Yêu Khi Có Thể

Chương 17

Vào lúc mọi người đang vui vẻ tình cảm với nhau thì ở một nơi tối tăm nào đó...Căn phòng chứa đồ cũ đã bị bỏ hoang của câu lạc bộ thể thao thành phố...

Thảo Anh ngồi trên chiếc ghế cao nhất, gương mặt đã bị bóng tối che lại chỉ chừa ra chiếc miệng xinh xắn. Đôi mắt nhìn cô gái đang bị bắt quỳ phía dưới mình. Với phong cách bí ẩn vô cùng, cô nói :

- Hôm nay tao sẽ rạch mặt mày để xem mày còn mạnh miệng hay không.

Bảo Như sợ hãi nhìn Thảo Anh, miệng lắp bắp :

- Mày... Là ai?

Thảo Anh không trả lời, nở một nụ cười nhẹ.

- Rạch mặt con bé đó cho tao.

Lạnh lùng ra lệnh với phong thái hết sức "mẹ thiên hạ", Thảo Anh ngồi đó xem trò vui. Ba thằng con trai bước đến bên con Như, hai đứa giữ chặt hai bên tay của con bé, thằng còn lại cười man rợ đưa tay vuốt ve gương mặt xinh đẹp. Ánh mắt thằng nào cũng tỏ vẻ thèm thuồng. Con dao bằng bạc sáng lóe trong bóng tối, nó càng ngày càng gần gương mặt xinh đẹp, cái nó muốn là máu của con bé. Không kịp nhận định xem chuyện gì đã xảy ra thì một cảm giác đau rát nơi má phải làm con bé phải hét lên đau đớn. Tiếng hét đó không ăn thua gì với Thảo Anh, mặc cho Như có van xin, khóc lóc đến cỡ nào thì cô gái bí ẩn mà quyền lực kia cũng không chịu buông tha.

- Đó là cái giá mày phải trả cho việc bắt cóc Huỳnh My và làm hại đến Khả Lam! Yên tâm đi, tao không để mày bình an dễ dàng như vậy đâu.

- Mày... Chính là Thảo Anh!

Thảo Anh cười lớn, thong thả đi về phía cửa ra vào của phòng chứa đồ, đến cửa còn quăng lại một câu làm cho bọn con trai ở đó sướng phát điên.

- Chúng mày có thể làm gì con nhỏ này tùy thích, kể cả... Hãm hiếp.

Thảo Anh bỏ lại câu nói, bóng cô khuất dần. Cánh cửa khép lại che đi mọi thứ ánh sáng trong phòng, chỉ còn một ít ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ rọi vào. Điều này làm nỗi tuyệt vọng của Bảo Như tăng lên, cô cố gắng van xin nhưng bọn đàn ông man rợ này vẫn không tha.

Bọn chúng mạnh bạo xé rách quần áo trên người cô kể cả nội y. Cơ thể đầy đặn, hồng hào quyến rũ trần như nhộng trước mặt bọn chúng. Cô khóc hết nước mắt, một cơ thể mỏng manh như vậy sao có thể chịu nổi cả ba bọn chúng? Nhưng những tên đó không quan tâm và cũng chẳng cần quan tâm. Chúng lao vào cô như những con thú vồ mồi, ngấu nghiến từng chỗ trên cơ thể quyến rũ của cô, cơn đau làm cơ thể cô như muốn rách làm hai mảnh. Ngày hôm nay, lần đầu tiên của cô lại rơi vào tay bọn này, một ngày chỉ toàn là nước mắt. Âu cũng là do cô tự chuốc lấy, nỗi nhục hôm nay, chỉ có chết đi mới rửa sạch được...

Mấy hôm sau, người ta phát hiện cô học sinh trung học phổ thông - Bảo Như treo cổ tự tử tại nhà riêng, trên mặt là một vết sẹo khá dài, cơ thể toàn những vết hồng hồng, bầm tím. Vụ án dần chìm vào lãng quên khi có một thế lực mạnh mẽ nào đó nhúng tay vào...

~*~

Đã gần một tháng kể từ ngày tôi bị đánh ở ngôi nhà hoang, trong khoảng thời gian tôi nằm viện, tình cảm của tôi và anh Vũ Nguyên hình như nâng lên một bậc mới, anh ấy quan tâm, chăm sóc, lo lắng cho tôi nhiều hơn trước. Để ý từng hành động, lời nói của tôi cho dù là những cái nhỏ nhặt nhất. Thế nào mà tôi phát hiện được một sở thích mới của anh ấy, chính là ôm tôi vào lòng và siết chặt tôi bằng cách tay của anh ấy. Có lần Vũ Nguyên còn bảo tôi là :"Anh thích ôm em, siết chặt em, thích ngửi mùi thơm từ tóc em và được ngắm mưa cùng em!". Tôi phải nói là sướng phát run ý chứ, nhưng tôi không dám khẳng định là mình có yêu anh ấy hay không nhưng trong lòng lại có cảm giác... Thinh thích sao sao ý, khó nói thành lời lắm huống chi anh ấy cũng chưa từng tỏ tình với tôi như trong phim Hàn các bạn ạ!

Vòng vèo trong bệnh viện gần một tháng trời, thế là tôi đâm ra dị ứng mùi thuốc và căm ghét màu trắng. May mắn sao hôm nay bác sĩ nói là tôi có thể ra viện nhưng cần phải tịnh dưỡng thêm. Mọi người chẳng hiểu cảm giác tôi bây giờ thế nào đâu, cứ như là một phạm nhân vừa được ra tù, một con bị bệnh tâm thần vừa được ra trại, một đứa học sinh đi trễ vừa thoát khỏi bác bảo vệ đáng kính ý! Tuyệt cú mèo! Gần một tháng nghỉ học, hôm nay được ra viện lại ngay ngày thứ bảy trường cho học sinh nghỉ, thế là bọn tôi tổ chức đi chơi trên rừng hai ngày một đêm.

Sáng. Vũ Nguyên đến sớm giúp tôi thu dọn đồ về nhà, tôi thì toàn thân còn hơi đau và nhức nên chỉ ngồi một chỗ ra lệnh, giọng tôi nghe nó mẹ thiên hạ lắm cơ, nào là lấy cái này cho em, lấy cái kia mang lại cho em, mang cả cái này theo nữa, vân vân và mây mây... Tôi vẫn luôn miệng ra lệnh, anh vẫn chẳng nói câu nào mà lặng lẽ nghe theo. Tôi cố gợi chuyện thật nhiều nhưng Vũ Nguyên không thèm trả lời tôi mà còn làm mặt lạnh nữa chứ.

- Nè nè, anh bị sao ý? Mới nhờ làm tí thôi mà mặt lạnh lùng boy vậy là sao hả? Trời ơi coi kìa, cái mặt cưng không tả nỗi ý.

Tôi suýt xoa, Vũ Nguyên quay qua tôi, trách móc :

- Đó giờ chưa ai làm anh ra nông nỗi này đâu nha. Em là ngoại lệ đó, khi nào có cơ hội anh phạt em.

- Ách, phạt thì để sau đi anh. Còn nữa, em nghĩ là anh nên tập làm việc nhà đi nha, mai sau cưới về em chăm con, anh làm việc nhà. Hê hê.

- Cưới!?

Vũ Nguyên nhấn mạnh chữ "cưới" làm tôi nhận ra rằng mình bị hố. Đến cả câu tỏ tình người ta còn chưa nói huống hồ cưới, cưới nhau về làm cảnh à. Tôi chắc chắn sau này anh sẽ là chú rễ còn tôi sẽ là cô dâu nhưng biết đâu lại không cùng một đám cưới ý! Nực cười, quá nực cười đi! Tôi thậm chí còn chẳng dám ngẩng đầu lên nhìn anh nữa là, không khí trong phòng đang vui vẻ bỗng chốc trở nên ngột ngạt khó thở, tôi tự nhận bản thân mình thật ngốc, đang yên đang lành nhắc đến cái chuyện xa lắc xa lơ đó làm chi vậy. Trời ạ!

Vũ Nguyên thấy tôi cứ cuối mặt xuống, biết là người ta ngượng rồi mà. Anh đến bên tôi, nhẹ nhàng xoa đầu, trên môi là nụ cười ấm áp :

- Ngoan, Khả Lam bây giờ phải lo học, nghe không. Còn chuyện này tạm thời gác qua một bên, sẽ bàn nhưng không phải bây giờ.

Giọng anh, ấm áp, truyền cảm lắm. Tôi nghe mà xao xuyến hết cả lên, tim gan như muốn tan chảy đi ý, cái cảm giác nó bay bổng, hạnh phúc lắm cơ. Anh nói sẽ bàn kìa, chắc anh ấy muốn trong tương lai chúng tôi đám cưới rồi. Là con người mà, ai cũng có quyền hy vọng, đúng không?

~*~

Rời khỏi bệnh viện, tôi gọi cho dì Liên xin phép đi chơi với bạn, thế là dì đồng ý rồi còn dặn dò nhiều thứ lắm.

Chúng tôi đi bằng một chiếc xe bảy chỗ do Thiên Nhật cầm lái, nghe thiên hạ đồn rằng thằng Nhật nó ăn chơi các kiểu rồi đua xe giỏi lắm, con My bảo thằng Nhật là tay lái lụa, mấy đứa kia kêu rằng cái gì mà "Tử thần đường đua" gì ấy, bản thân tôi chẳng rành gì mấy cái vụ xe cộ này lắm.

Chẳng biết Thiên Nhật lái lụa kiểu gì mà tôi suýt đập đầu vào ghế trước mấy lần, may mà có Vũ Nguyên giữ lại, không thì lại phải vào viện nữa rồi. Tôi lần đầu đi xe đường dài, tuy không nôn mửa nhưng lại thấy nhức đầu vô cùng. Gương mặt tôi tái mét, Vũ Nguyên bên cạnh nhìn tôi cũng lo lắng không kém, anh nhẹ nhàng vuốt lưng tôi, giọng trầm ấm :

- Em hãy uống viên thuốc này vào rồi ngủ đi, sẽ tới nơi ngay thôi.

Tôi mệt mỏi đón nhận viên thuốc từ tay anh, cho vào miệng mình một cách bất lực, viên thuốc vừa chạm vào lưỡi, tôi nhăn mặt :

- Eo, nó đắng quá, em không muốn uống, em ngủ một giấc sẽ khỏi.

- Khả Lam, đừng nũng nừa, uống đi em. Không sẽ rất khó chịu.

Một lần nữa, tôi uống viên thuốc đó, nhưng lần này là Vũ Nguyên tự tay đút tôi. Cố gắng nuốt thứ đắng nghét đó vào miệng, uống một ngụm nước, tôi cảm thấy đỡ hơn nhưng vẫn còn một chút gì đó đăng đắng trong miệng. Thấy tôi nhăn mặt, Vũ Nguyên đưa cho tôi một chai nhựa bảo tôi uống đi. Tôi cũng nghe theo mà làm một ngụm đến nữa chai. Vị thanh mát ngọt lịm này... Nước bí đao! Được một hồi tôi lịm đi trong vòng tay Vũ Nguyên, hơi ấm này... Rất dễ chịu và ấm áp. Cũng từ đây tôi rút ra một chân lí sống, sau này, ngoài Vũ Nguyên ra tôi sẽ chẳng cưới ai nữa, thà ở giá còn hơn cưới người khác không phải Vũ Nguyên.

~*~

Chương này chữ cưới hơi nhiều. Hihi :3
Bình Luận (0)
Comment