Yêu Hoặc Phật Tâm

Chương 20

Edit: V.O

"Hòa thượng, ta, đột nhiên ta nhớ ra, mới vừa rồi có đồ rơi trong lao rồi. Ta quay lại lấy." Ta nói qua loa với hòa thượng.

"Thật?" Hòa thượng rõ ràng không tin ta, cau mày, tay cũng không buông ra.

"Dĩ nhiên là thật." Ta xoay xoay mắt: "Nếu không ngươi chờ ta ở đây, ta lập tức quay lại."

"Không cần, ta đi cùng với ngươi." Hòa thượng lắc đầu.

"Ơ?" Hắn đi cùng thì ta trộm bạc thế nào.

"Còn không nói thật?" Hòa thượng buông tay ra.

Thì ra là hắn biết ta đang kiếm cớ. Bỏ đi, nói thì nói rồi, bây giờ hắn lại không thể làm gì ta. "Ta đi trộm bạc."

"Cái gì!" Hòa thượng nghiêm túc: "Xà Yêu, ngươi đừng mơ tưởng."

"Hừ, ta giúp ngươi ra ngoài, ngươi cũng đừng quản chuyện của ta." Ta xoay người tính đến thương khố nha môn.

"Tại sao trộm bạc?" Hòa thượng lại rất tỉnh táo.

"Nói cho ngươi cũng không sao. Ta muốn đổ tội." Quả nhiên, sắc mặt hòa thượng lạnh xuống. “Đừng nghĩ phức tạp như thế, ta muốn đổ tội cho Rết Tinh kia mà thôi. Dù sao vẫn sẽ trả bạc lại cho quan phủ. Bây giờ ngươi đã biết lý do, cũng đừng quản ta, nể mặt ta giúp ngươi chạy ra khỏi đại lao, ngươi coi như không nhìn thấy gì hết đi."

"Ngươi sẽ trả bạc lại?" Hòa thượng rõ ràng không muốn giúp ta.

"Nhất định trả lại. Nếu không, ngươi thu ta cũng không muộn."

"Xà Yêu, ta tin ngươi một lần." Hòa thượng nhắm mắt lại.

Hòa thượng này càng ngày càng có nhân tình. Ta cười cười, lao tới quan phủ.

Nhưng, vậy có phải là một loại dung túng không.

Quả nhiên thương khố quan phủ đã có lực lượng hùng hậu canh giữ, nhưng đối với Tiểu Thanh ta mà nói, vẫn không có tác dụng gì.

Ta xuyên qua cửa, đi vào kho bạc. "Nhiều bạc vậy, ta tùy tiện lấy chút là được, dù sao vẫn phải trả lại." Ta cất hết tất cả bạc vào trong bao quần áo. Thu nhỏ bọc quần áo phình to lại, giắt ở bên hông. Đang chuẩn bị đi ra ngoài thì không cẩn thận đụng vào cái rương, phát ra tiếng vang. Nguy rồi, người bên ngoài nghe thấy.

Lúc mấy quan binh phía ngoài xông vào, thật dọa ta giật mình, cũng may ta có thuật ẩn thân, nếu không sẽ phiền phức. Ta vội vội vàng vàng đi ra khỏi kho bạc.

Hòa thượng đang chờ ta cách đó không xa. Chắc là sợ ta chạy trốn. "Hòa thượng, đại công cáo thành, chúng ta đi thôi."

"A di đà phật. Xà Yêu, nếu ngươi không làm như cam kết, không trả bạc lại, bổn tọa nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi."

Thật là, lại là bộ dạng như tảng đá, thật khiến cho người ta ghét. "Ta biết rồi, đi nhanh lên đi, dài dòng nữa, những người bị bắt kia sẽ biến thành cô hồn dã quỷ." Ta bĩu môi.

. . .

Thật không biết rốt cuộc sao hòa thượng tìm được ổ Rết Tinh. Ta chỉ biết là đi theo hắn vòng tới vòng lui, không lâu đã tới đây.
"Rết Tinh ở đây à." Ta đi theo sau lưng hòa thượng, vén cỏ dại cao gần ngang người. "Thật là bẩn chết."

"Đừng nói. Kinh động Rết Tinh thì phiền phức." Hòa thượng dừng bước lại. Hơi nghẹo đầu, nói với ta.

"Sao, ngươi không đánh lại nó?" Ta ngẩng đầu lên, vòng tay.

"Ý ta là cứu người không dễ." Hòa thượng chỉ chỉ sơn động cách đó không xa: "Lát nữa ngươi chờ ở cửa. . ."

"Không được! Ta muốn đi vào." Không đi vào thì ta đổ tội cho Rết Tinh thế nào. Ta kiên quyết lắc đầu.

"Được rồi." Hòa thượng đồng ý: "Nhưng, đi vào đừng gây thêm phiền phức cho ta."

"Làm gì có, ngươi đừng coi thường ta có được không!" Ta liếc hắn.

"Đi thôi."

Trong sơn động đen như mực, có tiếng nước chảy thật thấp từ chỗ sâu truyền ra. Tiếng động xa thẳm làm cho người ta rợn cả tóc gáy.

"Hòa thượng, ngươi xác định Rết Tinh ở đây?" Nơi này không giống như là chỗ tu luyện.

"Không sai. Ta tính ra Rết Tinh ở chỗ này. Lát nữa cẩn thận chút, đề phòng bị đánh lén." Giọng hòa thượng ở phía trước truyền đến. Trong bóng tối, có chút yên tâm.

"Hòa thượng, ngươi đang quan tâm ta?" Lời vừa ra khỏi miệng, ta lại hối hận. Chỉ cần ở cùng hòa thượng này thời gian dài, sẽ không kiềm được tùy ý, cũng không biết mình bị sao.

"Chúng ta đi nhanh đi." Hòa thượng tránh vấn đề của ta, dường như bước chân đi nhanh hơn.

Ta cũng không nói thêm gì nữa. Chỉ theo sát hòa thượng.

Trong bóng tối, dieendaanleequuydoon – V.O, có tiếng khua rất nhỏ bên cạnh ta ."Ai?" Ta cảnh giác tránh qua bên phải, ta cảm thấy có gió xẹt qua ở bên tai.

"Sao vậy?"

"Có thứ gì đó đánh lén ta." Ta tìm đến chỗ phát ra tiếng nói, đến gần phía hòa thượng.

"Đánh lén ngươi?" Giọng hòa thượng hơi tập trung.

"Ừ." Ta nắm tay áo hòa thượng: "Chúng ta đi mau. Có vẻ tốc độ của thứ này rất nhanh, ở trong bóng tối, chúng ta thua thiệt."

Hình như hòa thượng không quen tay áo bị ta nắm, giật giật ra, cuối cùng vẫn thỏa hiệp. "Được rồi, đi."

Sau lưng truyền đến tiếng vang nhỏ lần nữa, lần này là hòa thượng ra tay. Hắn vung tay áo ra, kéo ta nhào tới trước, tránh sau lưng tấn công.

Hòa thượng một tay nắm vai ta, đề phòng ta ngã xuống. Đợi ta đứng vững vàng, lập tức buông lỏng tay.

Bản thân ta không cảm thấy có gì không được tự nhiên, ngược lại cảm thấy mùi trên người của hắn rất quen thuộc, nhưng ta không nhớ nổi từng xảy ra chuyện gì. Nhích lại gần hắn: "Làm sao bây giờ, chúng ta không tìm được vị trí tên kia."

"Ngươi ở đây, đừng để bị thương." Hòa thượng bước tới trước từng bước một, nhiệt độ nhàn nhạt tụ tập ở trước người. Cho dù không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, ta biết nhất định là hắn quan tâm ta. Trong lòng có gì đó bắt đầu khởi động.

Đang lúc ta xuất thần, trong tay hòa thượng sáng choang, ta mới phát hiện thì ra là hắn đã sớm lấy Kim Bát ra.

Nhìn Kim Bát chiếu sáng rọi cách đó không xa, thân thể của ta không khỏi lạnh lẽo. Dường như cực kỳ sợ hãi vật này. Chẳng lẽ, ta từng chịu thiệt bởi thứ này? Đúng rồi, thiếu chút nữa hòa thượng dùng vật này lấy mạng của ta!

"Sao vậy?" Có lẽ hòa thượng thấy vẻ mặt ta dị thường, hỏi ta.

"Không có gì." Ta miễn cưỡng nặn ra nụ cười: "Chúng ta đi thôi, có ánh sáng, không dễ bị đánh lén."

Trong sơn động tối đen lóe kim quang nhàn nhạt. Áo trắng của hòa thượng cũng bị nhuộm thành màu vàng kim, lúc này hắn dường như biến thành Phật chân thực không dễ thân cận.

Cho tới nay, ta cũng hết sức nghi ngờ thân phận của hòa thượng này. Pháp lực cao như vậy, đã từng suýt lấy mạng của ta, là Pháp Hải chia rẽ Hứa Tiên và tỷ tỷ sao. Nhưng mà, ta cảm thấy nếu Pháp Hải cố chấp như vậy, nói thế nào cũng phải là lão hòa thượng trên năm mươi tuổi mới đúng. . .

"Phịch" một tiếng, ta đụng lên người hòa thượng, lỗ mũi có chút khó chịu. "Dừng lại làm gì, làm ta giật cả mình. . ."

Hòa thượng bịt miệng ta, lắc đầu với ta, ra hiệu ta đừng nói. Nhiệt độ ở lòng bàn tay hắn làm mặt cũng nóng theo, ta không biết có phải nhiệt độ lòng bàn tay hắn lây ta hay không, chỉ cảm thấy trên mặt nóng hổi.

Ta vội vàng gật đầu, níu tay hắn, ý bảo hắn buông ra.

Nhiệt độ trên mặt biến mất trong nháy mắt. Vì không để cho Rết Tinh chú ý, hòa thượng cố ý cất Kim Bát vào. Lúc này cũng không thấy được vẻ mặt của hắn, nhưng ta có thể tưởng tượng nhất định hắn lại đang cau mày.

"Hòa thượng, bên trong có tiếng đánh nhau."

"Ừ. Ta nghe rồi. Không biết là ai đấu pháp ở bên trong."

Không phải là tỷ tỷ chứ. Không được, ta muốn vào xem sao. Ta đứng lên.

"Ngươi làm gì?" Hình như là hòa thượng vươn tay tính ngăn ta lại, ta đụng lên cánh tay hắn.

"Có lẽ tỷ tỷ ta đang ở bên trong. Ta muốn đi giúp tỷ tỷ ta." Ta không dám lớn tiếng, chỉ có thể đè thấp giọng.

"Ngươi đừng xung động." Tay hòa thượng đè lên vai ta, cưỡng ép ta ngồi xổm xuống: "Hãy nghe ta nói, ta đi giúp tỷ tỷ của ngươi, ngươi qua bên kia cứu người."

"Không, ta đi giúp tỷ tỷ, ngươi đi cứu người!" Người khác sống chết ta không quan tâm, ta chỉ không muốn để cho tỷ tỷ bị thương.

"Vậy được, ta đi cứu người, ngươi vào trong động giúp Bạch Tố Trinh." Hòa thượng đồng ý, rồi rời đi. Ta cũng đi theo tiếng động vào sâu hơn trong sơn động.

Trong động sáng choang, tỷ tỷ mặc một thân áo trắng nâng kiếm đâm về phía Rết Tinh.

Ta vừa mới đi vào, Rết Tinh và tỷ tỷ đều ngừng lại.

"Thanh Xà, ngươi thật có chút bản lĩnh, các con ta không giết được ngươi." Rết Tinh híp mắt.

"Thì ra kẻ đánh lén ta, quả nhiên là ngươi. Nhưng, ngươi cũng quá coi thường ta." Có Kim Bát của hòa thượng, dĩ nhiên ta không sợ.

"Ta giải quyết tỷ tỷ của ngươi trước, rồi từ từ xử lý ngươi, xem ngươi còn nói mạnh miệng nữa không." Rết Tinh ép tới tỷ tỷ lần nữa.

Rõ ràng Rết Tinh này đang ở thế yếu, xem ra là không đánh lại tỷ tỷ. Nếu không cần ta giúp gì, ta lại ném bạc bên hông ở trong đống cỏ cách đó không xa. Đợi lát nữa làm phép đánh thức Lý Công Phủ đã ngã xuống đất ngất đi, là có thể đổ tội trộm bạc cho Rết Tinh rồi.

"Tiểu Thanh, cẩn thận sau lưng!" Đột nhiên tỷ tỷ vội vàng thét lên.

"Thanh Xà, chịu chết đi!" Ta quay đầu, trường kiếm của Rết Tinh đã đến trước mắt. Không có lựa chọn khác, ta kéo mũi chân, lui cực nhanh về phía sau.

"Thật hèn hạ!" Dám đánh lén!

"Hừ, kẻ giết Yêu Hậu chính là ngươi. Đi chết đi." Rết Tinh cười lạnh.

Thì ra mục tiêu của hắn là ta, vẫn luôn chờ cơ hội ra tay giết ta. Ta thật sự là quá lơ là.

Trượt ra năm sáu thước, vẫn không tránh thoát trường kiếm của Rết Tinh, mắt thấy sắp đụng vào vách tường. Hòa thượng à hòa thượng, mau tới với ta!

Có lẽ là ta cầu nguyện linh nghiệm, một đường kim quang đánh lên trường kiếm. Ta bị khí lưu đẩy lên vách tường. Lưng đụng vào đau giống như nứt ra. Nhưng cũng may, vẫn giữ được mạng nhỏ. Quay đầu, hòa thượng đang bay tới bên này. Cũng may, hòa thượng đã cứu ta. Nhưng, sao cảnh này quen thuộc vậy, dường như đã từng xảy ra.

Trường kiếm lại đánh tới một lần nữa, ta bị một cái tay kéo ra, tránh được một kiếm này. Sau đó chính là giọng tức giận của hòa thượng: "Xà Yêu, ngươi sững sờ cái gì! Không biết tránh sao!"

"Ơ. . ." Ta cười khờ: "Ta cũng không cố ý, đừng tức giận, đừng tức giận!" Lấy lòng ôm lấy cánh tay của hắn.

"Trước đừng dạy dỗ ta, nên giải quyết Rết Tinh trước thì hơn."

"Là hòa thượng ngươi sao?" Rết Tinh xách kiếm. "Ta khuyên ngươi bớt lo chuyện của người, đây là chuyện giữa yêu tộc bọn ta."

"A di đà phật, ngươi đã giết người, vậy bổn tọa không thể không quản." Hòa thượng nhấc thiền trượng lên.

"Đồ con lừa thối, ngươi đừng xen vào việc của người khác!" Rết Tinh híp mắt, nhìn chằm chằm hòa thượng, mở miệng mắng.
Bình Luận (0)
Comment