Yêu Không Lệch Giờ - Mộ Chi

Chương 45

Lời của Phó Tế Hành khiến Phùng Chiêu ngừng lại mọi sự chống cự.

Phó Tế Hành bước tới, đến bên chiếc xe của mình, mở cửa ghế phụ và ném Phùng Chiêu vào trong xe.

Trong xe đã bật điều hòa, cảm giác lạnh lẽo, như thể một luồng khí lạnh xâm chiếm toàn thân Phùng Chiêu.

Cô ngồi trên ghế phụ, giây lát không dám động đậy, trong khi Phó Tế Hành cũng không cho phép cô nhúc nhích dù chỉ một chút. Anh cúi người xuống, kéo dây an toàn, lướt qua eo cô, rồi cài dây an toàn vào khóa.

Sau khi làm xong động tác đó, anh không rời đi.

Anh cúi người, nửa thân trên nghiêng về phía cô, khoảng cách gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.

Phùng Chiêu cúi mắt, không dám nhìn thẳng vào anh.

Nhưng cô biết, ánh mắt anh đang dõi theo mình.

Cả hai im lặng không nói gì.

Cơn sóng nóng ngoài trời dần dần tràn vào trong xe, nuốt chửng không khí lạnh bên trong.

Ngón tay của Phùng Chiêu trên đùi co rút lại, cô nín thở, rồi nhẹ nhàng nói: “Anh định giữ thế này bao lâu nữa? Không mệt à?”

“Chờ khi nào em chịu nhìn thẳng vào anh, anh sẽ đi.”

“…”

Im lặng vài giây, Phùng Chiêu ngẩng lên, ánh mắt gặp anh.

Đôi mắt ấy cô đã nhìn suốt bao nhiêu năm qua, đôi mắt hẹp, mí mắt mỏng và nhạt, trong mắt có những tia máu đỏ, như một đám lửa trong bóng tối, lặng lẽ cháy sáng.

Anh thường có hai trạng thái, lạnh lùng xa cách hoặc đầy nhiệt huyết.

Nhưng bây giờ, anh không ở trong bất kỳ trạng thái nào như thế.

Anh giống như một đứa trẻ nhìn thấy món đồ chơi mình thích, với một cơn khao khát chiếm hữu mạnh mẽ, sự cướp đoạt, và kiên trì đến lạ.

Phùng Chiêu thở gấp, “Em đã nhìn anh rồi, anh có thể rời đi không?”

“Biết rồi.” Phó Tế Hành buông lỏng môi, trong giọng nói mang theo nụ cười, “Giờ anh đứng dậy, dù sao em cũng đã lên xe của anh, không thể chạy được đâu.”

Nói xong, anh rời khỏi, đóng cửa xe ghế phụ.

Phùng Chiêu nghe thấy hai tiếng “cạch” nặng nề.

“…”

Từ ghế phụ qua ghế lái có mấy bước thôi mà, anh có cần khóa xe không?

Rất nhanh, chiếc xe mở khóa, Phó Tế Hành nhanh chóng leo vào xe, khởi động.

Phùng Chiêu thực sự không biết phải làm sao, không muốn cãi nhau với anh, chỉ nghĩ rằng giữ im lặng và yên bình là được.

Và như cô mong muốn, suốt quãng đường sau đó, Phó Tế Hành không nói thêm lời nào với cô.

Xe chạy rất lâu, đúng vào giờ cao điểm buổi tối, bóng đêm dần buông xuống, trên cầu cao, những đèn đỏ xếp thành hàng dài, chiếu sáng cả đêm tối.

Chiếc xe của họ đi trên cầu cao rất chậm.

Lúc này, Phùng Chiêu cuối cùng cũng nhận được điện thoại của Phùng Viễn Sơn.

Nhưng cuộc gọi này không phải dành cho Phùng Chiêu, mà là dành cho Phó Tế Hành. Điện thoại của Phó Tế Hành nối với hệ thống bluetooth của xe, giọng Phùng Viễn Sơn vang lên trong xe.

“À Hành, cin và Chiêu Chiêu đang trên đường rồi à?”

Phó Tế Hành trả lời với giọng khiêm tốn, lễ phép: “Chú Phùng, đường tắc quá, bọn cháu đang bị kẹt trên cầu, có lẽ còn khoảng mười lăm phút nữa mới tới.”

Phùng Viễn Sơn nói: “Không sao, chú cũng trên đường, lúc chúng ta tới cùng lúc.”

Phó Tế Hành đáp một tiếng.

Lúc này, Phùng Viễn Sơn mới nhớ ra cô con gái duy nhất của mình: “Chiêu Chiêu ở trong xe của con phải không?”

Phó Tế Hành liếc nhìn Phùng Chiêu: “Vâng.”

Phùng Viễn Sơn hỏi: “Sao con bé không nói gì?”

Phùng Chiêu lên tiếng: “Bố, con đã gửi cho bố vài tin nhắn, sao bố không trả lời?”

“Có sao?” Phùng Viễn Sơn hình như đang lục lại điện thoại, một lát sau, với giọng đầy áy náy và tự trách, ông nói, “Xin lỗi, Chiêu Chiêu, chiều nay bố họp, không có thời gian xem điện thoại.”

“…” Phùng Chiêu bình tĩnh nói: “Lúc bố họp, điện thoại không phải đưa cho trợ lý sao, anh ấy không nhìn thấy sao?”

Phùng Viễn Sơn nói: “Dạo này có nhiều việc quá.”

Phùng Chiêu không phải là không tức giận.

Trong lòng cô tích tụ rất nhiều sự oán giận, nhưng lúc này, cô nhận ra những cảm xúc đó chẳng có ý nghĩa gì.

Phùng Viễn Sơn chắc chắn đã thấy tin nhắn của cô, trợ lý đã nói với ông, nhưng ông chọn phớt lờ đi.

Ông sẽ xin lỗi đầy ân hận, sẽ tìm lý do để biện minh.

Nhưng sẽ không bao giờ chủ động gọi lại cho cô.

Phùng Chiêu mệt mỏi dựa vào ghế phụ, “Con biết rồi.”

Cô đưa tay ấn tắt cuộc gọi.

Phó Tế Hành lặng lẽ quan sát mọi thứ, tay anh đặt trên vô lăng bất giác nắm chặt lại, nhưng giọng nói lại lơ đãng, “May mà chú ấy không thấy tin nhắn của anh, nếu không, em cũng không ngồi trên xe của anh.”

“Mấy người một phe.” Phùng Chiêu thẳng thắn nói, “Đều là những người em không thích.”

“Ồ.” Phó Tế Hành không giận mà cười, “Em không thích anh?”

“Ừ.”

“Vậy thì đừng xuống xe.” Phó Tế Hành nói, “Anh sẽ gọi điện cho bố em, nói rằng anh không khỏe, không đi ăn nữa.”

“…” Phùng Chiêu quay đầu nhìn anh.

Cùng lúc đó, Phó Tế Hành cũng quay đầu lại, ánh mắt chạm nhau.

Anh dùng giọng điệu dịu dàng, chậm rãi nói: “Để anh giữ em ở nhà nhé?”

Trong lòng Phùng Chiêu dâng lên cảm giác sợ hãi, không thể tin vào tai mình: “Anh nói gì vậy?”

Phó Tế Hành cười: “Nói những gì anh nghĩ trong đầu.”

Phùng Chiêu khó khăn nói ra từng chữ: “Trước đây anh không phải như vậy.”

Phó Tế Hành chậm rãi đáp lại: “Ai nói trước đây anh không như vậy?”

Phùng Chiêu lập tức im lặng.

Phó Tế Hành lại mỉm cười, đưa tay nhẹ nhàng véo má Phùng Chiêu, nhưng bị cô đánh một cái.

Anh không tức giận, cũng không phiền, chỉ nhìn cô thật sâu: “Nếu trước đây anh đối xử như thế này với em, em còn muốn làm bạn bè từ nhỏ với anh không? Chắc chắn là không, em sẽ tránh xa anh, đúng không?”

Phùng Chiêu ngây ra một lúc.

Lời nói của anh như khơi dậy ký ức trong cô.

Cô nhớ lại những buổi tụ tập của nhóm bạn thời còn nhỏ.

Thông thường, họ gặp nhau vào dịp Tết, khi những người học ở nước ngoài cũng trở về, lúc đó là lúc đông đủ nhất.

Hình như là lúc học cấp ba, họ đã hẹn nhau ăn cơm ở nhà Phó Tế Hành.

Phòng khách rộng lớn của biệt thự, đầy ắp người.

Lúc ấy, họ chỉ mới mười mấy tuổi, nhưng trông ai cũng thay đổi nhanh chóng, có người năm ngoái mới cao một mét bảy, nay gặp lại đã cao hơn một mét chín, đứng giữa đám đông thật sự rất nổi bật.

Không biết ai bắt đầu nói về chuyện yêu đương, cả đám liền xôn xao.

Sau đó có người hỏi Phùng Chiêu: “Phùng Chiêu, cậu nói xem, nếu trong số chúng ta có ai tỏ tình với cậu, cậu sẽ làm gì?”

Phùng Chiêu hơi ngẩn ra: “Tỏ tình với tôi?”

“Đúng vậy, yêu đương với cậu, cậu nghĩ sao?”

“…” Phùng Chiêu suy nghĩ một chút rồi rất nghiêm túc trả lời, “Chắc là sẽ rất ngại.”

“Yêu đương thì có gì ngại? Mọi người đều sẽ chúc phúc cho hai người.”

“Ý tôi là, chia tay rồi sẽ rất ngại.” Phùng Chiêu nói, “Cảm giác mỗi lần tụ họp, tôi và người ấy chia tay rồi, chắc chắn sẽ không thể ngồi chung nữa.”

Mọi người đều im lặng.

Mất một lúc, có một giọng nói vang lên từ đám đông: “Vậy thì đừng chia tay nữa, chẳng phải sẽ ổn sao?”

Phùng Chiêu cong môi cười: “Ngay cả kết hôn cũng có thể ly hôn, yêu đương… nghe có vẻ rất mơ hồ, nên tôi nghĩ, yêu đương với những người từ nhỏ đã quen không tốt lắm, làm bạn sẽ dài lâu hơn làm người yêu.”

Khi những suy nghĩ ấy trôi qua, chiếc xe không biết đã ra khỏi cầu cao lúc nào.

Phùng Chiêu cúi đầu, xoắn tay lại.

Đến bây giờ, cô vẫn nghĩ rằng bạn bè vẫn tốt hơn người yêu.

Cô biết lời nói của mình làm mất đi một chút vẻ lãng mạn, nhưng vẫn không nhịn được mà nhấn mạnh lần nữa: “Chúng ta thật sự không thể chỉ làm bạn mãi sao?”

“Không được.” Phó Tế Hành không hề do dự nói, “Anh đã nói rồi, chúng ta không thể làm bạn.”

“…” Phùng Chiêu cúi mắt, không nói gì thêm.

Không khí trở nên im lặng, căng thẳng.

Chẳng bao lâu sau, xe dừng lại.

Phùng Chiêu xuống xe, rồi mới nhận ra nơi họ đến là Duyệt Giang Phủ.

Cả hai đi vào, Phó Tế Hành thông báo tên phòng, nhân viên phục vụ dẫn họ vào.

Cửa phòng mở ra, Phùng Chiêu bất ngờ gặp phải ánh mắt ấm áp từ một người.

Không chỉ Phùng Chiêu ngạc nhiên, mà Phó Tế Hành bên cạnh cô cũng dừng lại, bất mãn lẩm bẩm.

… Là Hứa Minh Kiều.

Anh ta đang ngồi cạnh Phùng Viễn Sơn.

Hứa Minh Kiều không tỏ ra ngạc nhiên, anh đứng lên từ chỗ ngồi, xa xa mỉm cười với họ: “Lại gặp nhau rồi.”

Có lẽ, người duy nhất trong phòng không ngạc nhiên chính là Hứa Minh Kiều.

Vì khi Phùng Viễn Sơn nghe thấy lời nói đó, ông cũng giật mình: “Các con quen nhau sao?”

Hứa Minh Kiều đáp: “Chú Phùng, chú quên rồi sao? Cháu cũng làm việc ở Hồi Thiên.”

Phùng Viễn Sơn: “Xem đầu óc của chú này, nhưng ba đứa không phải không cùng một phòng ban sao, sao lại quen nhau?”

Hứa Minh Kiều: “Có một lần chúng cháu ăn cơm bên  ngoài, tình cờ gặp nhau.”

Phùng Viễn Sơn gật đầu, sau đó vẫy tay gọi Phùng Chiêu và Phó Tế Hành ngồi xuống.

Phùng Viễn Sơn đẩy đẩy cánh tay Hứa Minh Kiều, nói nhỏ gì đó với anh, vì ngồi xa nên Phùng Chiêu không nghe thấy, chỉ biết Hứa Minh Kiều nghe xong liền kéo ghế bên cạnh, nhìn Phùng Chiêu, “Ngồi đây, được không?”

Còn Phùng Viễn Sơn thì bước đến bên Phó Tế Hành, nhiệt tình mời anh ngồi vào ghế trống bên cạnh.

Phó Tế Hành luôn khiêm tốn và có giáo dục khi ở trước mặt Phùng Viễn Sơn, anh ngồi xuống bên cạnh ông, mắt vẫn dõi theo Phùng Chiêu ngồi bên cạnh Hứa Minh Kiều.

Anh chợt lộ ra một tia sắc bén trong mắt, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh.

Cuối cùng cũng hiểu vì sao Phùng Viễn Sơn lại gọi anh tới, là để ép Phùng Chiêu đến đây.

Thì ra, Phùng Viễn Sơn đang sắp đặt một cuộc xem mắt cho Phùng Chiêu và Hứa Minh Kiều.

Sự thật.

Quá rõ ràng rồi.

Không chỉ Phó Tế Hành nhận ra, Phùng Chiêu cũng nhận ra ngay lập tức.

Phùng Chiêu hỏi: “Bố, bố và Hứa tổng quen nhau thế nào vậy?”

Cô gọi anh ấy là Hứa tổng.

Sắc mặt Phó Tế Hành hơi bớt căng thẳng.

Phùng Viễn Sơn cười lớn: “Bố và bố của Minh Kiều là bạn thân, trước đây bọn bố đã nói rồi, có dịp hai gia đình sẽ tụ tập ăn cơm, không ngờ bố mẹ cậu ấy lại bận đi công tác ở nước ngoài. Minh Kiều gọi cho bố bảo muốn cùng ăn một bữa, bố nghĩ, thôi thì không cần chọn ngày, hôm nay để các con gặp nhau trước, đợi bố mẹ cậu ấy về, chúng ta lại hẹn một bữa nữa.”

“…”

Lời nói này trùng khớp với những gì Đặng Từ đã nói trước đó.

Phùng Chiêu thật sự không nghĩ rằng đối tượng mai mối mà bố mẹ cô sắp xếp lại là cấp trên của cô.

Phùng Chiêu cười khéo léo, “Thì ra là vậy.”

Hứa Minh Kiều cũng giải thích: “‘Phùng’ là họ rất hiếm, tôi hỏi chú Phùng xem con gái chú tên gì, không ngờ lại giống tên của em.”

Phùng Chiêu nói: “Họ Phùng quả thật là hiếm, nhưng không ngờ, Hứa tổng, chúng ta lại gặp nhau theo cách này.”

Hứa Minh Kiều đáp lại: “Thế giới này thật nhỏ.”

Phùng Chiêu cũng nói: “Đúng vậy, thế giới này thật nhỏ.”

Cô nâng ly nước trước mặt, uống cạn một hơi.

Chiếc ly cao có màu trong suốt, vài giọt nước nhỏ xuống trên thành ly. Khi ánh sáng chiếu qua ly nước, Phùng Chiêu nhìn sang phía đối diện, ánh mắt gặp Phó Tế Hành.

Sau một lát nhìn nhau im lặng, Phùng Chiêu thấy khóe mắt Phó Tế Hành hơi nhếch lên, anh đột nhiên lên tiếng, không giấu được vẻ thiếu tế nhị: “Chú Phùng, Phùng Chiêu còn trẻ thế này, sao đã sắp xếp cho cô ấy cuộc gặp gỡ như thế?”

“Đâu phải là sắp xếp mai mối gì, chỉ là làm quen thôi mà.” Phùng Viễn Sơn vội vã giải thích.

“Vậy sao chú không để con ngồi cạnh Hứa tổng?” Phó Tế Hành không hài lòng, giọng điệu có chút thành khẩn, “Chúng ta đều là đàn ông, hơn nữa từ trước đến giờ cháu không có nhiều bạn bè, Hứa tổng, anh có thể làm người bạn đầu tiên của tôi không?”

Có vẻ như để thể hiện sự khao khát có bạn bè của mình, Phó Tế Hành đột ngột đứng dậy, đi về phía Phùng Chiêu, kéo chiếc ghế trống bên cạnh cô, đặt vào giữa Phùng Chiêu và Hứa Minh Kiều.

Anh liền chèn người vào đó.

Ngay sau đó, một tay anh đặt lên lưng ghế của Phùng Chiêu, tay kia thì chống lên lưng ghế của Hứa Minh Kiều.

Cuối cùng, Phó Tế Hành khá thân thiện chào Hứa Minh Kiều: “Chào bạn.”

Bình Luận (0)
Comment