Yêu Không Lệch Giờ - Mộ Chi

Chương 47

Nhìn tất cả trước mắt, Phó Tế Hành trong thoáng chốc không kịp phản ứng.

Phùng Chiêu ôm chai rượu rỗng, gục đầu ngủ say trên bàn, dáng vẻ vô tư chẳng biết gì, như thể tất cả chuyện vừa rồi chỉ là màn độc diễn của anh, chỉ là anh tự đa tình.

Quán nướng ngày nghỉ vắng khách, ông chủ ngồi ở bàn bên cạnh, vừa nghịch điện thoại vừa mở loa thật to.

Không biết lướt tới đoạn video gì, trong loa vọng ra câu:

“Anh đã nói rồi, tối qua là anh uống say, chưa làm cái gì, áo không phải anh cởi, quần cũng không phải anh cởi.”

“…”

Lại đổi sang một video khác.

“Anh có nói từng thích em bao giờ không? Chẳng phải chính em tình nguyện bám theo anh à?”

Lại đổi tiếp.

“Tuy chúng ta có nắm tay, hôn môi, cùng ngủ, nhưng chúng ta chỉ là bạn tốt.”

Lại đổi nữa.

“Bớt tự đa tình đi, người ta chỉ coi em như đồ dự phòng thôi.”

“……”

Phó Tế Hành mặt không cảm xúc nhìn về phía ông chủ quán.

Ông chủ mải mê lướt video ngắn, hoàn toàn không nhận ra ánh mắt đầy oán khí kia đang dán chặt vào mình.

Phó Tế Hành khẽ thở dài: “Ông chủ.”

Ông chủ chẳng quay đầu: “Sao thế, cậu sinh viên, còn muốn gọi thêm món à?”

Phó Tế Hành nói: “Thanh toán.”

Ông chủ ừ một tiếng, tiện tay đặt điện thoại sang bên, màn hình không khóa cứ thế tự phát video. Ông chủ cầm hóa đơn bước lại, báo số tiền. Phó Tế Hành thanh toán xong, đi về phía Phùng Chiêu, cúi người, định cõng cô thì đúng lúc ấy, điện thoại bàn bên lại vang ra một câu khó chịu:

“Bởi vì anh là người tốt, nên em mới muốn cưới anh, chứ em đâu có thích anh.”

“…”

Quá đáng thật.

Anh im lặng ba giây.

Ngẩng mắt nhìn thẳng chiếc điện thoại trên bàn: “Ông chủ.”

Ông chủ vừa xem vừa cười khành khạch, nghe tiếng mới ngẩng đầu: “Cậu còn chuyện gì nữa à?”

Phó Tế Hành giọng mất kiên nhẫn: “Không có việc thì bật hoạt hình mà xem.”

Ông chủ ngơ ngác: “Cái gì cơ?”

Nói xong, sắc mặt Phó Tế Hành thoáng chút lúng túng, anh luống cuống đặt Phùng Chiêu lên lưng, cõng cô về nhà.

Đêm vắng, chỉ còn tiếng ve kêu râm ran.

Dưới ánh đèn đường, bóng hai người kéo dài rồi thu ngắn lại.

Phó Tế Hành đi rất chậm, bên tai vang nhịp thở đều đều của Phùng Chiêu. Một tay cô buông trên vai anh, tay kia vẫn nắm chặt chai bia không chịu buông, cái chai cứ thế đập từng nhịp vào ngực anh.

Anh đi vài bước, ngực lại đau vì bị chai gõ, đưa tay muốn rút ra, thử mấy lần vẫn không xong.

“…” Phó Tế Hành khựng lại, nghiêng đầu nhìn cô, khẽ than: “Anh không nên để em uống rượu.”

Đứng yên một lát, anh lại tiếp tục cất bước.

Trên đường vắng bóng người, anh khẽ nhếch môi, tự nói một mình.

“Uống thì uống, tửu lượng còn kém như vậy.”

“May mà có anh ở cạnh, đổi lại là người khác thì đã bỏ mặc em từ lâu.”

“Nhưng nếu không phải anh đi cùng, chắc em cũng không uống.”

“Phùng Chiêu.”

“Chiêu Chiêu.”

“Rốt cuộc em đang nghĩ gì?”

“…”

“Thôi, có lẽ phải hỏi lại chính mình, anh đang nghĩ gì vậy.”

Anh cõng cô về đến nhà.

Nhẹ nhàng nhập vân tay mở khóa, đẩy cửa phòng cô, khẽ khàng đặt cô xuống giường. Thấy tay phải cô vẫn ôm chặt chai bia vàng, anh cau mày, lần này phải dùng sức, từng ngón một bẻ ra, mới rút được chai đặt xuống đất.

Nhưng tay Phùng Chiêu dường như không chịu để trống.

Cô nắm lấy tay anh.

Nắm rất chặt, ngón tay đan xen, như thể sợ mất đi.

Phó Tế Hành nhìn một hồi, không biết nghĩ gì, rút điện thoại ra, bật quay video, hướng về bàn tay đang bị cô siết chặt.

Anh giả vờ muốn rút tay, kỳ thực không dùng chút sức nào, còn cố tình lẩm bẩm:

“Ngủ rồi mà tay còn khỏe thế? Ngủ cũng chẳng yên, lại còn chiếm tiện nghi của anh.”

“Ôi, trong sạch của anh, ôi, thân thể của anh, ôi, tấm thân trai tân còn chưa yêu đương của anh.”

Nói xong, anh dừng quay.

Đặt điện thoại sang bên, ngồi ngay dưới đất, tư thế nhếch nhác, nhưng cứ thế dựa vào cạnh giường, ở bên cạnh Phùng Chiêu mà ngủ.

Cơn say làm rối loạn đồng hồ sinh học, trưa hôm sau Phùng Chiêu mới lờ đờ tỉnh lại.

May mà là cuối tuần, không cần đi làm.

Cô tỉnh dậy, đầu ong ong, toàn thân ê ẩm, cổ họng bỏng rát.

Cô cựa mình khó chịu, muốn với lấy điện thoại xem mấy giờ, tay phải lại như bị níu giữ, vừa như nắm lấy gì đó. Cô giơ tay lên trước mắt.

Nhìn chằm chằm bàn tay đang đan chặt với một bàn tay khác, ba giây sau, Phùng Chiêu bừng tỉnh.

“Á á á á á á á——”

Một tiếng hét kinh thiên động địa, khiến chim trên ngọn cây trong khu dân cư vỗ cánh bay loạn.

Cô như chạm phải củ khoai nóng, lập tức buông tay.

Phó Tế Hành đang ngủ say, bên tai chợt vang lên một tiếng thét, tiếp đó bàn tay trong giấc ngủ bỗng bị hất ra, anh cũng bừng tỉnh.

Bị đau mà tỉnh dậy.

Phó Tế Hành khẽ động mí mắt, còn ngái ngủ, giọng khàn khàn: “Sáng sớm hét cái gì thế?”

Phùng Chiêu co chân, lùi về phía đầu giường, giọng cô cũng khàn: “Sao anh lại ở trong phòng em?”

“Đêm qua em uống say.” Phó Tế Hành chống tay lên giường đứng dậy. Anh đứng còn cô ngồi, anh nhìn xuống, giữa mày vẫn còn nét ngái ngủ: “Anh đưa em về.”

“Anh đưa em về, nên anh ở luôn trong phòng em?” Phùng Chiêu đầu đau như búa bổ, đảo mắt tìm nước. Trước mặt bất ngờ xuất hiện một chai nước, là Phó Tế Hành đưa tới. Cô ngập ngừng vài giây rồi vẫn nhận lấy, uống liền mấy ngụm.

Uống xong, cô vẫn không hiểu nổi tình cảnh này: “Nhà anh chẳng phải ngay sát bên sao? Sao không về?”

“Bởi vì cái này.”

Phó Tế Hành đưa điện thoại ra.

Màn hình hướng về phía cô, đang phát một đoạn video.

Khi nhìn thấy bàn tay trong video kia, bàn tay nắm chặt lấy tay Phó Tế Hành, sống chết không buông, chính là tay mình, nét mặt Phùng Chiêu lập tức biến đổi.

Cô cố gắng kiềm chế, nén giọng thật bình tĩnh: “Tối qua em uống say.”

“Ồ, uống say là lý do à, uống say thì được phép phạm tội à.” Phó Tế Hành thản nhiên.

“Em đâu có phạm tội,” Phùng Chiêu cứng nhắc biện hộ, “Em chỉ… chỉ cầm tay anh thôi.”

“Cầm, tay, thôi?” Phó Tế Hành nhướng mày, “Cầm tay mà em nói là… từ tối qua tới tận sáng nay?”

Phùng Chiêu nghẹn lời.

Phó Tế Hành chậm rãi: “Anh dùng sức thế nào cũng không gỡ ra nổi.”

Phùng Chiêu nghẹn họng, không biết nói sao.

Phó Tế Hành tiếp tục nói: “Em tưởng uống rượu vào là có thể coi như không có chuyện gì à? Uống rượu rồi thì được phép tuỳ tiện làm mất đi sự trong sạch của anh sao?”

Phùng Chiêu cố giữ bình tĩnh, giọng ôn hòa: “Em không hề làm mất sự trong sạch của anh, em chỉ nắm tay anh thôi. Em nghĩ chuyện này còn xa mới đến mức đó, anh thấy có đúng không?”

“Anh thì thấy là đã đến mức đó rồi.” Phó Tế Hành ngang nhiên đáp.

“Sao lại đến mức đó được? Anh có nhạy cảm quá không?”

“Bởi vì anh thích em.”

Bầu không khí căng như dây đàn bỗng chốc lặng xuống sau câu nói ấy.

Những lời Phùng Chiêu định nói, lập tức nghẹn lại nơi cổ họng.

Ánh mắt cô khẽ dao động, cô hắng giọng: “Chuyện này tối qua, không đúng, là đêm hôm kia anh đã nói với em rồi, không cần lặp lại nữa đâu.”

“Đấy là tiền đề, để dẫn đến điều anh sắp nói tiếp.” Giọng Phó Tế Hành thản nhiên.

Phùng Chiêu nhìn anh.

Anh cúi người, kéo gần khoảng cách giữa hai người. Phùng Chiêu muốn lùi ra sau, nhưng sau lưng chỉ còn lại thành giường.

Anh chống một tay lên thành giường, trong đôi mắt đỏ ngầu còn vương lại nét mệt mỏi vì thiếu ngủ. Khóe môi khẽ cong, nụ cười vừa biếng nhác vừa quyến rũ: “Thích một người thì sẽ trở nên rất nhạy cảm.”

“Ví dụ như em chỉ cần liếc anh một cái, anh cũng sẽ cảm thấy…” Anh cố tình ngừng lại, rồi chậm rãi nhấn từng chữ, “Em đang quyến rũ anh.”

“…”

Gì cơ?

Phó Tế Hành vừa nói gì?

Anh nói… cô đang quyến rũ anh?

Quyến… rũ?

Phùng Chiêu suýt chút nữa không thở nổi, khó khăn lắm mới cất lời: “Đấy không phải là nhạy cảm, mà là tự luyến.”

Phó Tế Hành dễ dàng thừa nhận: “Ừ.”

Rồi anh đứng thẳng dậy, kéo dài giọng, kiêu ngạo hỏi lại: “Thế thì sao?”

Thái độ thẳng thừng đến mức vô liêm sỉ ấy khiến Phùng Chiêu á khẩu.

Đầu óc cô rối bời, tứ chi rã rời, đối thoại với anh lại càng khiến cô rơi vào hỗn loạn, thật sự không biết nên đối phó thế nào nữa. Cô đành thuận theo: “Em xin lỗi vì đã ‘làm mất đi sự trong sạch’ của anh. Nhưng em uống say, còn anh thì không. Anh tỉnh táo cơ mà?”

Nói vậy, trong đầu cô bỗng sáng tỏ hơn: “Anh đâu cần phải đưa em về nhà, sao không để em ngoài đường?”

“Không được.” Phó Tế Hành đáp, “Thực ra anh cũng không muốn đưa em về nhà em, anh muốn đưa em về nhà anh hơn.”

“…”

“Nhưng, ai bảo anh là người chính trực.” Giọng anh nghiêm trang, “Anh không thể nhân lúc em uống say mà làm chuyện vượt quá giới hạn.”

“…”

Cứ như thế nào thì mình cũng rơi vào thế yếu, Phùng Chiêu bất lực, đành thỏa hiệp mà hỏi: “Vậy bây giờ anh muốn thế nào?”

“Anh không muốn gì cả, chỉ là muốn nói với em một câu thôi. Anh đây không chỉ đẹp trai, có tiền, học vấn cũng không tệ, tuổi tác lại ngang bằng với em. Xét về môn đăng hộ đối, anh với em vô cùng hợp. Ít nhất còn hợp hơn cái người hơn em tận năm tuổi kia.” Phó Tế Hành lười nhác buông giọng, “Hơn nữa anh lại là người chính trực, có giai nhân trong lòng mà vẫn giữ mình, em có thể cân nhắc… yêu anh một lần.”

Phùng Chiêu thở ra một hơi yếu ớt: “Không.”

Có lẽ không ngờ cô lại từ chối thẳng thừng như thế, Phó Tế Hành không kiềm được mà hỏi: “Tại sao?”

Phùng Chiêu: “Em thấy anh là kẻ lừa đảo.”

Phó Tế Hành: “Cái gì cơ?”

Phùng Chiêu tựa đầu vào thành giường, ngước mắt nhìn anh, giọng chậm rãi: “Anh nói gì mà ‘luôn chỉ thích mỗi em’ ấy. Rõ ràng anh từng có bạn gái trên mạng, sao lại nói luôn chỉ thích em? Đồ lừa đảo.”

“…”

Không khí lại bỗng dưng lặng đi.

Không hiểu vì sao, Phùng Chiêu nhận ra vẻ mặt Phó Tế Hành không hề có chút chột dạ nào khi bị vạch trần sơ hở, trái lại còn ung dung, trong cái ung dung ấy còn ánh lên đôi phần đắc ý.

Rất nhanh, Phó Tế Hành mở miệng, giọng nói chậm rãi, xen lẫn ý cười, nhưng dứt khoát: “Em đang ghen.”

Bình Luận (0)
Comment