Yêu Lại Người Yêu Cũ Là Đỉnh Lưu

Chương 40

Đôi má với hai hàng mi đẫm lệ của người con gái được chiếu sáng bởi ánh trăng lấp lánh.
 
Mà trong nụ cười ấy, trong ống kính máy ảnh, mang theo một vẻ đẹp thuần khiết, trong trẻo nhưng lại buồn một cách man mát.
 
&ph máu huyết như muốn sôi trào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Anh có linh cảm rằng đây sẽ là một trong những bức ảnh đẹp nhất trong sự nghiệp nhiếp ảnh của mình.
 
Đôi mắt cô gái trong veo như ngọc bội.
 
Vẻ mặt của người đàn ông vô cùng chân thành.
 
"Tốt lắm ! Brav !"
 
Không nhịn được liên tục vỗ tay, "Jseph, lần này tôi điều anh đến đây, lẽ ra anh phải cảm ơn tôi đấy."
 
&ph đứng thẳng lên.
 
Toàn thân anh ấy đã lấm lem vì cứ ngồi dậy rồi lại nằm xuống để chụp ảnh, nhưng anh ấy không một chút mảy may để ý đến điều đó, anh chỉ nói : "Đợi chụp xong bộ ảnh này, rửa ra rồi tôi sẽ mời anh đi uống rượu.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"whisky được không ?"
 
"whisky."
 
Cả hai cùng bật cười ha ha.
 
Lúc này Tô Diệp Tinh còn đang ở trên ban công, khung cảnh được phủ toàn bộ đều là hoa thật, những bông hoa nhỏ không biết tên trong đêm thoang thoảng hương hoa nhàn nhạt, còn người đàn ông dưới ban công cũng đã đứng yên.
 
Anh vẫn chưa rời đi, hai tay đút vào túi quần, ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng hơn cả ánh trăng.
 
Tô Diệp Tinh không hiểu được, liệu anh là đang tỏ tình thật, hay anh chỉ là đang thuận theo chủ đề bên nhãn hàng yêu cầu, rồi diễn ra như thế này.
 
Lúc này, Tiểu An đi tới bên cạnh cô: "Chị Tinh Tinh, quay xong rồi."
 
“Được thôi.”
 
Tô Diệp Tinh nhìn đi chỗ khác.
 
Đầu ngón tay vô tình lướt qua gò má, sau đó vén vạt áo bước xuống sân khấu.
 
Chiếc vương miện bạc trên tóc cô, khi cô cúi đầu nó bị rơi ra.
 
Một bàn tay đã chộp lấy nó.
 
Tô Diệp Tinh cảm thấy hơi sửng sốt một chút, ánh mắt đầu tiên dừng ở trên cổ tay áo có hoa văn màu vàng sậm của đối phương, ngẩng đầu liền nhìn thấy một khuôn mặt có đường nét sâu và sắc.
 
Lục Dã đưa chiếc vương miện trong tay trả lại cho cô.
 
Tô Diệp Tinh nhận lấy, sờ sờ đầu ngón tay, phát hiện đầu ngón tay rất lạnh.
 
Lục Dã lập tức rút tay về.
 
Tiểu An đứng bên cạnh cảm thấy vô cùng phấn khích, vuốt vuốt ngực: "Cám ơn Lục lão sư ạ, nó là một đạo cụ rất quan trọng.”
 
Lúc này, Jseph đã sắp xếp xong đạo cụ, anh bước đi ra nói: "Lục, Tô, hai người các bạn là khách quan trọng của chúng tôi, tối nay có  một buổi tiệc mừng, các bạn có muốn tham gia cùng chúng tôi không ?"
 
Giọng của anh ấy rõ đặc giọng người nước ngoài.
 
Tô Diệp Tinh nói: "Thật xin lỗi, tôi đã hẹn với bạn tôi rồi."
 
Khuôn mặt ngọt ngào như hoa của cô gái ánh lên vẻ tràn đầy lời xin lỗi, và ngay cả một người thường xuyên mắng mỏ "bitch" với tất cả mọi người cũng không thể thể bật ra bất cứ câu từ nặng nề nào với cô.
 
Anh vừa thầm nghĩ, tại sao các cô gái phương Đông ai ai cũng trông giống như hoa thơm trái ngọt, vừa nói: "Thế còn. . . Lục thì sao ?"
 
Ánh mắt anh ấy nhìn sang Lục Dã còn mang theo ý trêu chọc
 
Lục Dã lại làm như thể cái gì cũng không nhìn thấy, trên khuôn mặt cực kỳ tuấn tú kia chỉ nhàn nhạt nở nụ cười: ", tôi cũng có hẹn rồi."
 
"Ấy ? Trùng hợp vậy sao ?"
 
&tin đưa mắt nhìn lướt qua Lục Dã và Tô Diệp Tinh một vòng.
 
Dựa vào lịch sử yêu đương phong phú nhiều năm của anh, đương nhiên có thể ngửi thấy chút điểm khác biệt giữa đôi nam nữ này.
 
Mơ hồ| Ấm áp cũng giống như nước hoa, ngay cả khi bạn nghĩ rằng nó đã bay hết mùi hương, nhưng nốt hương cuối vẫn sẽ phấp phới ra từ cổ áo và tay áo.
 
Anh vỗ vai Lục Dã, cúi xuống gần hơn và nói điều gì đó, nhưng chỉ nhận được một nụ cười từ Lục Dã.
 
"Thế thì tạm biệt."
 
&tin vẫy tay, sau đó anh ấy bước đi ra ngoài với cái mông uốn éo như một con bướm.
 
Phần còn lại sẽ do chị Lưu chịu trách nhiệm liên hệ với nhân viên.
 
Tô Diệp Tinh liếc nhìn Lục Dã một cái.
 
Anh vẫn nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm. Bên cạnh anh, người quản lý Tôn Minh của anh vẫn đang tò mò nhìn cô.
 
Cô không nói câu nào nữa, quay đi tẩy trang.
 
Khi Tô Diệp Tinh đi ra, Lục Dã cũng đã tẩy trang, cả khuôn mặt rửa sạch sẽ bằng nước, mái tóc trên trán hơi rủ xuống, khiến đôi mắt anh càng sâu hơn.
 
Kể từ khi anh nói câu "đi đến Bắc Cực để xem các vì sao", cả hai đều không nói thêm lời nào.
 
Ánh mắt hai người như có như không chạm nhau.
 
Nếu là trước đây, Tô Diệp Tinh nhất định phải tính toán cho rõ ràng, nhưng bây giờ đầu óc cô cũng rối bời, không biết phải làm sao, cho nên cô quyết định tha cho anh lần này.
 
Nữ sĩ Thẩm Nghiên có từng nói.
 
Khi nào việc mình nghĩ mãi không thông thì cứ buông bỏ đi.
 
Sau một thời gian nữa nhìn lại, có lẽ câu trả lời sẽ trở nên rõ ràng.
 
Vì vậy, Tô Diệp Tinh đẩy anh ra: "Nhường đường một chút."

 
Ánh mắt Lục Dã luôn dán trên người cô, khi Tô Diệp Tinh đi ngang qua anh, cô có thể cảm giác được ánh mắt anh như sương mù bao phủ.
 
"Cứ như vậy rời đi ?"
 
Cô vào phòng thay quần áo thường ngày rồi đi ra ngoài, Tiểu An vừa xách chiếc túi lớn vừa hỏi cô.
 
"Ừm."
 
Tô Diệp Tinh nói.
 
Lúc đi ngang qua chỗ phân cảnh vườn hoa, cô liền nhìn thấy Lục Dã đang chống hai tay ở trên ban công, ánh mắt nhàn nhạt nhìn ra ngoài, cũng không biết đang nhìn cái gì.
 
Người đại diễn của anh thì đang lặng lẽ đứng sau lưng anh.
 
Ánh mắt của nhân viên đổ dồn về phía anh, xì xa xì xào bàn tán gì đó.
 
Tô Diệp Tinh đi đến cửa nhưng đột nhiên quyết định quay lại.
 
Cô cũng đi ra ban công.
 
Bước chân nhẹ nhàng của cô gái đáp xuống mặt trải thảm xanh.
 
Người đàn ông vừa rồi im lặng quay mặt sang một bên, khuôn mặt dưới ánh trăng trắng bệch đến mức không còn chút dấu vết bình thường nào.
 
Tuy nhiên, đôi mắt đó lại như có ánh sáng cứ vậy mà lóe lên.
 
Lục Dã nhếch môi, chậm rãi, từ tốn nói: "Xem ra Tô lão sư vẫn là không nỡ tôi."
 
". . . . ."
 
Thật, sự, không, có, tự, ái, mà.
 
"Lục lão sư," Tô Diệp Tinh cười cười, "Tôi có thể xin chữ ký của anh được không ?"
 
Câu trả lời hoàn toàn bất ngờ khiến người đàn ông trước mặt cũng bị cô làm cho sững sờ.
 
Ngay lập tức, anh bật cười, trong mắt gần như tràn đầy ý cười, giống như những vì sao rơi xuống bầu trời.
 
Anh đưa tay ra hỏi mượn Tôn Minh một cây bút.
 
"Ký ở đâu?"
 
Mắt anh quét qua tay và vai cô, khuôn mặt anh bày ra điệu bộ như thể nếu cô cầu xin anh cũng không phải là không thể khiến bản thân chịu uất ức một chút.
 
". .  . ."
 
Tô Diệp Tinh tức giận, không chút khách khí nói: "Ký lên ảnh của anh đó."
 
"Không có ảnh."
 
Lục Dã đưa tay ra.
 
"Nói xạo một cách trắng trợn.”
 
Làm gì có người đại diễn cho một minh tinh nổi tiếng cỡ này mà lại không mang theo tấm ảnh nào bên mình.
 
Để đối phó với những người hâm mộ có thể xuất hiện ở khắp mọi nơi, họ thường sẽ đem theo rất nhiều bức ảnh kiểu như thế này.
 
Lục Dã có vẻ bất lực, anh quay sang nói với Tôn Minh, "Minh Minh, đưa túi cho cô ấy xem đi."
 
Tôn Minh cau mày: "Đừng có gọi tôi là Minh Minh coi !"
 
Dù miệng nói là thế nhưng anh ấy vẫn chìa cái túi ra cho Tô Diệp Tinh nhìn.
 
"Tô lão sư, thật xin lỗi, ảnh có kí tên đều để trên xe rồi."
 
Lục Dã khoanh tay trước ngực, Tô Diệp Tinh gật đầu: "Được."
 
Trước khi chuẩn bị rời đi, Lục Dã dùng ánh mắt châm chọc nhìn cô chằm chằm, dáng vẻ đó của anh trông rất kiêu ngạo: “Tô Diệp Tinh, muốn ảnh của thần tượng em mà sao em không có chút cuốn hút nào hết vậy nhỉ ?”
 
". . . . . "
 
"Ai. . . "
 
Ngay khi Tô Diệp Tinh định lên tiếng nói, cô lại nghe thấy Lục Dã thở dài một tiếng, rồi anh lấy một tờ giấy từ chỗ Tôn Minh, viết nó một cách khoa trương và đưa nó qua cho cô.
 
Tô Diệp Tinh thậm chí đến nhìn cũng không thèm nhìn, cô đưa nó cho Tiểu An: "Tiểu An, chữ ký em muốn."
 
Lục Dã: ". . ."
 
Tôn Minh “phụt” một tiếng, bật cười thành tiếng.
 
Tiểu An cung kính, lịch sự nhận lấy chữ ký, mà Tô Diệp Tinh cũng khinh thường nhìn Lục Dã: "Đi nha, thần, tượng."
 
Cô làm một động tác chào tạm biệt, sau đó bước đi một cách duyên dáng và tao nhã.
 
Tôn Minh cười càng lúc càng lớn, cuối cùng ngửa người ra sau, ôm ngực nói: "Ha ha ha, thần tượng. . . ha ha ha, thần tượng. . ." 
 
Lục Dã đá nhẹ vào chân anh ấy một cái.
 
Tôn Minh bị đá đến loạng choạng, vừa định chửi rủa thì nghe thấy Lục Dã, người mới ban nãy còn đang đùa giỡn với người khác, thở dài: "Minh Minh . . ."
 
"Vừa rồi có phải tôi lại bị từ chối nữa hay không ?"
 
Giọng anh yếu ớt.
 
Tiếng cười của Tôn Minh nghẹn lại trong cổ họng, giống như một con vịt đột ngột kêu lên.
 
Anh ấy vô thức nhìn sang Lục Dã, chỉ thấy người đàn ông được hàng ngàn cô gái yêu điên cuồng trên Internet này, đôi mắt ánh lên sự trầm mặc.
 
"Anh. . . “
 
Anh không chắc chắn.
 
Thế mà một giây sau đó đầu của anh ấy lại bị vỗ một cái: "Đi thôi, Minh Minh."

 
"Đừng gọi tôi là Minh Minh coi !"
 
Tôn Minh vội vàng đi theo.
 

 
Tô Diệp Tinh, tiểu An và anh trai quay phim lên xe.
 
Chị Lưu không lên xe, chị sẽ ở lại chỗ L.V. lo nốt những khâu cuối cùng.
 
Chiếc xe bảo mẫu lái ra khỏi ga ra một cách êm ái.
 
Tô Diệp Tinh lấy điện thoại di động ra và gửi một tin nhắn cho Trình Mạt.
 
Tô Tô: [Gửi địa điểm hẹn cho tớ đi. ]
 
Trình Mạt rất nhanh đã gửi lại cho cô địa điểm chỗ hẹn, Tô Diệp Tinh liếc nhìn nó, nói địa chỉ cho tài xế và gửi tin nhắn báo cho đạo diễn một tiếng.
 
Tiểu An từ lúc lên xe đến giờ cứ ngồi cầm tấm ảnh có chữ ký, nhìn đi nhìn lại như đồ dâng lên cúng Phật, một lúc sau đột nhiên nói “Này” rồi đưa cho Tô Diệp Tinh xem: “Chị Tinh Tinh, chị xem chỗ này. . ."
 
Cô ngập ngừng nhìn Tô Diệp Tinh.
 
Tô Diệp Tinh nhận lấy tờ giấy có chữ ký tên, khi cô nhìn vào nơi mà Tiểu An chỉ, mí mắt cô không khỏi giật giật.
 
Ở phía dưới chữ " Lục Dã " to đùng còn có một hàng chữ nhỏ khác, nếu không chú ý sẽ không nhìn thấy: [Kéo anh ra khỏi danh sách đen đi. ]
 
". . . . . ."
 
Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Tiểu An, Tô Diệp Tinh không nói gì, chỉ gấp lại xé bỏ hàng chữ nhỏ phía dưới đó.
 
Giờ chỉ còn lại phần chữ kí có chữ " Lục Dã " rồi cô đưa nó trả lại cho Tiểu An.
 
Tiểu An do dự muốn nói rồi lại thôi.
 
Tô Diệp Tinh xoa đầu cô: "Trẻ con ngoan, cái gì cũng đừng hỏi."
 
Tiểu An: ". . ."
 
Tô Diệp Tinh nhìn cô, nháy mắt ra hiệu cho cô nhìn ra phía sau.
 
Khi đó tiểu An mới chợt nhớ ra anh trai quay phim đang đi theo bọn họ, vì vậy cô ấy nhanh chóng im lặng, nhưng trong lòng cô bé càng tò mò hơn về mối quan hệ khó hiểu giữa Tô Diệp Tinh và Lục Dã.
 
Lúc đầu, Tinh Tinh nói rằng chị cùng với Lục lão sư không hợp nhau.
 
Điều này quả thực giống hệt như những gì truyền thông đã nói, nhưng có một chút kỳ lạ là chuyện hai người cùng tham gia chương trình hẹn hò. . . .
 
Nghĩ đến bầu không khí nghẹt thở giữa hai người họ ban nãy lúc chụp ảnh chân dung hai người, tiểu An không khỏi đỏ mặt lần nữa.
 
Cho dù Tiểu An có suy đoán như thế nào về mối quan hệ giữa Tô Diệp Tinh và Lục Dã, nhưng Tô Diệp Tinh lúc vò những từ đó thành một quả bóng rồi đang định ném nó vào thùng rác, lúc chuẩn bị ném nó đi cô lại di chuyển ngón tay của mình, ma xui quỷ khiến thế nào lại cầm tờ giấy trở lại.
 
Chỉ là nó cũng không thể đặt trong túi, vì vậy cô cứ giữ nó như thế này cho đến khi đến Nùng Thanh, địa điểm Trình Mạt nhắn cho cô,
 
Nùng Thanh là một quán bar đêm tư nhân.
 
Là do Hứa Ninh An mở.
 
Từ khi cô bước chân vào giới giải trí, Hứa Ninh An cảm thấy cô quá rảnh rỗi, ra ngoài phải trốn tới trôi lui, cho nên anh mới quyết định mở một quán bar riêng tư như vậy, không ngờ sau đó kinh doanh lại rất thành công.
 
Ban đầu mở ra chủ yếu là để những người trong giới bọn họ đến vui chơi.
 
Sau đó, nó phát triển thành một hệ thống thẻ.
 
Có một hệ thống xét duyệt thành viên nghiêm ngặt, chứng minh danh tính cộng thêm được người quen giới thiệu, người lạ không được phép vào. Ngay cả khi bạn dẫn theo bạn gái, người nổi tiếng trên Internet vào đây, bạn cũng phải chịu trách nhiệm nếu có sự cố.
 
Những người chơi bên trong quán bar này không thể bị đưa ra ngoài, không thể bị chụp ảnh và không thể khoe khoang bên ngoài.
 
Theo thời gian dần dà, nó cũng trở thành nơi thường xuyên tụ tập của nhiều người nổi tiếng hay người trong giới hào môn,
 
Nhưng hôm nay nếu đã là tiệc chiêu đãi của Hứa Ninh An, thì Tô Diệp Tinh nghĩ, có lẽ anh sẽ giới hạn số người, chỉ những người quen biết mới được phép vào.
 
Ngay khi xe bảo mẫu đến cổng lớn của Nùng Thanh, người gác cửa đã nhận ra.
 
Xe tiếp tục lái vào, cô có một chỗ đậu xe cố định ở ga ra ngầm, sau khi đậu xe xong, Tô Diệp Tinh cũng nhận được tin nhắn trả lời lại của đạo diễn.
 
[Tô lão sư, cứ đi chơi vui vẻ đi. Còn nữa, cô giúp tôi nói một tiếng với Lục lão sư là được. ]
 
Tô Diệp Tinh: "? ? ?"
 
Tại sao đạo diễn lại bảo cô thay anh ấy nói một tiếng với Lục Dã?
 
Đạo diễn hiểu lầm rồi. . . 
 
Ồ.
 
Hóa ra đạo diễn nghĩ cô với Lục Dã buổi tối đi cùng nhau . . .
 
Một người đàn ông và một người phụ nữ buổi tối ở cùng nhau có thể làm gì chứ. . . 
 
Tô Diệp Tinh không cần nghĩ, cũng biết đầu của đạo diễn Tồi đang đầy chất thải màu vàng.
 
Cô ngồi trên ghế, chụp ảnh Tiểu An và anh trai quay phim đi cùng: [Được rồi, đạo diễn, chỉ sợ anh phải tự mình nói với Lục lão sư bên kia một tiếng rồi, chúng tôi không có đi cùng nhau. ]
 
Đạo diễn Tồi lại gửi thẳng cho cô một phong bì màu đỏ.
 
Tô Diệp Tinh ngoan ngoãn nhận phong bì màu đỏ, cũng không bực bội đạo diễn nữa.
 
Nếu là Nùng Thành, thì anh trai quay phim và tiểu An sẽ không thể đi lên.
 
Tô Diệp Tinh cho anh ấy xem tin nhắn mà đạo diễn Tồi nói, sau đó lại sắp xếp cho anh ấy một phòng của khách sạn gần đó, sau đó cô cho tiểu An nghỉ làm sớm, rồi tự lên thang máy một mình.
 

Thang máy có sự riêng tư tuyệt đối.
 
Cô quẹt thẻ rồi đi lên.
 
Lúc Tô Diệp Tinh đang định nhét thẻ vào túi, cô mới chợt phát hiện ra cả đường đi nãy giờ cô thế vậy mà vẫn cầm theo cái mẫu giấy bị vo tròn lúc nãy.
 
Mẫu giấy bị vo tròn đã đẫm mồ hôi, giống như một trái tim căng phồng và nhăn nhúm bị bóp chặt.
 
Dòng có ba chữ "danh sách đen" nổi bần bật trước mắt cô.
 
Tô Diệp Tinh nhắm mắt lại.
 
"Đinh" một tiếng, thang máy mở ra.
 
Cô nhấc chân bước vào trong.
 
Sóng âm quen thuộc ập tới trước mặt, Tô Diệp Tinh nhìn thấy gian DJ, còn có cả hình ảnh nam nam nữ nữ đang đứng giữa sân khấu khiêu vũ nóng bỏng, người ra người vào phòng lớn. Lúc này cô mới nhận ra buổi tiệc hôm nay được tổ chức lớn hơn nhiều so với cô nghĩ
 
Cũng có nhiều gương mặt quen thuộc.
 
Có lẽ vì cô đang đứng ngơ người ra ở đây, và còn là do trang phục đơn giản của cô trở nên khác biệt và dễ thấy hơn ở đây.
 
Một số người đi lại chào cô:
 
"Yo, ngôi sao lớn của chúng ta đến rồi này ?"
 
"Tô đại tiểu thư như thế nào mà lại có thời gian đến đây thế ?"
 
"Tôi thấy cô lên chương trình hẹn hò rồi, này, ghê gớm thật, tôi còn có bỏ phiếu cho cô nữa đấy!"
 
". . . . ."
 
Hàng loạt những lời chào hỏi khiến đầu cô nhất thời cảm thấy choáng váng.
 
Tô Diệp Tinh đã bận rộn cả buổi chiều, cô vốn vẫn chưa ăn gì, nên bây giờ có chút hạ đường huyết, vì vậy cô tiện tay cầm một ly rượu và lại đi tìm xung quanh tìm Trình Mạt.
 
Chỉ là toàn bộ khu này quá lớn, cô gái đáng chết này cũng không biết có phải là lại chơi mấy trò điên cuồng nào đó nữa hay không, thật lâu cũng không tìm được cô ấy, cuối cùng ở một góc bàn kia cô cuối cùng cũng tìm được Trình Mạt.
 
Khi Tô Diệp Tinh tìm thấy cô ấy, cô ấy đang đội một bộ tóc giả màu xám bạch kim, và cô ấy đang nhảy đến điên cuồng với một ít thịt tươi.
 
Hai người hôn nhau bằng miệng, tay của tiểu thịt tươi đó đang đặt trên đùi cô.
 
"Trình Tiểu Mạt."
 
Tô Diệp Tinh ngồi xuống và liếc mắt ra hiệu cho tiểu thịt tươi đó đi.
 
Tiểu thịt tươi ngay lập tức nhận ra cô, đôi mắt lấp lánh: "Cô, Cô là Tô . . . .”
 
Trình Mạt đá anh ta một cái: "Cút, bạn thuở nhỏ của chị đây."
 
Tiểu thịt tươi đương nhiên biết thức thời nên đã rời đi ngay lập tức.
 
Khi anh rời đi, anh ta còn nhìn Tô Diệp Tinh rồi mỉm cười một cái.
 
". . ."
 
Tô Diệp Tinh nói: “Cậu như thế này là không được."
 
Trình Mạt cười lạnh, cô nâng lên cái đùi nhỏ dưới váy ngắn, cô nhấc bình rượu lên và tự rót cho mình một ly: "Có cái gì mà không được chứ. Ít nhất là thẳng thắn.”
 
Cô rót cho Tô Diệp Tinh một ly nước cam: "Nào cục cưng, tớ biết cậu không uống được, uống cái này đi."
 
Tô Diệp Tinh nhấp một ngụm nước cam, nhìn chung quanh một vòng: "Hứa Ninh An đâu ?"
 
"Ai mà biết."
 
Trình Mạt dang tay ra, "Tớ cũng đang tìm cậu ta đây."
 
Cô nhìn biểu cảm của Tô Diệp Tinh: "Tinh Tinh, cậu bị hạ đường huyết à ?"
 
Tô Diệp Tinh thực sự cảm thấy rất không thoải mái.
 
đói bụng.
 
trình Mạt vội vàng gọi người phục vụ mang đồ ăn đến, những người phục vụ ở đây đều biết Tô Diệp Tinh, một lúc sau họ mang đến một miếng gan ngỗng kiểu Pháp chiên, một bát súp nấm cộng thêm một đĩa cà chua bi nhỏ.
 
Tô Diệp Tinh yên lặng ngồi đó ăn một cách chậm rãi, Trình Mạt ngồi chặn phía trước giúp cô để tránh những ánh mắt tò mò nhìn qua đây.
 
Cô lặng lẽ ăn xong một bữa, bụng ấm cũng dịu đi được chút, tâm trạng tốt lên rất nhiều.
 
Dựa vào Trình Mạt
 
Trình Mạt vốn đã cao, gần 1m75, rất gầy, nhưng ngực cô ấy lại rất được, Tô Diệp Tinh dựa vào cô ấy, cảm thấy hạnh phúc.
 
Cô nói: "Mạt Mạt, nếu mà tớ không có cậu thì tớ phải làm sao đây.”
 
Trình Mạt làm ra vẻ chán ghét cô: "Đi đi, đừng có mà sát tớ, người khác nhìn thấy lại nghĩ lão nương đây đồng tính luyến ái với cậu đấy.”
 
Tô Diệp Tinh nhàn nhạt nhắc nhở: "Đàn ông mới gọi như thế.”
 
Trình Mạt: ". . ."
 
“Được rồi, cậu cứ dựa đi.” Cô đẩy con gấu lớn ra, lần này đến lượt Tô Diệp Tinh chê da thịt cô ấy nên vội vàng không dựa nữa, vẻ mặt dè dặt: “Không cần nữa, tớ sợ dựa đến mức cậu nhỏ lại luôn mất ."
 
"Của lão nương đây là hàng thật đồ thật đấy nhé !"
 
Trình Mạt cảm thấy không phục, khi cô ấy nói, đột nhiên đưa tay ra, vẫy vẫy gì đó ở phía xa, đôi mắt cô ấy sáng lên: "Lão Hứa ! Đây này !"
 
Tô Diệp Tinh nheo mắt lại.
 
Tô Diệp Tinh nhìn thấy một người đang đi từ phía cửa ra vào, mặc vest đen, áo sơ mi trắng, thắt cà vạt, thậm chí cả mái tóc cũng được chải gọn gàng, cả người đầy khí chất trang nghiêm.
 
Đây là một người đàn ông hoàn toàn khác với Lục Dã.
 
Lục Dã kiêu hãnh và tự do, anh không có quy tắc bình thương, giống như một cơn gió phóng túng, và thậm chí khuôn mặt anh cũng mang nét đẹp trai đến mức hút hồn.
 
Nhưng người trước mặt này thì không.
 
Khuôn mặt của anh không phải là kiểu rất đẹp trai, nhưng nếu nhìn kỹ, mới có thể phát hiện ra vẻ đẹp trai dưới sự điềm đạm, vẻ ngoài ưa nhìn của anh hiện lên một cách bình bình, từ từ, dịu dàng, giống như một viên đá vuông bình thường, không sắc bén nên sẽ không làm tổn thương bạn, vĩnh viễn sẽ bảo vệ bạn.
 
Quản lý của Nùng Thanh cũng đi theo sau anh.
 
Anh ấy đang nói gì đó với quản lý, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn hình như đang tìm người, ánh mắt đảo quanh một vòng, khi nhìn thấy cánh tay đang đưa lên vẫy vẫy của Trình Mạt, vẻ mặt nghiêm túc vừa nãy của anh lộ ra một nụ cười, trở nên hoạt bát hơn nhiều.
 
Anh đi tới chỗ Tô Diệp Tinh và Trình Mạt.
 
"Lão Hứa ! Cậu tổ chức buổi tiệc này, tớ đã uống hết một lần rượu cậu mới chịu xuất hiện !" Trình Mạt nói xong liền rót một ly rượu đến trước mặt anh, "Ba ly tự phạt !"
 
Hứa Ninh An nhìn về phía Tô Diệp Tinh.
 
Tô Diệp Tinh chấp hai tay về phía anh, đôi mắt bởi vì không trang điểm mà trông ngây thơ thuần khiết: "Không phải chuyện của tớ, Tiểu Mạt cô ấy, tớ quản không được."
 
"uống !"

 
Hứa Ninh An thở dài, nâng ly lên uống liên tiếp ba ly, cuối cùng nói: "Đã được chưa vậy ?"
 
"Được rồi, được rồi."
 
Trình Mạt gật đầu, "Vậy trước đó cậu đã đi đâu vậy ? Cậu cũng đâu phải người hay chơi giờ dây thun chứ."
 
Hứa Ninh An vuốt vuốt mi tâm: "Ta bị mẫu thân bắt đi xem mắt."
 
"Ha ha," Trình Mạt nghe thấy liền bật cười một tiếng, "Cậu vừa về đã đi xem mắt rồi ? Không hổ là dì nha !”
 
Hứa Ninh An thở dài.
 
Tựa lưng vào ghế.
 
Tô Diệp Tinh cũng cười theo, phát hiện Hứa Ninh An đang nhìn mình, không khỏi hỏi: "Cái gì vậy ?"
 
"Không có gì."
 
Hứa Ninh An cười ngây ngốc.
 
Trình Mạt vẫn đang nói: "Lão Hứa, cậu có biết không vậy ? Tinh Tinh đang quay một chương trình hẹn hò lãng mạn, mỗi ngày hễ không có việc gì làm là tớ sẽ lướt coi cô ấy, nhưng thật đáng tiếc vì cả ngày cậu ấy không xuất hiện trong chương trình phát sóng trực tiếp . . .”
 
Tô Diệp Tinh lúc này mới phát hiện trên thân ghế thật sự có một cái ipad.
 
Màn hình được bật lên là phòng phát sóng trực tiếp của chương trình hẹn hò.
 
Phòng phát sóng trực tiếp lúc này tối om.
 
Màn hình khung chat ngược lại đều có rất nhiều bình luận, đều là:
 
[Lót dép ngồi hóng. . .]
 
[Lót dép ngồi hóng. . . Tinh Tinh của tôi, bảo bối của tôi, Dã Dã bảo bối của tôi đều đi đâu hết rồi, mẹ nhớ con. . .]
 
[Tần xấu xí, người khác làm sao cũng không lên phát sóng trực tiếp ! Nhóm chương trình, tôi muốn báo cáo mấy người ! ]
 
[Xuân Xuân ơi, mau lên đi. .  .]
 
Tô Diệp Tinh lướt xuống phía dưới, rồi trả lại cho Trình Mạt. 
 
Hứa Ninh An gật đầu: "Tớ biết, lúc tớ còn ở nước ngoài đã biết rồi.”
 
Vừa nói, không biết từ đâu anh lấy ra hai cái hộp, đẩy tới trước mặt bọn họ.
 
"Quà tặng, mở ra xem đi."
 
Một chiếc hộp màu hồng.
 
Một chiếc hộp màu đen.
 
Màu hồng là màu yêu thích của Tô Diệp Tinh, trong khi màu đen là màu yêu thích của Trình Mạt.
 
Trình Mạt hét lên một tiếng, lập tức muốn chạy tới ôm Hứa Ninh An, nhưng Hứa Ninh An đã đẩy cô ra: "Đừng, tránh ra tớ một chút, nếu không thì mẹ của tớ sẽ đuổi cùng giết tận tớ mất."
 
"Phải phải phải, dì chỉ nhìn trúng mỗi Tinh Tinh thôi mà.”
 
Trình Mạt bực bội.
 
Cô cũng biết mình là người có tính cách nổi loạn, không được các cô các dì trong giới hào môn bọn họ yêu thích, hơn nữa cô còn thường xuyên cùng ông già ở nhà cãi nhau, bị người ta gọi bằng cái từ “cô gái nổi loạn”——
 
Nhưng cô vốn cũng không định làm một người vợ và người mẹ tốt, nên cứ nổi loạn như thế này cũng không tệ.
 
Tô Diệp Tinh và Tô Diệp Tinh đang mở quà, và những người ở phía bên kia của của ô ơhongf cũng đang nhìn họ.
 
Mái tóc màu xám bạch kim của Trình Mạt quá bắt mắt, cộng với khuôn mặt rất dễ nhận ra của Tô Diệp Tinh, thật khó để không thu hút sự chú ý của mọi người.
 
"Đó là Hứa Ninh An ? Anh ta trở về rồi ?"
 
"Phải đấy, tôi nghe nói công việc kinh doanh ở nước ngoài đang tiến triển rất thuận lợi. Nói về thế hệ của chúng ta thì Hứa Ninh An là người duy nhất. Bộ não đó . . . Cứ nhìn Nùng Thanh này đi, tôi nghe nói rằng ban đầu vốn mở ra để bọn họ chơi vui thôi, nhưng bây giờ nó đã phát triển rất có bản sắc. . . “
 
"Nhưng mà Tô Diệp Tinh không phải là minh tinh hay sao, sao lại cùng chơi chung tụ với bọn họ ?”
 
"Cậu thì biết cái rắm gì chứ ! Tập đoàn Tô Thành, cậu có biết không hả ? Là con gái của ông ấy đấy."
 
"Mẹ kiếp, Tô Thành sao ? Cái tập đoàn tham gia phát triển bất động sản đồ đó hả ? Mấy chục tỷ lận đó, lợi hại như vậy, trên mạng cũng chưa từng nghe nói qua."
 
"Nghe nói là cãi nhau một trận với người trong nhà, không được phép dùng tài nguyên của gia đình, nên cậu không nghe bên ngoài nói gì là phải rồi.”
 
". . . . . Ồ."
 
Người ngồi nghe câu chuyện đã há hốc mồm.
 
Người nói chuyện từ nãy giờ với anh lại làm ra điệu bộ khinh thường, giễu cợt nói: “Được rồi, cũng đâu có liên quan gì đến mình, đừng nghĩ đến chuyện theo đuổi người ta, nhìn ánh mắt đó của Hứa Ninh An đi.”
 
"Hứa Ninh An thích Tô - - -" Nhận thấy rằng giọng nói của mình ngày càng lớn, người đàn ông hạ thấp giọng nói, " Tô Diệp Tinh ?"
 
"Trên mạng tư liệu thông tin đều bị xóa sạch sẽ, dù sao cậu cũng đừng truyền ra ngoài, chỉ là. . . Nghe nói nữ chủ của Hứa gia vẫn luôn cực kì hài lòng với con gái của nhà Tô gia . . .” 
 
Người ở băng ghế đối diện nghe xong, lấy hộp thuốc lá ra, vừa muốn châm một điếu, người vừa rồi không nói chuyện phiếm đi tới: "Lăng ca, em châm một điếu cho anh."
 
Lăng Kiêu cười đá anh ta một cước: "Cút đi, đừng có giở cái trò này."
 
Người đàn ông đó cũng không tức giận, anh ta chỉ yên lặng nghe rồi cút đi. Sau khi Lăng Kiêu hút xong một điếu thuốc, thấy Hứa Ninh An còn đang trò chuyện vui vẻ, liền lấy điện thoại ra gửi tin nhắn.
 
Kiều Manh: [Đoán xem tôi đã nhìn thấy ai ? ]
 
Tô công chúa: [Có cái rắm gì mau nói. ]
 
Kiều Manh: . . .
 
Kiều Manh: [Con mẹ nó cậu không ăn nói đàng hoàng, lão tử đây đảm bảo cậu sẽ hối hận đến hết đời này. ]
 
Tô công chúa: [Thế cơ á ? Vậy nói thử nghe chuyện gì có thể khiến tớ phải cảm thấy hối hận đến hết đời này vậy, nói cho ba nghe xem nào. ]
 
Kiều Manh: [. . . ]
 
Kiều Manh: [Liên quan đến bạn gái cũ của cậu. ]
 
Bên kia thật lâu không có động tĩnh, ngay khi Lăng Kiêu vốn tưởng rằng anh sẽ không trở lời lại, bên đó liền đáp ——.
 
[Ba ơi. ]
 
Lăng Kiêu cảm thấy sảng khoái.
 
Lăng Kiêu chăm điếu thuốc đinhn trả lời lại thì bên đó lại nói:
 
[Vị trí, ba ơi. ]
 
Lăng Kiêu sắp bị cái tiếng gọi ba ơi này kêu tới mức nổ tim mà chết mất.

 

Bình Luận (0)
Comment