Yêu Không Có Nghĩa Là Bỏ Qua Nhau

Chương 7

Thời gian hạnh phúc trôi qua rất nhanh, một năm trôi qua nhanh chóng. Chúng tôi đã quen biết nhau một năm rồi, chúng tôi đã yêu nhau một năm rồi, chúng tôi đã hạnh phúc một năm rồi! Chúng tôi sẽ tiếp tục hạnh phúc như vậy sao? Hầu như ngày nào tôi cũng hỏi câu đó một lần, thời gian một năm khiến tôi yêu anh ấy sâu đậm hơn. Thật sự rất sâu đậm, sâu đến mức là toàn bộ sinh mạng của tôi.

Anh gia nhập đội bóng rổ của trường, dẫn dắt trường trung học bước vào trận trung kết giải thành phố, hôm nay chính là trận trung kết. Trong phòng thay đồ sân bóng rổ thành phố, chúng tôi ôm nhau hôn kịch liệt. Từ vòng đấu loại, đấu bán kết cho đến giờ không có trước một trận đấu nào mà chúng tôi không hôn nhau như vậy, giống như nụ hôn của tôi là động lực thắng lợi của anh.

Chúng tôi kề sát đầu nhau hít thở không khí mà đối phương phun ra.

“Giành chiến thắng anh sẽ làm gì?” Tôi hỏi anh.

“Hôn em…” Âm thanh anh khàn khàn.

“Vậy nếu thua?”

Anh đứng lên vẻ mặt ngạo mạn “Anh sẽ không thua!”

Tôi cười, tôi thích vẻ mặt ngạo mạn này của anh ấy.

Tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên, trận đấu kết thúc rồi, anh thắng, tám chín với tám tám, vào giây phút cuối cùng anh ném một quả ba điểm lật ngược thế trận.

Toàn trường hưng phấn hoan hô, tiếng hét chói tai, lòng tôi cũng đang sôi trào.

Người yêu của tôi, anh ấy thắng, anh ấy là giỏi nhất.

Khi trao giải không thấy anh, tôi đi khắp nơi tìm anh ấy, sau đó tôi cảm nhận được có người ôm tôi.

“Anh lúc nào đã…” Không đợi tôi nói xong anh đã hôn lên, tôi ngay cả người.

“Anh đã nói rồi thắng anh sẽ hôn em mà!!” Nhưng anh không nói là ở trước công chúng a. Chẳng qua nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của anh, tôi ngây ngất.

Hai tay của chúng tôi mười ngón tay nắm nhau thật chặt, anh ở trong cơ thể tôi trừu động có quy luật, môi chúng tôi liên tục tiếp xúc nhau.

“Ưm… ha… anh…” Tôi nỉ non.

“Lúc này gọi anh, đúng là rất nguy hiểm…” Thanh âm anh khàn khàn, sau đó bắt đầu tăng nhanh tốc độ.

Tôi tựa trong ngực anh nghe tiếng nhịp tim của anh, mỗi lần sau khi kết thúc tôi đều làm như thế. Nhịp tim mạnh mẽ và lồng ngực phập phồng của anh luôn khiến cho tôi có cảm giác an toàn không rõ.

“Chúng ta về nhà đi.” Tôi nói với anh.

Cánh tay ôm lấy tôi của anh buộc chặt “Ngủ một đêm nhé!!” Thanh âm của anh có chút lạ. Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh, anh không nhìn tôi cũng không có bất kỳ vẻ mặt gì. Tôi không muốn hỏi nhiều, ôm lấy anh ngủ thiếp đi rất nhanh. Một đêm này trong mộng của tôi đều là anh, tôi là người cuối cùng có thể ôm anh ấy vượt qua cả đêm…

Sau khi chúng tôi nắm tay vào cửa thì thấy ba mẹ ngồi trong phòng khách liền tách ra. Bình thường lúc này bọn họ hẳn là đi làm rồi, vẻ mặt của bọn họ rất nghiêm túc. Lúc ngẩng đầu nhìn thấy chúng ta, trong ánh mắt tràn đầy phẫn hận.

“Tiểu Lâm, tối qua con đi đâu?” Mẹ lần đầu dùng loại giọng điệu này nói chuyện với tôi.

“À, anh thi đấu thắng, bọn con đi ăn mừng…” Tôi vừa nói vừa đi về phía bọn họ, sau đó tôi nhìn thấy ảnh chụp trên bàn trà, là cảnh hôm qua anh ấy hôn tôi lúc ở sân bóng, đầu của tôi bùm một cái nổ tung.

“Tiểu Lâm, là nó ép buộc con đúng không?!” Mẹ nhìn tôi, tôi biết bà đang hy vọng tôi nói đúng.

Tôi lắc đầu, cho dù người khác nghĩ như thế nào, ngay cả tôi cũng không thể phủ nhận tình sẽ của tôi.

“Không đâu!” Mẹ kích động đứng lên năm vai tôi “Tiểu Lâm của mẹ sẽ không! Là nó! Nhất định là nó!” Mẹ hung ác nhìn anh, giống như là anh xông vào thế giới của bà, ác ma phá hủy tất cả của bà.

“Nhất định là mày làm hư Tiểu Lâm! Mày tên ma quỷ này!” Mẹ tiến lên giơ tay kéo cổ áo anh ấy, mặt anh vẫn không chút thay đổi, đối mặt với mẹ quá khích bên cạnh mà ngay cả chân mày cũng không nhíu lại một lần.

“Không phải! Mẹ! Con yêu anh ấy!” Tôi nói với mẹ, mẹ cứng đờ lại.

Chát!

Tôi ngã trên ghế sa lông, trên mặt nóng hừng hực, ba cho tôi một cái tát, lần đầu tiên ông đánh tôi.

“Mày đi đi! Tao không muốn nhìn thấy mày nữa!” Đây hình như là câu nói dài nhất từ trước đến giờ của ông, nhưng cũng là bảo anh đi đi.

Vừa ra khỏi cửa tôi liền thấy anh, tôi tiến lên ôm anh từ phía sau.

“Em đi với anh.” Tôi ôm anh muốn khóc, tôi phát hiện thế giới này, chỉ cần có anh là đủ rồi.

“Em sẽ hối hận.” Giọng nói anh không có cảm tình.

“Em sẽ không.” Tôi kiên định.

Anh xoay người, tôi nhìn mặt anh cuối cùng vẫn không nhịn được bật khóc.

Anh cười “Em sẽ hối hối hận!” nụ cười của anh thật kỳ quái, nụ cười kỳ quái này đã từng xuất hiện trên gương mặt anh…

Tôi cho rằng chỉ cần ở bên cạnh anh thì cho dù đau khổ bao nhiểu cũng sẽ rất vui vẻ, thì ra tôi sai rồi. Kể từ ngày đó sau khi thay đổi một loại trạng thái sinh hoạt khác, chúng tôi đến khu dân nghèo trước đây chưa từng đi quam ở tại căn phòng còn không bằng một nửa căn phòng trước đây của tôi, mỗi một phân tiền đều bẻ thành một nửa để dành. Chuyện này chẳng có gì cả, chỉ cần có thể ở bên cạnh anh, những thứ này tôi đều không để ý, nhưng thái độ của anh ấy đối với tôi ngày càng lạnh nhạt. Tôi không biết nguyên nhân anh thay đổi đối với tôi, tôi cũng chưa bào giờ đi hỏi anh, tôi sợ làm như vậy sẽ càng khiến anh phiền hơn. Cũng có lẽ vì tôi rất vô dụng, tôi không thể đi làm thêm. Ba mẹ tìm tôi khắp nơi, việc nhà tôi cũng không làm được. Có phải bởi vì tôi vô dụng nên anh mới thay đổi với tôi? Tôi chỉ có thể nghĩ như vậy, nhất định là bởi vì tôi vô dụng nên anh mới giận tôi. Tôi chỉ dám nghĩ như vậy, anh yêu tôi, chỉ cần tôi cố gắng làm tốt, anh sẽ tha thứ cho tôi.

Đêm càng lúc càng khuya, đêm nay anh cũng không trở về hả? Mỗi đêm đều là thế này, đã biết rõ là anh sẽ không về nhưng tôi lại chờ anh. Lúc nào tôi cũng nghĩ rằng, có lẽ trong phút chốc, sau phút chốc đó anh sẽ mở cửa bước vào.

Tiếng mở cửa vang lên.

Anh thật sự đã về, tôi lập tức nghênh đón.

“Anh đã về rồi!” Anh ấy không để ý đến tôi, đi vào nhà ngồi trên giường.

“Anh, có đói bụng không? Em đi…”

“Em thật sự không hiểu sao?” Anh ngắt ngang lời tôi.

“Hiểu cái gì…”

Anh cười khẽ, bây giờ nụ cười anh dành cho tôi cũng chỉ có loại cười cợt chế giễu này.

“Là tôi thể hiện chưa đủ rõ ràng sao?”

“…”

“Cuối cùng em muốn tôi làm thế nào thì em mới có thể hiểu!”

“…”

Anh thở dài “Em về đi! Ba mẹ em đáng sốt ruột tìm em đấy!”

“Có phải là thế không?” Anh không nói đợi tôi.

“Có phải là vì vậy hay không? Anh muốn để em về nên mới như vậy đúng khong?”

Anh đột nhiên không giữ vẻ mặt khinh miệt vừa rồi nữa, cau mày nhìn tôi. Nhất định là như vậy! Anh yêu tôi! Anh không muốn để tôi chịu khổ, anh lạnh nhạt với tôi chỉ vì muốn để tôi trở về, anh biết tiếp tục như vậy sẽ phá hủy tôi, anh muốn để tôi trở về, để tôi đi học, để tôi có tương lai. Anh…

“Em luôn sống trong giấc mộng đẹp đó sao?” Lời của anh phá vỡ ảo tưởng của tôi.

“Trong mộng đẹp của em, tất cả mọi người đều tốt với em sao? Nên để em rõ ràng cái gì gọi là tàn khốc!” Lúc anh nói lời này, tôi đột nhiên hiểu rõ vì sao mẹ gọi anh là ma quỷ.
Bình Luận (0)
Comment