Yêu Không Bến Bờ

Chương 51

(Sân bay.)

Quan Dĩnh: Cậu cũng nhẫn tâm quá.

Khương Doãn Nặc: Đau dài không bằng đau ngắn, cậu ấy sẽ ổn thôi, quên rồi là xong.

Quan Dĩnh: Tớ nên nói cậu thông minh hay là ngốc đây? Trong một mối tình, con gái dễ thỏa mãn với hiện trạng còn con trai thì lại đánh mất bản thân trong sự tiếc nuối đẹp đẽ nhưng thê lương. Cậu đi như vậy, sợ rằng cả đời này cậu ấy cũng không quên được cậu. Nếu muốn khiến một người đàn ông nhớ cậu mãi không quên, cách tốt nhất là giống như cậu bây giờ, xoay người ra đi khi cậu ta vẫn còn yêu cậu. Tiểu Khương, chiêu này của cậu thật ác.

Khương Doãn Nặc: Tớ không nghĩ như vậy… Nếu lựa chọn ở bên cậu ấy, đó là chuyện cả đời, nếu như một ngày nào đó cậu ấy không còn yêu tớ nữa, tớ sợ là… ngay cả cái mạng nhỏ này cũng sẽ không còn, cho nên, chi bằng không có nếu như. Tớ không nắm chắc đối với tình yêu. Chính mắt tớ từng nhìn thấy Khương Mẫn… mẹ tớ đau khổ như thế nào, dùng hết mối tình này đến mối tình khác để khiến bản thân tê dại, bà hận bố tớ, cũng hận lây sang cả con trai mình, thật nực cười biết bao.

Quan Dĩnh: Con người ấy mà, luôn tranh đấu trong mâu thuẫn. Cậu đây là giở tuyệt chiêu “đánh loạn xạ”. Cậu không tin vào tình yêu, rồi không tin luôn cả người mình yêu.

Khương Doãn Nặc: Không phải tớ không tin cậu ấy, mà là không tin vào thời gian, không tin vào khả năng chịu đựng của bản thân. Nếu thời gian quay lại, tớ sẽ không trở về. Nếu tớ không trở về, thì sẽ không yêu cậu ấy. Nếu yêu cậu ấy tớ cũng sẽ không để cậu ấy biết.

Quan Dĩnh: Không có nếu như, đây là sự ấu trĩ của các cậu, cũng là duyên phận.

Khương Doãn Nặc: Duyên phận, duyên phận… có thể ở bên nhau thì hãy trân trọng, cậu và Lôi Viễn hãy sống thật tốt, rảnh rỗi thì đến thăm tớ.

Quan Dĩnh: Không về nữa à?

Khương Doãn Nặc: Tớ còn dám về sao?

(Lôi Viễn và Lục Trình Vũ đẩy hành lý từ phía sau bước đến.)

Khương Doãn Nặc: Tớ đi gửi hành lý, lát nữa sẽ vào cửa luôn, các cậu bảo trọng nhé. (Cô đưa tay móc hộ chiếu và vé máy bay từ trong túi ra, nhưng lại bất ngờ chạm vào một thứ lông lá xồm xàm, móc ra nhìn thì là một con mèo máy biết hát. Bấy giờ cô mới nhớ ra, là cô tiện tay nhét vào khi thu dọn hành lý.)

Khương Doãn Nặc: (Cầm con mèo máy huơ huơ về phía Lục Trình Vũ) Ầy, cái này, mình vẫn chưa cảm ơn cậu!

Lục Trình Vũ: (Khó hiểu chau mày) Cảm ơn mình? Tại sao?

Lôi Viễn: (Kéo con mèo máy về phía mình ngó thử) Ồ, đây là Lục soái ca của chúng ta tặng sao?

Lục Trình Vũ: Không phải mình tặng.

Quan Dĩnh: Hôm sinh nhật Tiểu Khương, không phải cậu bảo mình đưa cho cậu ấy sao?

Lục Trình Vũ: (Hiển nhiên là đã quên mất) Không phải mình tặng cậu ấy.

Lôi Viễn: (Kéo cái vòng trên đầu con mèo máy, dán vào bên tai nghe thử) Bài hát này…

Quan Dĩnh: Anh biết à?

Lôi Viễn: Không phải chính là bài hai người chạy lên hát vào hôm thi hát karaoke lần trước sao? Ầy, mất mặt chết đi được, đĩa bị hư rồi mà còn ở đó hát, có người liền đỏ mặt, này, lúc đó có phải em muốn tìm một cái lỗ chui xuống hay không…

Quan Dĩnh: (Tức tối đập cậu ta một cái) Anh cũng đến xem à?

Lôi Viễn: Hứa Khả cũng đến, ba đứa bọn anh lúc đó cười muốn ngất…

Lục Trình Vũ: (Đột nhiên nhớ ra) Món đồ chơi này có phải đựng trong cái hộp có hoa màu xanh không? Hứa Khả bảo mình đưa cho Khương Doãn Nặc đấy.

Lôi Viễn: (Nhét con mèo máy lại vào tay Khương Doãn Nặc) Ừ, vậy thì đúng rồi.

Khương Doãn Nặc: (Nắm chặt con mèo máy) Muộn rồi… mình phải đi đây. (Cô không nhịn được ngó về hướng cửa chính. Nếu nhìn thấy rồi thì có thể thế nào?)

Lôi Viễn: (Dang hai hay) Nào, ôm cái đi, thay người nào đó ôm cậu.

Khương Doãn Nặc: (Quay người ôm Quan Dĩnh) Cảm ơn, tớ nhận cái ôm của cậu ôm thay cho ông xã cậu ôm thay người nào đó.

(Bốn người tám vài câu nữa thì Khương Doãn Nặc đẩy hành lý đi vào.)

Quan Dĩnh: Hứa Khả không đến thật à?

Lôi Viễn: Không liên lạc được, tắt điện thoại rồi.

Lục Trình Vũ: Cái kết không lời…

Lôi Viễn: Thế nào, cậu muốn ở đây hát vang một bài?

Quan Dĩnh: Anh nói thật đi, tại sao lúc đó anh lại muốn đi xem thi hát karaoke? Có phải là muốn đến ngắm người đẹp không? Đồ háo sắc!

Lôi Viễn: Bao nhiêu người đi xem như vậy, đều là háo sắc?

Quan Dĩnh: Chính là anh.

Lôi Viễn: Mà đúng thật, anh đã khai quật được một mỹ nữ!

Quan Dĩnh: (Trừng cậu ta) Ai?

Lôi Viễn: Bà xã anh! Ầy, trước đây anh không có ấn tượng tốt với cô ta, cảm thấy người này quá lạnh lùng, thuộc kiểu người xinh đẹp cao quý ấy. Xem xong cuộc thi mới phát hiện, mỹ nữ cũng có lúc ngu ngơ, còn ngơ rất đáng yêu nữa, hát cũng hay… Nào, bà xã, thơm cái nào.

Quan Dĩnh: (Né Lôi Viễn ra kéo tay Lục Trình Vũ) Kệ anh ta, chúng ta đi.

Lôi Viễn: Này, gian phu dâm phụ!

Lục Trình Vũ: Cậu còn nói bậy bạ, tôi ra tay thật đấy.

Lôi Viễn: …

*** *** ***

Mưa dầm không dứt.

Lúc Hứa Khả bước vào, trong sân bóng rổ không một bóng người. Cậu cầm một quả bóng trên sân lên, tùy tiện ném vào rổ, bóng chạm vào vành rổ lắc lư trái phải, tròng trành mà lại vào rổ. Chưa từng gặp được cú ghi bàn nào đẹp như vậy, cửa bị đóng lại, nhưng cửa sổ lại bị mở ra. Có lẽ là “đen tình đỏ bóng”, cậu nên chơi một trận bóng, để xoa dịu sự ngột ngạt trong lòng. Cậu ngồi bệt xuống đất, nhìn quả bóng rổ nảy mạnh trên sàn, sau đó ngày càng chậm dần, rồi xoay tròn trượt xuống, cho đến khi không còn âm thanh, giống như khoảng trống tâm hồn còn lại sau khi tình yêu đã chết vậy.

Tất cả đã kết thúc rồi.

Cậu ngồi một lúc rồi đứng dậy đi về phía cửa, nhìn thấy bóng dáng thướt tha của một cô gái đang từ từ hiện ra trong cơn mưa mờ mịt. Khoảnh khắc đó, trong đầu cậu vụt qua ý nghĩ khiến trái tim rung động, tựa như pháo hoa rực rỡ trên bầu trời đêm, cậu gần như muốn cảm ơn thượng đế đã gửi đến kỳ tích cho thế giới này.

Chỉ là, tuổi thọ của pháo hoa vô cùng ngắn ngủi.

Ngôn Hề La đi đến, “Mình nghĩ, cũng chỉ có thể gặp cậu ở đây thôi.”

Một lần nữa nhìn thấy cậu, vẫn là mái tóc ngắn đen nhánh, chiếc áo thun trắng, nụ cười lạnh lùng… Song, đôi mắt ấy lại thiếu mất thần thái trước đây, người con trai đã từng bừng bừng khí thế lại lạc quan ngang ngạnh, cậu hờ hững cười, gương mặt tiều tụy, không thể che giấu sự thất vọng và đau thương tản ra từ nơi sâu thẳm trong tâm hồn.

Ngôn Hề La bỗng cảm thấy chán nản.

Muốn ghét một người mình từng si mê, cách tốt nhất là, biết rõ và phát hiện ra khuyết điểm của anh ta, chứng kiến anh ta yếu đuối, nhìn anh ta ngã xuống từ đám mây trong lòng mình, nhuốm bùn lầy của phàm trần thế tục.

Từ trước đến nay, đối với cô mà nói, cậu giống như một ván cờ không còn quân nào để đi, không thể sờ mó, không thể giải thích. Cô không ngừng nỗ lực, cố gắng đưa bản thân mình đến độ cao giống với cậu, cô không thể chịu được cảm giác giống như hạt bụi nữa.

Nhưng giờ đây, cuối cùng cô đã nhìn thấy một mặt khác mà mình từng muốn nhìn trộm, cô nếm thử như ý muốn, cô chán nản vô cùng.

Giống như niềm tin bị sụp đổ, mang theo âm thanh khiến trái tim vỡ nát.

Ngôn Hề La đột nhiên phát hiện, nếu có thể, cô tuyệt đối không muốn nhìn thấy Hứa Khả như thế này, “Nếu thật sự quan tâm cậu thì cô ấy sẽ không đi.” Cô muốn dùng lời nói sắc bén để châm chích cậu, khiến cậu phẫn nộ, dù sao cũng tốt hơn là sự im lặng nặng nề như bây giờ, ứ đọng trong tim.

Cậu không nói tiếng nào, chỉ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời ở bên ngoài, không còn xanh biếc như trước nữa.

Cô nói, “Hứa Khả, sao cậu lại ấu trĩ như vậy chứ, không đáng.”

Cậu vẫn im lặng.

“Hứa Khả,…” Cô còn muốn nói gì đó.

“Đi đây.” Cuối cùng cậu cũng lên tiếng, nhưng lại nói lời tạm biệt cô, cậu vẫy vẫy tay nói, “Tạm biệt.”

Mệt mỏi bước vào màn mưa, trong chớp mắt, bóng cậu dần trở nên mơ hồ.

Ngôn Hề La sững sờ, viền mắt bỗng cay xè, một lúc sau, cô cầm điện thoại ra bấm gọi, “Lâm Hiên, anh ra đi, em, em muốn gặp anh…”

Lúc nói câu này, cô đột nhiên cảm thấy rối loạn. Khi còn trẻ, luôn cứ hỗn loạn, luôn không ngừng hoài nghi sự lựa chọn của mình.

May mà, khoảng thời gian này sẽ trôi qua rất nhanh.

Khuôn viên trường trong mưa trở nên vô cùng yên tĩnh.

Hứa Khả đeo hành lý đi ra khỏi khuôn viên trường, cậu quay đầu lại nhìn, nước mưa rơi vào trong mắt, một khoảng mờ mịt.

Bồn hoa cạnh cổng trường lộ ra đường nét trắng xanh ẩm ướt, một buổi tối trước đây, có một cô gái ngây ngốc ngồi ở đó, vẫn luôn đợi cậu…

Hồi ức bị nước mưa cuốn sạch không chút kiêng dè, mang đến khoảng trống trong tư duy, giống như kết thúc một thời kỳ.

Năm ấy, cậu chưa tốt nghiệp đại học.

Mùa hè trong ký ức cậu, vĩnh viễn là mùa biệt ly.
Bình Luận (0)
Comment