Yêu Không Lệch Giờ - Mộ Chi

Chương 26

Beta: Phong Tâm

Phùng Chiêu chưa bao giờ gặp phải một tình huống ngớ ngẩn như thế này.

“Anh đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên với ảnh đại diện của cô ấy.”

“Cô ấy thấy ảnh đại diện của anh không đẹp.”

“…”

Sau khi suy nghĩ lại, Phùng Chiêu cảm thấy mọi chuyện thật sự hợp lý.

Thang máy chạy nhanh, dừng lại ở tầng hầm thứ hai, Phùng Chiêu và Phó Tế Hành bước ra.

Phùng Chiêu liếc mắt nhìn anh một cái, thấy anh vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng bình thản, rất khó để phân biệt anh có đang sợ bị bạn bè chọc ghẹo về chuyện bị đá hay đang cố tỏ ra bình tĩnh, hay đơn giản là anh thật sự không quan tâm.

Với hiểu biết của Phùng Chiêu về Phó Tế Hành, khả năng lớn nhất chính là anh đang giả vờ bình tĩnh.

Một trăm phần trăm.

Phó Tế Hành đang cố gắng giữ vẻ lạnh lùng.

Phùng Chiêu lo lắng khi anh lái xe, không biết anh có thể kiềm chế cảm xúc và không để cảm giác thất tình lan ra ngoài, chuyển hóa thành sự tức giận hay không.

Vì vậy, khi gần đến xe, Phùng Chiêu đề nghị: “Hay là hôm nay em lái xe nhé?”

Phó Tế Hành muốn phản đối, bảo mình không yếu đuối đến mức đó, nhưng vừa nghĩ lại về vẻ mặt vừa rồi của mình, như thể một người bị bỏ rơi, anh chỉ nói với giọng trầm thấp: “Được, em lái đi.”

Để khiến chuyện “bị bỏ rơi” có vẻ thực tế hơn, Phó Tế Hành ngồi vào xe, cúi đầu, không nói gì.

Không khí trong xe trở nên tĩnh lặng, không có một âm thanh nào. Môi trường quá u ám, như một vùng đầm lầy đen tối, hút hết mọi cảm xúc của người trong xe.

Con đường về nhà có bốn đèn xanh đỏ.

Khi đến ngã tư, thật bất ngờ, cả bốn đèn đều là đèn xanh.

Xe không thể dừng lại, Phùng Chiêu tập trung lái xe, không còn tâm trí để chia sẻ cảm xúc với Phó Tế Hành.

Sau khi vào khu dân cư, Phùng Chiêu tắt máy.

Một cách kỳ lạ, cả hai đều không nhúc nhích, không ai lên tiếng.

Phùng Chiêu liếc nhìn anh một cái.

Cột đèn dưới tầng căn hộ ẩn mình sau những cành cây um tùm, ánh sáng lấp lánh len vào trong xe. Khuôn mặt Phó Tế Hành bị ánh sáng chia cắt, phần trên chìm trong bóng tối, phần dưới sắc nét, bờ môi thẳng tắp, toát lên vẻ lạnh lùng, không dễ gần.

Kể từ khi Phùng Chiêu và Phó Tế Hành quen nhau, họ đã chứng kiến tất cả những khoảnh khắc quan trọng và cả những khoảnh khắc không quan trọng trong đời nhau.

Nhưng lúc này, Phó Tế Hành lại khiến Phùng Chiêu cảm thấy xa lạ.

Cô chưa từng thấy Phó Tế Hành trong dáng vẻ như vậy.

Ánh sáng và bóng tối lướt qua người anh, giống như những cánh bướm vụn vỡ.

Trong lồng ngực Phùng Chiêu dâng lên một cảm xúc khó tả, cô không thể nói rõ mình đang cảm thấy gì.

Có phải thương xót không? Có.

Có phải đồng cảm không? Cũng có.

Còn có một cảm xúc nào đó không thể gọi tên.

Kể từ khi “bạn gái trên mạng” xuất hiện trong lời của Phó Tế Hành, giữa Phùng Chiêu và Phó Tế Hành đã như có một bức tường vô hình.

Ranh giới giữa nam và nữ, khoảng cách giữa bạn bè, thậm chí cả những người bạn thân từ thuở nhỏ cũng bắt đầu nảy sinh rạn nứt.

Cô cảm thấy như mình đang dần xa cách với Phó Tế Hành.

Trước đây, cô nghĩ rằng mình và Phó Tế Hành sẽ là bạn thân suốt đời.

Cô cũng nghĩ mình đã hiểu rõ về Phó Tế Hành.

Nhưng bây giờ, cô nhận ra mình chẳng biết gì về anh cả.

Phó Tế Hành bất ngờ thông báo với cô rằng anh có bạn gái. Biết đâu một ngày nào đó, Phó Tế Hành lại bất ngờ nói với cô rằng anh chuẩn bị kết hôn.

Thế giới tình cảm của anh, Phùng Chiêu không thể bước vào, chỉ có thể từ xa nhìn ngắm.

Phùng Chiêu ngồi lặng lẽ, mơ màng, tưởng tượng về những năm tháng tương lai, với Phó Tế Hành cách mình chỉ chưa đầy hai mươi centimet.

Lông mi cô khẽ cụp xuống.

Trong mắt Phó Tế Hành, cô như người vừa thất tình.

Phó Tế Hành cười nói: “Em lại đang nghĩ những chuyện vớ vẩn gì thế?”

Phùng Chiêu lấy lại một chút tỉnh táo: “Đang nghĩ liệu anh có đột nhiên nói với em rằng anh chuẩn bị kết hôn không.”

Phó Tế Hành nhíu mày.

Phùng Chiêu tiếp lời: “Hoặc là đột nhiên nói với em, anh có con rồi.”

Nụ cười trên môi Phó Tế Hành cứng lại.

Không khí yên tĩnh lúc này khác hẳn với trước, nó mang một cảm giác lạnh lẽo đến thấu xương.

Phùng Chiêu chợt nhận ra mình vừa nói gì.

Trước mặt một người vừa thất tình, nói về chuyện kết hôn.

Cô như đang đâm dao vào ngực anh.

Phùng Chiêu chớp mắt hai lần, rồi như mọi khi, cố gắng giả vờ như không có gì xảy ra để chuyển chủ đề.

Nhưng lại bị lời của Phó Tế Hành ngắt lời, anh nói với giọng lạnh lùng, pha chút mỉa mai: “Ý em là sau này anh làm gì cũng phải báo cáo với em, phải không?”

“…” Phùng Chiêu ngập ngừng, “Em không phải ý đó.”

“Vậy sau này anh yêu đương, anh sẽ báo cho em trước.”

“…”

“Trước khi hôn, cũng sẽ hỏi ý kiến của em.” Phó Tế Hành cười đầy hứng thú, “Nếu em không đồng ý, anh sẽ không hôn bạn gái nữa.”

“…”

“Như vậy nhé, em và bạn trai hôn nhau trước khi hôn, cũng phải nói cho anh biết.” Phó Tế Hành tiếp tục nói, không chút nghiêm túc, “Và phải nói rõ là hôn môi hay hôn sâu.”

“…”

Phùng Chiêu biết Phó Tế Hành là người không biết xấu hổ.

Nhưng không ngờ giờ anh lại vô sỉ như vậy.

Cô nín thở, hít sâu, nhắm mắt lại vài lần, rồi quyết định trả đũa anh, “Sau này em yêu đương, em lắp camera theo dõi trên người, để anh luôn biết em và bạn trai đang làm gì.”

“Vậy không được đâu.” Phó Tế Hành hiếm khi nhượng bộ.

Phùng Chiêu vừa định nói “Anh cũng biết là không được đâu,” thì lại nghe Phó Tế Hành càng lấn tới: “Lắp camera trên người em, trong tầm nhìn của anh, giống như anh và bạn trai em đang hôn nhau, Phùng Chiêu, anh thích con gái.”

“…” Phùng Chiêu ngây người ba giây, miễn cưỡng giữ nụ cười, “Lắp camera trên người bạn trai em có phải cũng không ổn không?”

“Em nói cũng đúng.” Giọng Phó Tế Hành lạnh như băng, anh tháo dây an toàn ra, nhanh chóng kết thúc câu chuyện vô nghĩa này, “Anh đói rồi, về ăn cơm thôi.”

Trong thời gian này, Phùng Chiêu đã quen với thái độ thất thường của Phó Tế Hành, hành động đột ngột chuyển chủ đề của anh cũng không còn xa lạ với cô.

Huống hồ, cô cũng không muốn tiếp tục chủ đề này.

Làm ơn đi, không ai muốn biết chi tiết về chuyện anh yêu đương đâu.

Nếu muốn nắm tay thì nắm, muốn hôn thì hôn, dù có lên giường với nhau cũng chẳng liên quan gì đến cô.

Ngày trước, mỗi khi tan làm về nhà, họ đều đến nhà Phó Tế Hành, ngồi đợi anh vào bếp nấu cơm.

Mặc dù đã trải qua một cuộc trò chuyện lộn xộn trên xe, nhưng vì Phó Tế Hành vừa mới bị bỏ rơi, Phùng Chiêu vẫn rộng lòng đề nghị hôm nay cô sẽ nấu cơm.

Phó Tế Hành nhướn mày, cười nhẹ: “Nấu mì đi, hôm nay anh muốn ăn mì.”

Biết rõ khả năng nấu ăn của mình, Phùng Chiêu đành xuôi theo: “Em cho hai quả trứng vào nhé.”

“Được.” Phó Tế Hành đi về phòng ngủ, “Anh đi tắm trước.”

“Đợi anh tắm xong là có thể ăn rồi.” Phùng Chiêu gọi theo anh từ phía sau.

Phó Tế Hành không lên tiếng, nụ cười trên môi anh dần nở rộng.

Khi anh tắm xong và bước ra, Phùng Chiêu vẫn đang nấu mì. Phó Tế Hành ngồi xuống ghế sofa, vô tình liếc thấy màn hình điện thoại của cô sáng lên mấy lần.

Anh lên tiếng: “Có người nhắn tin cho em.”

Phùng Chiêu không mấy quan tâm: “Anh xem có phải tin nhắn công việc không.”

Phó Tế Hành: “Mật khẩu điện thoại.”

Phùng Chiêu: “Sinh nhật của em.”

Sau khi nhập ngày sinh nhật của cô vào, điện thoại mở khóa thành công.

Mở tin nhắn chưa đọc ra, trong mắt Phó Tế Hành thoáng qua một tia lạnh lùng.

Tiếng máy hút mùi trong bếp vang lên, giọng nói dịu dàng của Phùng Chiêu lọt vào tai anh: “Ai nhắn cho em vậy?”

“Hứa Minh Kiều.” Phó Tế Hành giọng đều đều, không thể phân biệt cảm xúc, “Anh ta hỏi em ăn tối chưa.”

Phùng Chiêu hơi ngạc nhiên, rồi tiếp tục nấu mì.

Phó Tế Hành cũng không giục cô, một tay nghịch điện thoại, ngón tay dài vòng quanh điện thoại vòng này rồi vòng khác.

Chẳng mấy chốc, tiếng máy hút mùi ngừng hẳn.

Phùng Chiêu mang hai bát mì ra: “Mì nấu xong rồi, lại đây ăn này.”

Phó Tế Hành đứng dậy, đặt điện thoại lên bàn trước mặt cô.

Phùng Chiêu hơi chần chừ, sau một lúc ngẫm nghĩ, tay cô không chạm vào điện thoại mà thay vào đó cầm đũa lên.

Phó Tế Hành nhướng một bên mày: “Không trả lời tin nhắn à?”

Phùng Chiêu: “Ăn xong rồi trả lời.”

Phó Tế Hành giữ vẻ mặt thản nhiên, dáng vẻ như không có gì, hỏi cô: “Em và anh ta trò chuyện vui vẻ lắm à?”

Phùng Chiêu đáp mơ hồ: “Cũng bình thường.”

Phó Tế Hành không hỏi thêm, chỉ mỉm cười nhạt, nụ cười lóe lên rồi vụt tắt.

Ăn xong bữa tối, Phùng Chiêu trở về nhà mình.

Phó Tế Hành bê bát đĩa vào bếp, rồi đột ngột gọi tên cô.

Phùng Chiêu dừng lại ở cửa, không mấy quan tâm: “Có chuyện gì vậy?”

Chờ một lúc lâu, không nghe thấy tiếng của Phó Tế Hành.

Phùng Chiêu quay lại nhìn, trong tầm mắt cô là Phó Tế Hành đang đứng xoay lưng về phía cô, lưng hơi cong, dáng vẻ lúng túng nhưng lại thoáng ẩn chứa sự cô đơn không thể nói thành lời.

Phùng Chiêu nhìn anh: “Có chuyện gì vậy?”

“Không có gì.” Phó Tế Hành nói, “Tối nhớ khóa cửa nhé.”

Phùng Chiêu chớp mắt hai lần, cảm thấy anh có gì đó kỳ lạ nhưng không thể nói rõ là gì.

“Biết rồi.”

Về đến nhà, Phùng Chiêu tắm rửa xong. Sau khi sấy khô tóc, cô nằm xuống giường.

Trả lời tin nhắn của Hứa Minh Kiều không phải chuyện gì khó, nếu như anh ấy không nói câu “Tôi có thể theo đuổi em được không?”, Phùng Chiêu có thể thoải mái trò chuyện với anh.

Cô không thích cách theo đuổi thẳng thắn của Hứa Minh Kiều.

Nó khiến cô cảm thấy áp lực và lúng túng.

Ngón tay của Phùng Chiêu lướt qua màn hình điện thoại, trước khi trả lời tin nhắn của Hứa Minh Kiều, cô mở màn hình trò chuyện với Phó Tế Hành.

Phùng Chiêu: [Anh ổn chứ?]

Phó Tế Hành: [Không ổn lắm.]

Mặc dù chỉ qua màn hình, Phùng Chiêu vẫn có thể tưởng tượng ra cái dáng điệu lơ đễnh của anh.

Phùng Chiêu không nhịn được: [Đừng cứng miệng nữa, thực ra anh đang lén khóc phải không?]

Phó Tế Hành: [Đúng vậy, nước mắt nước mũi đầy hết rồi.]

Phùng Chiêu: [Tốt rồi, anh cứ khóc đi, em không làm phiền anh nữa.]

Phó Tế Hành: [Đừng học anh cách nói chuyện được không?]

Phùng Chiêu không trả lời anh.

Cô thật sự đã nghĩ rằng Phó Tế Hành sẽ suy sụp sau khi thất tình, quả thật là lãng phí lòng thương của mình.

Thoát khỏi cuộc trò chuyện với Phó Tế Hành, Phùng Chiêu suy nghĩ một lúc rồi vẫn lịch sự trả lời Hứa Minh Kiều: [Tối nay ăn mì rồi.]

Chờ một lúc.

Hứa Minh Kiều không trả lời cô.

Phùng Chiêu thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, suốt một tuần liền, Hứa Minh Kiều không nhắn tin cho Phùng Chiêu.

Trong thời gian này, tin đồn về việc Phó Tế Hành chia tay đã lan rộng khắp nơi.

Ở nơi làm việc, mỗi khi mọi người rảnh rỗi thường bàn tán về chuyện tình cảm.

Phùng Chiêu đi vào khu vực lấy nước, nhìn thấy một nhóm người đang nói cười ầm ĩ, tiếng của họ không lớn nhưng đủ để Phùng Chiêu nghe rõ.

“Nghe nói Phó Tế Hành giờ đã độc thân rồi, sao, cậu có muốn theo đuổi anh ấy không?”

“Anh ấy khá khó theo đuổi đấy, em đã xin phương thức liên lạc của anh ấy nhiều lần rồi, nhưng anh ấy không cho, mỗi lần đều trả lời một câu: ‘Công việc thì dùng phần mềm công ty để liên lạc.’”

“Khó theo đuổi mới có tính thử thách, theo đuổi được rồi thì mới có cảm giác chinh phục.”

“…”

Không biết từ khi nào, nước trong cốc đã đầy tràn ra ngoài, may mà là nước ấm, không đến nỗi làm bỏng.

Phùng Chiêu lấy vài tờ giấy lau sạch mặt bàn, rồi cầm cốc trở lại chỗ ngồi.

Phó Tế Hành từ trước đến nay luôn rất được lòng người, điều đó Phùng Chiêu biết rõ.

Trước kia khi nghe người khác nói về anh hay theo đuổi anh, trong đầu Phùng Chiêu chỉ nghĩ: Không biết anh sẽ yêu ai nhỉ? Hay là: Anh sẽ như thế nào khi yêu?

Bây giờ, trong đầu Phùng Chiêu rối bời, không rõ mình đang cảm thấy gì.

Có lẽ là vì hôm đó nhìn thấy anh bị bỏ rơi, Phùng Chiêu lại bắt đầu lo lắng cho anh.

Mặc dù phần lớn thời gian cô thấy anh không thuận mắt lắm, nhưng cô lại không chịu nổi hình ảnh Phó Tế Hành đang tuyệt vọng.

Chợt, ánh mắt của cô lướt qua hình bóng Phó Tế Hành, có người hỏi anh: “Lão đại, giờ nghỉ trưa anh đi đâu vậy?”

Phó Tế Hành trả lời: “Xuống lầu mua cốc cà phê.”

Ánh mắt Phùng Chiêu vô tình chuyển hướng sang anh, nhận ra anh đi một mình, nhìn quanh một chút, cô cũng đứng dậy, hỏi Trần Xán Xán bên cạnh: “Em xuống lầu mua chút gì đó, chị muốn uống gì không?”

Trần Xán Xán đang định ngủ trưa, nghe xong liền lắc đầu: “Không cần đâu.”

Phùng Chiêu nhẹ gật đầu, sau đó nhanh chóng đứng dậy, đi về phía thang máy.

Phó Tế Hành mặc áo phông và quần dài, dáng người thẳng tắp, chiếc kính đeo trên sống mũi. Anh không bị cận, kính chỉ là kính chống ánh sáng xanh, chắc là quên tháo khi rời khỏi công ty.

Cơ thể gầy gầy toát lên vẻ thanh thoát của một chàng trai, nhưng khí chất toát ra từ anh lại mang sự trưởng thành và thanh lịch.

Có lẽ là do Phùng Chiêu nhìn anh quá lộ liễu, Phó Tế Hành quay lại liếc cô một cái.

Phùng Chiêu tiến lại gần, định nói chuyện với anh thì đúng lúc thang máy đến tầng của họ, có người bước ra.

Phó Tế Hành bước vào thang máy, Phùng Chiêu muốn nói nhưng lại thôi, đành đi theo sau.

Trong thang máy có một mùi bạc hà nhẹ nhàng.

Không khí lạnh buốt, cảm giác như khí lạnh đang nuốt chửng không gian trong thang máy.

Trong lúc này, thang máy cứ có người ra vào, Phùng Chiêu không tìm được cơ hội để nói chuyện với anh.

Tầng một của tòa nhà có một quán cà phê.

Phó Tế Hành bước vào, gọi một cốc cà phê đen, rồi quay lại nhìn cô, “Em uống gì?”

Xung quanh không có ai khác, Phùng Chiêu trả lời: “Latte caramel.”

Hai ly cà phê được làm rất nhanh, Phó Tế Hành nhận ly cà phê từ tay nhân viên, nhưng anh không quay lại lên lầu mà ngồi luôn ở khu vực nghỉ ngơi.

Phùng Chiêu cũng đi theo anh đến đó.

Phó Tế Hành ngẩng đầu, “Em theo anh xa như vậy, có chuyện gì muốn nói với anh không?”

Phùng Chiêu dừng lại một chút, dù cô đi theo anh từ nãy giờ nhưng không biết phải nói gì.

Phó Tế Hành rất kiên nhẫn chờ đợi cô lên tiếng.

Một lúc lâu sau, Phùng Chiêu nói bằng giọng nhẹ nhàng, uyển chuyển: “Chỉ là, liệu có thể, anh đừng có ‘yêu từ cái nhìn đầu tiên’ được không?”

“Em muốn anh giống như em, lâu này sinh tình sao?”

“Em nói em thích kiểu lâu ngày sinh tình lúc nào?” Phùng Chiêu hỏi.

Cô nhớ mình chỉ nói như vậy với Virtual.

Phó Tế Hành cứng người một chút, sắc mặt thay đổi rất nhanh, anh chỉnh lại kính, đôi mắt dưới lớp kính lóe lên một tia nhìn nham hiểm nhưng lại có chút văn nhã, “Cảm xúc cơ bản chia làm hai loại, yêu từ cái nhìn đầu tiên và lâu ngày sinh tình, nếu em không thích yêu từ cái nhìn đầu tiên, vậy chẳng phải là cậu thích kiểu lâu ngày sinh tình sao?”

Phùng Chiêu gật đầu, cảm thấy có lý: “Vậy anh…”

Phó Tế Hành cũng rất dễ nghe lời: “Được rồi, anh sẽ nghiêm túc hơn khi chọn bạn gái.”

Dựa trên mối quan hệ trước của anh, Phùng Chiêu rất chu đáo bổ sung thêm: “Nghiêm túc khi chọn bạn gái, chứ không phải nghiêm túc chọn ảnh đại diện trên mạng, anh đừng có thấy ảnh đại diện của cô ấy đẹp, nhìn lâu rồi lại thích ảnh đại diện đó.”

Phó Tế Hành: “…”

Phùng Chiêu sốt ruột, giục anh: “Nói gì đi.”

Phó Tế Hành nghiến răng nhưng vẫn phải trả lời: “Ừ, biết rồi.”

Bình Luận (0)
Comment