Yêu Lại Người Yêu Cũ Là Đỉnh Lưu

Chương 33

Trong ánh đèn mờ mờ ảo ảo, đôi mắt ấy hiện lên như từng đợt gợn sóng.
 
Dường như có vô số tình cảm sâu sắc , thâm tình dành cho cô ẩn chứa trong đó.
 
Tô Diệp Tinh bị anh làm cho sửng sốt một chút, sau đó mới bất ngờ cảm giác mình bị một lực nhẹ nhàng đẩy tới bên giường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đường viền của chiếc váy màu xanh lá thông bị hất tung, để lộ đầu gối đang bị sưng tấy và rách nát của cô.
 
Bởi vì làn da của cô quá trắng, những vết đỏ, sưng tấy và nứt nẻ trông đặc biệt gớm ghiếc, đau đớn.
 
"Không đau ?"
 
Lục Dã ngồi xổm xuống, mở hộp thuốc ra và lấy tăm bông đã thoa iodophor từ trong đó ra.
 
Tô Diệp Tinh nhìn người đàn ông kiêu ngạo đang ngồi xổm trước mặt cô, dùng tăm bông sát trùng cho cô, mí mắt hơi nhắm lại tràn đầy sự tập trung, như thể trên đời này trước mắt anh không có việc gì quan trọng hơn việc chữa trị vết thương.
 
Nhất thời, cả căn phòng lại trở nên vô cùng yên tĩnh.
 
Tô Diệp Tinh nhìn Lục Dã, trong tận đáy lòng cô cũng không biết anh đang nghĩ gì.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chiếc tăm bông đã tẩm iodophor lạnh chạm vào vết thương khiến cô đau đến mức phải "rít" một tiếng, đầu gối vô thức co lại, nhưng anh lại nhẹ nhàng ấn xuống.
 
"Đừng có nhúc nhích."
 
Lục Dã nói, ngước mắt lên, đáy mắt lộ ra màu hổ phách nhạt phản chiếu ánh sáng, trong ánh mắt đó lại có một sự dịu dàng nhẹ nhàng.
 
Tô Diệp Tinh đột nhiên nhớ tới, năm đó lắm lúc cô sẽ không cẩn thận để bị thương, Lục Dã cũng cứ như vậy giúp mà xử lý vết thương cho cô.
 
Mà mỗi lần như thế, mọi tính khí nóng nảy, xấu xa của con người này sẽ biến mất.
 
Nó dường như đột nhiên trở nên trầm mặc và ấm áp.
 
“Đừng có mà nhìn tôi như vậy.” Lúc này, Lục Dã đột nhiên đưa tay vén một lọn tóc xõa xuống vai của cô ra sau tai, anh nhìn cô,  “Tôi sẽ lại muốn hôn em ."
 
Lục Dã đột nhiên nói.
 
Tô Diệp Tinh bị khựng lại.
 
Đột nhiên, điện thoại bên cạnh cô rung lên.
 
Cô cúi đầu xuống, vừa vặn nhìn thấy một tin nhắn được gửi đến " Lục Dã và Tần Lộ Lệ, trên đời này có thứ tình yêu giữ gìn như vậy sao?" Cơn tức giận như ồ ạt trong lòng từ nãy giờ, cái chân mới ban nãy bị anh kiềm lại ngay lập tức tung cước đá qua.
 
Lục Dã không có đề phòng nên bị cô đá đến mức khiến anh ngã ngửa.
 
Nhưng khi anh ngã xuống, tay anh vậy mà vẫn nắm khiến Tô Diệp Tinh cũng bị anh kéo xuống đất, vừa mới đáp xuống người anh ta, đầu gối bị thương vẫn được bàn tay to của anh nhẹ nhàng ôm lấy.
 
“Anh. . . “
 
Tô Diệp Tinh muốn đứng dậy.
 
Nhưng eo sau đã bị một bàn tay to giữ chặt.
 
Lục Dã cười một tiếng: "Tức giận rồi ?"
 
Đôi mắt đào hoa ấy đang nhìn cô cười.
 
Tô Diệp Tinh có thể cảm nhận được sự rung động trong ngực anh, cùng với cơ thể cực kỳ ấm áp, cực kỳ ấm áp mà anh đã lâu không chạm vào.
 
Cô phát hiện ra cô thế vậy mà vẫn còn lưu luyến.
 
Điều này càng khiến cô tức giận hơn.
 
Nhưng trong miệng lại nói: "Ai tức giận hả ?"
 

Hai tay cô đặt lên ngực anh, cố tạo khoảng cách giữa cô và anh.
 
Nhưng anh hơi nghiêng người sang một bên, tay còn lại hoàn toàn ôm lấy cô, cầm điện thoại từ bên vai cô bên kia lên, lúc này Tô Diệp Tinh mới phát hiện cạnh vai cô có một chiếc điện thoại màu đen trên mặt đất.
Trên đó có họa tiết đường sọc đen mạ vàng rất đơn giản, chắc chắn là của Lục Dã.
 
"Anh. . .”
 
Tô Diệp Tinh theo bản năng muốn đứng dậy.
 
"Đừng nhúc nhích."
 
Nhưng anh hơi rướn người, bàn tay sau lưng vẫn đang đè cô.
 
Tô Diệp Tinh nhìn Lục Dã đang mở khóa điện thoại trước mặt cô.
 
Mật khẩu điện thoại di động của anh năm đó cô vẫn một hai khăng khăng bắt anh phải đổi cái khác.
 
sinh nhật của cô.
 
Người trước mặt cô đang từ từ mở khóa điện thoại, rồi từ từ ở trước mặt cô gửi một tin nhắn.
 
Tô Diệp Tinh chỉ cảm thấy điện thoại trong tay rung lên.
 
Theo bản năng cúi đầu nhìn xuống, cô chỉ nhìn thấy một dòng chữ: [Lục Dã phủ nhận Tần là Bạch Nguyệt Quang], theo sau là từ [sôi sục].
 
Tô Diệp Tinh: . . .
 
"Nhìn."
 
Lục Dã thả lỏng một chút.
 
Tô Diệp Tinh hơi rướn người đứng dậy, nhấp vào thông báo trên điện thoại di động của cô, cô liền thấy rằng Weibo của Lục Dã, tài khoản quanh năm muốn mọc cỏ xanh, thực sự đã đăng một thông báo.
 
Anh đã đăng lại bài viết ẩn danh mà Tần Lộ Lệ đã nhấn thích rồi bỏ thích ngay sau đó, với chú thích: [Không phải cô ấy.]
 
Không, phải, cô, ấy.
 
Không phải cô ấy, Tần Lộ Lệ.
 
Đây là một sự phủ nhận một cách thẳng thắn rằng Tần Lộ Lệ không phải là . . . Bạch nguyệt quang của mình ?
 
Ý thức được anh đã đăng cái gì, Tô Diệp Tinh lập tức mở to hai mắt, khiến cô trông giống như một con mèo bị dọa sợ, con ngươi màu mật ong tràn đầy kinh ngạc.
 
Điện thoại rung liên tục.
 
Tô Diệp Tinh không cần nhìn, cô cũng có thể đoán được bây giờ cư dân mạng đang đẫm máu như thế nào.
 
"Anh. . . cứ đăng lenen như vậy à ?"
 
Tô Diệp Tinh hỏi.
 
"Sao hả ? Lẽ nào còn cần phải báo trước một tiếng mới đăng à."
 
Lục Dã chậm rãi hỏi.
 
Hai tay anh đặt sau đầu, anh nằm thoải mái, không làm ra vẻ như một người vừa ném bom vào làng giải trí, mà ngược lại trông anh giống như một đứa trẻ chơi khăm thành công, anh chỉ nhìn cô cười, nụ cười đó đã vô cùng cố ý:
 
" Tô Diệp Tinh, em ghen rồi."
 
Lục Dã nói.
 
"Tôi không có."
 
Tô Diệp Tinh vô thức phủ nhận nó.
 

"Emcó."
 
Anh lại cười, nụ cười đó trở nên vô cùng đắc ý, khiến anh có vẻ cao ngạo, lại tăng thêm một chút tính trẻ con, gần như tràn đầy sự đắc ý vì chiến thắng: “Tô Diệp Tinh, em vẫn quan tâm tôi.”
 
Trong lòng Tô Diệp Tinh thầm thở dài ngao ngán một tiếng, gần như thừa nhận điều đó, khi đột nhiên có tiếng gõ cửa.
 
Là giọng nói của Lâm Nghêu: "Tinh Tinh, có gì đó không ổn rồi, Tần lão sư đang khóc rồi!"
 
Tô Diệp Tinh: . . .
 
Lục Dã cũng quay đầu nhìn về phía cửa, cô thấy có vẻ anh đang muốn nói chuyện, nên Tô Diệp Tinh liền vội vàng đưa tay bịt miệng anh: "Câm miệng, không được lên tiếng !"
 
Ánh mắt của Lục Dã vì mỉm cười mà tạo nên một đường cong.
 
Trong im lặng, anh nhìn cô và mỉm cười.
 
Lòng bàn tay che miệng anh của Tô Diệp Tinh có hơi tê vì anh cười quá nhiều, cô vội vàng buông tay ra, chỉ cảm thấy lòng bàn tay áp vào miệng anh ngứa ngáy một cách quái lạ.
 
Anh cầm tay cô kéo ra, lúc này Lục Dã đã đứng dậy, nhân tiện kéo cô lên.
 
Anh là cho thẳng chiếc váy nhăn nhúm của cô.
 
Tô Diệp Tinh nhìn mái tóc ngắn lởm chởm dựng đứng trên đỉnh đầu anh, nó khiến cô phải nhớ lại lần sờ tóc anh, nếu cắt ngắn hơn sẽ rất cứng và dính, lúc đó anh rất thích dụi đầu vào mặt cô cho đến khi nào cô không vui bắt đầu càm ràm thì anh mới thôi.
 
Nếu nó dài ra một chút, nó sẽ trở nên mềm mại và có cảm giác như sa tanh mịn, những lúc như thế cô sẽ thích chạm vào tóc anh hơn.
 
Lâm Nghêu vẫn còn đang gõ cửa:
 
"Tinh Tinh, Tinh Tinh, cô có ở đó không ?"
 
Tô Diệp Tinh cao giọng nói: "Tôi đây !"
 
Ngay khi cô chuẩn bị đi ra ngoài, Lục Dã đã đẩy cô đến một bên giường, dán băng cá nhân lên cho cô, phủi vạt áo của cô xong xuôi mới để cô đứng dậy.
 
Tô Diệp Tinh đẩy môi dưới, ánh mắt giống như mèo con trong bóng tối: "Suỵt."
 
Lục Dã khoanh tay trước ngực và gật đầu.
 
Tô Diệp Tinh sau đó đã đi mở cửa.
 
Cánh cửa hé ra một miếng, cô thò đầu ra: "Có chuyện gì sao ?"
 
Lâm Nghêu nói: "Vừa rồi ở trong hành lang tôi nghe thấy Tần lão sư đang khóc, bây giờ Tần lão sư hình như là đang tìm Lục lão sư. . ."
 
". . .Ồ." Tô Diệp Tinh mặt không chút biểu cảm, "Sau đó thì ? Chuyện này có liên quan gì đến tôi chứ ?"
 
"Tôi chỉ muốn hỏi cô xem có thấy hay không. . ."
 
Nhận ra mình đã làm gì, giọng nói của Lâm Nghêu yếu đi.
 
Cô vội vàng xua tay: "Ha ha, không có gì, không có gì, tôi đi đến chỗ khác tìm thử vậy."
 
"Được rồi tạm biệt."
 
Tô Diệp Tinh vẫy tay và đóng cửa lại.
 
Trong cửa, Lục Dã đang dựa vào tường nghịch điện thoại di động, Tô Diệp Tinh liếc anh một cái: "Sao anh còn không đi hả ?"
 
"Vậy bây giờ tôi đi ra ngoài ?"
 
Lục Dã khẽ nâng cằm, quay mặt ra cửa.
 

Bây giờ đi ra ngoài chắc chắn sẽ khiến Lâm Nghêu kinh ngạc.
 
Tô Diệp Tinh lắc đầu.
 
Lục Dã cất điện thoại diện động vào túi rồi anh cứ đứng lặng lẽ nhìn cô.
 
Trong lúc nhất thời, cả căn phòng như chìm vào im lặng, không người lên tiếng.
 
Tô Diệp Tinh chỉ cảm thấy phần đầu gối nơi có dán băng cá nhân trở nên nóng rát, ngứa ngáy.
 
"Anh. . .”
 
"Em. . .”
 
Hai người gần như đồng thời lên tiếng.
 
Lục Dã nói: "Em nói trước đi."
 
Tô Diệp Tinh nhìn anh, một lúc sau nói: "Tôi hỏi anh một câu."
 
"Sau đó anh có từng dán cái này cho một người phụ nữ khác không? "
 
Cô vén gấu váy lên, để lộ lớp băng cá nhân dán trên đầu gối.
 
Đôi mắt Tô Diệp Tinh nhìn Lục Dã có hơi tối đi.
 
Trước đây, cô dán miếng băng cá nhân lên vết thương còn có một nguyên nhân khác nữa.
 
“Không có.” Anh nói.
 
Tô Diệp Tinh nghiêng đầu: "Thật sao?"
 
"Thật."
 
"Được, tôi hỏi xong rồi, đến anh hỏi đi."
 
Lục Dã đứng thẳng người, hai tay đút vào túi Tô Diệp Tinh biết đây là tư thế phòng bị.
 
Anh đang định nói thì lại có tiếng gõ cửa vang lên.
 
"Tô lão sư, cấp cứu, hơi mắc, cho tôi đi vệ sinh với."
 
Vẫn là giọng nói của Lâm Nghêu, cô ấy nói: "Nhà vệ sinh là do Cố lão sư chiếm đóng mất rồi. Cô ấy ăn đến đau cả bụng, vì vậy tôi không thể làm gì được. . ."
 
Lục Dã nhắm mắt lại, đột nhiên nhấc chân đi ra ngoài.
 
Lâm Nghêu vốn đang chân phải nhíu chân trái ở bên ngoài cửa, khi cánh cửa vừa đóng lại đột nhiên mở ra.
 
Khuôn mặt của Lục Dã xuất hiện trước mặt cô ở cự ly gần, rực rỡ xinh đẹp liếc nhìn cô bằng đôi mắt màu hổ phách ngập nước đó.
 
Chẳng hiểu sao nhưng cái liếc mắt đó lại khiến Lâm Nghêu cảm thấy lạnh hết cả người.
 
"Tô lão sư, mời a."
 
Lâm Nghêu nghe giọng nói của Lục Dã đang phát ra từng chữ một, theo bản năng muốn cười, nhưng chỉ cảm thấy một cơn gió thoảng qua, người đàn ông đã lướt qua cô và đi ra khỏi cửa.
 
Lâm Nghêu dậm chân ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tô Diệp Tinh đứng ở phía trong cửa nhìn cô cười, nụ cười kia chân thành đến chói mắt: "Lâm lão sư, nhanh lên, không phải cô vội đi toliet lắm rồi sao?"
 
Lâm Nghêu lại rùng mình một cái, cũng không kịp đợi cô chiêm nghiệm ra cảm xúc bây giờ như thế nào, một cỗ cảm giác muốn đi tiểu liền dâng lên, cố nén rồi vội vàng xông vào cửa.
 
"Cảm ơn Tinh Tinh, ơn lớn này không nói thành lời luôn a !"
 
*
 
Sau khi Lục Dã ra ngoài, anh đi dọc theo hành lang.
 
Khi anh đi đến cửa phòng của mình, Lục Dã liền nhìn thấy Tần Lộ Lệ đang đứng đợi ở cửa với đôi mắt sưng húp, thấy anh đến, cô cố nặn ra một nụ cười với anh.
 
Nụ cười đó hoàn toàn ảm đạm, trông nó rõ ràng là vô cùng đáng thương.
 
Thế nhưng Lục Dã lại chẳng thể hiện ra cảm xúc gì cả.
 
Anh không còn cười với cô như trước nữa, khuôn mặt tuấn tú kia hiện lên vẻ lạnh lùng lạ thường.
 
"Tần lão sư sao cô lại ở đây ?"
 

Lục Dã hỏi.
 
Tần Lộ Lệ cắn môi, nghĩ về những câu từ mà người quản lý của cô đã mắng mỏ cô, và tất cả những lời lăng mạ cô trên Internet.
 
Cô biết rằng tất cả hy vọng xoay chuyển danh tiếng của cô đều gắn liền với người đàn ông trước mặt cô đây.
 
Chỉ cần anh nguyện ý lên mạng nói thay cô mấy cây, mọi hành hạ, chửi bới cô ngày hôm nay sẽ biến mất.
 
"Lục lão sư."
 
Theo sau câu nói này, nước mắt của Tần Lộ Lệ không biết như thế nào cứ thế tuôn rơi.
 
Có lẽ là do cảm thấy quá uất ức.
 
Tần Lộ Lệ lau nước mắt và nói: "Lục lão sư, tôi sai rồi." Cô nhỏ giọng thì thầm, "Anh buông tha cho tôi đi, có được không.”
 
“Tôi cũng không muốn, nhưng đội ngũ quản lý đã quyết tâm, anh buông tha cho tôi đi, có được không. Chỉ cần một câu nói của anh thôi. . .Tôi đi được đến bước hôm nay đã rất không dễ dàng, tôi đã phải nếm trải không biết bao nhiêu đau khổ. . . .” 
 
Lục Dã nhếch môi nói:
 
"Thì có liên quan gì đến tôi ?"
 
Tần Lộ Lệ cảm thấy sửng sốt, sau đó ngẩng đầu lên, không ngờ anh lại nói ra những lời như vậy, cô chỉ sững sờ nhìn Lục Dã.
 
Lục Dã lại bày ra dáng vẻ bất cần, mở cửa đi vào. Tần Lộ Lệ không biết nghĩ gì mà cao giọng: “Lục lão sư, lúc trước đội ngũ của tôi chiêu trò như thế, anh cũng đâu có phản đối đó  ?Nếu mà anh phản đối, chúng tôi cũng sẽ không từng bước từng bước đi đến bây giờ. . .”
 
Cô còn chưa nói xong, khi bắt gặp ánh mắt của đối phương, giọng nói có chút lạc đi.
 
"Là anh cố ý."
 
Tần Lộ Lệ như thể đã đột nhiên hiểu ra, "Anh muốn lợi dụng mẫu thuẫn giữa tôi và Tô Diệp Tinh, dụ cô ta lên chương trình; anh lợi dụng tôi, manh còn muốn kích cô ta. . .”
 
"Anh!"
 
Cô ngạc nhiên nhìn Lục Dã, nhưng chỉ nhận được một nụ cười lạnh lùng từ anh.
 
Nụ cười ấy chỉ hướng về một mình cô, là điều cô hằng ao ước mỗi đêm khuya thời còn là một sinh viên, nhưng giờ đây lại như một cơn ác mộng, ẩn chứa vô vàn ác ý và giễu cợt.
 
"Vâng, đúng vậy, Tần lão sư, cảm ơn cô nhiều hơn mới đúng."
 
Anh thì thầm, "Nhưng - vậy thì sao ?"
 
“Vậy, vậy thì,” Tần Lộ Lệ nói không mạch lạc được, “Vậy thì anh, anh sao lại có thể đối xử với tôi như. . .”
 
Trước khi cuộc nói chuyện còn chưa kết thúc, cánh cửa đóng lại với một tiếng "cạch".
 
Người đàn ông từng là cả giấc mơ trong tim của một thiếu nữ đang đứng trước mặt cô, tàn nhẫn đóng cửa lại.
 
Đối mặt với cánh cửa lạnh lẽo, cả trái tim của Tần Lộ Lệ cũng như chìm trong làn nước băng giá, như thể lần đầu tiên cô nhận ra bản chất xấu xa trong vẻ ngoài đẹp trai của người đàn ông này.
 
Anh không phải là người con trai lạnh lùng và cô đơn trong khuôn viên trường đại học Thanh Bắc.
 
Không phải tuổi trẻ tỏa sáng dưới ánh đèn sân khấu hào nhoáng.
 
Anh là Lục Dã.
 
Lục Dã, người có bản tính xấu và thờ ơ, sẽ không cảm thấy thương hại cho bất cứ ai đem lòng yêu anh.
 
Anh thả mồi câu.
 
Cô đớp câu.
 
Thế là cô đã từng bước từng bước nhảy đến đây.
 
Một câu nói xuất hiện trong tiềm thức của Tần Lộ Lệ:
 
Để tiêu diệt con mồi, trước tiên bạn phải làm cho nó trở nên điên cuồng.
 
*
 
Ngay lúc này, toàn bộ cư dân mạng sớm đã tắm trong cuộc chiến.
 
Chỉ một bài đăng như thế trên Weibo của Lục Dã đã gây hoàn toàn khơi màu cho một cuộc chiến đầy khốc liệt.

 

Bình Luận (0)
Comment