Yêu Là Tập Kích Bất Ngờ

Chương 6

Âm mưu quỷ kế yên lặng thành hình, Từ Nhất Vi lập tức điều chỉnh ra vẻ mặt ôn hòa, kéo một chiếc ghế qua ngồi xuống bên cạnh Chân Thành, lời nói thấm thía nói: “Tiểu Chân, cậu còn trẻ, ngàn vạn lần đừng bởi vì nhất thời hồ đồ mà làm mất tiền đồ, trẻ con bây giờ, ai…”

Anh đau xót thở dài, nói: “Cậu căn bản không biết bọn chúng suy nghĩ cái gì, tuy tuổi còn nhỏ, nhưng lúc tính kế thì ngay cả người trưởng thành cũng không chống đỡ được, nếu coi bọn chúng trở thành trẻ con, cậu chỉ sợ ngay cả mình chết như thế nào cũng không biết.”

“Có nghiêm trọng như vậy sao?” Chân Thành nghi hoặc nhìn anh, có bướng bỉnh đến thế nào, cũng chỉ là lũ tiểu quỷ mười lăm, mười sáu tuổi, tuy có phản nghịch, kiêu căng, cá tính thô lỗ, nhưng bản chất cũng sẽ không có chỗ nào xấu xa.

Vả lại, người không ngông cuồng sẽ uổng thiếu niên, nếu các học sinh trở thành một đám ông cụ non, cậu đi dạy học sẽ cảm thấy không lạc thú.

“Cậu nha, sao có thể ngây thơ như vậy?” Từ Nhất Vi dùng ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn cậu, nói: “Cậu ngẫm lại đi, học sinh ở trường này, tùy tiện nhặt ra mười đứa thì có chín đứa là thiếu gia tiểu thư gia đình có tiền, lớp A năm nhất lại là nơi tụ tập của nhị thế tổ, đều là được sủng từ nhỏ đến lớn, đứa nào có thể quản lý? Đứa nào không phải tinh ranh giống như quỷ sứ? Cậu cho rằng mình là Chân Thành vạn người mê sao? Nói không chừng người ta đã sớm giăng xong lưới chờ cậu giẫm vào!”

Buổi nói chuyện đầy tính giật gân, cố ý đè thấp âm thanh để gia tăng độ tin cậy, biểu tình của Từ Nhất Vi giống như trinh thám gặp được vụ án giết người, ngưng trọng đến sắp nhỏ cả nước, Chân Thành buồn cười, nói: “Bọn họ lại không vi phạm nội quy, đi học cũng không tìm tôi phiền toái, làm gì mà phòng người ta giống như phòng cướp vậy, như thế rất mệt a!”

“Cậu cái tên tiểu tử ngốc này!” Từ Nhất Vi nghiến răng nghiến lợi, vươn tay gõ thật mạnh lên trán cậu ta, “Đây không phải là đã tìm tới sao? Lá thư tình kia không phải phiền toái?”

“Nhưng mà tôi đã từ chối rồi nha!” Chân Thành có chút ủy khuất nhìn anh, chỉ thiếu không đăng báo thanh minh trong lòng chỉ có mình anh.

“Cậu!” Từ Nhất Vi thật muốn cạy bung đầu của cậu ta ra, đo thử cái bộ óc kia, “Thư tình chính là một hiện tượng, cậu phải xuyên thấu qua hiện tượng phát hiện bản chất, tìm ra động lực thôi thúc chân chính sau lưng để gia tăng đề phòng hơn nữa, Tiểu Chân, đừng để bị dính đòn rồi mới hiểu ra.”

Một câu cuối cùng được nói như từng chữ là máu từng tiếng là lệ, ngay cả anh cũng bội phục hành động cao siêu của bản thân, Chân Thành quả nhiên mắc câu, thân thể nghiêng về trước, sắp chạm đến chóp mũi của anh, trầm giọng hỏi: “Anh… Đã dính đòn của bọn họ?”

“Tôi…” Suy nghĩ của Từ Nhất Vi nhanh chóng hoạt động, nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm mà tràn ngập thân thiết của Chân Thành, trong lúc nhất thời anh lại thấy chột dạ, mồm mép cũng không còn nhanh nhẹn như vậy, cúi đầu bắt đầu nói quanh co.

Chân Thành nghĩ rằng anh có nỗi khổ không thể nói, trong lòng co rút đau đớn, lo lắng vạn phần, vì thế khẽ nâng cằm Từ Nhất Vi, truy hỏi: “Nói cho tôi biết, bọn họ đã làm cái gì với anh?”

“Không… Đừng hỏi…” Từ Nhất Vi không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của cậu, ậm ờ nói: “Dù sao cậu gặp chuyện phức tạp phải biết để ý, còn nữa, đừng trêu chọc thái tử.”

“Hứa Lăng Thành?” Chân Thành bị loại thái độ muốn nói lại thôi, tranh tối tranh sáng này của anh khiêu khích làm lòng nóng như lửa đốt, hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Cậu ta xúi giục học sinh bắt nạt anh?”

Tuy rằng không có, nhưng nếu cậu có thể sinh ra loại hiểu lầm này, thì thật sự là không thể tốt hơn. Từ Nhất Vi nuốt nước miếng một cái, dùng sức áp chế cảm giác tội lỗi khó hiểu đang trào lên, dùng phương pháp hồi tưởng lại cảnh ngộ bi thảm mấy ngày nay để chế tạo một loại bầu không khí bi tình, tưởng tượng đến Chân Thành hai lần hại anh xem mắt thất bại, lại bị bột ớt nướng cháy mông, một chút lương tâm nhỏ như hạt bụi này lập tức biến nhanh như vận tốc ánh sáng, chỉ còn lại ý niệm phải hại Chân Thành, làm cho thằng nhãi này nhân duyên tán loạn ở trong đầu.

Bồi dưỡng hoàn hảo cảm xúc, Từ Nhất Vi đôi mắt phiếm hồng, đôi môi mỏng khẽ mím lại, khổ sở lắc đầu, rất giống một con dê con chịu nỗi khổ bị sói ác chà đạp ––– ở trong mắt Chân Thành ––– không muốn nghĩ lại chuyện cũ không chịu nổi này nữa: “Không… Thật sự không có gì…”

Anh không nói được nữa, đứng dậy trở lại chỗ ngồi của mình, một tay chống trán tạo thành trạng thái người trầm tư, cả người toát ra một loại ưu thương không lời nào có thể diễn tả được.

Thành công làm cho nghi hoặc trong lòng Chân Thành đạt tới điểm sôi trào, làm nổ tung tinh thần hiệp nghĩa gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ cùng với bản năng đàn ông liều lĩnh giữ gìn người trong lòng của cậu, Chân Thành đập bàn đứng dậy, quyết định đơn độc đi gặp, qua đó lý luận lý luận với thái tử.

Buổi chiều sau năm giờ là thời gian hoạt động ngoại khóa của hệ trung học, Chân Thành tìm được Hứa Lăng Thành ở trên sân bóng rổ.

Cậu ta không tham gia hoạt động tập thể nào, một mình chơi bóng ở đây, chạy nhảy ném đỡ, động tác thành thạo lại lộ ra vẻ nhàn nhã tùy ý.

Chân Thành đứng ở ngoài sân quan sát một lát, nhìn thấy một thân ảnh nhỏ gầy chạy vào sân bóng, đuổi theo Hứa Lăng Thành hô to: “Lăng Thành! Đừng chơi nữa, bài tập vật lý của cậu còn chưa nộp đâu!”

“Cậu viết thay cho tôi.” Hứa Lăng Thành lắc mình một cái liền vượt qua cậu ta, đập bóng, nhảy lên, ném rổ, được điểm!

“Thế không được!” Nam sinh đúng chất ngoan ngoãn vóc dáng thấp hơn Hứa Lăng Thành nửa cái đầu không nghe lời không buông tha chạy đuổi theo ở phía sau cậu ta, vẫn kêu: “Tớ có thể viết thay cho cậu, nhưng đáp án bài tập cậu phải tự mình tính toán!”

Chân Thành nhận ra nam sinh kia tên là Vu Tư, là học sinh tính tình tốt nhất trong lớp, cũng là dân chúng bình dân duy nhất được trường học giúp đỡ vào học trong trường ở lớp thái tử, điều làm cho cậu nghĩ không ra chính là, trường học vì sao muốn sắp xếp cho cậu ta vào lớp A, tựa như ném một con ma tước vào trong ổ phượng hoàng, không hợp nhau.

“Cậu thật phiền toái, giống y như mụ già ở nhà tôi.” Hứa Lăng Thành đứng yên ở trước người cậu ta, không hài lòng trừng mắt cậu ta, ra lệnh: “Lau mồ hôi cho tôi.” (tiềm năng nữ vương công trung khuyển thụ =))~)

Vu Tư thật sự giống như mụ già, lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho thiếu gia nhà cậu, sau khi lau xong, Hứa Lăng Thành nhe răng cười với cậu, xoay người một cái, liền đập cầu chạy về phía cái giỏ.

“Hứa Lăng Thành!” Vu Tư gấp đến độ giơ chân, chạy tới túm lấy cánh tay của cậu ta, “Cậu trở về làm việc nhanh lên đi!”

“Chậc chậc!” Hứa Lăng Thành cố ý đùa giỡn, một tay giương lên, ném quả bóng thành một đường vòng cung qua đỉnh đầu Vu Tư, bộp một tiếng chui vào giỏ, cậu ta đắc ý nhìn Vu Tư, nở một nụ cười “cậu có thể làm gì được tôi”.

Cầu rơi xuống dưới chân Chân Thành, tinh thần phấn chấn bồng bột của thiếu niên thu hút cậu, khiến cho cậu nhất thời ngứa nghề, đập bóng nhảy vào trong sân.

Đôi mắt Hứa Lăng Thành sáng lên, tiến lên chặn lại, hai người liền như vậy bắt đầu đấu one on one, bạn học Vu Tư đáng thương khuyên can không có hiệu quả, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến đỏ bừng.

Đánh hơn mười phút, Hứa Lăng Thành đột nhiên lật cổ tay, giữ bóng ở trên đầu ngón tay, một mặt quay tròn, một mặt nheo mắt đánh giá cậu, hỏi: “Thầy có chuyện muốn nói với tôi?”

“Có sao?” Chân Thành hỏi lại, Hứa Lăng Thành “à” một tiếng, cười mà như không cười nhìn cậu, nói: “Vậy vì sao thầy lại nhường?”

“Tiểu quỷ thông minh.” Chân Thành khoanh tay lại, trong đôi mắt ôn hòa lộ ra nghiêm khắc, lời ít mà ý nhiều nói: “Những đứa nhỏ còn trẻ hết sức lông bông, luôn lấy việc khiêu chiến người trưởng thành làm thú vui, thời điểm chúng vì có thể đánh thắng người khác mà đắc chí, có lẽ còn không biết rằng người trưởng thành chỉ là khinh thường so đo với bọn họ mà thôi.”

Ám chỉ đã đủ rõ ràng, Hứa Lăng Thành sầm mặt lại, trên mặt lộ vẻ không vui nhìn cậu, hỏi: “Thầy là dạy hóa học, hay là dạy đạo đức giả?”

Quả nhiên là một tên tính tình không tốt, đôi mắt Chân Thành nhìn cậu ta, gằn từng tiếng nói: “Hứa Lăng Thành, tôi muốn em nhớ kỹ, không phải mỗi người đều có thể chịu được tính tình thiếu gia của em, cũng không phải mỗi người đều kiêng kị địa vị của ba em mà không dám động đến em.”

“Tôi ***!” Hứa Lăng Thành phun ra một câu chửi bậy, ném bóng xuống đất, hai mắt bốc hỏa trừng mắt nhìn cậu: “Vị thầy giáo này, thầy có chứng vọng tưởng bị hại sao? Xin hỏi kẻ hèn này đã làm chuyện người người oán trách gì mà để cho thầy phải phát ra âm thanh chính nghĩa như thế?”

Chân Thành khẽ nhếch khóe môi, tiếng nói mang trào phúng: “Lại muốn dùng nắm đấm của em để giải quyết vấn đề sao? Nhóc con chính là nhóc con!”

“Thầy Chân!” Vu Tư đã chạy tới hòa giải, vội vàng nói: “Về sự kiện kia, em thấy phải giải thích một chút…”

“Cậu câm miệng!” Hứa Lăng Thành trừng mắt liếc nhìn cậu ta một cái, lại chuyển hướng Chân Thành, lửa giận mới vừa bị khơi mào tựa hồ đã bị hành động chắn ngang đường này của Vu Tư dập tắt đi không ít.

Cậu ta vuốt cằm nhìn trái nhìn phải Chân Thành, trong ánh mắt mang theo vài phần hiểu biết, cùng với chế giễu vui sướng khi người gặp họa, nói: “Người không biết không có tội, thầy giáo, lần sau xin giữ gìn suy nghĩ độc lập.”

Nói xong, cậu ta không đợi Chân Thành có phản ứng, liền tự nhiên huýt sáo đi ra sân bóng, tâm tình tựa hồ không tồi, thật sự làm cho Chân Thành ngây ngẩn cả người.

“Lăng Thành!” Vu Tư cầm lấy quả bóng, giống như một người hầu nhỏ chạy đuổi theo, bỏ lại Chân Thành, nhìn theo bóng dáng bọn họ, một loại cảm giác kỳ quái dâng lên giống như thủy triều.

Phản ứng của thái tử vượt khỏi dự kiến của cậu, cậu vốn nghĩ rằng thiếu niên kiêu ngạo này sẽ nổi trận lôi đình, không nghĩ tới Hứa Lăng Thành ngược lại lại giống như bị cái gì đó chọc cười, căn bản không để răn dạy của mình ở trong lòng.

Là thần kinh của cậu ta rất thô, hay là bản thân mình đánh giá sai cái gì?

Chân Thành đứng ở tại chỗ, lâm vào trận giao chiến ảo tưởng giữa hoài nghi cùng tự mình hoài nghi.

Buổi tối cậu đã quên gọi điện thoại cho Từ Nhất Vi, cả đầu óc đều suy nghĩ đến chuyện buổi chiều.

Tiết hóa học ngày hôm sau tiến hành ở phòng thí nghiệm, cần hoàn thành thí nghiệm hút khô than đá, đầu tiên Chân Thành phân biệt đồ dùng thí nghiệm cùng biểu thị hiện vật một lần, luôn luôn căn dặn những điều cần lưu ý, sau đó để cho học sinh bắt đầu thí nghiệm.

Hứa Lăng Thành cùng Vu Tư một tổ, các thao tác chủ yếu đều là do cậu ta làm, Vu Tư chỉ phụ trách ghi chép lại phản ứng hóa học cùng đưa đồ dùng thí nghiệm, đồng thời ấp úng yêu cầu được tự tay thực hiện, nhưng mà đều bị Hứa Lăng Thành bá đạo bác bỏ.

Cậu nhìn ra được, Hứa Lăng Thành đang cố ý che chở nam sinh kia, thao tác có nguy hiểm gì cũng không để cho cậu ta nhúng tay vào.

Hai thiếu niên rất thú vị, một dương cương một nhu hòa, tính tình hoàn toàn khác nhau, lúc ở cạnh nhau lại trở nên hòa hợp dị thường.

Chân Thành quan sát càng lâu, ấn tượng vốn có ban đầu lại càng lung lay sắp đổ, nếu Hứa Lăng Thành thật sự là người hung ác dã man giống như người ta đồn đãi, vậy thì vì sao cậu ta lại kết bạn với một học sinh như Vu Tư?

Thời điểm đi qua trước bàn bọn họ, Chân Thành dừng bước, tận lực để âm thanh tự nhiên dịu dàng một ít, hỏi: “Cần giúp đỡ không?”

“Không cần.” Hứa Lăng Thành chỉ liếc nhìn cậu một cái cũng lười, cực kỳ thuần thục lắp ráp xong thiết bị thí nghiệm, đem ống nghiệm chứa bột than cố định ở trên giá ống nghiệm, Vu Tư nhìn cái này lại nhìn cái kia, có ý làm dịu không khí, cầm lấy diêm hỏi: “Thầy ơi, em có thể châm đèn cồn không?”

“Chờ một chút.” Chân Thành nghiêng người qua vặn chặt ốc xoắn giúp cậu ta, Hứa Lăng Thành có chút khó chịu, hung dữ trừng mắt liếc Vu Tư một cái, người sau trở nên căng thẳng, làm diêm rớt xuống.

Sự cố ngoài ý muốn phát sinh chỉ ngay trong nháy mắt đó, bởi vì nhiệt độ không đầy đủ, một đám tia lửa văng ra, trước sau đều là bàn thí nghiệm, trốn cũng không có chỗ trốn, Hứa Lăng Thành một tay túm lấy Vu Tư đẩy ra phía sau, Chân Thành theo bản năng đứng chắn ở trước bọn họ, để cho diện tích bị nạn của hai người giảm đến nhỏ nhất.

Các học sinh hoảng sợ, đều hét rầm lên, Chân Thành bất chấp đau đớn từ vết bỏng trên cánh tay, nhanh chóng tắt đèn cồn, dùng khăn ướt dập tắt ngọn lửa ở trên bàn thí nghiệm, sau đó lớn tiếng tuyên bố tiết thí nghiệm tạm dừng, để cho các học sinh trở về lớp tự học, cậu kéo Hứa Lăng Thành cùng Vu Tư khẩn cấp chạy tới phòng y tế trong trường.

Bởi vì có hai bức tường thịt che chở, Vu Tư lông tóc vô thương, Hứa Lăng Thành cũng chỉ bị phỏng ra hai bọng nước ở trên cổ tay, Chân Thành đứng ở tuyến đầu có phần thảm hơn, từ bả vai đến bắp tay, toàn bộ phần ngoài cánh tay phải đều che kín vết bỏng lấm tấm.

Giáo viên y tế kiểm tra cho vết thương nhỏ của Hứa Lăng Thành trước, sau đó cho bọn họ ngồi trên giường bệnh nửa giờ, để lại hộp thuốc bôi.

Vì thế, cậu cùng Hứa Lăng Thành mặt đối mặt ngồi ở trong phòng bệnh, mắt to trừng mắt nhỏ, Vu Tư rụt cổ, áy náy đến mức muốn đâm vào tường.

Hứa Lăng Thành mở miệng phá vỡ yên lặng trước: “Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng tôi giống như thiếu thầy một nhân tình.”

Chân Thành sửng sốt một chút, thức thời tiếp nhận cành ô liu (tượng trưng cho hòa bình) mà thái tử đưa ra, nói: “May mắn không nổ mạnh, nếu không hậu quả khó mà lường được.”

“Xin lỗi…” Vẻ mặt Vu Tư giống như sắp bật khóc rồi, Hứa Lăng Thành sốt ruột xoa xoa đầu của cậu ta, nói: “Không phải chuyện do cậu, qua một bên hóng mát đi.”

Giống như một con cừu ở dưới móng vuốt của con báo hung dữ, chẳng qua thái độ của cậu ta mặc dù hung ác, nhưng động tác lại tương đối dịu dàng, Chân Thành không khỏi mỉm cười, nói: “Tôi cũng rất không muốn thừa nhận, có một số việc, có lẽ là thầy hiểu lầm em.”

“Chuyện gì?” Hứa Lăng Thành còn chưa kịp trả lời, cừu nhỏ đã giành việc nói trước, Chân Thành tổ chức lại ngôn ngữ ở trong lòng, tận lực sử dụng phương thức biểu đạt không quá rõ ràng: “Ngày hôm qua tôi nhận được lá thư cá nhân của một bạn học sinh nữ trong lớp các em, tôi từng nghĩ là do em xúi giục.”

“Chuyện đâu có liên quan gì đến tôi?” Hứa Lăng Thành nhíu mày, rất không vui nhìn cậu, Chân Thành thở dài, nói: “Tôi đại khái là nhất thời hồ đồ, cảm thấy đây là một trò đùa khảo nghiệm phẩm hạnh của giáo viên.”

“Thầy xem quá nhiều phim truyền hình rồi.” Hứa Lăng Thành không hề khách khí kính tặng một ánh mắt xem thường, nói: “Tôi nào có nhàm chán như vậy? Thầy quả thực đang vũ nhục chỉ số thông minh của tôi.”

“Xin lỗi.” Chân Thành thành thật cúi đầu giải thích, “Quả nhiên là hiểu lầm của tôi, đã nghĩ sự tình lên quá mức.”

Hứa Lăng Thành dựa vào đống gối ở đầu giường, đột nhiên nở nụ cười, nói: “Tôi nghĩ, nhất định không chỉ một người gợi ý cho thầy suy nghĩ “muốn trấn áp lớp A phải hàng phục tôi trước” nhỉ?”

Chân Thành từ chối cho ý kiến, hỏi lại cậu ta: “Em cảm thấy chủ ý này thế nào?”

“Ôi không thể ngửi được.” Hứa Lăng Thành cười nhạt, “Nếu thầy muốn tiếp tục dạy học ở đây, đề nghị thầy, nên học “bơi” trước mà không phải học “leo”.”

Đừng có ý đồ chinh phục bất luận một người, bất luận một lớp nào, mà phải thử tiếp cận bọn họ, dung nhập bọn họ, hai bên cùng đồng điệu tâm hồn một phần nào đó.

Chân Thành trầm tư một lúc lâu sau, hỏi: “Đây là lời khuyên cho tôi sao?”

“Đúng vậy!” Hứa Lăng Thành thảnh thơi vắt chéo chân, chỉ chỉ Vu Tư, nói: “Thầy xem người kia, quá yếu ớt, đánh nhau chỉ có thể bị đánh, tôi mới vừa vào học có lòng tốt thu cậu ta làm đàn em, đáng tiếc thằng nhãi này liều chết không theo, kết quả đến lúc tôi không còn để ý đến cậu ta nữa, cậu ta lại giống như một vú em, cả ngày đi theo sau mông tôi lải nhải không ngừng.”

“Này!” Vu Tư đỏ mặt, bất mãn kháng nghị, Hứa Lăng Thành nhấc cằm, nói: “Rót nước.”

Một câu khẩu lệnh một động tác, Vu Tư quả nhiên ngoan ngoãn đi rót hai chén nước cho bọn cậu, Chân Thành nhịn cười, nói: “Thụ giáo.”

“Thầy Chân.” Vu Tư rốt cuộc có thể chen vào nói, tò mò hỏi: “Vì sao thầy lại đến đây làm giáo viên vậy?

Chân Thành nở nụ cười, ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, yên lặng mà xa xăm, như là đang đắm chìm ở trong hồi ức tốt đẹp, nhẹ giọng nói: “Tôi cực kỳ ngưỡng mộ một người, một người cho tôi dũng khí cùng hy vọng khi tôi đang trong hoàn cảnh khó khăn, bắt đầu từ lúc gặp được người ấy cho tới bây giờ, nguyện vọng lớn nhất đời này của tôi chính là có thể đến bên cạnh người ấy, đi theo người ấy, làm bạn với người ấy.”

Nghe qua thật giống như công chúa ốc phiên bản nam, Hứa Lăng Thành nghe được khóe miệng dựng thẳng lên, thử hỏi: “Người kia… Có phải họ Từ hay không?”

Chân Thành hơi thẹn thùng gật đầu ––– ở trước mặt học sinh lại để lộ ra tâm sự quá nửa như vậy, cậu vẫn sẽ cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Hứa Lăng Thành cúi đầu, nhìn không ra biểu tình, chỉ nhìn thấy bả vai cậu ta lên xuống liên tục, như là đang liều mạng chịu đựng cái gì, Chân Thành kinh ngạc nhìn cậu ta, nửa đùa nói: “Em làm sao vậy? Rất cảm động sao?”

“Cảm động, tôi quá cảm động…” Hứa Lăng Thành nghẹn cười thiếu chút nữa đứt ruột, “Tưởng tượng đến việc không phải trải qua thống khổ khi giấc mộng tiêu tan, tôi liền cảm thấy bản thân mình may mắn đến thế nào!”

“Lăng Thành, cậu đừng như vậy.” Vu Tư nhẹ nhàng giáo dục cậu ta, Hứa Lăng Thành rốt cuộc cũng áp chế được xúc động muốn ôm bụng cười to, thở ra một hơi, nói: “Không tồi, không tồi, tôi muốn nói chính là, tuy học sinh giáo huấn thầy giáo, làm cho tôi có chút băn khoăn, nhưng mà, tôi phải cho thầy một lời khuyên nữa.”

Biểu tình trên mặt cậu ta cũng không có nửa điểm của cái gọi là băn khoăn, một tay ấn lên bả vai Chân Thành, trịnh trọng như kể chuyện lạ: “Làm trung khuyển là không có tiền đồ.”

Thời điểm bôi thuốc mỡ lần thứ hai, hiệu trưởng đại nhân đến thăm, ở hành lang giáo huấn Chân Thành một chút.

Vu Tư ở cửa phòng bệnh nhìn quanh, có chút khẩn trương, nhỏ giọng hỏi: “Thầy ấy có thể vì cậu bị thương mà khai trừ thầy Chân hay không?”

“Sẽ không, ông ấy luôn luôn người thân không nhận.” Hứa Lăng Thành cho cậu ta uống một viên thuốc an thần, “Chịu mắng thầy ấy, tức là vẫn có phần coi trọng thầy, bằng không mới lười nói thêm một câu.”

Quả nhiên, Hứa Phượng Kình tương đối lãnh đạm với đứa cháu này, sau khi xác định nó sẽ không chết, liền quay về tầng hành chính tiếp tục công tác bận rộn.

Hiệu trưởng đi rồi, Chân Thành bị giáo huấn đến mặt xám mày tro mới dám lau đi mồ hôi lạnh trên trán, giống như một con gà trống bại trận ủ rũ trở lại phòng bệnh.

Dùng băng gạc quấn chặt vết thương, tất cả xử lý xong, Từ Nhất Vi mới chạy tới thăm bệnh, hơn nữa lại co đầu rụt cổ ở ngoài phòng bệnh không chịu đi vào, vẫn là Hứa Lăng Thành mắt sắc phát hiện ra anh, sau đó lại lo thiên hạ không loạn mà hô to gọi nhỏ, bại lộ mục tiêu của anh.

Kỳ thật anh thật sự bị dọa, cơn phong ba nho nhỏ ở tiết thí nghiệm bị một truyền mười, mười truyền trăm, càng truyền càng đáng sợ, phiên bản cuối cùng chảy vào trong tai Từ Nhất Vi là: phòng thí nghiệm phát sinh nổ mạnh, có rò rỉ khí độc, thái tử cùng bản thân Chân Thành bị thương nặng, tính mạng đang nguy kịch.

Dọc đường chạy đi cực kỳ lo sợ, không nghĩ tới lại gặp được cảnh họ Chân cùng thái tử không hề có khúc mắc, chuyện trò vui vẻ.

Trong lòng Từ Nhất Vi thật sự là ngũ vị tạp trần, một mặt vui sướng vết thương của Chân Thành không nghiêm trọng như trong đồn đãi, một mặt lại căm tức sự thật nhân duyên của tên kia càng ngày càng tốt.

Vì sao cậu ta luôn có thể gặp dữ hóa lành, gặp nạn hóa may, nguy hiểm không chết mà vượt qua những âm mưu mình lập ra cho cậu ta?

Hơn nữa trong vòng mười ngày ngẳn ngủi kia, thằng nhãi này lại giống như độc dược mãn tính, từng chút thẩm thấu vào da thịt anh, làm tê liệt sự đề phòng của anh, độc hại linh hồn tinh khiết lương thiện của người thanh niên tốt lớn tuổi là anh đây.

Anh cảm thấy mình giống như một gốc cây bạch quả đoan chính thẳng tắp, bất hạnh bị cây mây sinh lực tràn đầy, xúc thế nào cũng không sạch bò lên, không chỉ cuốn lấy làm đầu óc anh choáng váng, còn trong lơ đãng, khiêu khích làm anh sớm nắng chiều mưa, nhiều lần làm ra hành vi bị lý trí phỉ nhổ.

Tỷ như hiện tại chạy tới thăm, làm cho Từ Nhất Vi cực kỳ thống hận bản thân nhất thời mềm lòng, mà cây mây này còn vô tri vô giác, chỉ biết cười lấy lòng với anh, nói: “Anh tới thăm tôi, tôi rất vui vẻ.”

Từ Nhất Vi nghiêm mặt, có nề nếp nói: “Không cần khách khí, tôi thân là tiền bối, nhiều ít phải chiếu cố cậu một chút.”

Thật sự là hờ hững lãnh đạm đến đóng băng ba thước nha, Hứa Lăng Thành lại muốn cười, dùng ánh mắt tràn ngập đồng tình liếc nhìn Chân Thành một cái, im lặng chúc anh ta chinh phục đừng quá khó khăn, sau đó lôi kéo Vu Tư, nhanh chóng chạy mất dạng.
Bình Luận (0)
Comment