Ngay khi nhìn thấy gương mặt thẹn quá hóa giận của Dung Tiêm Nguyệt, gương mặt có vẻ như hận không thể lật ngược người đàn ông kia, sau đó đâm chết tươi thì đột nhiên phía sau vang lên thứ âm thanh nhàn nhạt....
"Có một tên nam nhân thích leo núi, một hôm vì muốn chinh phục đỉnh núi cao nhất thế gian để ngước lên nhìn thấy cảnh mặt trời mọc, cúi xuống thì thấy biển cả thu nhỏ dưới chân mình, nên gã đã chọn một ngày đẹp trời để thực hiện cuộc hành trình, khi gã sắp leo lên đến đỉnh ngọn núi thì bỗng nhiên gặp biến cố, đá dưới chân bất ngờ rung chuyển, gã mất đà trượt xuống. Giữa núi cao trùng điệp, gã không biết lấy gì giữ đà, may thay có một cành cây khô cứu gã một mạng. Bị treo giữa không trung, ngọn núi đó lại hiếm người qua lại, cho nên gã nhắm mắt cầu khấn trời cao, không ngờ Thần từ đâu hiện ra thản nhiên hỏi một câu: " Ngươi có tin ta hay không?". Gã đáp "Tin", thế là Thần liền mách bảo gã "Nhảy xuống đi."... Nếu hoàng hậu là hắn, sẽ làm thế nào?"
Hả? Cái gì?
Sau khi nghe hắn nói một lát, Dung Tiêm Nguyệt mới nhận ra rằng thì ra nãy giờ hắn đang nói chuyện với mình.
Dung Tiêm Nguyệt nhấp khóe miệng đáp: "Ta không biết..."
Lập tức, lực ép phía trên càng tăng thêm, Dung Tiêm Nguyệt cảm giác lồng ngực mình sắp không thể tiếp nhận được oxi được nữa. Có cảm giác lân lân đứng trước ranh giới giữa sự sống và cái chết. Đồng thời, nơi phần cổ nhạy cảm của nàng cũng dần trở nên nóng rực bởi hơi thở của ai đó.
Bị hắn chọc cho tức muốn nổ não, Dung Tiêm Nguyệt suýt chút nữa uất nghẹn bật khóc. Nàng vội vã trả lời.
"Nếu ta là tên đó, ta sẽ không do dự mà nhảy xuống!"
"Ồ ~?"
Áp lực chợt giảm đim, người sau lưng mình cũng giống như muốn rời khỏi người nàng,
Dung Tiêm Nguyệt thở phào một hơi nhẹ nhõm, cắn răng:"Nếu đã không tránh khỏi cái chết thì chi bằng đối diện với nó, trực tiếp giải quyết!"
"Giống như vừa nãy?"
Không giống với ngữ điệu buồn bực của Dung Tiêm Nguyệt, giọng điệu người phía sau không ngừng vang lên một tia hứng thú dạt dào, mà rõ ràng còn mang theo ý cười:"Biết trốn không thoát, nên mới lấy lòng ta, để ta không nỡ mà tha tội lớn cho nàng?"
Dung Tiêm Nguyệt mơ hồ cảm thấy câu nói của người đàn ông đó có ẩn ý thâm sâu khác, nhưng lúc này nàng không hơi đâu rảnh đi phân tích sâu sắc rốt cuộc là ý gì, bởi vì hai chữ "lấy lòng" của người kia khiến nàng bắt đầu nổi quạu, trán hằn lên gân xanh chứng minh độ điên của nàng bắt đầu bùng phát.
Nàng chưa gân cổ lên chửi hắn một trận là kiềm chế lắm rồi, hơi đâu đi làm mấy chuyện đó, "lấy lòng" hắn khi nào? Nàng gây là "tội lớn" hồi nào?
Ôm một bụng tức giận, giờ phút này nàng chẳng khác gì như cá nằm trên thớt, căn bản người phía trên không có phép nàng nhúc nhích.
Ngay khi Dung Tiêm Nguyệt đang dồn nén cơn giận không cho nó bùng phát ra thì đột nhiên người phía sau thốt lên một tiếng kinh ngạc:"Giận?"
"..."
Dung Tiêm Nguyệt sững sờ, đồng thời trên cổ hơi đau nhức, nàng hôn mê bất tỉnh.
Trước khi ý thức trở nên trống rỗng, Dung Tiêm Nguyệt âm thầm mắng hai chữ "Khốn nạn—— "
*********************************
Dung Tiêm Nguyệt đột nhiên bật dậy.
Bởi vì động tác quá nhanh, cho nên đầu óc có chút mông lung.
Ngoài cửa sổ, mơ hồ vang lên âm thanh bận rộn của Tiểu Xuân Đào.
Nơi đây, vẫn là lãnh cung.
Ánh mắt Dung Tiêm Nguyệt đảo một vòng quanh phòng, hoàn toàn không có chút dấu vết gì chứng minh có người đêm qua xâm nhập vào đây.
Nghe được động tĩnh bên trong, Tiểu Xuân Đào rất nhanh chạy vào, trong tay bưng lấy một chậu thau đồng quý giá duy nhất còn tồn tại ở lãnh cung.
"Hoàng hậu nương nương!" Tiểu Xuân Đào khom người hành lễ.
Trang phục thì cũng chẳng khác là bao, cũng là bộ y phục ban sáng hôm qua.
Dung Tiêm Nguyệt có chút ngẩn ra, lẽ nào người đàn ông bí ẩn tối hôm qua chỉ xuất hiện trong mộng?
Theo bản năng giơ tay sờ cổ.
Aisss ——
Đau, đau quá.
Không đúng, đây tuyệt đối không phải là mộng!
Dung Tiêm Nguyệt nhìn về phía Tiểu Xuân Đào, thuận miệng hỏi:"Tối qua em có nghe thấy âm thanh nào khả nghi không?"
"Nô tỳ không nghe thấy gì cả!"
Tiểu Xuân Đào cố gắng nhớ lại buổi tối hôm qua, đâu phát hiện cái gì khác thường, chỉ là ngủ nhiều hơn mọi hôm thôi.
Hôm qua động tĩnh lớn như vậy, Tiểu Xuân Đào sao lại không phát hiện ra?
"Vậy thì, lúc tỉnh dậy em có thấy gì đó khác thường không?" Dung Tiêm Nguyệt hỏi lại.
Tiểu Xuân Đào lắc đầu, sau đó khóe mắt bắt đầu ngân ngấn lệ, sợ hãi không ngớt.
"... Nương nương, đừng dọa nô tỳ!"
"..."
Dung Tiêm Nguyệt sững sờ, nhìn thấy bộ dáng kinh hãi của Tiểu Xuân Đào, dường như sắp khóc tới nơi, da đầu nàng chợt căng thẳng.
Mấy ngày trước nàng cho rằng này tất cả những chuyện xảy ra trước mắt chỉ đều là mơ, cho nên mới để mặc cho nó diễn ra, làm bộ ngây ngốc, kết quả lại khiến cho tiểu nha đầu sợ hãi muốn khóc thế này. Nếu lúc đó nàng giải thích cho nha đầu rõ ràng rằng mình đang lừa nàng thì đã không phải rắc rối như vậy ——
"Ta..."
Dung Tiêm Nguyệt vừa định lên tiếng giải thích thì Tiểu Xuân Đào lập tức quỳ xuống mặt sàn, khuôn mặt nhỏ thấm đẫm đầy nước mắt, khổ sở nói:"Nương nương, vất vả lắm người mới có được vị trí này, tuy gian khổ nhưng người tuyệt đối đừng tỏ ra bi quan, phải cố gắng vươn mình mà sống tiếp a!"
"Nếu người không nghĩ cho bản thân mình thì làm ơn xin người hãy vì phu nhân mà suy nghĩ một chút a! Phu nhân ngày đêm mong nhớ muốn gặp nương nương a! Nếu nương nương có xảy ra chuyện gì, phu nhân biết phải sống thế nào đây..."
Vừa nói, Tiểu Xuân Đào một bên dập đầu xuống sàn.
Từng tiếng ầm ầm khó nghe kia chấn động đầu óc của Dung Tiêm Nguyệt đến run rẩy.
Nàng nghe hiểu được hai chữ "phu nhân" từ miệng Tiểu Xuân Đào nói chính là mẹ của chủ nhân thân thể này, nhưng nàng cũng đâu phải là hàng thật!
Cái "Dung Tiêm Nguyệt"kia, nếu đã "hồn lìa khỏi xác" rồi thì cầu xin nàng có ích lợi gì!
Dung Tiêm Nguyệt chép miệng lắc đầu, nâng Tiểu Xuân Đào đứng dậy.
"Được rồi, đừng khóc."
Dung Tiêm Nguyệt lau nước mắt cho Tiểu Xuân Đào, Tiểu Xuân Đào lúc này mới dám ngẩng đầu nhìn nàng.
Con ngươi trong suốt lấp lánh ánh nước, vừa đáng thương vừa tội nghiệp khiến nàng không nỡ mà từ chối.
Dung Tiêm Nguyệt yên lặng thở dài, nếu không thể quay về, vậy thì cứ đành sống tiếp với cái thân phận là "Dung Tiêm Nguyệt" này đi!
"Đúng thế, vì phu nhân, vì Tiểu Xuân Đào, dù có quên đi phần ký ức của kiếp trước thì cũng phải sống đến hơi thở cuối cùng, đúng không?"
"Nương nương..."
...........................
Ở bên trong tòa cung điện nguy nga tráng lệ, một người nam tử ngồi sau long án cầm bút cúi đầu chăm chú xem thư pháp.
"Điều gì có thể khiến một người dễ dàng quên đi phần kí ức của kiếp trước?"
Bên dưới long án chính là một nam tử mặc áo bào trắng tinh hờ hững lên tiếng: "Thần đệ cho rằng đó là thuật "ly hồn người"!"
"Ồ ~?"
Vị hoàng đế ngồi trên long án chậm rãi ngẩng đầu, con ngươi hẹp dài thoáng hiện lên một tia thích thú.
Vị thần đệ bên dưới cẩn thận đánh giá biểu tình của vị hoàng đế ngồi bậc trên, âm thầm buông một tiếng thở dài, hoàng huynh của hắn thật là trời sinh quá mỹ mạo, quá yêu nghiệt, đến ngay cả hắn cũng không nhịn được phải cảm thán một tiếng, đã thế còn là Hoàng Đế.
P/s: Lễ đã qua...nãy tại có con bạn nó "thèm muốn" bảo "mày edit truyện này đi để tao còn đọc"
* Chả là cái con trời đánh này đã từng cam đoan giơ tay thề rằng mỗi khi kiếm truyện đọc mà thấy người edit là ta thì nó sẽ né ra không thèm nhấp vô đọc, bữa sao dụ được ẻm lọt hố truyện ta nên giờ ra oai đánh phủ đầu..* chắc cố gắng lắm mới được hai chương cho các nàng, các nàng có lẽ phải chờ một khoảng thời gian vô định mới có chương mới được, thông cảm cho ta nha...còn hai ba bộ nữa luôn mà...Ủng hộ ta nhá....