Uông Tử Hàm qua cửa kiểm tra an ninh, chuẩn bị lên máy bay, cô không quay đầu, cũng không muốn biết Giang Thừa Châu lúc này sẽ có vẻ mặt gì.
Từ khi cô nói cô muốn rời đi, thời gian cô và anh ở cùng nhau không được coi là ít, nhưng anh lại không nói một câu muốn cô ở lại.
Sự chờ mong cuối cùng dưới đáy lòng cô hóa thành không, ngay cả thử anh cũng không chịu, hoặc là nói, anh không hề muốn cô ở lại.
Cô nắm chặt chiếc túi không lớn trong tay, lòng nói không rõ là cảm giác gì.
Vậy mà cô bình tĩnh lắng nghe anh kể lại câu chuyện của anh và một cô gái khác, thậm chí khi anh kể, trong đầu cô còn chiếu ra cảnh tượng đó, cảnh tượng đẹp đẽ như cảnh tượng nhìn thấy trên diễn đàn Đại học Tây Giang, một đôi nam nữ rơi vào bể tình, tình yêu ấy sưởi ấm con tim.
Cô nhớ đến thuở đầu nghe Giang Thừa Châu kể về mối tình đầu của anh, anh nói cô gái ấy tỏ tình với anh trên sân bóng rổ không còn chỗ trống, khi đó cô cảm thấy cảnh tượng ấy nhất định rất oanh động, tình yêu bắt nguồn từ cảnh tượng đó tất nhiên cũng mở đầu rầm rầm rộ rộ như thế.
Mà cô cảm nhận được khi Giang Thừa Châu kể, vẻ đau đớn như đặt tận sâu đáy lòng lướt qua trên mặt anh, cô nghĩ đây là một người đàn ông đã chịu thương tổn, vì thế cô muốn xoa dịu vết thương cho anh.
Mà giờ phút này cô mới phát hiện, thì ra từ đầu chí cuối, cô chưa từng chạm vào được vết thương của anh, sao nói đến chuyện xoa dịu? Mà cô, vậy mà lại thật sự coi mình như người đứng xem, lắng nghe câu chuyện của hai người họ.
Cô lên máy bay, tìm đến chỗ của mình rồi ngồi xuống.
Sắc mặt cô rất bình tĩnh, mà ngón tay cô thì không ngừng vuốt túi da, tâm tư cũng khẽ động không xác định cùng ngón tay, rời xa, là muốn cho bản thân một cơ hội.
Nếu như từ trước đến nay cô chưa từng chạm vào được vết thương đó, hoặc là vết thương sẽ tự động phục hồi như ban đầu, hoặc là… Cô nhắm mắt, ngón tay không cử động nữa, như đã đưa ra quyết định nào đó.
Mà Giang Thừa Châu nhìn Uông Tử Hàm đi qua cửa kiểm tra an ninh, anh chưa lập tức rời khỏi đại sảnh sân bay, mà đi đến nơi hai người ngồi trước đó rồi ngồi xuống.
Sắc mặt anh bình tĩnh, lòng lại hơi rối loạn, thậm chí hơi khó chịu, sự khó chịu này không phải dẫn tới từ chuyện Uông Tử Hàm rời đi.
Anh càng hi vọng lúc này cô rời đi, điều này có lợi cho mối quan hệ của hai người, huống hồ anh không hi vọng Uông Tử Hàm biết đến sự tồn tại của Mộc Tuyên Dư, anh muốn tự giải quyết những chuyện đó.
Chẳng hiểu sao lại không vui, anh chỉ có thể tự nói với mình, sau khi làm xong hết tất cả, Uông Tử Hàm trở về, tất cả sẽ trở lại như ban đầu, như vậy rất tốt, hoàn toàn giống như trong kế hoạch của anh.
Sau khi có quyết định, anh đứng dậy, đi ra khỏi đại sảnh sân bay.
Giang Thừa Châu còn chưa về nhà, nhà họ Giang đã ầm ĩ cả lên vì chuyện của anh.
Lần này người luôn bất mãn với Giang Thừa Châu như Giang Hào rất không nể mặt vợ, bùng nổ luôn, “Bà nhìn con trai bà đấy, cái gì mà mặc kệ nó, bây giờ cũng bức Tử Hàm đi luôn rồi, còn mặc kệ nữa, không biết nó sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Bà làm mẹ, cái gì cũng thuận theo nó, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện… Lần này nó về, bà và nó nói chuyện cho hẳn hoi, bảo nó đuổi theo đưa Tử Hàm về, cũng đừng có làm mấy chuyện ấu trĩ nực cười nữa, chuyện nó làm, tôi cũng không có mặt mũi nào mà xem…”
Giang Hào thật sự hơi tức giận, chỉ là không khách khí với vợ như thế, vẫn hi vọng vợ đừng luôn làm trái lại mình, ít nhất là trong việc xen vào chuyện của Giang Thừa Châu.
Giang Hào nghĩ cứ dứt khoát điều con trai nhỏ đến chi nhánh công ty, rèn luyện, cũng để nó hồi tâm.
Tin tức Uông Tử Hàm rời đi, vẫn là bố mẹ Uông Tử Hàm báo, bố Uông mẹ Uông ngược lại rất khách khí, bởi vì họ cảm thấy con gái mình cứ rời đi như vậy, hơi có lỗi với nhà họ Giang, trong lời nói ngầm tỏ ý xin lỗi.
Giang Hào vừa nghe, trong điện thoại thì ôn hòa, nhưng nội tâm lại ầm ầm cuồn cuộn… Ông chẳng tin Uông Tử Hàm vì tình người nên đi đến nơi khỉ ho cò gáy đó, ông lập tức nhận định chắc chắn là chuyện tốt do con trai mình làm ra.
Tần Tương trầm mặc mấy giây, “Ông tự đi nói với Thừa Châu.”
Lúc này Đường Khả Hân đưa Giang Du Du về, Giang Du Du vừa nghe thấy lời bà nội, mắt lập tức mở to, đạp đôi chân nhỏ chạy qua, “Nói gì với chú út ạ, con đi nói, con đi nói cho…”
Dáng vẻ xung phong nhận việc đó, khiến người ta cười phì.
Giang Thừa Châu lái xe về, Đường Khả Hân đi qua dắt con gái lên tầng, người đã về rồi, không cần ống truyền lời nữa, Giang Du Du hơi không vui, Đường Khả Hân nghiêm mặt, “Đi làm bài tập, không nghe lời thì không được xem hoạt hình nữa.”
Giang Du Du chỉ đành thỏa hiệp dưới quyền uy của mẹ.
Giang Thừa Châu vừa mới vào cửa thì đã bị Giang Hào chộp được đúng lúc, vừa vào cửa thì bị một cái cốc nện xuống dưới chân, anh ngạc nhiên nhìn bố, tuổi này rồi mà sức khỏe vẫn tốt, có thể giày vò người ta được như thế, nhưng anh cũng không bận tâm, còn cố ý đá mảnh cốc vỡ đi rất xa.
Đối với Giang Hào, điều này quả thực là khiêu chiến quyền uy, “Mày vẫn còn mặt mũi về nhà cơ đấy.”
“Con cũng có muốn đâu, không phải bố cứng rắn ép con thường về hay sao?”
Tần Tương ra hiệu bảo con trai bây giờ đừng cãi lại, anh lại coi như không nhìn thấy.
“Cút cút cút!” Giang Hào tức đến mức cả người đều run.
Giang Thừa Châu xoay người liền rời đi, Giang Hào lại gào lên sau lưng, “Cút về cho tao.”
“Rốt cuộc bố muốn thế nào?” Giang Thừa Châu đi đến trước mặt Giang Hào, cũng không sợ sệt, bây giờ anh đã đứng qua rồi, muốn làm thế nào thì cứ làm, nếu như là lúc bình thường, anh sẽ không thế này, nhưng hôm nay tâm tình anh không tốt.
Giang Hào trừng mắt nhìn anh một hồi, “Đi, lập tức mua vé máy bay đến nước A, đưa Tử Hàm về.
Mày làm con dâu tương lai của tao tức giận chạy mất, vẫn còn mặt mũi mà về nhà, mày không đưa con bé về thì đừng về nhà nữa.”
Giang Thừa Châu nhíu nhíu mày, “Cô ấy tự muốn đến đó, không liên quan đến con, đừng phát huy trí tưởng tượng siêu cấp vô địch của bố nữa.”
“Mày!” Giang Hào lại muốn cầm đồ nện con trai, bị Tần Tương kéo lại, “Mày còn thật sự tưởng mày làm việc kín không kẽ hở, giấu người ta kín mít hay sao, nếu thật sự như thế, vì sao mày vừa có động tĩnh thì tao và anh mày đã biết cả rồi? Còn thật sự tưởng là mình một tay che trời ở Tây Giang hả.
Sống bao nhiêu năm trời, cũng không hiểu được đạo lý cẩn thận mấy cũng có sơ sót, mày và cái con bé nhà họ Mộc dây dưa lâu như thế, bị người ta bắt gặp biết bao nhiêu lần, anh trai mày giấu cho mày bao nhiêu lần, mày thật sự không biết hay là thật sự ngu hả? Tử Hàm hiền thục, nhưng không phải đồ ngốc, lúc này lại lựa chọn rời đi, nếu không phải là phát giác ra gì đó, sao lại làm ra việc này, con bé không phải người kích động.”
Tần Tương cũng nhìn con trai, bả cảm thấy khả năng này cũng rất lớn, phụ nữ luôn là động vật mẫn cảm, đối với việc người đàn ông của mình đã có biến hóa, nếu ban đầu không rõ, thời gian dài cũng sẽ có hoài nghi, huống hồ Uông Tử Hàm vốn là cô gái thông tuệ, ngay cả sở thích sưu tầm lược cổ của bà cũng có thể phát giác ra, huống hồ là con trai mình và người phụ nữ khác có dây dưa.
“Con sẽ không đi.” Giang Thừa Châu nhíu mày, không phản bác lời quở mắng của bố, anh quả thực dựa vào cái nhà này, điểm này không có gì để phản bác cả.
Mắt thấy Giang Hào lại sắp phát hỏa, Tần Tương đứng dậy, kéo Giang Hào, “Tôi nói với Thừa Châu”, bà đi đến trước mặt Giang Thừa Châu, “đi thôi, mẹ con mình nói chuyện”.
Giang Thừa Châu nhìn bố vẫn còn đang nổi cáu một cái, vẫn đi theo mẹ.
Hai mẹ con đi đến phòng sách trên tầng hai, Tần Tương nhìn con trai thì không nhịn được mà thở dài, đây là chuyện gì chứ, nếu như không phải nhiều năm trước con trai làm những việc ngốc nghếch đó, người làm mẹ như bà sẽ là người đầu tiên trách mắng hành vi của anh.
Bà chậm rãi ngồi xuống, chỉ là không ngừng thở dài, “Thừa Châu, mẹ vẫn luôn hiểu suy nghĩ của con, biết con không cam lòng, biết con khó chịu, nhưng phương thức trả thù có rất nhiều.”
Giang Thừa Châu không ngồi xuống, mà nhướng mày, ý của mẹ là…
Tần Tương biết con trai đã hiểu, “Khiến nhà họ Mộc không gượng dậy nổi, mặc dù mất uy danh của nhà họ Giang, nhưng cũng không ảnh hưởng đến toàn cục.” Mấy năm nay, nhà họ Giang họ ngồi yên ở vị trí đầu rồng của thành phố Tây Giang, quả thực là ánh sáng chói lóa nhưng cũng là cơn ác mộng của không ít công ty, “Công ty của nhà họ Mộc một khi bị thiệt hại nặng thậm chí phá sản rồi biến mất, cô gái đó, chắc chắn sẽ đau khổ tột cùng, nếu như để con bé đó biết vì cô ta mà nhà họ Mộc mới đi đến kết quả đó.”
Đau khổ tột cùng sao? Giang Thừa Châu nghĩ đến cảnh tượng đó, lại chẳng hề có chút kh0ái cảm nào, nếu như vậy thì cô đau khổ tột cùng lại là vì cô khiến người nhà cô chịu khổ, trước giờ không phải là vì Giang Thừa Châu anh.
“Không cần.” Anh không cần kiểu trả thù đó, không cần cô vì người khác mà khó chịu đau khổ, đó không phải điều anh muốn.
Tần Tương vội đứng dậy, “Nghe một câu khuyên của mẹ, dùng phương thức khác, đừng có bất cứ qua lại gì với con bé đó nữa… Cứ nghe lời bố con, đi đưa Tử Hàm về, hai đứa sống thật tốt, coi như chưa có chuyện này.”
Giang Thừa Châu lắc đầu, chuyện đã đến nước như bây giờ, anh không có ý định quay đầu.
Hơn nữa Uông Tử Hàm rời đi lúc này thì vừa khéo, cũng tiện để anh tự làm việc, anh chẳng tự đi tìm phiền phức về làm gì.
“Mẹ, mẹ đừng nghĩ linh tinh nữa, cũng đừng lo lắng suông.”
Tần Tương lắc đầu, “Không phải mẹ lo lắng suông, mà là mẹ thật sự lo đấy, mấy năm trước con như thế, bây giờ con vẫn còn muốn dây dưa không rõ với con bé đó, con nói xem sao mẹ có thể yên tâm được? Vả lại, con bé đó đâu đơn thuần như thế chứ?” Bà thở dài, “Con bé đó và Chu Chấn Hưng chia tay lâu như vậy, Chu Chấn Hưng ở trước mặt bạn bè lại chưa từng nói xấu nó câu nào, hơn nữa đám bạn bè của Chu Chấn Hưng đều tưởng là con bé đó chỉ náo loạn ầm ĩ với Chu Chấn Hưng thôi, nó vẫn sẽ trở thành bà trẻ nhà họ Chu… Đứa con gái như thế… Không phải mẹ hoài nghi con, mà là trong chuyện tình cảm con lún quá sâu…”
Giang Thừa Châu nhíu mày, không biết nghĩ đến điều gì, vẻ mặt rất u ám.
Tần Tương nói tiếp, “Mà Tử Hàm lại rời đi…” Bà do dự mấy giây, cuối cùng vẫn nói ra nỗi lo lắng lớn nhất của mình, “Thừa Châu, con nói thật cho mẹ biết, con vẫn luôn dây dưa không rõ như thế với Mộc Tuyên Dư, rốt cuộc là muốn trả thù, hay là trong lòng con vẫn có con bé đó… Được được được, cho dù con không có suy nghĩ đó, con và con bé đó cứ ở bên nhau lâu như vậy, sẽ không nảy sinh tình cảm sao? Nếu như con thật sự có tình cảm với con bé đó, không nỡ làm tổn thương nó, đến lúc đó con chung sống với Tử Hàm thế nào?”
Sắc mặt Giang Thừa Châu tái đi, “Không đâu, không thể đâu…”
Phản ứng của anh hơi lớn, Tần Tương lui về sau một bước, vẻ mặt như thế…
Bà nhớ lại bản thân mình, năm đó người đàn ông đó hỏi bà có phải vẫn còn yêu ông ta, bà trả lời không yêu nữa, cũng sẽ không yêu nữa… Bà nhìn thấy vẻ mặt của mình trong gương, chính là như thế.
Nhưng bà rất rõ ràng, lừa mình dối người biết bao.
Bản thân Giang Thừa Châu cũng phát giác sự bất thường của bản thân, làm dịu lại thần sắc, “Mẹ, mẹ đừng nghĩ đến những chuyện căn bản sẽ không xảy ra đó nữa.
Tử Hàm rời đi, là vì con tạm thời không có ý định kết hôn… Mà nhà họ Uông, hình như họ tạo áp lực cho cô ấy, cho nên con nghĩ rời đi lúc này, đối với cô ấy mà nói là một lựa chọn không tồi, huống hồ con cũng không muốn chuyện khác ảnh hưởng tới cô ấy.”
Tần Tương trầm mặc một lát, rồi mới gật đầu, “Hứa với mẹ, bất luận làm gì, đừng làm hại đến bản thân mình.”
Cứ coi như bà là một người mẹ ích kỷ từ đầu đến cuối đi, chỉ cần con trai bà sống tốt, những chuyện khác bà đều không bận tâm, tùy đi, con cái luôn có con đường mà chúng muốn đi, nếu như đây là một kiếp nạn, bà chỉ hi vọng kiếp nạn này sớm qua đi.
Để tránh lại xung đột với Giang Hào, Giang Thừa Châu rời khỏi nhà họ Giang.
Từ sau lần trước cô nói đi xem mặt hơn nữa còn thật sự đi xem mặt, hai người chưa gặp lại nhau, cô gọi điện cho anh, anh không tiếp, đến cuối cùng… cô dứt khoát không gọi điện nữa.
Anh vừa lái xe vừa cầm di động với vẻ mặt không chắc chắn, suy nghĩ trong lòng lại là có phải cô lại có thể sống rất tốt không, cho dù anh không để ý đến cô chút nào, cô cũng có thể coi như không có anh sống cuộc sống vui vẻ của cô.
Suy nghĩ này, khiến anh càng buồn bực.
Sao có thể như thế chứ, tưởng tượng của anh là có một ngày anh nói với cô “Mộc Tuyên Dư, tôi không yêu cô nữa, cô cút đi”, mà cô thì đau khổ tột cùng, cô buồn cô khó chịu đến sắp chết, tựa như khi ấy anh bị cô vứt bỏ.
Anh bày tỏ với cô trước mặt cả trường, dành cho cô lời hứa hẹn mà anh cảm thấy đó là lời hứa hẹn lớn nhất của một người đàn ông, muốn đeo nhẫn cho cô, mà việc cô làm là ném chiếc nhẫn đi… Tất cả mọi người, đều đang xem câu chuyện cười của anh, tất cả mọi người đều bàn luận xem rốt cuộc anh đã làm sai điều gì mà khiến cô tức giận như thế, ở trước mặt nhiều người như thế mà không cho anh bậc thang xuống.
Mà anh thì như một thằng ngốc, tưởng rằng cô chỉ đang đùa thôi.
Cả đời này, lần đầu tiên bị người ta đối xử như một thằng ngốc.
Anh lái xe đến tiểu khu Bàn Nguyệt, cuối cùng xuống xe rồi lên lầu.
Anh không gọi điện trước, đến cửa thì lập tức gõ cửa.
Sau mấy ngày về nhà bầu bạn với Trình Hiểu Tang, Mộc Tuyên Dư vẫn cầm theo tác phẩm của mình về, một chiếc túi một chiếc ly thủy tinh trong đó đựng thuyền nhỏ cùng với một chiếc gối ôm vô cùng đáng yêu.
Cô nghe thấy tiếng gõ cửa, đi đến mở cửa, vừa nhìn thấy Giang Thừa Châu thì đã lập tức cho anh một chiếc ôm.
Giang Thừa Châu cứng đờ người bị cô ôm, một lúc lâu mới phản ứng lại, dường như cô hoàn toàn không chịu ảnh hưởng từ việc anh không để ý tới cô…
“Có phải vì lần trước em đi xem mặt nên giận không?” Như sợ anh giận thật, cô vẫn ôm anh, “Anh trai và chị dâu em nhiệt tình như thế, em cũng có áp lực rất lớn mà, cho nên bèn đi gặp mặt, em và anh ta ngay cả phương thức liên lạc cũng không để lại, cho nên anh không được giận đâu đấy… Vả lại, anh có thể có vợ sắp cưới, em thì ngay cả đi xem mặt cũng không được sao?”
Cô chui ra khỏi lòng anh, vươn tay chọc chọc ngực anh.
Anh nhìn mặt cô, vậy mà có thể đọc ra suy nghĩ hiện giờ của cô – Anh thế này gọi là chỉ cho quan phóng hỏa không cho dân chúng đốt đèn đấy!
Anh thở dài, ngay cả bản thân anh cũng chưa từng phát hiện, tâm tình của anh trong nháy mắt đã xảy ra biến đổi.
Tất cả trước mắt, giống như trong giấc mơ lúc anh nằm một mình trên giường biết bao, hai người chưa từng chia tay, trong căn hộ mà anh mua này, cô ở đó, mà khi anh trở về, cô cho anh một chiếc ôm.
Anh đi vào, cũng không nói chuyện, không tỏ thái độ.
Cô đi theo anh, lại vươn tay chọc lưng anh, “Đàn ông nhỏ nhen không có sức hút đâu.”
Anh lập tức xoay người, đột nhiên túm lấy tay cô, “Lâu như vậy không liên lạc, em còn vui như vậy?” Nói xong còn có mấy phần ác ý nhéo mặt cô, dường như muốn nhéo cô thật đau.
Cô chớp chớp mắt, “Chứng tỏ con người em tốt tính, biết thời gian này anh nhất định rất bận, bèn không làm phiền anh, anh tìm đâu ra người thức thời như em chứ…”
Cô cười, dường như thật sự rất vui vẻ.
Bận? Khóe miệng anh hơi nhướng lên, có lẽ vậy nhỉ!
Cười đùa một lát, cô muốn đi nấu cơm, Giang Thừa Châu ngăn cô lại, anh đến tủ lạnh xem trước, trong đó có thức ăn, anh cầm thức ăn rồi đi vào bếp.
Mộc Tuyên Dư đi theo anh, xem anh nấu nướng.
Anh nói anh nấu ăn, là để cho cô hưởng thụ, cô híp mắt, cơ hội thế này, còn lại bao nhiêu đây?
“Cái đó, Diệp Cẩm Đình hình như từng đến tìm anh…”
“Mặc kệ anh ta.” Giang Thừa Châu không bận tâm.
Cô cười cười, không nói chuyện đó nữa, mà chăm chú xem anh thái thức ăn.
Mạnh Ngữ Phán nói, sau này cô ấy nhất định phải tìm một người đàn ông biết nấu ăn làm chồng.
Hạ Ngữ Minh tỏ ra câm nín, thế kỉ 21 có người đàn ông không biết nấu ăn sao, biết nấu ăn là nhất thiết…
Mà khi ấy cô trả lời thế nào nhỉ, đại khái là trả lời rằng cô thích xem đàn ông nấu ăn, còn về phần có ngon hay không thì không quan trọng, dáng vẻ lúc nấu ăn đẹp mắt là được.
Mạnh Ngữ Phán tỏ ra khinh bỉ, Hạ Ngữ Minh trực tiếp cạn lời.
Mà bây giờ, cô lại cảm thấy dáng vẻ đẹp, hương vị món ăn không tồi, vậy mới càng tốt.