Yêu Hậu - Hồng Mông

Chương 10

Đập nước và kênh đào được xây xong, tiêu tốn hơn mười tháng công sức và tiền bạc, sự bất bình của người dân là sôi sục nhất.

Ta phải chăm sóc đứa nhỏ, vì vậy chỉ đành để Cự Nhi đi Giang Nam, mang theo tiền cứu tế và lương thực, an ủi tâm trạng bá tánh.

Thái Tử tuổi trẻ ổn trọng, ta nói do khi còn bé hắn luôn học cùng Cảnh Dao, nói chuyện làm việc đều cẩn thận chặt chẽ như hai giọt nước.

Khi Cự Nhi nam tuần, có người dân đến gặp và nói xấu ta trước mặt hắn.

Nhưng Cự Nhi vẫn không vội vàng xử lí những lời đàm tiếu ấy, mà trước tiên nói công trình thủy lợi xây dựng quả thực lãng phí tiền và sức người, cho nên mới có chuyến cứu trợ này.

Tiếp theo hắn lại kiên nhẫn giải thích rằng việc xây dựng thủy lợi là để ngăn lũ lụt như những năm trước, không bằng chờ đến mùa mưa thì lại xem có hiệu quả không.

Mà bá tánh thà tin thần phật, nói không bằng để Trịnh Hân Du ra ngoài, Thánh nữ cầu phúc với trời xanh có thể giải cứu tình hình thiên tai.

Bá tánh mê tín quỷ thần, đã thịnh hành từ xưa, bởi vậy Cự Nhi không tỏ ý kiến, chỉ nói là nếu có tai nạn lại tính toán tiếp.

Vì vậy mãi cho đến lúc mưa to, đập nước kênh đào mới phát huy hiệu quả, khi ấy Cự Nhi đi tuần Giang Nam mới nói: "Lúc trước mẫu hậu khởi công xây dựng thuỷ lợi, để phúc cho muôn đời, mọi người lại để gian tặc mê hoặc, vu oan nàng là "yêu hậu". "

"Mà phế phi Trịnh thị chỉ là một thường dân tầm thường, tự tiện xông vào hoàng cung. Bằng không nếu là Thánh nữ, sao lại nhẫn tâm nhìn mấy năm nay nam úng, bắc hạn, sơn phỉ tác loạn chưa dừng? Không phải nàng cũng nên tự tay xây những kênh đào đập nước này đi, tội gì phải để dân chúng vất vả chứ?"

Hắn không chỉ hoàn thành công việc mà còn giúp ta xóa đi ô danh, khiến Tố Tố và những người khác đặc biệt ghen tị, nói rằng ta đã nuôi dạy được một nhi tử tốt.

Tề Kha và ta đón gió tẩy trần cho Cự Nhi, có lẽ là trong lòng vẫn còn hoài niệm, hắn nói Cự Nhi không nên chửi bới Thánh nữ, dù gì cái danh Thánh nữ cũng do dân chúng phong tặng.

Ta không ngẩng đầu mà nói: "Khi thần thiếp bị oan là "yêu hậu", Hoàng Thượng muốn thần thiếp im lặng một thời gian, mà Cự Nhi chẳng qua chỉ nói sự thật rằng Trịnh thị là dân phụ tầm thường, Hoàng Thượng lại hết sức giữ gìn."

"Xem ra Hoàng Thượng thật sự còn nghĩ muốn cùng Trịnh thị một đời một thế một đôi."

Cơ thể Tề Kha thoáng chốc cứng lại.

Đã sắp mười bốn năm.

Từ đậu khấu niên hoa ta nhận biết hắn, không màng gian khó giúp hắn có được tiền đồ tươi sáng, đã mười bốn năm.

"Hoàng Hậu, nàng nói như vậy là có ý gì?"

Hắn thực sự là một người thông minh, hắn rất tinh ý quan sát được cảm xúc rất nhỏ của một người.

Những năm đó, ta đã lầm tưởng rằng hắn không thể nhìn thấy ủy khuất của ta, thật ra là hắn cố ý làm ngơ thôi.

Ta nhìn ra cửa sổ, mưa phùn gió lạnh, ngô đồng đổ rạp trong tiết thu.

Đó là một đêm thu không có gì đặc biệt, ta để Cự nhi rót một ly rượu cho Tề Kha, để hắn tạ long ân của phụ hoàng.

Tề Kha lại hỏi ta: "Thanh Yến...... Nàng muốn rời bỏ trẫm sao?"

Hắn đang khóc, như thể nước mắt của Trịnh Hân Du đổi sang cho hắn.

Ta thu hồi ánh mắt, nhìn thẳng vào Tề Kha cười nhẹ nói: "Hoàng Thượng quan tâm Trịnh thị như vậy, nên bảo vệ nàng ta khỏi bàn tay thâm độc của "yêu hậu" là thần thiếp. Bởi vậy nên mang nàng xuất cung, song túc song tê mới đúng."

Hắn bảo ta đừng nói nhảm nữa.

Đây hẳn là lần đầu tiên ta trắng trợn táo bạo coi rẻ hoàng quyền ——

"Bây giờ ta nói thật, ngươi bằng lòng nghe sao?"

"Ngươi lập thánh chỉ, để Cự Nhi đăng cơ, ngươi làm Thái Thượng Hoàng, mang Trịnh thị, muốn đi đâu thì đi."

Hóa ra việc xưng "ngươi ngươi ta ta" không màng tôn ti cũng rất sảng khoái.

Tề Kha bị dọa sợ, lâu sau mới lấy lại tinh thần.

Hai tay của hắn buông thõng bên hông, như đang hỏi ta, lại như đang hỏi chính mình: "Cớ gì lúc trước trẫm lại mê đắm một người như vậy..."

"Đều là d*c v*ng ích kỷ che mắt hoàng thượng." Ta rót rượu cho hắn lần cuối, vạch trần tâm tư dơ bẩn ấy.

Tề Kha vẫn còn giãy giụa, hắn nói Cự nhi còn nhỏ, không gánh nổi trọng trách.

Ta khẽ xua tay, ly rượu tiễn biệt này chung quy không thể uống xong rồi.

"Đi thôi, Cự nhi, thật là nhàm chán." Thái tử đi trước, ta theo sát phía sau.

Tề Kha xông lên, chưa kịp kéo cánh tay ta thì một chiếc giáo dát vàng đã chặn trước mặt hắn.

Tiếng "Thanh Yến" ấy, Tề Kha khó khăn lắm chỉ gọi được một nửa.

Ta nói với Tiêu Hoài Tín, để hắn khống chế cung điện, không ai được phép gặp Tề Kha trước khi hắn ban ra thánh chỉ.

Bóng đêm dày đặc, mưa rơi lộp độp không ngừng, ta ngoái đầu nhìn vào mắt Tề Kha lần cuối: "Lúc trước ta chọn ngươi, hôm nay cũng do ta chọn người khác."

"Thiên hạ thái bình, sẽ do tân vương tạo ra."

Vào khoảnh khắc đôi mắt hắn tràn đầy tuyệt vọng, cuối cùng ta cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Bình Luận (0)
Comment