Yêu Không Lệch Giờ - Mộ Chi

Chương 24

Beta: Phong Tâm

Sự xuất hiện của Hứa Minh Kiều đã mang đến một chủ đề trò chuyện cho bữa ăn im lặng.

Hứa Minh Kiều không hề tỏ ra mình là người lãnh đạo, anh rất hòa đồng và hoạt bát, lại có vẻ ngoài vô cùng cuốn hút, giống như sự kết hợp của Thẩm Tân Tự và Phó Tế Hành. Chính vì vậy, chỉ một lúc sau khi ngồi xuống, anh đã dễ dàng trò chuyện với mọi người trên bàn ăn.

Trần Xán Xán cố tình trêu anh: “Trước đây trong phòng làm việc có biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp, sao tôi không thấy anh đặc biệt chú ý đến ai?”

Hứa Minh Kiều mỉm cười: “Đừng có đùa với tôi nữa, trước đây trong các cuộc họp phòng ban, mọi người chỉ có mỗi việc mắng tôi. Khi làm việc, lúc thì bảo tôi đi lấy đồ ăn ngoài, lúc lại bảo tôi đi nhận hàng, khiến tôi đôi khi tự hỏi, rốt cuộc ai mới là người lãnh đạo đây?”

“Chắc tại anh dễ tính quá đấy,” Trần Xán Xán thở dài, “Đáng tiếc là giờ anh không còn là lãnh đạo của chúng tôi, Thẩm tổng và anh là hai kiểu người khác biệt. Tôi chỉ cần dám nhìn thẳng vào mắt anh ấy là đã phải dồn hết can đảm rồi.”

“Cô nói quá rồi,” Khuôn mặt Hứa Minh Kiều hiền hòa, thay Thẩm Tân Tự nói, “Anh ấy chỉ là không thích để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến công việc thôi.”

“Thôi, đừng nhắc về Thẩm Tổng nữa, nghe chán lắm rồi,” Trần Xán Xán quay sang nhìn Hứa Minh Kiều, “Sao anh lại ở đây?”

“Nhà tôi gần đây, hôm nay nhà không có đồ ăn nên ra ngoài ăn chút gì đó, không ngờ lại gặp được người quen.”

“Anh ăn một mình à?”

“Ừm.”

“Vậy cùng ăn đi!” Trần Xán Xán nhiệt tình mời.

Hứa Minh Kiều nhìn mọi người: “Sẽ không làm phiền mọi người chứ?”

Trần Xán Xán đáp lại: “Sao lại làm phiền? Mọi người đều là đồng nghiệp, sau này ở công ty chắc chắn sẽ còn gặp nhau, đúng không mọi người?”

Chung Diệc Khả không có ý kiến gì, Đặng Phong thì nhiệt tình như một người ngây thơ: “Nhiều người thì gọi thêm vài món, để em gọi phục vụ đem thêm đồ ăn lên.”

Nghe vậy, trước khi Phùng Chiêu và Phó Tế Hành kịp lên tiếng, Đặng Phong đã vội vã gọi phục vụ.

“…”

Phùng Chiêu nhìn thấy ánh mắt nóng rực từ phía bên cạnh, cô cứng đờ quay đi, không nhìn Phó Tế Hành nữa mà nhìn sang bên cạnh, nở một nụ cười lịch sự, xa cách: “Có chuyện gì vậy?”

“Cô có phiền nếu tôi cùng mọi người ăn tối không?” Hứa Minh Kiều hỏi cô, ánh mắt chân thành khiến người ta khó mà từ chối.

Phùng Chiêu vốn dĩ không có ý định từ chối.

Hứa Minh Kiều là cấp trên của cô, Phùng Chiêu cảm thấy không tiện làm mất mặt lãnh đạo.

Cô nhẹ nhàng lắc đầu: “Không phiền đâu.”

Hứa Minh Kiều thở phào nhẹ nhõm, giọng nói như trút bỏ được gánh nặng: “Vậy thì tốt.”

Phùng Chiêu hơi ngẩng đầu, nhìn về phía Phó Tế Hành.

Anh đã cúi đầu, nửa khuôn mặt bị che khuất trong bóng tối, nhưng khóe môi lại kéo lên một nụ cười nhẹ, khiến Phùng Chiêu có thể nhìn thấy rõ ràng.

Kể từ khi anh yêu đương, anh càng trở nên thất thường.

Trước kia, Phùng Chiêu còn có thể phân biệt được anh vui hay buồn, nhưng giờ, anh dường như luôn trong trạng thái không vui.

Và lý do không vui đó, chắc chắn có liên quan đến cô bạn gái quen qua mạng của anh.

Chỉ khi yêu, mới quan tâm, mới để ý đến cảm xúc.

Bữa ăn sau đó vui vẻ và náo nhiệt hơn nhiều.

Hứa Minh Kiều rất giỏi trong việc giao tiếp, mỗi câu chuyện anh đưa ra đều khiến mọi người thích thú, ngay cả Phùng Chiêu, người vốn không giỏi nói chuyện với người lạ, cũng bị anh lôi kéo và không tự chủ được nói ra vài câu.

Dần dần, có người ăn xong lẩu, bàn bạc về kế hoạch tiếp theo.

Hầu hết mọi người đều đồng ý đi hát karaoke, một vài người đến bàn hỏi họ có đi không, và khi nhận được câu trả lời là “Không đi”, họ liền rời đi.

Khi mọi người ăn xong, họ đều đứng dậy chuẩn bị rời khỏi nhà hàng.

Phùng Chiêu lấy đồ của mình, khi đi qua nhà vệ sinh, cô đột nhiên nói: “Em đi rửa tay một chút, mọi người cứ đi trước nhé.”

Cô ở trong nhà vệ sinh một lúc, nghĩ rằng chắc mọi người cũng đã đi hết, rồi mới từ từ bước ra ngoài.

Ngoài cửa hàng lẩu, không còn bóng dáng người quen nào nữa.

Dọc theo đường, chiếc xe của Phó Tế Hành vẫn đậu ở đó.

Phùng Chiêu định bước lại gần thì đột nhiên có người xuất hiện trước mặt cô.

Là Hứa Minh Kiều.

Trong đêm hè oi ả, nụ cười của Hứa Minh Kiều như những bong bóng nước được làm lạnh, tươi mới và sạch sẽ. 

Phùng Chiêu thật khó tưởng tượng anh sẽ như thế nào trong môi trường công sở, anh cho cô cảm giác, dù là cách ăn nói hay phong cách ăn mặc, anh giống như một sinh viên đại học hơn là một người lãnh đạo.

Nhất là lúc này, khi anh đối diện với Phùng Chiêu, vẻ mặt anh lộ ra một chút ngượng ngùng chưa quen.

Phùng Chiêu ngạc nhiên: “Anh…”

Hứa Minh Kiều hỏi cô: “Cô có tiện kết bạn WeChat không?”

Vì đây là cấp trên của cấp trên, Phùng Chiêu hơi ngập ngừng rồi gật đầu.

Sau khi thêm WeChat, Hứa Minh Kiều hỏi cô: “Cô lái xe đến đây hay đi taxi?”

Khi Phùng Chiêu đang suy nghĩ trả lời, điện thoại trong tay cô bỗng rung lên.

Có tin nhắn bật lên.

Là Phó Tế Hành gửi: [Đi chưa?]

Có vẻ anh đã đợi lâu nên không kiên nhẫn, Phó Tế Hành lại gửi tin nhắn thứ hai: [Nhanh lên.]

Cửa xe của Phó Tế Hành có lớp kính chống nhìn xuyên, không thể nhìn vào trong, nghĩ vậy, Phùng Chiêu bình tĩnh lại, rồi nói, “Tôi về bằng xe của bạn.”

Hứa Minh Kiều lầm tưởng bạn cô là một cô gái: “Cô ấy đến rồi à?”

Phùng Chiêu nhẹ gật đầu.

Sau lưng vang lên tiếng còi xe chói tai, không cần quay lại, Phùng Chiêu cũng biết là Phó Tế Hành đang bấm còi.

Cô nhìn Hứa Minh Kiều, kết thúc cuộc trò chuyện với anh: “Hứa tổng, tôi đi trước đây, tạm biệt.”

Hứa Minh Kiều cười tươi, nhìn theo cô: “Tạm biệt.”

Anh nhìn Phùng Chiêu vòng qua anh, chạy ra bên đường và lên một chiếc xe SUV màu đen.

Chiếc xe lúc nào cũng như sẵn sàng rời đi nhưng lại đứng yên tại chỗ, cuối cùng sau khi Phùng Chiêu lên xe, mới chầm chậm lăn bánh, rất chậm. 

Trước khi xe rời đi, cửa sổ bên ghế lái hạ xuống.

Gió đêm dày đặc và nặng nề, người ngồi ghế lái hơi nghiêng đầu ra ngoài cửa sổ, ánh mắt sâu thẳm đen kịt toát lên vẻ kiêu ngạo không thể bị khuất phục.

Hứa Minh Kiều không thể không nhận ra sự thù địch trong ánh mắt của Phó Tế Hành.

Anh không ngờ, Phùng Chiêu lại lên xe của Phó Tế Hành.

Rõ ràng trong bữa ăn vừa rồi, hai người họ không hề có một lời nói chuyện, giống như người lạ.

Mới cách đây năm phút, Hứa Minh Kiều còn nghe từ miệng Trần Xán Xán rằng Phùng Chiêu không có bạn trai.

Hứa Minh Kiều hơi nhíu mày, lấy điện thoại ra và nhắn tin cho Phùng Chiêu.

Thay vì đi hỏi quanh, nghi ngờ sự thật, anh thà hỏi cô một câu trực tiếp.

Với những chuyện anh quan tâm, anh luôn chọn cách chủ động.

Chuyến xe trở về, cũng yên tĩnh như chuyến đi đến.

Một lúc sau, Phùng Chiêu cảm thấy chán nản, định chơi điện thoại, vừa mới lấy điện thoại ra, tai cô đã nghe thấy một tiếng lẩm bẩm nhẹ.

Phùng Chiêu nghiêng đầu, thắc mắc: “Cổ họng anh không thoải mái à?”

“…” Phó Tế Hành liếc cô một cái, “Vừa lên xe đã chơi điện thoại, thật sự nghĩ anh là tài xế à?”

“Không được chơi điện thoại à?” Phùng Chiêu hỏi lại, “Trước đây ngồi xe anh không phải em cũng chơi điện thoại à?”

“Lái xe mệt lắm, anh cũng muốn chơi điện thoại.” Phó Tế Hành nói với giọng điệu lười biếng.

“…”

Trước khi yêu, Phó Tế Hành rất tự mãn và kiêu ngạo.

Sau khi yêu rồi, anh lại trở nên nhiều chuyện lạ lùng.

Mặc dù vậy, Phùng Chiêu vẫn kiên nhẫn thu lại điện thoại.

Phó Tế Hành nhẹ giọng nói: “Sao lại không dùng điện thoại nữa?”

Phùng Chiêu thành thật trả lời: “Em ăn nhiều quá, lướt điện thoại thì sợ say xe.”

Phó Tế Hành: “…”

Anh thật sự không nghĩ cô lại có lý do như vậy, chỉ có thể bật cười trong tức giận.

Ngón tay anh nhẹ nhàng gõ lên vô lăng, nhưng vẫn không nhịn được, giả vờ vô tình hỏi cô, “Em đã thêm WeChat của anh ta chưa?”

Lúc đầu, Phùng Chiêu không hiểu “anh ta” là ai.

Cô ngừng lại một chút, rồi mới phản ứng kịp: “Hứa Minh Kiều à? Đã thêm rồi.”

“Gọi thân thiết vậy.” Phó Tế Hành nhếch môi, giọng điệu không mặn không nhạt.

“Gọi tên thì có gì thân thiết?” Phùng Chiêu không hiểu, “Em còn gọi anh là Phó Tế Hành mỗi ngày, chẳng lẽ chúng ta rất thân thiết à?”

“Không thân thiết sao?” Phó Tế Hành cười khẩy, cố ý nhấn mạnh giọng nói, “Chuyện chúng ta là bạn bè từ nhỏ thì thôi không nói, trước đây em còn lén xem anh tắm, em đã nhìn hết cơ thể anh rồi.”

“Phần trên,” Phùng Chiêu sửa lại, “Cơ thể gì chứ, nghe rất kỳ lạ.”

Như thể không nghe thấy gì, Phó Tế Hành cười khẽ, “Chỉ thấy phần trên của anh, hình như em khá tiếc nuối nhỉ?”

Phùng Chiêu bị lời anh nói làm nghẹn họng.

Cô thật sự phải ngả mũ kính phục anh, dù là chủ đề gì, anh đều có thể kéo về chuyện “cô đã nhìn thấy hết” này.

Có một khoảnh khắc, Phùng Chiêu muốn làm liều, cởi hết đồ của Phó Tế Hành để nhìn lại. May mà cô còn giữ được lý trí, vì nếu cô nói thế, Phó Tế Hành rất có thể sẽ lên tiếng một cách ngạo mạn: “Cởi đi.”

Phùng Chiêu không làm được chuyện đó.

Nhưng lúc này, cô lại có cảm giác như đầu óc tê liệt, không suy nghĩ trước khi nói: “Nếu em nói em muốn xem phần dưới thì anh sẽ cho em xem à?”

Lời vừa thốt ra, không khí như đông cứng lại.

Trong xe rơi vào sự im lặng chết chóc.

Phó Tế Hành nắm chặt vô lăng, yết hầu anh khẽ cuộn, giọng khàn khàn hỏi: “Em vừa nói gì?”

“…” Nhận ra mình vừa có phát ngôn quá nguy hiểm, Phùng Chiêu vội vàng đính chính, “Em không nói gì cả, anh nghe nhầm rồi.”

May mà Phó Tế Hành không cố gặng hỏi, anh cười nhạo: “Hy vọng là anh nghe nhầm.”

Phùng Chiêu kiên định lặp lại: “Là anh nghe nhầm rồi.”

Nói xong, Phó Tế Hành liếc cô một cái đầy lạnh lẽo.

Phùng Chiêu lập tức im lặng.

Về đến nhà đã là hơn mười giờ đêm.

Sau khi xuống xe, Phùng Chiêu lấy điện thoại ra và nhận ra điện thoại đã tắt nguồn vì hết pin. Vì vậy khi về nhà, cô cắm sạc điện thoại rồi đi tắm.

Tắm xong, cô ngồi trước máy tính, nhìn vào biểu tượng “Luyến Lữ” trên màn hình, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một ý nghĩ kỳ lạ.

Có phải Phó Tế Hành vì bạn gái online mà làm ra ứng dụng này không?

Chỉ trong vài giây, Phùng Chiêu đã bác bỏ ngay suy nghĩ vô lý đó.

Làm sao có thể chứ.

Sao mà như vậy được?

Ứng dụng này đâu phải là sáng kiến của Phó Tế Hành.

Đó là ý tưởng của ban lãnh đạo Khoa học Kỹ thuật Hồi Thiên.

Dù Phó Tế Hành là người phát triển chính, nhưng anh chỉ là một nhân viên, không có quyền lực gì, làm sao có thể tự ý thuyết phục ban lãnh đạo Hồi Thiên nghe theo lời anh được.

Phùng Chiêu ngồi nghĩ một hồi, rồi rút điện thoại đang sạc ở bàn lên. Cô nhận ra vào lúc 9 giờ 30 phút, Hứa Minh Kiều đã nhắn tin cho cô, cô vô tâm mở tin nhắn lên.

Hứa Minh Kiều: [Câu hỏi này có thể hơi thô lỗ, nhưng tôi thật sự muốn biết, em đã có bạn trai chưa?]

Phùng Chiêu không nghi ngờ gì, đáp ngay: [Không có.]

Hứa Minh Kiều gần như trả lời ngay lập tức, anh càng thẳng thắn hơn: [Vậy tôi có thể theo đuổi em không?]

Phùng Chiêu: “…”

Hôm nay họ mới gặp nhau mà, không phải sao?

Đây có phải là câu chuyện “yêu từ cái nhìn đầu tiên” mà mọi người hay nói đến không?

Phùng Chiêu cảm thấy vô cùng khó tin, đồng thời cũng thấy rất khó xử.

Cô không biết phải trả lời Hứa Minh Kiều thế nào.

Trước đây, những lúc như vậy, đều có Chung Diệc Khả giúp cô từ chối. Nhưng lần này Phùng Chiêu không muốn làm phiền Chung Diệc Khả, vì Chung Diệc Khả sẽ chất vấn từng chút một, nói mãi không hết. Mai cô vẫn phải đi làm, Phùng Chiêu muốn ngủ sớm.

Hỏi Phó Tế Hành?

Anh ấy…

Phùng Chiêu cúi mắt, anh ấy chắc đang bận với bạn gái qua mạng của mình.

Cô cũng không muốn làm phiền anh.

Cô suy nghĩ một hồi, nhắm mắt lại, cảm giác như thể quyết tâm buông bỏ.

Cô quyết định thử hỏi Virtual, hy vọng sẽ có lời khuyên.

Phùng Chiêu: [Anh có đang bận không?]

Câu hỏi vừa gửi đi, Phùng Chiêu tự nhiên dừng lại, cô nhận ra mình không còn coi Virtual là một AI nữa, mà là một người thực sự.

Virtual: [Không bận.]

Phùng Chiêu: [Em có một câu hỏi muốn hỏi anh.]

Virtual: [Là gì?]

Phùng Chiêu: [Nếu có người hỏi “Tôi có thể theo đuổi em không?”, thì phải trả lời như thế nào?]

Phùng Chiêu: [Anh có thể giúp em tìm một câu trả lời lạnh lùng nhưng không mất lịch sự được không?]

Tin nhắn vừa gửi đi, giao diện trò chuyện im lặng một lúc lâu.

Phùng Chiêu tự nghĩ, chuyện tình cảm thật khó xử, đến AI mà cũng phải suy nghĩ lâu như vậy.

Phía bên kia của cuộc trò chuyện,

Phó Tế Hành nhìn tin nhắn cô gửi, ánh mắt lạnh lùng.

Anh đoán chắc là Hứa Minh Kiều hỏi cô rồi.

Lúc ăn lẩu, Hứa Minh Kiều thi thoảng liếc nhìn Phùng Chiêu. Sau khi tan bữa, anh ta cũng đứng ngoài nhà hàng khá lâu, đợi đến khi Phùng Chiêu ra, vội vàng bước đến trước mặt cô.

Mọi người đều là đồng nghiệp.

Thẩm Tân Tự đã thay thế vị trí của anh.

Phó Tế Hành có nghe Thẩm Tân Tự nhắc đến Hứa Minh Kiều, là những lời khen ngợi, về một thanh niên tài năng, nổi bật.

Phó Tế Hành cong môi cười lạnh, nhắn tin đáp lại: [Em cứ nói, em có bạn trai rồi.]

Phùng Chiêu: […]

Thấy tin nhắn cô gửi với chỉ dấu ba chấm, Phó Tế Hành có dự cảm không lành.

Phùng Chiêu: [Em đã nói với anh ấy là em không có bạn trai rồi.]

Phó Tế Hành siết chặt môi, suy nghĩ một chút rồi nhướng mày, nhẹ nhàng thuyết phục: [Vậy em có thể nói, em có người mình thích rồi.]

[Em đang theo đuổi người ấy.]

Phùng Chiêu do dự một chút: [Lừa anh ấy như vậy, có được không?]

Tất nhiên Phó Tế Hành biết cô không thích nói dối, tiếp tục nói: [Em có thể tìm một người bạn con trai thân thiết, đáng tin cậy, không phản bội em, giả vờ là người mà em thích.]

[Em có người bạn như vậy không? Người đáng tin cậy ấy.]

Phùng Chiêu: [Có thì có.]

Phó Tế Hành: [Vậy thì cứ làm vậy đi.]

Phùng Chiêu: [Nhưng anh ấy có bạn gái rồi!]

Phó Tế Hành: “……”

Xin lỗi, anh quên mất chi tiết này.

Cũng như khi Phùng Chiêu đang trò chuyện với người “bạn trai ảo”, Phó Tế Hành lúc này cũng đang trò chuyện với “bạn gái ảo” của mình một cách nồng nhiệt.

Phó Tế Hành: [Em có thể hỏi anh ấy xem, biết đâu anh ấy đồng ý thì sao?]

Phùng Chiêu: [Không được, không được.]

Phó Tế Hành biết lo lắng của cô: [Có thể bạn gái anh ấy cũng sẽ đồng ý.]

Phùng Chiêu đáp lại: [Anh ấy và bạn gái anh ấy chắc sẽ đồng ý.]

Phó Tế Hành nhướn mày, xem đi, với cô, anh là người hào phóng và vị tha.

Khoảng mười giây sau,

Giao diện trò chuyện lại hiện ra một tin nhắn mới.

Phùng Chiêu: [Anh có biết là tại sao không? Vì họ không coi em là phụ nữ.]

Phó Tế Hành: “……………………”

Hơ hơ.

Tác giả có lời muốn nói:

Phó Tế Hành: Quên mất, đầu óc của em đầy những suy nghĩ khá mới mẻ, nếu không thì cũng không thể bao năm qua vẫn không nhận ra anh thích em.

Bình Luận (0)
Comment