Yêu Không Lệch Giờ - Mộ Chi

Chương 77

Phần ngoại truyện 1

Phùng Chiêu đến biển thì đã là mười hai giờ rưỡi đêm.

Cô chưa từng thấy biển về đêm, vốn tưởng rằng màn đêm sẽ biến biển cả thành một vực sâu u ám, rộng lớn đến mức khiến người ta sợ hãi, sóng triều dâng trào mang theo cảm giác nghẹt thở như muốn nuốt chửng tất cả. Thế nhưng khi xuống xe, trước mắt cô lại là bầu trời tịch mịch, thế giới hiện ra mang sắc xanh dịu dàng.

Trên đường chân trời xa xa, treo một vầng trăng sáng.

Bờ biển còn náo nhiệt hơn cả phố xá trong thành phố, dòng người tụ tập đông đúc. Có người tản bộ, có người cười đùa nô giỡn, có người đốt pháo hoa, có người chụp ảnh lưu lại khoảnh khắc. Cách đó không xa, có người căng màn vải, đang bật nhạc, từng câu hát hiện trên màn hình.

Phùng Chiêu lại gần mới biết đó là một quán cà phê di động bên bờ biển về đêm, gọi một món đồ uống là có thể ngồi xuống.

Cô gọi một ly.

Chọn một chỗ ngồi ở rìa.

Xung quanh toàn người trẻ, tiếng trò chuyện tựa như gió biển phóng khoáng, thỉnh thoảng xen lẫn những tràng cười giòn giã. Mỗi lần theo âm thanh nhìn sang, đều là những gương mặt trẻ trung, tràn đầy vô ưu vô lo.

Trước hôm nay, cô cũng từng vô ưu vô lo.

Hoặc giả, theo lời Phó Tế Hành, chính là không tim không phổi.

Vừa nghĩ đến Phó Tế Hành, cô liền vô thức thất thần.

Nào hay, cảnh ấy lại rơi vào mắt người khác, mang theo một dư vị khác biệt.

Thiếu nữ trẻ tuổi, nhan sắc quá đỗi xinh đẹp, như nữ chính bước ra từ một bộ phim nghệ thuật. Khuôn mặt trong sáng thanh thuần, không son phấn điểm tô, còn rực rỡ hơn cả muôn vì sao trên trời. Biển sâu xa xăm phía sau khiến cô thêm phần mỹ miều, gương mặt quá đỗi điềm tĩnh kia lại khiến người ta chẳng thể rời mắt.

Đám bạn huých vai trêu chọc: “Nhìn cái gì thế? Gọi cậu mấy lần rồi mà chẳng đáp.”

Thuận theo ánh mắt nhìn sang, lại đùa cợt: “Đúng là trong sáng thoát tục, nhưng bên cạnh cậu thiếu gì con gái. Đây là lần đầu tiên thấy cậu si mê một cô như thế đấy.”

“Si mê.” Khóe môi Hứa Minh Kiều nở nụ cười nhưng chẳng chạm đến mắt, 

“Trông tôi giống sao?”

“Giống.”

“Vậy chắc là si mê thật rồi.” Anh ta thẳng thắn mượn lời bạn, tự định ra tình cảm của mình.

Nếu số phận đã định để tôi dõi theo em, vậy thì tôi sẽ chẳng tỉnh ngộ, cứ thế mà lún sâu.

Thấy anh bỗng đứng dậy, bạn bè giễu cợt: “Cẩn thận đừng ăn quả lơ nhé.”

Hứa Minh Kiều lắc đầu. Góc nhìn của anh vốn là từ trên cao, thế nhưng ánh mắt lại bình thản, trong cái bình thản còn ẩn một chút hạ mình, khiến người đối diện chẳng cảm thấy bị khinh miệt. Anh nói: “Cô ấy chính là người mà tôi từng kể với các cậu, đối tượng xem mắt.”

Người bạn sững lại: “Người mà cậu rất thích ấy à?”

Một người khác chen vào: “Có phải cô gái mà bọn tôi trêu cậu là ‘cưới trước yêu sau’ không?”

Nụ cười của Hứa Minh Kiều thoáng chua xót: “E là chỉ mình tôi đơn phương thôi.”

“Chuyện tình cảm nhiều khi phải chủ động giành lấy.” Bạn bè gạt bỏ sự tự ti của anh, nói, “Phần lớn chuyện hai bên rung động, vốn cũng bắt đầu từ một phía. Chứ hiếm lắm mới có chuyện cả hai cùng thích nhau ngay một lúc.”

Một câu nói bỗng như tiếng chuông thức tỉnh kẻ trong mộng.

Ngọn sóng bị kìm nén bấy lâu nay, giờ đây không sao nhẫn nhịn được, ào ạt dâng trào.

Hứa Minh Kiều sải bước đi tới.

Nhận ra bên cạnh xuất hiện thêm một người, Phùng Chiêu nghiêng mắt nhìn sang.

Bất chợt, cô khựng lại.

Đôi mắt anh tựa vầng trăng, trong sáng tinh khiết.

Sau lưng cô, một nhóm người đang thả pháo hoa, như cảnh trong phim khi nam nữ chính đứng cùng nhau, khoảnh khắc tưởng chừng sắp đặt lại khiến người xem tin rằng đó là an bài của số phận. Muôn vật trên đời đều trở thành phông nền, đều hò reo chúc mừng cho họ.

Biển cả mênh mông, trong mắt cô cũng chỉ còn là một vùng sóng nhỏ.

Hứa Minh Kiều nén lại cơn dâng trào trong lòng, khóe môi điểm một nụ cười vừa vặn: “Thật trùng hợp, lại gặp em ở đây.”

Phùng Chiêu nhìn anh: “Anh đi một mình à?”

“Không.” Anh chỉ về phía bạn bè cách đó không xa, thấy anh ra hiệu, bọn họ cũng vẫy tay chào, “Đi cùng bạn.”

“Đông người quá.” Cô cảm thán.

“Cũng tạm.”

“Không phải anh từng nói mình không có nhiều bạn sao?” Ký ức của cô rất tốt, nhớ ngay đến lời anh từng nói khi hẹn gặp.

Ngày xưa từng lấy cớ che đậy, nay bị lật tẩy, vậy mà sắc mặt Hứa Minh Kiều chẳng hề bối rối. Anh ta khẽ nhếch môi cười, kín kẽ vá víu: “Trước họ ở ngoài, dạo gần đây mới trở về.”

Phùng Chiêu không truy hỏi thêm, chỉ gật nhẹ: “Thì ra là vậy.”

Hứa Minh Kiều hỏi: “Sao lại đi một mình?”

Cô không đáp, cúi đầu uống một ngụm nước ngọt vị ổi có ga.

“Phó Tế Hành đâu?” Hứa Minh Kiều vẫn không buông, “Cậu ta không đi cùng em à?”

“Tôi muốn tự ra ngoài đi dạo một chút.” Cô nói.

“Cãi nhau rồi?” Giọng điệu của Hứa Minh Kiều như thể đọc được suy nghĩ người khác.

“Không.” Cô dứt khoát phủ nhận, nhưng ngập ngừng một lát, lại mím môi: “Cũng không hẳn là cãi nhau.”

Nghe vậy, Hứa Minh Kiều khẽ cong khóe môi: “Bác trai từng nói với anh, em và Phó Tế Hành từ nhỏ đã lớn lên bên nhau, thanh mai trúc mã, vô tư vô lo, tình cảm khăng khít.”

Những câu thành ngữ kiểu này Phùng Chiêu đã nghe suốt nhiều năm, cô chẳng mấy để tâm.

“Đã làm bạn bè bao nhiêu năm, sao bỗng dưng lại thành người yêu?” Anh ta đi thẳng vào vấn đề.

Phùng Chiêu lặng im.

Hứa Minh Kiều nghĩ cô sẽ phản bác, sẽ giải thích dài dòng, sẽ nói với anh ta rằng bọn họ yêu nhau sâu đậm đến mức nào, thậm chí có thể sắc bén hỏi ngược lại: “Liên quan gì đến anh.”

Sóng biển dâng đầy, tiếng Phùng Chiêu vang lên chậm rãi trong nhịp thủy triều: “Tôi cũng muốn biết, vì sao mãi đến bây giờ tôi và anh ấy mới trở thành người yêu.”

Không phải nghi ngờ tình cảm của nhau.

Mà là nghi ngờ thời gian.

Dường như đã lãng phí quá nhiều năm, đến tận lúc này họ mới yêu nhau.

Hứa Minh Kiều chua xót trong lòng, nhưng mặt vẫn điềm nhiên, dịu giọng khuyên nhủ: “Hai người mới bên nhau chưa lâu đúng không? Đáng lẽ giờ phải là thời kỳ ngọt ngào nhất. Đã là giai đoạn này mà còn cãi nhau với bạn gái, vậy thì chẳng giống tác phong của một người bạn trai đạt chuẩn đâu.”

Phùng Chiêu nói: “Không tính là cãi nhau, chỉ là bất đồng quan điểm thôi.”

“Bạn trai thì phải bao dung bạn gái mới đúng.”

“Bao dung?” Phùng Chiêu khẽ thở dài, “Tôi và anh ấy quen biết nhiều năm, chắc cũng đã cãi nhau đến hàng trăm lần rồi.”

“Cậu ta quả thật chẳng ga lăng chút nào.”

“Anh ấy thường dành sự ga lăng cho người khác.”

“Đối với người ngoài thì nhiệt tình, với người thân lại lạnh nhạt? Thói quen đó đâu có tốt.”

“Trái lại, với người ngoài anh ấy lạnh nhạt, còn với người thân, lại bộc lộ thẳng thắn những suy nghĩ thật của mình.”

“Vậy thì tại sao vẫn cãi nhau?”

“Bởi vì bọn tôi có quá nhiều bất đồng, mỗi người đều có cách hiểu riêng về mọi chuyện.” Phùng Chiêu nói, “Bọn tôi đều rất cố chấp, luôn cho rằng mình đúng.”

“Ví dụ như lần này?” Hứa Minh Kiều hỏi, “Hai người vì chuyện gì mà bất đồng?”

“Bởi vì…” Hàng mi cô cụp xuống, xa xa biển nước như nét mực đậm, nhưng chẳng thể sánh được với nỗi u sầu in nơi gương mặt cô khiến người ta khó quên, “nhận thức tình cảm khác nhau.” Cô mơ hồ khái quát.

“Không thể ngồi xuống bình tĩnh bàn bạc sao?” Hứa Minh Kiều hỏi.

“Thật ra mỗi lần bọn tôi cãi nhau, đều rất bình tĩnh.” Phùng Chiêu đáp.

“Sau đó thì làm hòa thế nào?”

“Tự nhiên thôi, không hiểu sao lại hết giận.” Nói đến đây, Phùng Chiêu không kìm được mà bật cười, cô nghiêng đầu nhìn Hứa Minh Kiều: “Có phải thấy lạ lắm không?”

Ánh mắt ấy như sao băng rơi xuống.

Cổ họng Hứa Minh Kiều khẽ nghẹn, anh ta lại nói sang chuyện khác: “Em thật sự không thể suy nghĩ về tôi sao?”

Phùng Chiêu chớp mắt, vài giây sau, cô thu lại ánh nhìn, cúi đầu, hờ hững nhấp một ngụm nước ngọt.

Một lúc lâu sau, cô mới cất lời: “Anh rất xuất sắc, bên cạnh chắc không thiếu những cô gái xứng đôi.”

Đó đã là điều Phùng Chiêu có thể nói ra, một cách từ chối vòng vo. Không chỉ là từ chối, mà còn là một lời cảnh báo, cảnh báo Hứa Minh Kiều đừng chen vào tình cảm của người khác.

“Em cũng rất xuất sắc, sao lại chọn một người bạn trai thường xuyên cãi nhau với em?” Hứa Minh Kiều cảm thấy bản thân lúc này chẳng khác gì một kẻ tiểu tam hèn hạ, trơ trẽn đi phá hoại tình cảm người khác, “Không phải tôi nói khoác đâu, Phùng Chiêu, tôi thực sự có thể bao dung em trong mọi chuyện.”

“Thế à?” Phùng Chiêu khẽ cong môi, nụ cười tan trong gió, hương biển lùa qua bên má anh ta, nhẹ nhàng đến lạ.

Một cơn choáng váng thoáng dâng trong lòng Hứa Minh Kiều.

Như thể anh vừa bước vào một vũ trụ mới, bốn bề lửa trại bùng cháy, soi sáng quãng lặng im tình cảm bao năm.

“Em không công bằng.” Hứa Minh Kiều bất mãn, “Thậm chí em còn không cho tôi cơ hội cạnh tranh với Phó Tế Hành.”

“Tôi đã thử tiếp xúc với anh.” Phùng Chiêu lắc đầu, giọng điệu bình thản, “Chỉ là mỗi lần đối diện anh, tôi đều thấy bị áp lực, thấy gượng gạo.”

“Tôi đã khiến em áp lực sao?” Hứa Minh Kiều tự xét lại, “Tôi có thể thay đổi.”

“Không liên quan đến anh, anh rất tốt, là do tôi.”

Có lẽ đó chính là bi kịch lớn nhất của một mối tình đơn phương: anh rất tốt, chỉ tiếc là chúng ta không hợp.

Hứa Minh Kiều vẫn chưa buông xuôi, anh ta hỏi: “Với người khác em cũng thấy căng thẳng sao?”

Phùng Chiêu ngập ngừng vài giây, rồi khẽ gật đầu.

“Thế còn với Phó Tế Hành?”

“Không.”

Hứa Minh Kiều im lặng.

Rồi anh ta lại nghe thấy Phùng Chiêu nói:

“Chỉ với anh ấy là không.”

“Với bất kỳ ai khi mới tiếp xúc, đều sẽ thấy bất an.” Hứa Minh Kiều dịu dàng nói, “Dần dần thân thiết rồi sẽ ổn thôi. Phó Tế Hành chẳng qua có lợi thế thanh mai trúc mã. Nếu tôi và em cũng là thanh mai trúc mã, em ở cạnh tôi cũng sẽ tự nhiên như thế.”

“Nhưng đời này không có nếu như.” Phùng Chiêu đáp, “Sự thật là tôi và Phó Tế Hành là thanh mai trúc mã, còn tôi và anh, chỉ là hai người bị cha mẹ sắp đặt thành đối tượng xem mắt.”

Hứa Minh Kiều nhạy bén nhận ra sự chán ghét của cô với hai chữ “xem mắt”, anh khẽ nhíu mày: “Em và bố mẹ không hòa thuận sao?”

Phùng Chiêu mỉm cười, không trả lời.

Thấy vậy, Hứa Minh Kiều đã hiểu, anh không hỏi thêm.

Không khí trở nên lạnh lẽo trong khoảnh khắc ấy.

Nửa đêm, gió biển mang theo hơi lạnh.

May mà lúc ra ngoài, Phùng Chiêu tiện tay cầm theo chiếc áo khoác, cô choàng lên người.

Không xa có người đốt pháo hoa, những chùm sáng rực rỡ nở bung trong màn đêm.

Cảnh tượng ấy khiến Phùng Chiêu chợt nhớ lại mùa hè năm ngoái, khi cô và Phó Tế Hành cùng tham dự lễ hội pháo hoa ở Nhật.

Ban đầu là cô và Chung Diệc Khả hẹn nhau đi Nhật, khách sạn, vé máy bay đều đã đặt xong. Ai ngờ trước ngày khởi hành một hôm, Chung Diệc Khả đau bụng phải nhập viện phẫu thuật ruột thừa, sau mổ cần tĩnh dưỡng, không thể đi du lịch.

Bạn thân đổ bệnh, Phùng Chiêu cũng chẳng còn tâm trạng đi chơi. Thế nhưng Chung Diệc Khả lại tiếc tiền khách sạn, bèn bảo Phó Tế Hành đi thay.

Chung Diệc Khả nằm viện ở bệnh viện tư, phòng VIP. Tuy nói là phòng đơn, nhưng thực ra là cả một căn hộ nhỏ, một phòng ngủ một phòng khách.

Cô nằm trên giường bệnh, Phùng Chiêu ngồi bên cạnh trò chuyện cùng.

Phó Tế Hành thì y như một công tử ăn chơi, chẳng chút dáng vẻ quan tâm người bệnh, cứ ngồi phịch trên ghế sofa, cúi đầu nghịch điện thoại. Nghe Chung Diệc Khả gần như ra lệnh, anh hờ hững đáp: “Các cậu đặt phòng giường đôi, không muốn phí tiền khách sạn, ý là bảo tôi thay cậu, ngủ cùng Phùng Chiêu?”

“…”

“Ăn cùng, chơi cùng, ngủ cùng.”

“…”

“Thành ba cùng rồi đấy.”

“…”

“Cậu ra giá đi, nếu tôi thấy hợp lý thì tôi đi.”

“…”

Chung Diệc Khả nổi trận lôi đình: “Phó Tế Hành, cậu còn biết xấu hổ không hả!”

Phùng Chiêu giật mình, vội can: “Đừng tức giận, coi chừng rách vết mổ đấy.”

“Đổi lại là ai mà chẳng tức?!” Chung Diệc Khả tức đến phát run, “Ngần ấy năm bạn bè coi như uổng phí, nhờ cậu đi cùng Chiêu chơi, mà còn đòi tiền. Phó Tế Hành, cậu còn biết xấu hổ không?”

“Không.” Phó Tế Hành nhướng mày, giọng điệu ngang ngược, “Mặt mũi thì đáng mấy đồng?”

“Phó thiếu gia, cậu thiếu tiền chắc? Cái đồng hồ trên tay anh cậu đáng giá bằng cả cái xe rồi.” Chung Diệc Khả cạn lời.

“Không thiếu,” Phó Tế Hành uể oải nói, “Chỉ là muốn kiếm tiền của cậu thôi.”

Chung Diệc Khả tức đến mức suýt nhảy xuống giường đấm anh một cái, bị Phùng Chiêu vội vàng ngăn lại.

“Đừng giận, tính anh ấy vốn thế, cậu còn lạ gì nữa.” Dỗ dành xong Chung Diệc Khả, Phùng Chiêu quay sang nhìn Phó Tế Hành: “Cậu ấy vừa mới mổ xong, anh đừng chọc tức cậu ấy nữa được không?”

Phó Tế Hành bĩu môi: “Không phải cậu ấy nói trước à? Đừng phí tiền khách sạn. Mà hai người chỉ đặt một phòng, thì anh với em phải ngủ chung một giường mới không lãng phí. Thế nào, em có muốn ngủ chung với anh không?”

“Không muốn.” Phùng Chiêu lạnh mặt từ chối.

“Thế là xong.” Phó Tế Hành có vẻ chán điện thoại, tiện tay ném lên sofa, hai tay gối sau đầu, lười nhác nói: “Thôi được, nể lời bệnh nhân, tôi đặt thêm phòng.”

Chung Diệc Khả hừ lạnh: “Miệng thì cứng thế thôi, tôi thấy cậu còn mong được đi chơi cùng Chiêu Chiêu thì có.”

Phó Tế Hành: “Thế thì tôi không đi nữa.”

Chung Diệc Khả: “Không được.”

Hai người qua lại như vậy, Phùng Chiêu không nhịn nổi xen vào: “Hay tớ không đi nữa, tớ ở lại chăm cậu.”

“Không được.”

“Không được.”

Cả hai lại đồng thanh.

Phùng Chiêu bất lực: “Thực ra tớ đi hay không cũng chẳng sao.”

Chung Diệc Khả nói: “Nhưng tớ không muốn cậu ở bệnh viện với tớ, chán chết.”

Phùng Chiêu dịu giọng: “Cũng không đến nỗi nào.”

Chung Diệc Khả kiên quyết: “Không được, cậu thay tớ đi, chụp ảnh về cho tớ xem, coi như tớ cũng đã đi rồi.”

Thấy cô ấy khăng khăng, Phùng Chiêu đành gật đầu: “Được thôi.”

May mà Phó Tế Hành có sẵn visa, mọi thủ tục xuất ngoại đều suôn sẻ.

Bình Luận (0)
Comment