Yêu Không Bến Bờ

Chương 37

Khương Doãn Nặc cầm điện thoại ngây người, do dự không biết có nên gọi cho cậu hay không.

Ngón tay cô vừa chạm vào phím số, trái tim cũng thấp thỏm theo, phải nói gì với cậu đây? Nhớ lại tối hôm qua, giống như vẫn còn đang mơ, bốn phía đều là ánh đèn sáng rực, chiếu rọi khiến người ta không thể mở mắt, không phân biệt được thật giả. Hai mươi tiếng sau, dường như đã qua đi rất lâu, thời gian càng trôi về phía trước, trong lòng càng thấp thỏm không yên, cô đã không thể xác định, rốt cuộc là mơ, hay thật.

Lúc hai người không ở bên nhau, trái tim, cũng sẽ không do dự mà rời xa sao?

“A”, một viên sô cô la được nhét vào miệng cô một cách thô bạo.

Quan Dĩnh hỏi cô, “Nhớ ai đấy, nói chuyện với cậu mà cậu không nghe thấy”.

Khương Doãn Nặc nhẹ nhàng ném điện thoại lên giường, “Nhớ cậu đấy”.

Tối thứ sáu, chính là cơ hội tốt để hẹn hò, trong phòng ký túc khá yên tĩnh.

Quan Dĩnh khẽ cười một tiếng, “Tối qua cậu về đến giờ có gì đó khác thường”, cô dừng lại một lúc, lại nói tiếp, “Tiểu Khương, cậu có vấn đề, là ai vậy?”

“Đâu có, đừng nói linh tinh”, Khương Doãn Nặc có chút không dám nhìn cô, bước tới tủ sách tiện tay rút một quyển.

Quan Dĩnh mỉm cười nhìn cô, “Cậu xem mặt cậu đỏ lên rồi kìa, rốt cuộc là ai thế?”

“Thật sự không có mà, chị hai à”, cô khẽ kêu lên.

“Cậu đúng là không đáng mặt bạn bè… Bỏ đi, cậu không muốn nói thì thôi, chỉ là đừng lún sâu quá, hãy nhìn tấm gương là tớ đây.”

Trong lòng Khương Doãn Nặc khẽ rung động, thầm nghĩ, nếu có thể, tớ sẽ nói cho cậu biết trước tiên. Cô thử chuyển chủ đề, “Hôm qua lúc ăn cơm gặp Lôi Viễn đấy, thằng cha đó trông buồn lắm”.

“Thế à”, vẻ mặt Quan Dĩnh vẫn như thường, “Đừng lo, mấy hôm nữa là cậu ta ổn thôi”.

“Thật ra, có một số chuyện có phải cậu quá nhạy cảm không, cậu ấy…”

“Việc đã qua rồi, đừng nhắc đến nữa được không?” Quan Dĩnh biết Khương Doãn Nặc nói có một số chuyện là chỉ chuyện gì, cô không muốn nghĩ nhiều nữa, thế là cắt ngang lời Doãn Nặc, trong lời nói hơi mất kiên nhẫn. Cô ấy rất ít khi như vậy, hoặc là cô ấy sẽ không thèm tranh luận với bạn, hoặc là mỉm cười cho qua, nhưng chưa từng có phản ứng như hôm nay. Có một số người, có một số chuyện, nếu không thể dễ dàng quên đi, nếu vẫn để ý đến, thì sẽ biến thành một cái gai trong lòng, không cẩn thận sẽ đau đớn, không kịp che giấu.

Khương Doãn Nặc cũng không lên tiếng nữa, hai người mỗi người cầm mỗi quyển sách, cùng những tâm tư riêng.

Đang mơ màng, trên hành lang, đầu kia cánh cửa sắt, đột nhiên có người gọi “406, Khương Doãn Nặc”, là tiếng của Lôi Viễn. Khương Doãn Nặc ngây người, lập tức bỏ sách xuống chạy ra ngoài. Khi cô kéo cửa ra, Quan Dĩnh nhìn bóng lưng cô, ánh mắt u ám hẳn đi. Cô bất lực nằm bò lên bàn, khóe miệng hiện lên một tia cười khổ. Cô dùng ngón tay vẽ vòng tròn trên mặt bàn, từ điểm cuối lại quay về điểm đầu, không còn thấy quá trình biến đâu nữa, khoảng cách bằng không. Lịch sử luôn giống nhau đến kinh ngạc, không phải sao?

Khương Doãn Nặc cách một cánh cửa sắt bất mãn nhìn Lôi Viễn, “Im lặng bao nhiêu ngày nay, cuối cùng quyết định đến tìm cậu ấy rồi?”

Lôi Viễn lắc lắc đầu, “Mình không tìm cô ấy, mình tìm cậu. Đó là… Hình như em trai cậu bị bệnh rồi”.

“Cậu ấy làm sao?”

Lôi Viễn bỗng nhiên bật cười, “Cậu ta rảnh rỗi liền một mình cười ngốc nghếch, cậu nói xem có phải cậu ta bị bệnh không?” Đang nói, cậu ta bị một người đẩy sang một bên.

Hứa Khả bước vào giữa hai người, đá Lôi Viễn một cái từ phía sau, “Cút! Mẹ, cậu còn không đi đánh bóng, lèo nhèo cái gì nữa?”

“Tôi chỉ muốn trò chuyện với Doãn Nặc thêm một lúc… Mẹ, đừng đá nữa, tôi đi là được chứ gì”, nói xong, bật cười bỏ đi.

Hứa Khả xoay người nhìn Khương Doãn Nặc, mặt hơi ửng đỏ, mắt đầy ý cười.

Khương Doãn Nặc bỗng nhiên xấu hổ, cúi đầu nhỏ tiếng hỏi, “Cậu còn có chuyện gì sao?”

Mặt cô tròn trịa, đỏ bừng, vô cùng đáng yêu.

“Không việc gì”, cậu nói. Giữa vách tường và cánh cửa sắt, từ khe hở mười mấy centimet, cậu đột nhiên đưa tay qua, nhẹ nhàng vuốt má cô, “Chỉ là nhớ chị thôi”.

Giọng cậu trầm thấp dịu dàng, xuyên qua hành lang yên tĩnh trống trải, vô cùng êm tai.

Cạnh cánh cửa sắt, cửa phòng nữ hai bên trái phải không hẹn mà gặp cùng lúc mở ra, có người bước ra đổ rác, có người dứt khoát đứng ở lối đi chải đầu. Một lúc sau, người qua kẻ lại, vô cùng náo nhiệt.

Khương Doãn Nặc vội vàng lùi về sau một chút, “Cậu không đi đánh bóng à?”

Hứa Khả lắc lắc đầu.

“Vậy thì đến thư viện đọc sách đi”, cô nói.

Trong phòng tự học ngồi lác đác khoảng mười người, hai người bước vào từ cửa sau, Khương Doãn Nặc đang định bước lên trước, Hứa Khả liền giữ cô lại, ngồi xuống một góc ở hàng ghế cuối cùng.

Khương Doãn Nặc lấy sách vở ra làm bài tập.

Hứa Khả nói, “Chị đừng làm loạn nữa, em không thể đọc sách được”.

Khương Doãn Nặc cảm thấy rất khó hiểu, “Chị cũng đâu có nói chuyện với cậu”.

“Chị sai rồi, chị còn không nhận”, cậu chỉ chỉ vào ngực mình, “Chị cứ không ngừng làm loạn ở đây, sắp lộn tùng phèo lên rồi”.

Mặt Khương Doãn Nặc lại đỏ lên, quay đầu đi không nhìn cậu nữa.

Hứa Khả ghé đến bên tai cô, nói khẽ, “Làm sao bây giờ, lại muốn hôn chị rồi”.

Trong lòng Khương Doãn Nặc bỗng hoảng loạn lại có chút vui mừng, ngẩng đầu ngây ngốc nhìn cậu.

“Còn nhìn em như vậy nữa, em sẽ không nhịn được đâu đấy”, Hứa Khả lại thở dài, “Đừng đọc sách nữa, chúng ta đi xem phim đi”.

“Không muốn”, cô lắc đầu, hai chị em cùng đi xem phim hơi kỳ.

“Hay là ra ngoài đi dạo, có được không?” Cậu lay cánh tay cô.

Khương Doãn Nặc bất đắc dĩ chọc chọc trán cậu, thu sách vở. Vào ngồi nửa tiếng đồng hồ, một dòng cũng đọc không vô.

Xung quanh trường đèn đóm sáng trưng, nhưng trong khuôn viên trường lại yên tĩnh vắng vẻ. Trên bầu trời đen, nửa vầng trăng nhàn nhạt bồng bềnh, mang theo màu xanh trong suốt, rừng cây xanh đen, cành nhánh loang lổ, lá cây dày đặc, tầng tầng lớp lớp, dường như đang mọc lan tràn trong đêm khuya ấm áp này.

Dưới ánh đèn, khoảng cách giữa hai chiếc bóng cách nhau ít nhất hai mươi centimet.

“Trong trường chúng ta có một loại cây tên là cây ngứa, chị có biết không?” Hứa Khả nghiêng mặt nhìn cô, ánh mắt lấp lánh.

“Cây ngứa gì?”

“Chị gãi lên trên cây thì cành lá của nó sẽ không ngừng lay động.”

“Là cỏ mắc cỡ đúng không?” Lòng hiếu kỳ của cô trỗi dậy.

“Không phải cỏ, là cây”, cậu khẳng định nói, “Chị có muốn đi xem thử không?”

“Ừ”, cô ngoan ngoãn gật đầu.

Hai người bước vào rừng, đi sâu vào bên trong, ở đó chỉ có ánh trăng bàng bạc.

Hứa Khả dừng lại bên cạnh một thân cây nhỏ, “Hình như là cây này”.

Khương Doãn Nặc sờ sờ thân cây, dừng lại, rồi lại sờ, “Vốn dĩ không phải”, ngẩng đầu, nhìn không rõ biểu cảm của người bên cạnh, “Cậu nói dối”, cô nói.

“Em không có”, cậu khẽ trả lời, cúi đầu hôn cô, dịu dàng giống như ánh trăng.

Cậu kéo cô vào lòng từng chút một, sau đó ôm cô thật chặt, xung quanh yên tĩnh khiến tim đập nhanh.

“Ừm, có thích em hôn chị không?” Giọng cậu nghe hơi lười nhác lại có chút không nỡ, gần như đè lên trái tim cô.

“Cậu có thích không?” Cô hỏi ngược lại, dán tay lên trước ngực cậu, hài lòng cảm nhận nhịp đập mãnh liệt dưới tay mình.

“Hôn đến nghiện rồi”, cậu nhẹ nhàng cắn tai cô, “Nếu có người nói muốn đưa chị đi xem cây gì đó, cứ mặc kệ họ, biết chưa?”

“Ừ”, cô cười, quay người muốn đi, “Chị mặc kệ cậu đấy”.

Cậu ôm chặt cô, “Trừ em ra”, môi cậu lại áp đến, “Ngoan, đứng yên, vẫn chưa đủ…”. Môi cậu nóng hổi mềm mại, từ từ di chuyển xuống từng chút một, không ngừng quyến luyến sau tai, cổ, xương quai xanh cô.

“Khả Khả…”, cô muốn đẩy cậu ra, nhưng sức cậu rất lớn, có phần bá đạo khóa chặt cô.

Cùng với tiếng bước chân ồn ào, ánh đèn vàng chói đột ngột chiếu vào mắt, Hứa Khả bỗng nhiên quay người kéo Khương Doãn Nặc ra sau. Sau khi nhìn rõ, cậu bất giác thấp giọng chửi thề một câu.

“Làm gì vậy”, mấy người đeo băng đỏ bước về phía họ, “Hai người làm gì trong trường thế, không biết nội quy trường sao, không được quàng vai bá cổ, không được ôm ôm ấp ấp…”

Khương Doãn Nặc đứng sau lưng Hứa Khả, trán tựa vào lưng cậu, hai vai cậu rộng đủ che khuất cô, cậu vẫn nắm chặt tay cô, tay cậu rất to, vừa ấm vừa khô. Tâm trạng hoang mang của cô dần bình tĩnh trở lại.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, nhưng lại nghe thấy có người nói, “Mẹ, còn tưởng là ai chứ. Chúng tôi còn nói, trận bóng hôm nay, sao cậu lại không ra sân, thì ra là…”

Hứa Khả khẽ cười, “Không phải tôi đang bận sao?”

Mấy người đó suồng sã lớn tiếng cười, có người thập thà thập thò hướng về sau lưng cậu, thấp giọng hỏi, “Đây là ai vậy, để anh em xem thử được không”, mấy người xung quanh cười ồ lên.

Mặt Khương Doãn Nặc nóng ran, lại kề sát Hứa Khả thêm một chút.

Hứa Khả nắm chặt tay cô, cười mắng, “Tránh sang bên đi, bạn gái tôi thẹn, nếu làm cô ấy sợ, tôi liều mạng với mấy cậu… Thế này đi, hôm khác mời mọi người ăn cơm”.

Khương Doãn Nặc nghe thấy lời nói của cậu truyền từ cơ thể cậu đến, ấm áp, trầm lắng, rung động lòng người, lại khiến người ta yên tâm, cô không nhịn được dùng ngón tay nhẹ nhàng vẽ trên lưng cậu, “Bạn gái… bạn gái…”

“Được, đến lúc đó nhớ đưa ghẹ theo đấy. Không quấy rầy nữa, hai người tiếp tục, tiếp tục đi…” Đám người đó nói cười rời đi. Lâm Hiên đứng trong đám người trước sau không nói một tiếng, cậu ta nhìn hai bàn tay nắm chặt đó, tay cô gái nhỏ nhắn trắng trẻo, ngón tay mảnh khảnh, móng tay sơn màu tối, cậu ta bất giác quay đầu mở mắt ra, dường như đã từng quen biết…

Tiếng người xa dần, Hứa Khả quay người ôm chặt cô, thấp giọng hỏi, “Sợ không?”

Khương Doãn Nặc khẽ gật đầu, rồi lập tức lắc đầu, “Cậu có sợ không?”

Hứa Khả thở dài, “Chị không sợ là được”, sau đó lại hỏi, “Lúc nãy chị viết gì thế?”

“Không viết gì hết”, Khương Doãn Nặc đẩy cậu, đi ra khỏi rừng.

“Thật không?”

“Ừ”.

“Là ba chữ…”

Khương Doãn Nặc chạy ra khỏi rừng, “Đừng đi theo chị, sẽ bị người khác nhìn thấy đấy”.

“Nặc Nặc”, Hứa Khả dừng bước phía sau cô, “Ngày mai chúng ta đi hẹn hò có được không, chỉ hai chúng ta thôi”.
Bình Luận (0)
Comment