Yêu Không Lệch Giờ - Mộ Chi

Chương 35

Beta: Phong Tâm

Phó Tế Hành rất chắc chắn, những gì anh nói là: “Cậu thấy sao?”

Nhưng nét mặt đầy phẫn nộ và những lời chế giễu của Đặng Phong lại như thể Phó Tế Hành vừa mới nói: “Tôi muốn yêu đương với Phùng Chiêu ngay lập tức.”

Anh đẩy chiếc bàn phím ra, dựa lưng thoải mái vào ghế xoay, giống như vừa nghe thấy điều gì vô cùng lố bịch, khó tin, khóe miệng nhếch lên, tạo thành một nụ cười ngỡ ngàng: “Tôi gặp ai cũng yêu sao?”

“Không phải vậy sao?” Đặng Phong bắt chước vẻ mặt khi Phó Tế Hành tức giận, với thần sắc khinh miệt và chế giễu, nhưng vì khuôn mặt ngây ngô quá mức của cậu, chẳng hề có chút uy lực nào. “Là anh nói, anh cho rằng Phùng Chiêu đẹp hơn bạn gái cũ của anh mà.”

“Tôi nói cô ấy đẹp thì có liên quan gì tới việc gặp ai cũng yêu?” Phó Tế Hành cười nhạt, “Có liên quan gì tới nhau không?”

Đặng Phong nghẹn lời, ngập ngừng, lại quay lại chất vấn Phó Tế Hành: “Nhưng anh lại nói là ghen tỵ với việc Hứa Minh Kiều và Phùng Chiêu yêu nhau.”

“Tôi chỉ nói là ghen tỵ với Hứa Minh Kiều thôi.” Phó Tế Hành hạ giọng, gần như không mang một chút cảm xúc nào trong giọng nói. “Tôi có nhắc đến hai chữ Phùng Chiêu chưa?”

Đặng Phong ngẩn ra, “…Hình như anh không nhắc đến Phùng Chiêu.”

“Còn nữa.” Phó Tế Hành nhắc nhở, “Cậu làm như Hứa Minh Kiều và Phùng Chiêu đang yêu nhau rồi ấy, họ chỉ mới cùng ăn một bữa tối thôi.”

“Nam nữ độc thân ăn tối thì chẳng phải là hẹn hò sao?”

“Cậu cũng thường xuyên ăn tối với Trần Xán Xán mà.”

“Bọn em là chị em tốt.”

“Họ cũng có thể là anh em tốt.”

“…” Đặng Phong ánh mắt ngơ ngác, “Anh em à?”

“Ừ,” Phó Tế Hành tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn, “Chuyện chưa xảy ra mà cậu lại nói trước mặt tôi, dám ra ngoài đồn đại, tôi sẽ không tha cho cậu đâu.”

“Biết rồi.” Đặng Phong gãi đầu, lại cảm thấy có chút kỳ lạ, “Em đồn đại Phùng Chiêu và Hứa Minh Kiều, hai người họ giận là điều bình thường, nhưng lão đại, sao anh lại bảo sẽ lột da em?”

Phó Tế Hành ngây ra.

Chưa kịp nghĩ ra một lý do hợp lý để xoa dịu.

Đặng Phong chợt bừng tỉnh, mặt mày sáng ra: “Vì anh là quan tòa công chính!”

Phó Tế Hành: “…”

Sau khi đuổi Đặng Phong đi, Phó Tế Hành không còn tâm trí để làm việc nữa. Anh xoa cổ đau nhức, lấy hộp cơm Đặng Phong mang về.

Hộp cơm vẫn còn tỏa hơi nóng, mùi cơm thơm ngào ngạt, thịt heo nướng mềm và mọng nước, màu sắc và mùi vị đều hoàn hảo. Anh đã bận rộn cả buổi sáng, không có thời gian để ăn, nhưng giờ nhìn bữa cơm này, anh lại chẳng có chút hứng thú nào.

Im lặng.

Trong văn phòng, chỉ còn lại tiếng quạt của máy tính.

Chẳng mấy chốc, máy tính rơi vào chế độ ngủ.

Mọi âm thanh đều biến mất.

Phó Tế Hành đặt tay lên tay vịn ghế, kéo chiếc ngăn kéo bên phải bàn làm việc.

Trong ngăn kéo có rất nhiều tài liệu quan trọng, dưới đống tài liệu xếp chồng lên nhau là một chiếc khung ảnh.

Mặt sau của khung ảnh hướng lên trên, Phó Tế Hành lấy ra, lật mặt trước.

Trong khung ảnh là một bức ảnh chụp chung.

Bức ảnh có hai người, một nam một nữ, khoảng ba bốn tuổi, những đường nét trên khuôn mặt vẫn còn non nớt, nhưng đều vô cùng xinh đẹp. Họ đứng cạnh nhau, tay nắm lấy nhau, như thể đang hứa hẹn một điều gì đó.

Bức ảnh đã ngả màu, kéo Phó Tế Hành quay về quá khứ xa xăm.

Những ký ức nhẹ nhàng sẽ bị lãng quên, nhưng mọi thứ liên quan đến cô ấy lại khắc sâu trong tim.

Anh nhớ khi cùng cô nắm tay, cô mỉm cười nói với anh: “Anh Hành, anh phải luôn đối xử tốt với em, em sẽ luôn ở bên cạnh anh.”

Nếu thời gian có thể là một cuốn phim được ép lại thì thật tuyệt vời, khi những khoảnh khắc sẽ được khắc ghi mãi mãi, chứ không phải như bây giờ, anh toàn tâm toàn ý chìm đắm trong lo âu và bất an.

Mặc dù miệng nói thì rất dễ dàng, nhưng khi ăn xong bữa, trên đường trở lại công ty, Phùng Chiêu lại thấy hối hận.

Thậm chí trong lòng còn dấy lên một cảm giác tội lỗi.

Bởi vì cô nhớ lại rằng Phó Tế Hành không ưa Hứa Minh Kiều.

Nhìn lại hơn hai mươi năm quen biết Phó Tế Hành, Phùng Chiêu chưa từng thấy anh ghét ai như vậy.

Hứa Minh Kiều là người đầu tiên.

Phùng Chiêu không biết giữa họ đã xảy ra chuyện gì, do dự một hồi, cô vẫn quyết định nhắn tin cho Hứa Minh Kiều, kiếm cớ nói rằng tối nay cô có việc, không thể cùng anh đi ăn.

Khi cô vừa lấy điện thoại ra, suy nghĩ một chút về cách dùng từ, thì có người cầm một kiện hàng đứng ở cửa, nhìn quanh, dường như đang tìm ai đó.

Người đó chặn đường Phùng Chiêu: “Xin lỗi, tôi là người giao hàng, có một kiện hàng gửi đến phòng kỹ thuật, có thể nhờ cô ký nhận không?”

Phùng Chiêu thu điện thoại lại: “Được.”

Trước kia, khi giúp người cùng tầng nhận hàng, mọi người đều thông báo trong nhóm, nhắc nhở người ấy đến lấy.

Nhìn thấy đây là hàng từ phòng kỹ thuật, nhưng không ghi rõ tên người nhận, chỉ ghi phòng kỹ thuật. Phùng Chiêu suy nghĩ một chút, cầm kiện hàng, bước thẳng vào văn phòng Phó Tế Hành.

Cô gõ cửa.

Sau khi được phép vào, cô đẩy cửa bước vào.

Phó Tế Hành từ tốn đặt khung ảnh trong tay vào ngăn kéo, đẩy ngăn kéo lại, khóe miệng anh nhếch lên, tạo ra một nụ cười không lạnh không nhạt, “Không phải là em muốn tránh mặt sao? Đến văn phòng anh làm gì?”

“Gửi hàng.” Phùng Chiêu bị lời của anh chặn lại, đành phải phản bác khô khan, “Đặt hàng ở đâu?”

Bàn của anh đầy những thứ hỗn độn.

Phó Tế Hành đưa tay ra: “Đưa cho anh đi.”

Khi Phùng Chiêu đưa kiện hàng cho anh, cô chú ý thấy nắp hộp cơm của anh đã được mở, mà thức ăn hình như vẫn chưa động vào.

Cô hỏi: “Anh chưa ăn à?”

Phó Tế Hành vừa tháo kiện hàng ra vừa ừ một tiếng, “Em đã ăn với Hứa Minh Kiều rồi à?”

Không có bất kỳ dấu hiệu hay báo trước gì, Phó Tế Hành lại dễ dàng nói ra ba chữ “Hứa Minh Kiều”.

Phùng Chiêu ngẩn ra: “Em không ăn với anh ấy.”

Phó Tế Hành lạnh nhạt: “Đặng Phong nhìn nhầm rồi?”

Biết rằng anh nghe được từ miệng Đặng Phong, Phùng Chiêu giải thích: “Em tự đi ăn, tình cờ gặp Hứa Minh Kiều ở nhà hàng, sau lại gặp Đặng Phong.”

Phó Tế Hành đặt tài liệu trong kiện hàng lên đống giấy tờ trên bàn, cúi đầu tìm đũa, rồi lại đột ngột nói một câu: “Tối nay em đi ăn với Hứa Minh Kiều?”

“…” Phùng Chiêu khẽ giật mình, cô mím môi, không nói gì.

“Anh ăn một mình thì không nấu nữa, để anh gọi đồ ăn mang về.” Phó Tế Hành lạnh lùng nói.

Không ngờ anh lại có thái độ như vậy, Phùng Chiêu do dự: “Không phải anh có mâu thuẫn với anh ấy sao?”

Phó Tế Hành: “Tôi có mâu thuẫn với anh ta khi nào?”

Phùng Chiêu: “Không phải anh…”

Phó Tế Hành: “Anh chỉ nói là hai người không hợp tuổi thôi.”

Phùng Chiêu nhớ lại câu nói đó của anh, nhưng lại nhớ tới lần trò chuyện của hai người ở căng tin công ty, cô bán tín bán nghi: “Giữa anh và anh ấy, thật sự không có mâu thuẫn sao?”

Phó Tế Hành nói: “Không có mâu thuẫn.”

Phùng Chiêu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Vì câu nói của Phó Tế Hành, Phùng Chiêu đã từ bỏ ý định nhắn tin cho Hứa Minh Kiều.

Khi còn nửa giờ nữa là hết giờ làm, Hứa Minh Kiều nhắn tin cho cô: [Sau khi tan làm, đi cùng nhau nhé?]

Phùng Chiêu không phản đối việc làm bạn với Hứa Minh Kiều, nhưng công là công, tư là tư, ở gần công ty, họ vẫn nên giữ mối quan hệ cấp trên cấp dưới một cách cần có. 

Nếu là đi ăn với Thẩm Tân Tự, cô có thể ngồi xe của anh ấy, nhưng cô và Hứa Minh Kiều không có liên quan gì về công việc, mà ngồi xe của anh ấy mà không có lý do, nếu bị người ngoài phát hiện, chắc chắn sẽ gây ra tin đồn.

Hứa Minh Kiều hình như cũng đã đoán được sự lo lắng trong lòng cô: [Hay em đến bãi đỗ xe ngầm? Hôm nay tôi đổi xe, người trong công ty chắc không nhận ra đâu.]

Phùng Chiêu suy nghĩ một lúc: [Được.]

Chẳng bao lâu sau, Hứa Minh Kiều gửi thông tin về bãi đỗ xe cho cô.

Khi hết giờ làm, Phùng Chiêu ngồi lại trong công ty một lúc rồi mới dọn đồ rời đi.

Điều ngoài dự đoán là trong thang máy vẫn còn rất đông người, Phùng Chiêu cố chen vào.

Giữa đám người đông nghịt, cô nghe thấy hai người sau lưng đang thì thầm: “Có phải lão đại bị cảm cúm không? Chiều nay trong cuộc họp, anh ấy cứ ho mãi.”

“Đúng rồi, anh ấy còn hỏi tôi có thuốc không.”

“Nhưng tối nay hình như anh ấy phải làm thêm giờ? Liệu có ổn không?”

“Không ổn cũng phải làm thôi, uống hai viên thuốc, cố gắng làm cho xong.”

Phùng Chiêu quay đầu lại nhìn, hai gương mặt ấy rất quen, là người của phòng kỹ thuật.

Khi thang máy đến tầng một, có người đi ra ngoài, trong thang máy bỗng chốc vắng đi rất nhiều. Phùng Chiêu cảm thấy tâm trạng mình cũng như vậy, trống rỗng.

Trong khi tâm trí vẫn đang lang thang, thang máy lại tiếp tục vận hành, đến tầng hầm.

Ánh sáng bãi đỗ xe dưới tầng hầm mờ ảo, không khí ẩm ướt và ngột ngạt lan tỏa.

Phùng Chiêu bước đi rất chậm, vừa đi được vài bước, cô lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Phó Tế Hành. Thường thì anh trả lời rất nhanh, nhưng hôm nay lại im lặng rất lâu.

Phùng Chiêu đợi không nổi, gọi điện cho anh.

Tiếng nhạc chờ vang lên, gần đến khi nhạc tắt thì đầu dây bên kia mới được bắt máy.

Giọng Phó Tế Hành trầm và khàn hơn lúc trưa, còn mang theo chút yếu ớt: “Có chuyện gì vậy?”

“Anh…” Phùng Chiêu lo lắng hỏi, “Anh sao vậy, ốm à?”

“Chỉ là cảm nhẹ thôi.” Phó Tế Hành cười một cái.

Nhưng ngay sau đó, Phùng Chiêu nghe thấy giọng Đặng Phong từ đầu dây bên kia, với giọng đầy sửng sốt: “Lão đại, anh sốt đến bốn mươi độ rồi, nhiệt kế gần nổ rồi! Đây không phải cảm nhẹ đâu, mà là sốt cao!”

Lòng Phùng Chiêu chợt thắt lại: “Anh không đến bệnh viện à?”

Phó Tế Hành đáp: “Không có thời gian, phải tiến độ công việc.”

“Nhưng mà…” Phùng Chiêu còn định nói gì đó, thì bị anh cắt ngang: “Uống vài viên thuốc hạ sốt là được rồi.”

“…”

Phó Tế Hành cười nhẹ, giọng anh khàn đặc, đầy cảm giác: “Không phải em hẹn ăn tối với người khác sao? Mau đi ăn đi, cơ thể của anh anh tự biết, yên tâm, anh sẽ tự lo cho mình.”

Cúp máy, Phùng Chiêu không cảm thấy yên tâm, ngược lại còn càng lo lắng hơn.

Cô lại bước vài bước, bãi đỗ xe vắng lặng, bỗng nhiên có tiếng còi xe vang lên chói tai, khiến cô giật mình nhìn theo.

Chiếc xe vừa bóp còi, cửa xe bên ghế lái mở ra.

Hứa Minh Kiều từ trong xe bước xuống, anh đi đến trước mặt Phùng Chiêu: “Em đang nghĩ gì mà thất thần vậy?”

Phùng Chiêu lắc đầu: “Không có gì.”

Hứa Minh Kiều gật đầu, chỉ tay về phía chiếc xe của mình: “Lên xe đi.”

Phùng Chiêu khẽ ừm một tiếng.

Hứa Minh Kiều rất lịch sự, bước tới mở cửa xe cho cô.

Phùng Chiêu nhìn vào chỗ ngồi bên cạnh, đột nhiên quay lại, nói với Hứa Minh Kiều: “Hứa Tổng, thật sự xin lỗi, tôi có việc đột xuất, tối nay có lẽ không thể ăn với anh được.”

Đến lúc này, lời mời bị từ chối ngay trước mặt, nhưng Hứa Minh Kiều không hề tỏ ra khó chịu, anh chỉ cười nhẹ nhàng: “Có việc gì, tôi có thể giúp được em không?”

“Là bạn tôi bị ốm, tôi phải đi xem sao.” Phùng Chiêu liên tục xin lỗi anh, “Xin lỗi Hứa Tổng, lần sau tôi mời anh ăn.”

“Cứ gọi tên tôi là được.” Hứa Minh Kiều hỏi cô, “Bạn em ở đâu? Tôi có thể chở em đi.”

“Không cần đâu, không làm phiền anh nữa.” Phùng Chiêu nói xong, vội vàng chạy về phía thang máy.

Hứa Minh Kiều đứng ở đó, nhìn theo bóng lưng cô, nụ cười trên môi anh mang chút bất đắc dĩ.

Anh thở dài một hơi, không giận mà chỉ thấy tiếc nuối.

Anh nghĩ cô chỉ có việc đột xuất nên mới từ chối, và còn hứa sẽ ăn với anh lần sau, gương mặt cô hiện rõ sự thành thật. Cô thực sự không biết, đôi mắt của cô rất đẹp, ánh nhìn trong sáng, không vướng bụi trần, lần gặp đầu tiên, anh đã bị cuốn hút.

Hứa Minh Kiều mong chờ cuộc gặp gỡ tiếp theo với cô.

Anh đóng cửa xe bên ghế lái phụ lại, vòng qua đầu xe, đi về phía ghế lái, ánh mắt lướt lên.

Bất ngờ, bước chân anh dừng lại.

Cửa thang máy, Phùng Chiêu quay lại, lần này cô không đi một mình, mà bên cạnh cô là một người đàn ông.

Người đàn ông cao hơn cô một chút, thân hình thon dài, trong không gian mờ ảo, khuôn mặt anh không rõ ràng.

Nhưng Hứa Minh Kiều vẫn nhận ra,

Phó Tế Hành.

Bình Luận (0)
Comment