tuyên Dư mang theo đồ ăn đã được đóng gói về, Giang Thừa Châu vẫn luôn nhìn cô đi đến gần mình, "Từ xa đã ngửi thấy mùi thơm rồi."
Cô cười mở túi, đưa đũa và hộp cơm cho anh, "Được rồi, là lỗi của em, tốc độ quá chậm, khiến đại nhân nhà em chịu đói rồi."
"Biết là tốt."
Cô liếc xéo anh một cái, vẫn thật sự là...
Giang Thừa Châu ăn cơm xong, Mộc Tuyên Dư đưa anh xuống dưới bệnh viện đi dạo, trong bệnh viện trồng không ít loại hoa nhỏ, lúc đi trên đường có thể tùy ý thưởng thức, hơn nữa còn có thể hái thỏa thích, chỉ là cô do dự rồi lại do dự, vẫn không thể làm đạo tặc hái hoa được.
Uông Tử Hàm ngồi trong phòng làm việc, trong tay cầm di động xoay xoay, đồng nghiệp của cô thấy cô như vậy, nhịn không được mà lên tiếng, "Mới làm một cuộc phẫu thuật lớn như thế, sao vẫn chưa đi nghỉ ngơi, không phải cậu được nghỉ hai ngày sao?"
Cô nhìn đồng nghiệp, "Sắp đi luôn đây, tình hình bệnh nhân thế nào?"
"Vẫn ổn, các chỉ số đều rất tốt, cậu cứ yên tâm đi, phẫu thuật rất thành công, ngay cả chủ nhiệm cũng khen cậu giỏi mà."
Uông Tử Hàm cười hì, rồi mới cởi áo blouse xuống, chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi một phen, cô cầm di động và túi, chào hỏi mấy đồng nghiệp trong phòng rồi chuẩn bị rời đi.
Cô ra khỏi bệnh viện, lại nhận được điện thoại của bạn học, tùy ý tán gẫu mấy câu, bởi vì đã lâu lắm rồi không gặp, vì thế hẹn nhau lần sau gặp, rồi lại nói đến tình hình bây giờ của người bạn học trước đây, động tác mau con cũng có thể đi mua đồ được rồi, nói một lát, cô đột nhiên nhớ ra sự tích vinh quang của người bạn này trước đây, thông qua định vị di động, có thể trực tiếp tóm được tên bạn trai nói dối, khi đó còn được một đám con gái coi như thần tượng.
"Cậu có thể thông qua di động xác định vị trí cụ thể của một người bây giờ hả?"
"Sao, cậu thế này là muốn kiểm tra ai?"

"Không phải, chỗ chồng chưa cưới của tớ hình như xảy ra chút chuyện, nhưng anh ấy lại không muốn tớ lo lắng, cho nên không nói cho tớ biết, tớ muốn tra thử vị trí cụ thể của anh ấy, thế thì mới có thể qua đó cho anh ấy một niềm vui bất ngờ được." Cô nghĩ đến hai ngày nghỉ của mình, cảm thấy suy nghĩ này thực sự quá đẹp, thậm chí cô còn kích động hẳn lên, nhất là nghĩ đến dáng vẻ Giang Thừa Châu sẽ trợn mắt há mồm, chỉ nghĩ thôi đã thấy thỏa mãn rồi.
"Vậy hả, vụ này rất đơn giản."
Uông Tử Hàm không hiểu trò đó, sau khi gặp bạn, nhìn thấy bạn thao tác một loạt, quả thực xem mà tròn mắt, sau đó máy tính của người bạn đó trực tiếp xuất hiện bản đồ rõ ràng, sau đó một chấm đỏ không ngừng nhấp nháy, bạn học gõ gõ điểm đó, "Chính là ở đây, bệnh viện số một XX? Sao lại là ở nơi này?"
Bệnh viện? Bản thân Uông Tử Hàm cũng hơi lấy làm lạ, "Liệu có phải là đến thăm người khác không?"
Bạn học nữ nhún nhún vai, chuyện này thì ai mà biết được?
Uông Tử Hàm đợi rồi lại đợi, kết quả phát hiện chấm đỏ đó vẫn luôn không thay đổi chỗ, thậm chí cô qua đêm ở chỗ người bạn, chấm đỏ đó vẫn tiếp tục ở bệnh viện, lúc này cô mới bắt đầu lo lắng, nghĩ đến Giang Thừa Châu nói xảy ra chuyện, cô chỉ cho rằng công ty xuất hiện vấn đề cần anh ở lại bên đó giải quyết, bây giờ nhìn thì có vẻ không phải, mà là sức khỏe anh có vấn đề gì đó, chỉ có thể ở lại đó.

Nghĩ đến việc anh một mình nhập viện ở tỉnh khác, lòng cô càng trăm mối ngổn ngang.
Bạn học khuyên cô rất lâu, cũng không khiến cô dễ chịu hơn, nhất là trong điện thoại Giang Thừa Châu không để lộ ra chút tin tức nào, cô càng sốt ruột hơn, sợ anh gặp chuyện.
Bạn học thấy cô lòng như lửa đốt, "Cậu lo lắng như thế, vậy thì tự đến đó một chuyến đi, cũng thỏa mãn vụ cậu muốn cho anh ấy một niềm vui bất ngờ luôn."
Cô gật đầu, cô quả thực nghĩ như vậy, tự đi một chuyến, chỉ có nhìn thấy người rồi, mới an tâm được.
Sáng sớm ngày hôm sau, Uông Tử Hàm ngồi máy bay đến thành phố D.
Xuống máy bay, cô hơi câm nín về hành vi của mình, hành vi kích động thế này, thời đi học cô chưa từng làm bao giờ, bây giờ lại kích động bay vội từ thành phố Tây Giang đến đây, nghĩ đến lời ông nội nói lần này cô đã sa vào quá sâu, cô cũng hơi đồng ý, chỉ là sa vào sâu với chồng sắp cưới tương lai của mình, cũng không được coi là chuyện mất mặt.
Cô trực tiếp gọi xe đến bệnh viện.
Trên con đường lớn vào bệnh viện, cô đang nghĩ nên tìm đến anh bằng cách nào, cô không muốn gọi điện cho anh, muốn cho anh một niềm vui bất ngờ, chỉ là cô vừa mới hỏi được vị trí khu nhập viện, chuẩn bị vội qua đó, nụ cười trên mặt đã c**ng cứng.
Bởi vì cô nhìn thấy người mà cô tâm tâm niệm niệm muốn gặp.
Nhưng không chỉ là một mình anh, bên cạnh anh còn có một người phụ nữ khác.

Đó là chiếc ghế dài được dựng trên không ít con đường trong bệnh viện, chiếc ghế màu đỏ thắm, được dành để nghỉ ngơi, Giang Thừa Châu mặc quần áo bệnh nhân ngồi trên ghế, cô gái ngồi bên cạnh anh đang nói gì đó với anh, anh nhìn cô ấy cười nhẹ.
Uông Tử Hàm đứng nguyên tại chỗ, chân như bị dính ở đó, không thể nhúc nhích.

Hai tay cô xoắn xuýt, dường như rất khẩn trương, đồng thời lại rất bất an, nhưng trong lòng cô, lại có một âm thanh khác đang tự khuyên mình, đừng nghĩ nhiều, đừng nghĩ nhiều, hai người họ có lẽ chỉ là bạn thôi, anh bị thương, bạn anh đến thăm anh, cô không nên bụng dạ hẹp hòi nhìn thấy cảnh này rồi lập tức đoán già đoán non, tự thêm vào những tình tiết khiến mình khó chịu.
Cô nên có lòng tin với anh, nên cho anh lòng tin, chứ không phải suy nghĩ đầu tiên trong đầu là hoài nghi.
Như xác minh cho suy đoán trong lòng cô, cô nhìn thấy trong tay cô gái kia cầm một hộp kem, cô gái cầm thìa xúc ăn hai miếng, rồi sau đó cầm thìa xúc một miếng lớn, sau đó bỏ vào miệng anh, ngay cả trốn tránh anh cũng không, trực tiếp ăn, động tác đó trôi chảy, mà cô thì không có lí do để tự thuyết phục mình nữa.
Cô lùi về sau mấy bước, không dám tin tất cả những thứ mình nhìn thấy.
Sao lại như vậy, sao có thể như vậy được?
Cặp đôi đó vẫn cười, khiến người ta liếc mắt đã có thể nhìn ra, hai người họ chính là một đôi tình nhân thân mật gắn bó, không có chút hoài nghi gì.
Cô cắn môi, không biết mình nên phản ứng thế nào, nên xông lên trước cho anh một bạt tai, hay là nên khóc lóc ầm ĩ hỏi anh sao anh có thể phụ cô như thế.
Có y tá đi đến bên cạnh cô, tưởng là cô cũng đến xem đôi tuấn nam mỹ nữ như minh tinh này, "Họ rất đẹp đôi đúng không?"
Giờ phút này cô căn bản không nghe vào lời người khác nói, chỉ cảm thấy đầu ong ong, cô đã không nghe thấy được gì nữa.
"Hai người họ yêu nhau lắm, đằng nam là vì bạn gái nên mới bị thương đấy, lý do rất buồn cười, nói là bạn gái anh ấy sợ phiền phức, cho nên thẻ rồi là chứng minh thư gì gì đó trong ví không thể đánh mất, nếu không bạn gái anh ấy sẽ phải đi làm lại, anh ấy đó, ngốc nghếch đuổi theo kẻ cướp giành ví về cho bạn gái, người đàn ông rõ là ngốc nghếch, nhưng lại khiến người ta hâm mộ..."
Uông Tử Hàm cắn môi, cô rất muốn xông đến, nhưng thử mấy lần, lại xoay người bỏ đi.
Cô biết rất rõ một điểm, nếu cô thật sự chạy qua, có lẽ giữa cô và anh, thật sự sẽ kết thúc.
Uông Tử Hàm lấy tốc độ nhanh nhất trở về thành phố Tây Giang, về đến thành phố quen thuộc, khiến cô rất hoài nghi, cảnh tượng mà cô trải qua trước đó, có phải chỉ là một giấc mơ không? Nếu chỉ là một giấc mơ thì tốt, cô cũng không cần phải khó chịu như thế, nhưng cô rất rõ ràng, đó đều là chuyện xảy ra thật, không phải mơ, cô không cách nào tự lừa gạt mình.
Buổi tối, cô tìm bạn tốt Tiểu Hà cùng đến quán rượu, Tiểu Hà là kiểu người chơi khá thoáng trong số những người bạn của cô.

Tiểu Hà nghe thấy cô hẹn mình đến quán rượu, vẫn rất kinh ngạc, nhưng rồi cũng đồng ý ngay.
Đến quán rượu, Tiểu Hà nhìn thấy Uông Tử Hàm thì không khỏi cười, "Cô gái ngoan ngoãn như cậu chịu k1ch thích gì đó, sao hẹn tớ đến đây?"
Uông Tử Hàm trước đây rất ít khi đến nơi kiểu này, hẹn gặp hoặc là ở nơi cao cấp hoặc là ở trong mấy quán cà phê có phong cách, cho dù là bị mọi người khuyên đến đây thì cũng lưỡng lự nhiều lần, chứ đừng nói là chủ động hẹn người khác ở đây, trong mắt Uông Tử Hàm chỗ thế này chính là đại diện cho nơi tốt xấu lẫn lộn.


Lần trước sinh nhật Uông Tử Hàm, họ nói hết lời, khuyên rất lâu rất lâu, cô mới chịu bao quán rượu để chơi đến điên cuồng.
"Không phải cậu rất thích nơi thế này sao?" Uông Tử Hàm hỏi lại.
Đèn đỏ rượu xanh, bóng người ma mị, quả thực là một nơi tốt để mua say, cô đánh giá nơi này, dường như hơi hiểu được vì sao nhiều người thích nơi này như vậy, nơi đây quả thực đáng để người ta thích, chí ít thì bây giờ cô rất thích.
"Rốt cuộc cậu làm sao thế?" Tiểu Hà cuối cùng cũng phát hiện sự bất thường của cô.
Cô lắc đầu, đi đến quầy bar bảo bartender pha một ly rượu, cô uống hai ngụm rồi mới quay đầu nhìn bạn, "Nếu cậu phát hiện bạn trai cậu phản bội cậu, cậu sẽ làm thế nào?"
"Cái gì? Lẽ nào Giang đại nhân nhà cậu làm ra chuyện gì có lỗi với cậu sao? Nhưng tình cảm của bọn cậu rất tốt mà."
"Không phải.

Là dạo này tớ nhìn thấy quá nhiều chuyện phản bội ngoại tình, đột nhiên hơi buồn rầu thôi."
Lúc này Tiểu Hà mới thở phào, "Tớ đã nói rồi, Giang nhị thiếu đối tốt với cậu như thế, sao có thể làm ra chuyện như vậy được.

Cậu cũng đừng nghĩ linh tinh nữa, tự sống tốt là được, người khác sống có đáng thương hơn nữa cũng đâu liên quan đến mình."
Uông Tử Hàm cười cười, tiếp tục uống ly rượu trong tay, chỉ là bàn tay cầm ly rượu, khẽ run lên.
Tiểu Hà nhún nhún vai, "Nếu bạn trai tớ dám phản bội tớ, vậy thì cẩn thận cái mạng đó đấy, tớ không gi3t chết anh ta thì tớ theo họ anh ta luôn, hừ.

Tớ mà sống không tốt, anh ta cũng đừng mong tốt được, tớ không khuấy cho trời long đất lở thì đúng là có lỗi với bản thân."
Uông Tử Hàm nhìn bạn, đột nhiên rất hâm mộ, hâm mộ người khác có thể nghĩ như thế làm như thế.
Mà bản thân cô, cô nhìn ly rượu trống không, lòng chua xót không thôi.

Bình Luận (0)
Comment