Yêu Không Lệch Giờ - Mộ Chi

Chương 32

Beta: Phong Tâm

Âm thanh thông báo của ‘Luyến Lữ’ không giống với các phần mềm khác. Âm thanh của nó giống như tiếng nắp bút đặt nhẹ lên mặt bàn.

Phát hiện động tĩnh của Phùng Chiêu, Phó Tế Hành đã bật chế độ im lặng trên điện thoại, rồi anh ngẩng đầu lên, nhìn về phía Phùng Chiêu: “Sao vậy?”

“Anh cũng dùng ‘Luyến Lữ’ sao?”

Hỏi xong, Phùng Chiêu mới nhận ra mình đã hỏi một câu thật ngớ ngẩn. Là người phát triển chính của ‘Luyến Lữ’, việc sử dụng phần mềm này chẳng có gì lạ.

Phó Tế Hành phản ứng như cô dự đoán, khóe môi nhếch lên một nụ cười đầy chế giễu: “Phần mềm anh phát triển, không lẽ anh lại không chơi sao?”

Anh nói với vẻ châm chọc, Phùng Chiêu không muốn bị dồn vào thế yếu, liền trả lời một cách nhẹ nhàng, lịch sự: “Không phải trên app giờ là đang yêu đương với bốn anh chàng sao? Anh là đàn ông, chơi cái này có vẻ hơi… kỳ quặc.”

Chỉ thiếu chút nữa cô sẽ hỏi thẳng anh: “Bây giờ anh đã thay đổi xu hướng tình cảm rồi à?”

“……”

Phó Tế Hành nhìn Phùng Chiêu một cách vô cảm, ánh mắt như muốn nói: “Em thấy trò đùa này buồn cười sao?”

Im lặng trong hai giây, Phùng Chiêu cúi đầu xuống ăn sáng, không muốn tiếp tục tranh luận với anh.

Lúc này, Virtual trên điện thoại trả lời tin nhắn của cô, là một biểu tượng mặt cười.

Phùng Chiêu: [Anh gửi biểu tượng này làm em có cảm giác như đang trò chuyện với ông nội vậy.]

Ngay sau đó, Virtual gửi lại cô một sticker “Nói cái gì vậy, muốn hôn không?”

Phùng Chiêu: [?]

Virtual: [Không phải anh là bạn trai của em sao? Sao giờ lại thành ông nội rồi?]

Virtual: [Bảo bối à, em không yêu anh nữa sao?]

“……”

Sáng sớm mà đã gặp lỗi phần mềm rồi?

Anh chàng hàng xóm dễ mến, quan tâm lại biến thành bạn trai dính như keo.

Phùng Chiêu không biết nên trả lời thế nào, đành thôi không đáp lại.

Ăn sáng xong, Phùng Chiêu trở về phòng lấy đồ, khi ra ngoài, Phó Tế Hành đã đứng trong hành lang.

Anh cầm điện thoại trong tay, kết nối với sợi dây trắng, dây cáp dài kéo ra, rồi dừng lại bên tai anh.

Phùng Chiêu chú ý thấy hiếm khi anh đeo tai nghe.

Thấy cô ra ngoài, Phó Tế Hành hờ hững nói: “Xuống dưới đi.”

Phùng Chiêu nhẹ gật đầu, theo anh bước ra.

Nắng hè gay gắt, mặt trời sáng sớm đã treo trên cành cây, cháy bỏng. Phùng Chiêu lấy ô che nắng ra, chưa nói gì, Phó Tế Hành đã đưa tay cầm ô, che cho cả hai.

Từ ký túc xá đi đến cổng trường phải một đoạn khá xa, xung quanh đầy tiếng ve kêu ầm ĩ.

Phó Tế Hành vẫn không nói gì, không biết trong tai nghe anh đang nghe bài gì mà chăm chú đến thế.

Ra khỏi cổng trường, đúng lúc xe công nghệ đến, họ lên xe, Phùng Chiêu không nhịn được hỏi anh: “Anh đang nghe gì vậy? Cho em một tai nghe.”

“Không cho.” Phó Tế Hành nói, đồng thời còn dựa vào cửa xe, tạo khoảng cách với Phùng Chiêu.

Biết anh từ lâu, lần đầu tiên Phùng Chiêu thấy anh keo kiệt như vậy, “Anh đang nghe nhạc à? Hay là nghe cái gì khác?”

Phó Tế Hành: “Một thứ hay.”

Phùng Chiêu: “Thứ gì hay?”

Phó Tế Hành: “Muốn biết không?”

Phùng Chiêu gật đầu.

Phó Tế Hành nhướn mày, thong thả nói: “Gọi ‘Anh Hành’ đi, anh sẽ cho em nghe.”

Phùng Chiêu lập tức dịch về phía cửa xe, kéo dài khoảng cách với anh, giọng điệu lạnh lùng: “Không hứng thú.”

Phó Tế Hành vẫn kiên nhẫn: “Anh cho em cơ hội rồi, là em từ chối đấy.”

Phùng Chiêu kéo nhẹ khóe môi: “Em không quan tâm anh đang nghe gì .”

Phó Tế Hành cười: “Em có thể quan tâm mà.”

Phùng Chiêu cũng lấy tai nghe từ trong túi, nhét vào tai, tạo dáng vẻ từ chối tiếp xúc với anh.

Phó Tế Hành thu ánh mắt về, mắt anh hơi sụp xuống, che đi những cảm xúc ngầm dưới đáy mắt.

Chẳng mấy chốc xe đến công ty, vì còn mười mấy phút nữa mới đến giờ làm, nhân viên công ty đa phần đều đến sát giờ, họ không tách ra mà đi chung thang máy lên lầu.

Đến công ty, khu văn phòng quả nhiên không có ai. Phùng Chiêu bỏ balo xuống bàn làm việc, sau đó rót nước vào cốc, đi đến khu pha trà lấy một cốc nước ấm.

Cô không giỏi dùng máy pha cà phê, đúng lúc Trần Xán Xán nhắn tin cho cô: [Em muốn uống cà phê không? Chị đang ở quán cà phê dưới lầu.]

Phùng Chiêu: [Em muốn một ly latte đá.]

Trần Xán Xán: [Ok.]

Phùng Chiêu chuyển tiền cà phê cho cô ấy, rồi đặt điện thoại sang một bên, mở máy tính chuẩn bị công việc.

Khoảng mười phút sau, tiếng bước chân vội vã từ sau lưng vang lên, rồi một ly cà phê đã được đóng gói đưa đến trước mặt cô. Phùng Chiêu nhìn sang, thấy Trần Xán Xán thở hổn hển ngồi xuống vị trí, thở gấp nói: “Cảm ơn em, chị cũng được uống cà phê miễn phí rồi.”

Phùng Chiêu ngẩn ra, tay cô chưa chạm vào ly cà phê, dừng lại giữa không trung.

Cô hỏi: “Cái gì?”

“Chính lúc chị nhắn tin cho em, trùng hợp gặp Hứa Minh Kiều.” Trần Xán Xán vừa thở vừa uống một ngụm cà phê, hít một hơi, cô mới nói: “Anh ấy hỏi chị, chị uống hai ly à? Chị bảo không, ly kia là mang cho em, rồi anh ấy trả tiền luôn, nói là mời chúng ta uống.”

Phùng Chiêu bào chữa: “Có thể là anh ấy mời chị, tiện thể mời luôn cả em.”

“Ngày xưa thì đoán vậy cũng hợp lý, nhưng theo tớ thì anh ấy thực sự đang theo đuổi em.” Trần Xán Xán dừng lại, sau đó không chắc chắn nói: “Mặc dù anh ấy theo đuổi hai ngày rồi đột nhiên biến mất.”

“Nhưng!” Trần Xán Xán nhấn mạnh: “Chắc chắn là vì anh ấy đi công tác bận quá, không có thời gian theo đuổi em. Bây giờ anh ấy đã trở lại, nhất định sẽ cố gắng thể hiện trước mặt em.”

Để tránh hiểu nhầm không đáng có, Phùng Chiêu kể lại cuộc trò chuyện giữa cô và Hứa Minh Kiều vào ngày hôm qua: “Bọn em đã nói chuyện rồi, anh ấy bảo sẽ không theo đuổi em nữa, chỉ làm bạn bình thường.”

“Thật sao?” Trần Xán Xán hỏi lại, “Anh ấy nói thế thật à?”

“Vâng.” Phùng Chiêu không để lộ gì, nhẹ nhàng đẩy ly cà phê sang một góc bàn, cầm cốc nước uống một ngụm, sau đó mới từ tốn nói: “Nhưng mà làm bạn với cấp trên… áp lực lớn lắm.”

Nghe vậy, Trần Xán Xán bật cười: “Em cứ yên tâm, anh ấy không có vẻ của một ông sếp đâu, lúc trước bọn chị làm việc chung, không ai coi anh ấy là lãnh đạo cả.”

Ngày hôm đó, trong cuộc trò chuyện giữa Trần Xán Xán và Hứa Minh Kiều ở nhà hàng lẩu, Phùng Chiêu có thể nhận ra quan hệ của họ khá thân thiết.

Trong vài lần gặp gỡ Hứa Minh Kiều, Phùng Chiêu cũng cảm thấy anh là một người dễ gần, nhưng khi đối diện với anh, cô lại có cảm giác khó tả. Không phải là chán ghét, cũng không phải là bài xích.

Cụ thể là gì, cô cũng không thể nói rõ.

Cứ trò chuyện một lúc, rồi đến giờ làm, cả hai lại đối diện với máy tính bắt đầu công việc.

Xong công việc buổi sáng, Phùng Chiêu và Trần Xán Xán đứng dậy đi ăn trưa.

Công ty có một căn tin riêng, mỗi tuần thay đổi món ăn, và mỗi bữa ăn đều có đủ các món để phù hợp với khẩu vị của nhân viên đến từ khắp nơi. Hải sản tươi sống có đủ, mì, tráng miệng, trái cây, đồ uống, tất cả đều có. Nhân viên có thể dùng bữa trưa miễn phí với thẻ công ty.

Lấy xong đồ ăn, họ đi tìm chỗ ngồi.

Vì đến trễ nên nhìn quanh, không có bàn trống.

Một lúc sau, Trần Xán Xán kéo Phùng Chiêu đi đến một nơi.

Phùng Chiêu hỏi: “Ở đâu có chỗ ngồi vậy? Em không thấy.”

Chưa đầy mười giây sau, Phùng Chiêu đã nhìn thấy một bàn ăn cách mình ba bốn mét, Hứa Minh Kiều đang ngồi ở đó một mình. Thấy Phùng Chiêu phát hiện ra mình, anh giơ tay vẫy vẫy chào cô.

Phùng Chiêu nở một nụ cười khách sáo và lịch sự, giọng cô nhẹ nhàng, hỏi Trần Xán Xán: “Hay chúng ta tìm thêm chỗ ngồi đi, em thấy hình như vẫn còn chỗ trống.”

“Ôi, tìm mãi cũng mệt lắm,” Trần Xán Xán vừa kéo Phùng Chiêu đi vừa nói, “Hơn nữa không phải anh ấy đã nói là không theo đuổi em nữa rồi sao? Bạn bè cùng nhau ăn cơm có sao đâu?”

Lời của Trần Xán Xán nghe thật thuyết phục, Phùng Chiêu không còn lý do để từ chối nữa.

Trần Xán Xán ngồi đối diện với Hứa Minh Kiều, còn Phùng Chiêu ngồi cạnh chị ấy.

Không ngờ, bữa ăn hôm nay lại khiến Phùng Chiêu cảm thấy thoải mái đến lạ. Trần Xán Xán và Hứa Minh Kiều cứ trò chuyện suốt, nhưng không ai nhắc đến tên cô. Thỉnh thoảng, Phùng Chiêu lén nhìn Hứa Minh Kiều, phát hiện anh không hề nhìn cô lấy một lần.

Có lẽ cô đã nghĩ nhiều quá, anh thật sự chỉ coi cô là bạn, những lời anh nói hôm qua, không phải chỉ là nói cho có.

Nghĩ đến đó, Phùng Chiêu nhẹ nhàng thở phào.

Vì cô ăn rất nhanh, họ vừa nói chuyện vừa ăn, đến khi Phùng Chiêu ăn xong thì họ vẫn chưa xong bữa.

Cô đặt đũa xuống, ngẩng lên, ánh mắt vừa vặn chạm phải ánh mắt của người khác.

Cách bàn của cô một bàn, Phó Tế Hành đang ngồi đó, dáng ngồi lười biếng dựa vào ghế, người ngồi đối diện anh có vẻ đang nói gì đó, tiếng cười vang lên, và anh cũng cười theo, nhưng nụ cười ấy lại mang theo một vẻ lạnh lẽo, u ám khó tả.

Phùng Chiêu nhớ lại vẻ khinh khỉnh mà Phó Tế Hành đã có khi nhắc đến Hứa Minh Kiều tối qua.

Mặc dù Phó Tế Hành nói rằng anh không có ác cảm với Hứa Minh Kiều, nhưng đó không phải là lần đầu tiên anh nói một đằng làm một nẻo.

Phùng Chiêu nhớ lại lời của Chung Diệc Khả đã từng nói với cô về nguyên tắc kết bạn: “Tớ không thích người nào, nếu cậu dám làm bạn với người đó, tình bạn của chúng ta sẽ kết thúc!”

Đó là một hành động khá trẻ con và không hợp lý, nhưng trong tình bạn, đôi khi lại cần những yêu cầu không có lý lẽ như vậy.

Nghĩ đến đây, Phùng Chiêu rút điện thoại ra, nhắn tin cho Phó Tế Hành giải thích: [Em không tìm được chỗ, nên mới ngồi chung với anh ấy.]

Gửi xong, Phùng Chiêu ngẩng lên và phát hiện Phó Tế Hành cũng đang cầm điện thoại.

Mấy giây sau, điện thoại của cô vang lên một tiếng.

Phó Tế Hành: [Sao lại phải nói với anh mấy chuyện này?]

Phùng Chiêu: [Sợ anh hiểu lầm.]

Phó Tế Hành: [Anh không phải bạn trai em, ngồi với ai là việc của rm.]

Phùng Chiêu: [Không phải anh ghét anh ấy sao?]

Phó Tế Hành: [Em tôn trọng ý kiến anh thế à?]

Phùng Chiêu: [Đương nhiên rồi, chẳng phải chúng ta là bạn tốt sao?]

Phó Tế Hành: [Nếu thật sự tôn trọng anh, lúc đầu em đã không ngồi với anh ta rồi.]

Phùng Chiêu cảm thấy có chút khó xử, vì Phó Tế Hành nói không sai.

Phó Tế Hành: [Em biết hành động của em giống cái gì không?]

Phùng Chiêu sợ nói thêm sẽ sai, chỉ dám cẩn thận gửi một dấu hỏi.

Phó Tế Hành: [Giống như một người phụ nữ phản bội chồng, về nhà khóc lóc với người chồng tội nghiệp, nói là do anh ta dụ dỗ, mình không cưỡng lại được cám dỗ, giờ nhận ra lỗi lầm, về nhà cầu xin chồng tha thứ cho sự phản bội vô đạo đức và bất hợp pháp của mình.]

Phùng Chiêu: “……”

Cái này sao mà giống nhau được?

Phùng Chiêu: [Thầy giáo Văn của anh dạy vậy à?]

Phó Tế Hành: [Xin lỗi, bài văn của anh luôn được điểm tuyệt đối.]

Những lời không có sức sống, nhưng lại toát lên vẻ mỉa mai, châm chọc.

Phùng Chiêu không thể phản bác, bởi vì thật sự, Phó Tế Hành nói đúng.

Trong tất cả các môn học, anh là người giỏi nhất môn Văn.

Trong suốt thời học sinh, họ luôn ngồi cạnh nhau. Mỗi lần bài kiểm tra môn Văn trả về, Phó Tế Hành đều rất khoái trí cho cô xem bài luận của anh, gần như muốn dán tờ giấy đó vào mặt cô.

Anh luôn là người kiêu ngạo, rực rỡ, tỏa sáng và chẳng bao giờ giữ lại chút gì.

Phùng Chiêu ngẩn người, đầu óc lạc vào những suy nghĩ, bất chợt nhớ lại cuộc trò chuyện sáng nay với Virtual.

Mặc dù Virtual được lập trình là anh chàng hàng xóm dịu dàng, chu đáo, nhưng cách nói chuyện, ngữ điệu và từ ngữ lại khiến cô cảm thấy giống hệt Phó Tế Hành.

Cả hai đều thật sự rất… khiến người khác khó chịu.

Ngay cả qua màn hình, cũng muốn đấm cho một phát.

Đang mơ màng, thì hai người còn lại trên bàn ăn đã ăn xong.

Ba người cầm khay đi ra khỏi khu ăn, bỏ khay vào khu rửa và đi về phía thang máy.

Nhà ăn ở một tầng riêng biệt, tầng trên là khu văn phòng của công ty, tầng dưới là khu làm việc của nhân viên, vì vậy Hứa Minh Kiều không thể đi cùng thang máy với họ.

Anh chào tạm biệt họ ở khu thang máy rồi đi về chỗ làm. 

Trần Xán Xán nhìn theo, vẻ mặt buồn rầu, nói: “Hình như anh ấy thật sự không quan tâm đến em, lúc ăn lẩu, anh ấy luôn nhìn em, mà hôm nay ăn cơm, anh ấy lại chẳng nhìn em lấy một lần.”

Phùng Chiêu cười: “Thế thì tốt quá còn gì?”

Trần Xán Xán: “Chị cứ tưởng sẽ có một câu chuyện tình yêu văn phòng lãng mạn chứ!”

Phùng Chiêu chống cằm, suy nghĩ rồi nói: “Tình yêu văn phòng có gì hay đâu? Ban ngày ở chung, tối về nhà còn phải ở chung, không thấy chán sao?”

“Thế thì tìm một khuôn mặt không bao giờ chán đi.” Trần Xán Xán cười nham hiểm, “Hứa Minh Kiều có khuôn mặt đẹp trai, chắc chắn không dễ chán đâu.”

Phùng Chiêu không nghe nốt câu phía sau của Trần Xán Xán, chỉ nghe thấy phần đầu.

“Thế thì tìm một khuôn mặt không bao giờ chán đi.”

Đột nhiên.

Trước mắt cô hiện lên một khuôn mặt.

Khuôn mặt đó, cô đã nhìn suốt hai mươi năm, từ khi bắt đầu có trí nhớ, luôn luôn ở bên cạnh cô.

Nhìn suốt bao nhiêu năm qua, có vẻ như… thật sự chưa bao giờ thấy chán.

Cùng lúc đó, Phùng Chiêu cảm nhận một cái vỗ mạnh vào vai, quay lại, cô thấy Trần Xán Xán chỉ vào một chỗ.

Cô nhìn theo hướng đó.

Người đàn ông cao ráo, dáng người nổi bật giữa đám đông, ngay cả từ phía sau cũng dễ dàng nhận ra.

Ngay lập tức, Trần Xán Xán như đoán ra người mà Phùng Chiêu vừa nghĩ đến, liền gọi tên anh: “Phó Tế Hành ấy, khuôn mặt của cậu ấy, cũng không dễ chán đâu.”

Phùng Chiêu đột ngột cảm thấy tim mình đập loạn, nhịp tim như có chút lo lắng và rối bời.

Bình Luận (0)
Comment