Yêu Không Bến Bờ

Chương 3

Thời gian trôi qua càng thể hiện rõ tính cách u ám của người nào đó.

Xấu xa, mới là bản chất của cậu.

Đáng tiếc là Khương Doãn Nặc ngốc nghếch, tưởng cậu giống như một con búp bê liền coi như kẻ yếu mà bảo vệ hơn mười năm.

Cũng không thể hoàn toàn trách cô, ai bảo cậu lớn lên trông “xinh xắn” quá làm gì? Hễ nghĩ đến đây, Hứa Khả bỗng hơi chán nản, tấm hình cô gái khỏa thân vốn dĩ khiến người khác máu huyết dâng trào vừa mới xong màn cao trào “tự sướng” trên màn hình máy tính cũng khiến người ta có hơi chán ngán. Mới mười ba tuổi đã biết cách dùng tay giải quyết vấn đề liệu có phải quá sớm hay không? Việc này cũng không thể làm quá thường xuyên, nếu không thật sự sẽ biến thành người Hobbit mất. Nhìn thời gian trên màn hình, đã mười giờ rưỡi rồi, phải đi ngủ thôi, may mà mai là cuối tuần nên không phải dậy sớm.

Ngoài cửa sổ, sấm sét đùng đùng, trời mưa rồi. Hứa Khả ngồi bên mép giường, cúi đầu nghĩ ngợi, sau đó ôm gối đi ra khỏi phòng mình…

Khương Doãn Nặc bưng tách trà đi vào phòng, nghĩ đến ngày mai không phải đi học, tâm trạng cô rất tốt. Một đêm mưa gió bão bùng thế này, rúc mình trong chăn ấm, lật xem cuốn tiểu thuyết yêu thích, uống tách ca cao thơm nồng, thật là dễ chịu biết mấy. Ơ, hình như chăn đệm dày lên thì phải. Cô đành bĩu môi, hung dữ lật chăn ra, đúng như dự đoán, cô nhìn thấy một cậu bé “xinh xắn” đang cuộn thành một cục cười thầm không dứt, còn muốn tiếp tục giả bộ ngủ nữa.

“Em lại giở trò này, không có sáng tạo gì hết”, đưa tay véo tai cậu bé, muốn lôi cậu xuống giường.

“Chị, đau quá, em chọc lét chị bây giờ”, cậu vọt đứng dậy, nhanh chóng vươn tay ra. Khương Doãn Nặc sợ nhột vội giữ lấy đôi tay muốn đánh lén kia. Hứa Khả thuận theo đó kéo một cái, cả người Khương Doãn Nặc ngã nhào vào trong chăn, cô liền giơ tay kéo lấy mái tóc ngắn đen nhánh mềm mại của cậu. Hứa Khả tấn công lần nữa, hai tay thoát khỏi ràng buộc luân phiên tấn công nhược điểm của đối phương. Khương Doãn Nặc sợ nhất là bị chọc lét, nhất thời vừa né vừa cười, không sức chống trả.

“Được rồi, dừng…” Khương Doãn Nặc nhảy xuống giường, ôm gối nói “Không được làm loạn nữa, nếu không chị đi đây”.

“Ừ, là chị gây với em trước đấy chứ, vốn dĩ em đã ngủ rồi”, Hứa Khả giơ hai tay coi như lời hứa, “Chị, thời tiết thế này thật đáng sợ, em ghét sấm sét chết đi được”, nói xong liền ngoan ngoãn rúc vào trong chăn, chỉ chừa lại đôi mắt ngấn nước. Lớn đầu rồi mà vẫn như một đứa trẻ, thật là thua cậu luôn. Khương Doãn Nặc trợn mắt, kéo một đoạn chăn qua, tắt đèn, đi ngủ.

Sáng sớm.

Lạnh, lạnh quá, tuyết rơi rồi? Cũng đâu phải mùa đông… Cảm giác lạnh giá cuối cùng cũng chiến thắng cơn buồn ngủ, Hứa Khả rất không tình nguyện mở mắt ra, phát hiện chỉ có một góc chăn đắp trên người Khương Doãn Nặc, phần còn lại nằm dưới sàn nhà.

“Đúng thật là, vẫn là chị, cứ giành chăn thôi, không biết chăm sóc cho người khác gì hết…”, Hứa Khả làu bàu đi kéo chăn nhưng lại phát hiện Khương Doãn Nặc đã dậy từ sớm, đang ngây người nhìn về một nơi, vẻ mặt vô cùng kỳ lạ. Thuận theo ánh mắt cô nhìn đi… A, không xong rồi, chết mất thôi, “doanh trại” đã bị phát hiện, Hứa Khả mau chóng kéo chăn trùm kín người. Trong phút chốc, mặt hai người đều đỏ bừng.

“Ừm, cái này… Không có gì… Là con trai thì sẽ đều như vậy, thông thường buổi sáng ngủ dậy… Là hiện tượng sinh lý bình thường, hiện tượng này gọi là…”, Hứa Khả rất nhẫn nại giải thích.

“Im miệng!” Khương Doãn Nặc hét lên.

Không cần phản ứng gay gắt đến vậy chứ, Hứa Khả bị giật mình, nhìn thấy dáng vẻ vừa thẹn vừa giận vừa không biết phải làm thế nào của Khương Doãn Nặc, bất giác cảm thấy rất vui, thế là bất chấp tất cả làm điều ác. “Chị, thật ra con gái trưởng thành rồi cũng sẽ… có những sự thay đổi. Ừm… cái đó của chị chắc vẫn chưa đến đúng không?” Hihi.

Cái gì?” Khương Doãn Nặc ngốc nghếch sập bẫy.

“Chính là cái đó đó”. Đúng là Khương Doãn Nặc ngu ngốc.

“Cái gì cơ?”

“Trên lớp có bạn nữ đã bị, một tháng có mấy ngày như thế, đều sẽ ra máu…”, Hứa Khả nhìn cái người đang ngây ngốc đó càng nói càng hăng, “Đúng rồi, thông thường trước đó sẽ có triệu chứng, không có sức sống này, bụng hơi đau này…, tùy mỗi người mỗi khác. Chị, chị sắp tròn mười bốn tuổi rồi, không phải ngay cả chuyện này cũng không biết đấy chứ”, điều khiến người khác khó tin hơn nữa, “Hiện tượng này được gọi là đặc trưng giới tính đầu tiên, còn có…”, cậu chỉ vào bộ phận đã nhô lên trong áo ngủ của cô, từng câu từng chữ, không sợ chết nói, “Ngực, đặc trưng giới tính thứ hai của con gái.”

“A, lưu manh”, cuối cùng Khương Doãn Nặc cũng hoàn hồn, ném mạnh cái gối đi.

“Là bản thân chị ngu ngốc được chưa, em nói rõ ràng như vậy, lẽ ra chị nên cảm ơn em… Đừng đánh nữa.”

“Em vẫn là một đứa trẻ, sao lại biết những chuyện này?”

“Khương Doãn Nặc ngốc, trong thư viện có sách, trên mạng cũng có tư liệu, còn nữa, học kỳ sau chúng ta sẽ học giáo trình về phương diện này, chẳng qua là em ôn bài trước mà thôi. Ngoài ra, em cũng không còn là một đứa trẻ… Ôi… Đừng ném gối vào em nữa!”

“Hứa Khả chết bầm, cút ra ngoài cho chị, ngay bây giờ, ngay lập tức, cút!” Khương Doãn Nặc đã hoàn toàn nổi giận.

“Đúng rồi, nếu đến mười tám tuổi mà chị vẫn chưa có cái đó thì tốt nhất nên đến bệnh viện kiểm tra, có thể chị cũng giống như em là một thằng con trai đấy… Ây da…”

Như vậy, Khương Doãn Nặc đã tiếp nhận “giáo dục giới tính” lần đầu tiên trong đời, mà Hứa Khả là thầy giáo của cô. Dù rằng sau đó nội dung học được trên lớp đã chứng minh thuyết giáo lần đó của Hứa Khả vẫn rất lành mạnh. Nhưng mỗi lần nhớ đến chuyện này, cô vẫn thấy xấu hổ muốn chết.

Kể từ hôm đó, hai người chung sống trong sự ngượng ngùng một thời gian dài. Nếu không phải chuyện xảy ra sau đó, không biết tình hình này sẽ kéo dài đến khi nào.
Bình Luận (0)
Comment