Yêu Không Bến Bờ

Chương 61

Hai mươi phút sau, sau khi chiếc xe nhích về phía trước được vài mét, lại một lần nữa rơi vào trạng thái bất động.

Chiếc xe Hứa Khả lái là kiểu tự động, tình hình lúc này, bàn tay còn lại hình như là dư thừa, song trước đây lại không hề cảm thấy như vậy. Ngón tay đặt trên vô lăng gõ nhẹ theo nhịp, anh muốn nói gì đó, góp nhặt được vài chủ đề, sau đó lại bác bỏ từng cái một. Anh dựa về phía sau, khẽ ngẩng đầu, từ kính chiếu hậu chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt cô. Ánh mắt mông lung, Khương Doãn Nặc đang nhìn ra ngoài cửa xe, không biết đang nghĩ gì.

Ngoài cửa sổ, ngoài sương mù ra thì không còn gì khác.

Anh ho khẽ một tiếng, hỏi, “Khương Mẫn vẫn ổn chứ?” Trong thế giới yên tĩnh, âm giọng hơi trầm thấp vô cùng dễ nghe.

“Vẫn ổn,” Khương Doãn Nặc khẽ ngồi thẳng người, “Vẫn như trước,” cô hi vọng có thể nói thêm vài câu, cố gắng suy nghĩ hồi lâu, mới nói, “Bà bảo tôi đưa một món đồ cho cậu.”

“Đồ gì?” Anh nghiêng đầu nhìn cô.

“Nhẫn,” cô thấp giọng cười, cố gắng khiến cho giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn, “Còn là đá quý gia truyền nữa đấy, bảo là của bà ngoại để lại… Mẹ nói, để lại cho… vợ tương lai của cậu.”

Vợ, dùng từ này có lẽ hơi trang trọng một chút, cô nghĩ.

Đoàn xe trước mặt tiến về phía trước với tốc độ rùa bò, Hứa Khả không nói gì, quay đầu lại lái xe.

Khương Doãn Nặc nói, “Tôi không đem theo bên mình, để hôm khác đưa cậu.”

Hứa Khả nhìn tình hình đường đi phía trước, nói, “Không cần vội.”

Khương Doãn Nặc cẩn thận tìm từ, “Bà ấy rất nhớ cậu, chuyện trước đây, bà cảm thấy rất áy náy.”

“Chuyện trước đây?” Anh cười, “Chuyện nào?”

Khương Doãn Nặc nhìn khuôn mặt nghiêng của anh, anh cười lên rất đẹp trai, nhưng tâm trạng cô lại không tốt, “Lúc đầu rời xa cậu như thế, bao nhiêu năm nay, bà vẫn luôn canh cánh trong lòng.” Cô ấp úng nói.

Anh khẽ mỉm cười, không nói gì thêm.

Một lúc lâu sau, anh hỏi, “Vậy còn chị?”

“…”

Trong xe một lần nữa lại rơi vào im lặng.

Khương Doãn Nặc cuộn mình trên ghế, không động đậy. Cuối cùng, cô giơ tay vỗ nhẹ lên cửa kính, động tác hơi cứng nhắc, sau đó vô số bông tuyết rơi rụng bên ngoài.

Hứa Khả mở đĩa nhạc.

Có người đang hát, … Nếu như cuộc đời không có nuối tiếc, không có sóng gió, liệu em có vĩnh viễn không nói lời chia tay. Có thể trái tim thời niên thiếu quá yếu mềm, không chịu nổi sóng gió, nếu như hôm nay có thể quay trở lại ngày hôm qua, anh sẽ thỏa hiệp với chính mình. Anh đang đợi chờ một phút, hoặc là phút tiếp theo, có thể cảm nhận được em cũng đau lòng, năm ấy anh sẽ không để biệt ly thành vĩnh viễn…

Anh không kìm được nhíu mày, trực tiếp đổi sang bài tiếp theo.

Lại có người khẽ hát, … Chúng ta đã hứa quyết sẽ không buông tay nhau, nhưng hiện thực nói rằng chỉ yêu thôi vẫn chưa đủ, … Một lần nữa gặp lại nhau trong đám đông, em đã gầy đi rất nhiều, nhưng anh vẫn đắm chìm trong ánh mắt em. Anh và em đã hẹn nhau sẽ cùng đến khi sông cạn đá mòn, nhưng lại trở thành những người xa lạ…

Anh tắt đĩa nhạc “tách” một cái, chuyển sang kênh giao thông. Cuối cùng, giọng nói ồn ào của nam nữ phát thanh viên đã lấp đầy cả không gian rất đúng lúc, mấy câu chuyện cười nhạt nhẽo ấy ngay lúc này đây lại khiến người khác cảm thấy đáng yêu vô cùng.

Khương Doãn Nặc khẽ thở phào, bất giác lòng bàn tay đang nắm chặt đã mướt mồ hôi.

Cả quãng đường đi cứ trôi qua như vậy, khi sắp đến khách sạn, cô kìm lòng không đặng, hỏi một câu, “Bớt hút thuốc lại…”

Anh không lên tiếng, ngoái đầu nhìn lại đằng sau, chầm chậm tấp xe vào bên đường.

Khương Doãn Nặc cầm túi da lên, đang định xuống xe, ngẫm nghĩ rồi lại hỏi, “Lát nữa cậu đi đâu?” Vừa mới nói ra khỏi miệng, liền cảm thấy câu hỏi này vô cùng không ổn, cô cho rằng mình không còn lập trường gì đi quan tâm những vấn đề này, bất luận là đi hộp đêm hay là về nhà bạn gái qua đêm, đều không liên quan gì đến cô. Vì vậy, không đợi câu trả lời, cô liền vội giải thích, “Muộn rồi, tuyết lại rơi nhiều như vậy, cậu nên về nhà sớm một chút.” Song có những chuyện càng giải thích lại càng cảm thấy bất thường.

Hứa Khả lại đưa tay tìm thuốc lá và bật lửa trong túi, đột nhiên nhớ ra gì đó, thế là dừng lại. “Lát nữa tôi về công xưởng, mấy hôm nay nhiều việc quá.” Anh nói, “… Tôi tiễn chị vào trong.”

Khương Doãn Nặc vội nói, “Không cần đâu, chỉ mấy bước là tới thôi, cậu lái xe cẩn thận.” Lúc đang nói, cô đã xuống xe rồi. Trên lề đường đã có một lớp tuyết mỏng, cô đi rất chậm, giày cao gót vừa nhỏ vừa cao, luôn khiến người ta không yên tâm.

“Này…”

Cô đứng lại, nhất thời không thể xác định có phải là giọng của anh hay không.

“Khương Doãn Nặc.”

Cô vội xoay người, dưới chân trơn đến bất ngờ, cô ra sức kiềm chế, nhìn trời. Trong lòng thì lẩm bẩm, nếu như bây giờ mày làm tao té, tao sẽ sống chết với mày!

Đang chao đảo lắc lư thì cánh tay có người đỡ lấy.

Hứa Khả đã đi đến trước mặt, trên tay cầm điện thoại của cô, trên màn hình đang sáng, “Chị làm rơi nó ở ghế sau.” Anh nói.

“Cảm ơn.” Cô ngó nhìn màn hình, ba chữ “Trần Tử Sâm” không ngừng nhấp nháy, cô buông tay anh ra, lùi về sau một bước, muốn nghe điện thoại. Nhưng phát hiện một chân không thể di chuyển.

“Sao thế?” Anh hỏi.

“Hình như là gót giày bị mắc kẹt dưới nền gạch rồi.”

Anh cúi người xuống, nói, “Nhấc chân lên.”

Cô đưa tay đặt lên vai anh, anh giúp cô tháo giày ra, sau đó rút gót giày lên.

Trời lạnh là thế, nhưng cô lại mang vớ mỏng, hiếm khi có thể nhìn thấy nước sơn màu hồng trên ngón chân nhỏ xinh.

Anh nhất thời thất thần, giống như quay trở lại đêm hè thời niên thiếu, một cô gái trẻ, trong tay cầm chiếc giày sandal, không chút kiêng dè đi chân trần dưới đèn đường, đôi chân trắng nõn đến gần như trong suốt, đường nét tinh tế, mềm mại vô cùng.

Anh lặng lẽ mang giày cho cô, đứng thẳng người lên, tay cô vẫn đang đặt trên vai anh.

Vai phải chịu một áp lực không nhỏ nhưng lại khiến anh rất vui.

Chỉ tiếc là, thời gian trôi qua quá nhanh, sẽ không bao giờ quay lại trước đây được nữa.

Một chiếc taxi dừng lại bên đường, có người từ trong xe bước xuống.

Khi Khương Doãn Nặc nhìn thấy Trần Tử Sâm, anh ta đã sắp đi đến trước mặt cô, mà tay cô vẫn đang còn chút hơi ấm trên người Hứa Khả, sau đó liền khẽ buông ra.

Hai người đàn ông chào hỏi nhau, Trần Tử Sâm hỏi Khương Doãn Nặc, “Lúc nãy anh gọi cho em, sao không nghe máy?”

Khương Doãn Nặc nghĩ, đúng vậy, sao mình lại quên nghe máy nhỉ?

Trần Tử Sâm lại hàn huyên với Hứa Khả, “Vào phòng ngồi lát đi.”

Hứa Khả ngó nhìn Khương Doãn Nặc, “Muộn quá rồi.”

Trần Tử Sâm lại nói, “Có thời gian chúng ta ký hợp đồng nhé?”

Hứa Khả đồng ý, “Mấy hôm nay tôi ở trong xưởng, anh có thể đến đó tìm tôi.”

“Có vài vấn đề chi tiết, cậu xem… chúng ta có thể thương lượng thêm được hay không.”

Hứa Khả cười cười: “Tất nhiên rồi.”

Và sau đó, chỉ dừng lại ở đây.

Trước khi bước vào khách sạn, Khương Doãn Nặc không nhịn được ngoái đầu nhìn lại, Hứa Khả vẫn chưa lên xe.

Anh dựa vào xe, hơi cúi đầu, hút thuốc. Anh dùng tay dập tắt ngọn lửa từ chiếc bật lửa, trong tay dường như đang ẩn giấu một vòng sáng màu cam, trong khoảnh khắc ấy chiếu sáng một bên mặt anh, đôi mắt bị che một nửa, và cả hàng lông mày rậm khẽ nhíu lại.

Anh đứng ở đó, tuấn tú mà xa lạ.

Không khí xa lạ và yên lặng như vậy, giống như cách một lớp kính sương mù, cô căm ghét, nhưng lại không dám đi đập vỡ. Cuối cùng, trong giây phút cô sắp tuyệt vọng, thì anh lại ngẩng đầu liếc cô một cái.

Cái liếc mắt đó, ngắn ngủi đến mức gần như không thể tính. Sau đó, anh nghiêng mặt qua, nhìn về hướng dòng xe lấp lánh ánh đèn bên đường.

Vào đến trong phòng, Trần Tử Sâm trông có vẻ hơi kỳ lạ, vừa mới đóng cửa đã muốn hôn cô, bình thường, anh ta không phải là người chủ động như vậy.

Khương Doãn Nặc không nghĩ ngợi gì đã né tránh, có những lúc, thứ đưa ra mệnh lệnh không phải đại não, mà là trái tim. Trái tim cô sớm đã mệt mỏi rã rời.

“Hôm nay mệt lắm.” Cô nói, rồi muốn vào phòng tắm.

Trần Tử Sâm kéo cô lại, thấp giọng hỏi, “Lại không được sao?”

“Không khỏe.” Cô phát hiện bản thân mình không muốn nói dù chỉ thêm một từ.

“Về nước đã hơn một tuần, ngày nào em cũng không khỏe.” Lời tố cáo của anh ta đã được thành lập, không còn cơ hội có thể bác bỏ.

“Chắc chưa thể thích nghi.” Cô nói. Hết cách rồi, cô không còn cách nào có thể kháng cự lại sự khác thường của mình. Đối với Trần Tử Sâm, cô có chút áy náy, ngoài điều này ra, cô không dám cũng không thể nghĩ quá nhiều.

Tắm rửa xong, Trần Tử Sâm đang ngồi bên giường xem tivi. Anh ta buột miệng hỏi một câu, “Chúng ta ở bên nhau bao lâu rồi?”

Cô ngẫm nghĩ, “Khoảng ba tháng rồi.”

Dường như anh ta đang đắn đo gì đó, lại nói, “Có phải em cảm thấy chuyện kết hôn là quá vội vàng?”

“Anh thấy sao? Mắt cô dính chặt lên màn hình tivi.

Trần Tử Sâm cười cười, “Anh chỉ hỏi vậy thôi.” Anh ta nói, sau đó đứng dậy vào phòng tắm.

Khương Doãn Nặc cầm một quyển sách, vùi mình trên sofa đọc, nhân tiện đắp mặt nạ, còn có thể sấy khô tóc, cô không thích dùng máy sấy, cô không muốn mái tóc mất đi sự bóng mượt giống như cỏ khô. Cô hi vọng, khi anh nhìn thấy cô, trông cô sẽ không quá tệ hại. Thật nực cười, cô nghĩ, đây chính là cô, vừa rất chân thực vừa không thể che đậy.

Một ngày trôi qua, Trần Tử Sâm thấy tuyết đã ngừng rơi, liền nói muốn cùng cô đến xưởng ký hợp đồng.

Khương Doãn Nặc nhìn đống tuyết ngoài cửa sổ, hỏi, “Không phải có thể dùng chuyển fax nhanh sao?” Lúc cô nói như vậy, ít nhiều có hơi nghĩ một đằng nói một nẻo, không phải với người khác, mà là đối với một cái tôi khác của mình. Một Khương Doãn Nặc khác, luôn có quá nhiều ham muốn, tuy ham muốn ấy cực kỳ đơn giản, chỉ là muốn mượn sự trợ giúp của người bên cạnh để nhìn anh thêm vài cái mà thôi. Song, cô lại cảm thấy sợ hãi.

Dục vọng của con người, lúc đầu hiện ra từng chút một, dần dần, sẽ tuôn trào như nước.

Trần Tử Sâm trả lời, “Anh vẫn muốn đến phân xưởng dạo thử, không phải không yên tâm, mà là đối tác cứ hỏi thăm tình hình trong xưởng nên anh phải giải thích chi tiết với họ.” Hơn nữa, anh ta cho rằng giá cả vẫn có thể giảm xuống một chút.

Thế là tận đáy lòng cô có chút mong đợi, cô nghĩ, chỉ có một chút xíu như thế mà thôi.

Tuyết ở bên ngoài ngày càng dày, nghe nói là bão tuyết năm mươi năm mới có một lần sắp đến. Song, do vì năm mới cận kề, nên trên đường vẫn người xe đông đúc. Chỉ là tài xế taxi không muốn chở khách đi nơi xa, không còn cách nào khác, hai người đành phải ngồi xe khách.

Họ mua vé, vừa mới lên xe, Trần Tử Sâm liền nhận được điện thoại.

Không biết là ai gọi, chỉ thấy Trần Tử Sâm liên tục nói “Vâng”. Một lúc sau, anh ta khép điện thoại lại, nói với Khương Doãn Nặc, “Bạn anh vào bệnh viện, anh phải đến đó, em tới chỗ em trai em trước, anh thăm bạn xong sẽ đến ngay,” sau đó nhét túi giấy tờ vào tay cô, “Trong này là hợp đồng đã lên sẵn, em mang đến cho cậu ấy xem trước.”

Khương Doãn Nặc vẫn còn đang do dự, Trần Tử Sâm đã vội vàng xuống xe.

Sau đó, xe rời đi.

Cho đến khi ra khỏi thành phố, cô mới phát hiện, tình hình đường xá còn tệ hơn mình tưởng rất nhiều.
Bình Luận (0)
Comment