Yêu Hồ Tiểu Bạch

Chương 2

Hoàng thượng ý là cảm thấy hắn cũng không tệ lắm, qua tối nay sẽ ban thưởng cho hắn,mà Bạch Bạch không khỏi  kích động.Phải biết rằng bình thường trong động  Lưu Ly đại tiên cũng từng nói với hắn.

“Ba mẹ ngươi thật là sinh nhầm ngươi.”

Nghĩ một chút hai Cửu Vĩ Hồ  thành tinh kết hợp lại sanh ra một hài tử ngu ngốc như vậy , đổi lại hài tử khác cũng sớm là cao thủ trong đám thần tiên,nhưng Tiểu Bạch đây,ngoại trừ than thở thật sự không biết nói gì.

Hiện tại rốt cục có người cảm thấy cha mẹ của hắn không có sinh sai hắn nó có thể không cảm động sao? Tiểu Bạch kích động liền ôm lấy người trên mình mãnh liệt hôn.

“Cám ơn, cám ơn, rốt cục có người cảm thấy ta không tệ hu hu.”

“Ngoan, ngươi vốn không tệ, da tốt, gương mặt tốt, cũng không biết phía dưới  mùi vị như thế nào?”

“Mùi vị ngươi yên tâm, trong nhà có một cây đàn hương, hun đến trên người của ta mùi vị không tệ.”

Tiểu Bạch thật không biết đang giới thiệu cái gì? Nghe vào trong tai hoàng đế chính là hắn trước lên giường đã tắm rửa hun thơm.

“Rất tốt rất tốt, không tệ không tệ.”

Hoàng đế vừa nói vừa nâng một cái chân nhỏ của Bạch Bạch lên, long căn ngay thẳng tiến về phía trước,hét thảm một tiếng.

“Ngao ô!”

Quái âm kia tại sao nhỏ giống Tiểu Miêu gọi. Rồi hãy nói Tiểu Bạch hậu đình thất thủ, nhưng không hổ là đời sau hồ ly tinh, eo nhỏ xoay uốn éo giãy dụa, giãy dụa, giãy dụa không ra, rồi phải bắt đầu tìm một vị trí thoải mái.

Hoàng đế thẳng lưng chạy nước rút, Tiểu Bạch chuyển  thân thể tìm kiếm vị trí có thể làm cho mình thoải mái một chút,hai chân muốn hoàn ngang hông người ta bất đắc dĩ chân ngắn quá, kết quả là đôi chân Tiểu Bạch gác ở trên bả vai hoàng đế, trước mắt  đèn ***g đang xoay tròn,lổ nhỏ hậu đình bị mãnh liệt đâm vào,Bạch Bạch lại bắt đầu ngẩn người.

( Chuột chũi đất độn thổ phải tốn bao nhiêu  lực, Xuyên Sơn Giáp đại thúc chui động sâu? Trong nhà  trên cây nghiêng có phải có một cái động hay không?)

Lúc này Tiểu Bạch cũng đã dậy!

Bạch a? Đây là cái gì? Ngươi đang bị người ta làm a, ngươi thật là cây mạt dược cứu.(vị thuốc đông y)

Tiểu Bạch đáng thương không hiểu tại sao thất thân,bị hoàng đế loài người làm một đêm. Ngày thứ hai ngay cả khí lực bò dậy  cũng không có.

Hoàng đế vào triều trọng thưởng cho Lâm đại nhân. Thật ra thì Lâm đại nhân đưa chính là một bức họa mỹ nữ,trên đó là hình là cháu gái họ hàng xa của ông,đáng tiếc bức họa kia,hoàng đế và Tiểu Bạch ở trên long sàng mây mưa thất thường  lăn qua lăn lại bức tranh đẹp đẽ biến thành mảnh giấy vụn.

Đáng thương chính là Hồ Tiểu Bạch mới nếm thử trái cấm hoặc là nói hậu đình thất trinh, sáng sớm ngày thứ hai không gì,buổi trưa đau khổ giãy dụa  ngồi dậy,ngay cả là bị người nào làm cũng không  biết.

Trước ngực viên ngọc nhỏ non màu hồng biến thành máu bầm màu đỏ tím, dấu hôn dấu răng bắt đầu từ cổ dọc theo người đến phía bên trong chân, sờ một chút cũng đau. Cả nơi vạn phần quan tâm tiểu chít chít cũng bị giày xéo sưng lên, đau đến không thể lấy tay sờ,hu hu!

Tiểu Bạch phát hiện còn có nơi thảm hại hơn,hạ thân của hắn chảy ra chất lỏng kỳ quái, giống sữa lại giống trắng dịch bên trong có vết máu, hắn ngồi xuống đứng lên nhiều lần.

Bạch Bạch buồn bã ngơ ngác vài giây rồi quyết định ngủ, nghĩ mãi không biết thì đừng có nghĩ,đợi thể lực trở lại mới có thể tìm đường về nhà.

“Vù vù!”

Tiểu Bạch theo ngủ không lâu,rồi ngáy nhỏ khò khò.

Đột nhiên phía ngoài đi vào hai thái giám. Một nói.

“Công công đứa bé kia ta xem đã rất thảm, không bằng để cho hắn ngủ đi.”

“Như vậy sao được? Trước khi vạn tuế gia hồi cung nhất định phải dọn dẹp sạch long sàng, còn có đứa bé cũng phải  tắm rửa sạch sẻ một chút, da thịt toàn thân không có nơi toàn vẹn,chắc mấy ngày nay bệ hạ sẽ không triệu kiến hắn. Đem đến Tây Cung để tìm mấy người điều dưỡng cho hắn.”

Tiểu Bạch đáng thương đang ngủ bị người khác khiêng đi,người khác tắm cho hắn,hắn vẫn ngủ, đặt lên một … cái giường khác hắn cũng còn đang ngủ, cảm giác của hắn là giường lớn nơi này  so sánh với giường rơm rạ trong động Lưu Ly thì thoải mái hơn nhiều.

Tiểu Bạch vù vù đang ngủ qua hai ngày mới trở lại bình thường, tỉnh lại xuống giường tìm đồ ăn,không thể để bụng đói.

Làm người thể tích quá lớn dễ dàng bị phát hiện, Tiểu Bạch biến trở về nguyên thân, một con hồ ly Tiểu Bạch so với mèo lớn hơn không được bao nhiêu, bắt đầu xuất động tìm kiếm đồ ăn.

Đáng thương  vận khí của Tiểu Bạch không tốt, thời điểm đứng ở trên cái bàn gặm đồ ăn thì bị một tiểu thái giám phát hiện.

Một đống cung nữ thái giám cầm lấy chổi lông gà triển khai truy đánh hắn,Bạch Bạch đáng thương làm cả phòng tán loạn, cho đến một thanh âm uy nghiêm truyền đến.

“Các ngươi làm cái gì vậy?”

“Khấu kiến hoàng thượng.”

“Miễn lễ, các ngươi đang làm cái gì vậy? Khiến cho thư phòng ta ngổn ngang?”

“Có mèo hoang.”

Thái giám ngón tay run rẩy chỉ hướng con vật không sợ chết, bọn họ mới dừng đuổi giết Tiểu Bạch lại nhảy lên cái bàn tiếp tục ăn trộm đồ ăn.

“Đó là con mèo sao?”

Hoàng đế nhìn chung quanh cảm thấy đây không phải đơn giản là một con mèo, cho nên tính đi đến trước để nhìn rõ ràng.

“Hoàng thượng cẩn thận coi chừng hắn làm ngài bị thương.”

Lão thái giám ra dấu  ý bảo một tiểu thái giám đi tới,kéo lớp da ở cổ Tiểu Bạch nhấc lên, để cho hoàng đế nhìn chính diện một chút.

Cái đuôi thật to xù lông, vóc người nhỏ gầy là một con hồ ly sao. Nếu không chính là một con hồ ly chó.

Hoàng đế đi lên đi lấy vụn nhỏ bánh ngọt trên đầu Tiểu Bạch xuống,một khối thật to, nó là đem đầu chui vào trong mâm ăn sao?

Tiểu Bạch nhìn chung quanh, thức ăn trên bàn cách hắn trở nên xa xôi, trước mắt trên tay người nọ còn mấy vụn nhỏ càng thêm  mê người. Giãy dụa giãy dụa, duỗi dài đầu nhỏ lè lưỡi cố gắng liếm lấy.

Hoàng đế thử đem ngón tay đưa tới trước mắt hắn,Bạch Bạch liền vươn đầu lưỡi liếm vụn nhỏ bánh ăn vào.

“Ha ha,thì ra là một tiểu cẩu, trẫm quyết định lưu lại hắn làm sủng vật.”

Tiểu Cẩu? Tiểu Cẩu ở đâu? Tiểu Bạch ghét nhất tiểu cẩu loài người,nó luôn đuổi theo cắn phía sau cái mông tựa như có thâm cừu đại hận với hắn.

Qúa khứ  nghe nói có một hoàng đế chỉ hươu bảo ngựa,hiện tại trong cung hoàng đế nhận nhầm một con hồ ly làm tiểu Cẩu.

Cơm nước no nê  Bạch Bạch  gục trên đầu sư tử đá lớn trước tẩm hoàng thượng ngẩn người.

Hoàng cung  ngói lưu ly màu vàng cách vài mét thì mộ cái rãnh, hắn hiện tại cũng không rõ hắn từ đâu đi vào cung,cũng không biết đường nào ra khỏi cung. Nghiên cứu, nghiên cứu hắn đang nghiên cứu …..

Tường thành màu đỏ thật là cao, dựa vào thân hình và công lực của hắn nhảy ra ngoài? Đó là không có khả năng. Tiểu Bạch rất tự tin biết rõ  lắc lắc đầu.

Quay đầu sang hướng khác, nhìn một chút con đường  khác, thật dài đến không nhìn thấy bến.

“Phù phù.”

Tiểu Bạch không cẩn thận từ trên đầu sư tử  đá rớt xuống,một miệng gặm bùn.

“Ha ha.”
Bình Luận (0)
Comment