Yêu Hồ Tiểu Bạch

Chương 8

Biến đổi này gây sợ hãi cho hơn phân nửa  người tại chỗ, còn dư lại  hai pháp sư  còn chưa có xuất thủ trong lòng biết gặp được đối thủ, Tiểu Bạch bên này làm phép, nhường đường đổi ngược vị trí  của hoàng đế và Tiểu Bạch.

Việc đã đến nước này,ba pháp sư cũng biết, hôm nay nếu không đánh Tiểu Bạch về nguyên hình thì bọn họ sẽ chết,nếu hôm nay hoàng đế không giết bọn họ, người nhà Quý phi cũng không để yên cho bọn họ.

Ba pháp sư đâm lao phải theo lao, rối rít cầm lấy vũ khí chuẩn bị tề tâm hợp lực vây bắt Tiểu Bạch.

Trong đó một người cắn nát ngón tay vẽ một hình nguyền rủa lên trương phù.

Sâu ở bên tai Tiểu Bạch nói lẩm bẩm.

“Nhanh lên một chút tới đây, nhanh lên một chút tới đây, tới đây các ngươi nhất định phải chết.”

Tay cầm máu phù kia xông lên, đem máu phù dán tại cái  ót Tiểu Bạch .

Tiểu Bạch giương mắt nhìn lên trên,một tờ giấy che ở tầm mắt,hơi tệ không có nhìn thành mắt đấu kê .

Hoàng đế đưa tay muốn bắt lại huyết phù,nhưng pháp sư dán phù kia đã đưa kiếm gỗ đào vọt lên. Một trận gió thổi qua, vị đạo dán thiếp phù bay đến trên mặt Hiền quý phi,người chế tạo Huyết phù xoay người đuổi theo đạo phù của mình,đây chính là bùa hắn dùng mấy năm công lực tạo ra,chỉ cần dán tại  trên mặt yêu quái ba phần chung thì có thể làm cho nó hiện ra nguyên hình.Không đuổi theo không được a.

Một cái tát chụp đi qua, trên mặt Hiền quý phi dán một cái bát tô, phù bay về phía trước, đạo sĩ nhảy đi vạch ra,không cẩn thận trật chân té, đem quý phi đặt ở dưới người, này còn đỡ, quý phi kêu  người vội vàng đến cứu giá, kéo đạo sĩ từ trên người quý phi ra, túm qua bên cạnh đánh một bửa, nói giỡn, nói giỡn muốn quý phi chết sao.

Lúc này, hai đạo sĩ  khác rối loạn biết tận dụng thời cơ khó có được,muốn đi lên kéo Tiểu Bạch từ bên cạnh hoàng đế qua một bên.

Tiểu Bạch nhớ kỹ lời Sâu căn dặn, nói gì cũng không buông ra y phục hoàng đế  là được.Phía sau có người kéo áo và quần Tiểu Bạch,Tiểu Bạch lôi kéo y phục hoàng đế  không buông.

“Roẹt!”

Một tiếng y phục hoàng đế và Tiểu Bạch đồng thời bị xé ra lỗ hổng.

Công kích hoàng đế đại nghịch bất đạo, thị vệ đi lên chế trụ hai pháp sư kia.Mặt khác đưa tay đè ép bọn họ quỳ chỗ cách rất xa hoàng đế.

“Wow!”

Tiểu Bạch cúi đầu nhìn một chút y phục kinh thiên động của mình khóc lên, áo, cái áo tơ lụa màu trắng hắn thích nhất bị xé rách hu hu, bả vai  trắng của Tiểu Bạch Bạch lộ ra ngoài. Quần bị kéo đến đầu gối,cái mông trắng của Bạch Bạch miễn phí để cho người ta nhìn, ghê tởm nhất chính là huynh trưởng của quý phi kia, ánh mắt nhìn thẳng cặp mông trắng Tiểu Bạch thẳng đến nuốt nước miếng.

“Đủ rồi!”

Hoàng đế chợt quát một tiếng, bốn phía lập tức yên tĩnh lại. Hoàng đế dùng ánh mắt uy nghiêm  nhìn chung quanh bốn phía một chút.

“Các ngươi náo đủ rồi chưa, lui ra cho trẫm.”

Người nhà Quý phi biết chuyện ngày hôm nay bị hỏng, không thể làm gì khác hơn là quay đầu lại chào từ giả về nhà.

Quý phi cũng bị đưa trở về, ba pháp sư bị giam vào Thiên Lao, tội danh là mạo phạm thiên nhan.

Hoàng đế rất tức giận cởi ra áo ngoài rách nát vây quanh vị trí bị lộ ra của Bạch Bạch,đem hắn ôm vào trong phòng. Không ai biết xảy ra chuyện gì? Chỉ có Sâu và chuột trắng nhỏ biết, Tiểu Bạch đáng thương  lại bị hoàng đế loài người đè ép một đêm, hoàng đế kia không biết là phát tiết tức giận,hay là bởi vì cái mông của Tiểu Bạch bị người ta nhìn cho nên ghen, tóm lại một đều là làm đến Tiểu Bạch so sánh với mấy lần trước còn bi thảm hơn.

Tiểu Bạch lần đầu tiên kêu lên tiếng, còn đang hu hu khóc vô cùng ủy khuất, sợ phía ngoài nghe không được.

Kể từ ngày này, Hiền quý phi kia bị đày vào lãnh cung, cha hắn bị hoàng thượng khuyên về hưu, huynh trưởng của hắn,chính là cái gã ngó chừng cái mông Tiểu Bạch, bị hoàng đế bảo hắn đóng quân ở biên quan. Đời này sợ là không về được.

Ba vị pháp sư kia phạm tội khi quân, hoàng đế nhân từ chẳng qua là đày bọn họ đến biên quan nhổ cỏ thôi.

Ngày này,hoàng đế căn dặn phía dưới chuẩn bị cho Tiểu Bạch một bàn lớn thức ăn ngon,như một loại đãi ngộ thích đáng,buổi tối Tiểu Bạch sẽ bị cưng chìu.

Nhìn chuột trắng nhỏ Thông Thông còn có ngay cả Sâu ở trên bàn tranh nhau ăn,Sâu thậm chí đem cả thân thể nhỏ ngâm vào trong mâm món ăn,một khối thịt heo lớn hắn gặm có nửa canh giờ. Tiểu Bạch ngồi ở chỗ đó cảm thấy khó chịu không muốn ăn.

Từ buổi sáng bắt đầu lường trước cho hắn ăn no,buổi tối đem hắn lên trên giường ăn đến thể lực không còn, cái này là Tiểu Bạch suy nghĩ 100 ngày mới nghĩ ra hoàng thượng loài người dụng tâm hiểm ác.

Tiểu Bạch thật sự ăn không trôi nghĩ đến buổi tối hắn sẽ thoải mái, tuy Sâu nói sẽ chế thuốc trị liệu cho hắn nhưng bị thương lúc ấy vẫn rất thống khổ,hắn muốn về nhà

Tiểu Bạch ngồi ở bên cạnh Sâu nhướng mày.

“Sâu,chúng ta về nhà đi,ở nơi này một chút cũng không tốt.”

“Không tốt,làm sao biết, nơi này nơi nào cũng tốt a,phải như thế nào là ý gì, muốn ăn cái gì nói một tiếng đã có người cho làm tới,rất rất tốt rồi.”

“Nhưng ta không tốt.”

“Ngươi? Kiện kiện khang khang có chỗ nào không tốt? Ăn cơm trước đợi lát nữa ta chế thuốc cho ngươi uống.”

Tiểu Bạch lắc đầu.

“Ta không thích tên hoàng đế loài người  giữa kỳ động dục,lần trước ngươi không phải nói với ta, kỳ động dục sớm muộn gì sẽ đi ư,nay cũng mấy tháng,lá trên cây cũng từ xanh biến thành vàng, kỳ động dục của hắn còn chưa đi qua. Còn muốn ta đến lúc nào đây?”

“Loài người kỳ động dục tương đối dài, ngươi chịu thêm mấy tháng  nửa có được không?”

“Lúc nào mới đến thời cơ trở về nhà?”

“Thiên cơ bất khả lộ, đúng rồi Tiểu Bạch này, ta ngày hôm qua thấy con mèo trắng kia đang đảo quanh núi giả nơi Chuột Vương ở đấy, xem ra là đói bụng mấy ngày rồi, ngươi cầm đùi gà chuẩn bị mấy khối thịt đi giao lưu trao đổi tình cảm với nàng đi,nói không chừng người ta thật coi trọng ngươi.”

“Thật à?”

“Lừa ngươi làm gì, ta không phải là Sâu à, nhanh đi,lúc ăn cơm mới biết nàng ở đâu,chậm ngươi phải đợi đến ngày mai.”

“Dạ dạ.”

Tiểu Bạch hưng phấn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên,hấp tấp bưng lên một măm thức ăn ngon đi lấy lòng con mèo cái kia.

Vừa nhắc tới con mèo này,chuột trắng nhỏ ngẩng  đầu lên.

“Con mèo kia sẽ không đả thương tộc nhân ta chứ?”

“Khó nói lắm.Nữ nhân xấu kia bị cho vào lãnh cung thức ăn bây giờ của nó khẳng định không tốt như trước kia,rau cỏ cải củ nó ăn không trôi, đành phải đi bắt lão thử làm bữa ăn ngon, tộc nhân của ngươi cũng rất nguy hiểm.”

“Sâu có biện pháp có thể cứu bọn họ không?”

“Mèo vờn chuột đó là sứ mạng trời sanh không cách nào thay đổi, ta cũng vậy không thể luôn nhìn nó,sát sinh ta không dám đó là phạm giới luật  trời, đuổi nó xuất cung ta cũng có nghĩ tới, nhưng con mèo kia quen sống an nhàn sung sướng, một khi không ai chăm sóc nhất định sẽ chết, loài người nghe nói có một món ăn tên là Long Hổ đấu, chính là lấy mèo và rắn nấu cùng nhau.Thật tàn nhẫn. Nghĩ tới ta liền mềm lòng.”

“Không có biện pháp khác?”

“Có, ta không phải là để cho Tiểu Bạch đi làm rồi sao,để cho Tiểu Bạch cho nó ăn no, ăn uống no đủ ai còn đi bắt chuột nửa?”

“Nó trước kia lúc ăn uống no đủ cũng bắt.”

“Đó là chộp đùa vui,ít nhất còn toàn thây,chuyện này thế thì hỏng mèo ăn uống no đủ cũng sẽ tìm tộc nhân ngươi phiền toái,còn có một biện pháp,phải có người bên cạnh trông coi,chỉ là ngươi sẽ tương đối ủy khuất, trên người Lão Thử ngươi mùi vị khẳng định không làm nó thích, không có chuyện gì  nó có thể có trêu đùa ngươi.”

“Vì an toàn tộc nhân ta nguyện ý hy sinh,hơn nữa ta hiện tại thân thể trở nên to lớn,nó cũng đả thương không được ta, nhiều lắm mấy ngày đầu ta sẽ sợ,lâu một chút sẽ trôi qua thôi.”

Chuột trắng nhỏ tính toán hy sinh vì nghĩa, để cho Sâu có  vài phần kính trọng,đợi một thời gian chuột trắng nhỏ nhất định là nhân vật,so sánh với đứa bé Tiểu Bạch kia mạnh hơn nhiều.

Sâu cuối cùng hung hăng cắn một miệng lớn dấm cá Tây Hồ,rồi sau đó bò vào chén nước trà tắm,sau mới bò ra ngoài.

“Tới đây Tiểu Thông,chúng ta đi tìm Tiểu Bạch,thuần phục con mèo hư  này, đầu tiên nói trước,đến lúc đó thấy con mèo kia ngươi không được phát run làm ta té xuống.”

“Dạ!”

Tiểu Thông như tráng sĩ cắt đứt cổ tay gật đầu một cái, dù sao đi đối mặt với kẻ địch cũng cần dũng khí.

Rồi hãy nói Tiểu Bạch kia,một khi được sủng ái,thái giám cung nữ trong cung  đối với hắn tự  nhiên chú ý gấp đôi, hắn mới ra cửa phía sau đã có người đi theo. Một cung nữ, một thái giám.

Chỉ thấy Tiểu Bạch ra khỏi tẩm cung hoàng đế  chạy thẳng tới một ngọn núi giả trong ngự hoa viên.

Tiểu Bạch đi tới  bên cạnh núi giả,vòng vo xoay tròn,rốt cục ở một bên,bên cạnh cửa vào vương quốc chuột  thấy được con mèo kia gầy rất nhiều.

Con mèo cái kia thấy được Hồ Tiểu Bạch,lại bắt đầu lui thành một đống thét lên.

“Đại tiên tha mạng, ta không biết là ngài, chẳng qua là tìm mùi vị lão thử  trước đây.”

Tiểu Bạch trên mặt mỉm cười lấy lòng .

“Không sao, ta không thèm để ý, ta cầm đồ tới cho nàng ăn, ta tên là Tiểu Bạch,nàng tên gì?”

“Mạc Mạc.”

“Ừm!”

Tiểu Bạch đem đồ ăn đặt trên mặt đất, mèo trắng sửng sốt một chút mới dám tới đây hơn nữa bắt đầu ăn như hổ đói.

Tiểu Bạch ngồi một bên xem mèo trắng càng ngày càng xinh đẹp khả ái.

“Nàng thật xinh đẹp.”

Mèo trắng ngẩng đầu nhìn hắn một cái, xem một chút bộ dáng băn khoăn của Tiểu Bạch cũng biết Tiểu Bạch muốn tán tỉnh nàng.

Mà con ngươi vừa chuyển, Tiểu Bạch nói như thế nào cũng là yêu hồ, ở giới động vật có một địa vị khác,hơn nữa hắn ở trước mặt hoàng đế đang được sủng ái, ở cùng với hắn nhất định mỗi ngày đều rất tốt, có cá để ăn, có lò ấm áp để dựa vào.

“Ta có thể cho ngươi theo chúng ta trải qua mỗi ngày thật tốt, nhưng ngươi sau này phải bảo đảm không làm khó tộc loài chuột  nữa.”

Mèo trắng chỉ nghĩ trong lòng, nhưng không biết là người nào đem  ý nghĩ của  nàng đọc ra ngoài.

Mèo trắng cả kinh giương mắt nhìn lại, phía sau Tiểu Bạch 5 thước có một con chuột, trên đầu có một con sâu đại tiên màu đỏ ngồi lên.

Mèo Trắng trực giác nghĩ Sâu không phải dễ trêu,lui về phía sau mấy bước.

Sâu hướng về Tiểu Thông phía dưới  nói.

“Đi đến phía trước,đã nói lá gan Lão Thử ngươi, không phát run đổ mồ hôi lạnh,giờ lông cũng ướt. Ngươi trở về đi thôi.”

Sâu từ trên người chuột trắng nhỏ bò xuống, bò tới bên cạnh Tiểu Bạch.Nhìn con mèo kia nói.

“Ngươi chỉ cần đáp ứng sau này không bắt chuột nửa, ta sẽ để ngươi đi theo bên cạnh Tiểu Bạch,sau này sẽ được ăn uống đầy đủ,nhưng ngươi không nên  giở trò, vì ngươi không phải là đối thủ của ta.”

“Được, đại tiên.Mạc Mạc thề sau này an phận thủ thường không tìm Lão Thử phiền toái.”

“Rất tốt.”

Sâu quay đầu nhìn  Tiểu Bạch nói.

“Còn lo lắng cái gì? Ôm lên nó  trở về.”

“Ôm?”

Tiểu Bạch đứng ở nơi đó khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, khẩn trương  nói chuyện cũng phát run.

“Người ta........ người ta từ nhỏ còn chưa có ôm thử qua lần nào nha.”

“Ngươi tiểu ngu ngốc này, có thể mang nàng theo cách khác, đổi lại cách nói,ngươi xách nó, nâng lên nó,nắm nó lên cũng được, tóm lại chính là trở về phòng đi!”

Sâu  hét lớn vào lỗ taicủa Tiểu Bạch, thật là may mắn cung nữ thái giám cách bọn họ một  khoảng,nhìn không thấy tới sâu, hơn nữa Sâu giọng nhỏ vốn không lớn.

Tiểu Bạch e sợ, vội vàng ôm lấy mèo trắng. Nhặt lên sâu cùng nhau đi trở về.

Buổi tối dùng bữa tối không lâu hoàng đế trở lại. Vừa vào cửa liền thấy Tiểu Bạch cuối người cười ha ha với con mèo trắng,còn nói lời ngon tiếng ngọt với con mèo kia.Nội dung còn rất quen thuộc tựa hồ lúc hắn ân ái với Tiểu Bạch dùng lời này để lấy lòng hắn.

Hoàng đế cảm thấy có chút kỳ quái.

“Tiểu Bạch,ngươi đang ở đây làm cái gì?”

“Ta làm quen bạn.”

“Cùng một con mèokết bạn, có cần thiết thân mật, tâm can,hôn nhẹ không? Ta yêu vật nhỏ,những lời đó chỉ có thể  dùng để lấy lòng người yêu thôi.”

Hoàng đế đem Tiểu Bạch kéo vào trong ngực.

“Không sai,ta yêu......!.”
Bình Luận (0)
Comment