Du Phàm đang nói chuyện cùng A Li thì bỗng nhiên từ sau lưng hắn xuất hiện một bóng người,bóng người này tiến đến bên cạnh rồi vỗ vai Du Phàm làm hắn giật nảy mình nhảy ra một bên thủ thế nhìn bóng người vừa đến. “Ai đấy ?” Du Phàm nhìn chăm chú vào người kia liền nhận ra chính là vị sư phụ mới nhận của mình,hắn vỗ vỗ ngực thở phào một hơi nói: “Sư phụ ngài núp sau lưng ta làm gì a”. Lâm đại sư nhìn Du Phàm mỉm cười nhàn nhạt nói: “Ngươi đó mãi nói chuyện ngay cả ta đến cũng không hay,mà ta nghe được xem ra ngươi sắp sửa lên đường đi Thái Hồ thành phải không?” Du Phàm gật đầu nhu thuận nói: “Đồ nhi dự định đi Thái Hồ Thành,sư phụ ngài tiếp theo định làm gì?” Lâm đại sư trầm ngâm suy nghĩ trong chốc lát liền trả lời: “Cuộc hành trình của ta đã kết thúc ta dự định quay trở về Dược Thành”. Nói xong hắn cầm lấy một chiếc nhẫn trữ vật đưa cho Du Phàm nói: “Cho con”. Du Phàm nghi hoặc tò mò nhìn vào bên trong nhẫn liền thấy được tấm bản đồ bí cảnh lúc nãy mà hắn bỏ lỡ,Du Phàm vui mừng hướng Lâm đại sư hô lên: “Sư phụ,thì ra người mua tấm bản đồ này là ngài”. Lâm đại sư gật gật đầu nói: “Đúng vậy,không ngờ tại Ốc thành này lại may mắn gặp được mảnh khác của bản đồ xem ra nó rất có duyên với con”. Du Phàm cất tấm bản đồ vào bên trong bao tay trữ vật rồi cùng Lâm đại sư trò chuyện. Du Phàm không hay biết rằng ở một góc khuất đang có một cặp mắt âm thầm quan sát hắn nhưng khi nhìn thấy Lâm đại sư thì đôi mắt kia lại tóe lên chút ái ngại. … Chia tay cùng cùng nhóm người Trương Ngữ Tình Du Phàm liền quay trở về khách sạn,hắn dự định nghỉ ngơi một đêm chuẩn bị đầy đủ ngày mai sẽ bắt đầu lên đường. Lúc nãy sư phụ của hắn cũng đã quay trở về Dược thành cả hai chia tay nhau Du Phàm đã hứa sau này sẽ đến Dược thành tìm hắn. Sau khi trả số tiền còn thiếu Trương Ngữ Tình vụ mua băng lưu ly trên người Du Phàm tiền mặt không nhiều nhưng vật phẩm lại rất nhiều mà quý giá nhất chính là viên tiến hóa thạch cùng với ba món đồ đoạt được từ tay Mệnh lão.Hắn kiểm kê lại tất cả vật phẩm bên trong bao tay trữ vật một hồi mới cảm thán nói với A Li: “Xem ra chúng ta cũng được xem như một tiểu phú ông rồi” Tiểu A Li gật gật đầu hiển nhiên đồng ý với ý kiến của Du Phàm,tuy khối tài sản của Du Phàm đối với cường giả đỉnh cấp thì không là gì nhưng lại cực kì khổng lồ đối với đẳng cấp hiện tại của hắn. Du Phàm ôm A Li nằm trên giường dần dần chìm vào giấc ngủ,ngày mai hắn sẽ rời khỏi nơi này cũng coi như bắt đầu con đường du hành giả của mình. … Sáng sớm hôm sau Du Phàm thay một bộ thanh sam cực kì tao nhã ngay cả chiếc khăn trên đầu cũng màu xanh được thắt lại ra phía sau đây là thành quả mà hắn chuẩn bị nửa giờ đồng hồ. Đi đến cổng thành thì anh em Hàn Lâm Hàn Tuyết cùng Trương Ngữ Tình đợi sẳn ở đấy,Du Phàm mỉm cười chạy đến bên cạnh bọn họ mở miệng chào hỏi: “Yo,mọi người khỏe a”. Hàn Tuyết nhìn thấy Du Phàm đến liền kích động chạy đến cầm lấy tay hắn: “Du Phàm ca,hôm nay huynh cùng với Ngữ Tình tỷ đều rời khỏi thành bỏ ta lại một mình a”. Đôi mắt của nàng rưng rưng thần sắc buồn bã hết nhìn Du Phàm lại ngó Trương Ngữ Tình bộ dáng cực kì ủy khuất khiến người ta thương xót. Trương Ngữ Tình vuốt vuốt đầu nàng thân thiết nói: “Ngoan,muội phải mau chóng trở nên cường đại tham gia Du Hành Quyết liền có thể gặp được ta,khi nào rảnh ta cũng sẽ quay về đây thăm muội mà”. “ta có rảnh cũng sẽ quay trở lại đây thăm muội” Du Phàm bên cạnh cũng mở miệng an ủi. “Ân” Hàn Tuyết lúc này mới nín khóc mỉm cười cả 4 người vừa nói vừa cười cùng nhau hướng ngoài thành mà đi. Chia tay anh em họ Hàn Du Phàm cùng Trương Ngữ Tình cùng nhau rời đi,sau khi Trương Ngữ Tình ngỏ ý hỏi Du Phàm muốn kết bạn cùng nhau lên đường Du Phàm không suy nghĩ liền gật đầu đồng ý. Tiểu A Li ngồi trên đầu vai Du Phàm liếc nhìn Trương Ngữ Tình nãi thanh nãi khí nói: “Bà đàn ông có phải ngươi cũng mắc chứng mù đường giống chủ nhân của ta nên mới hướng chúng ta kết bạn đi cùng phải không?” Trương Ngữ Tình trán chảy xuống ba sọc đen đôi mắt bốc lửa nhìn tiểu thú sủng kia rít lên: “Không được gọi ta là bà đàn ông”. Nói xong nàng ẩn ẩn nghĩ đến cái gì đó nhìn chăm chú vào Du Phàm ngữ khí không thể tin nổi nói: “Ngươi bị mù đường?”. Bộ dáng thong dong tao nhã của Du Phàm lúc này cũng đã biến mất nghiến răng nghiến lợi nói với tiểu A Li trên vai mình: “Ngươi công kích kẻ khác cũng đâu cần lôi cả chủ nhân của mình vào mà nhục mạ a”. Trương Ngữ Tình lúc này mới ngớ ra một lúc sau liền cười nghiên ngã: “ha ha ha thì ra ngươi bị mù đường ha ha ha” Lúc này gương mặt của Du Phàm càng đen hơn hắn trầm mặc không nói gì chỉ chăm chú tiếp tục theo thông đạo mà lên đường. Du Phàm cùng Trương Ngữ Tình không biết rằng ở phía sau có một người toàn thân mặc hắc y ngồi trên chiến sủng nhằm hướng họ mà chạy với tốc độ cực nhanh hiển nhiên rất nhanh sẽ chạm trán với nhau. … “Rống” Du Phàm cùng Trương Ngữ Tình nghe tiếng yêu linh rống lớn liền quay đầu lại,phía sau họ là một con yêu linh ngoại hình dữ tợn toát ra khí thế cực kì cường đại nhưng điều làm họ kinh ngạc là hắc bào nhân ngồi bên nó. Hắc bào nhân đôi mắt lạnh nhạt nhìn thoáng qua Du Phàm cùng Trương Ngữ Tình nhàn nhạt nói: “Giao hai tấm tàn đồ ra đây”. Ngữ khí của hắn giống như ra lệnh khiến Du Phàm có chút khó chịu,không biết tên quái gỡ này từ đâu xuất hiện vừa mở miệng đã đòi hắn giao ra bản đồ. Du Phàm nhướng mắt hướng người áo đen kia nghi hoặc hỏi: “Tàn đồ gì, ta không biết có lẽ ngươi nhận lầm người rồi!” Người áo đen nghe Du Phàm trả lời liền hừ lạnh: “Hừ,ta đã theo dõi ngươi từ hội đấu giá không cần xảo ngôn với ta khôn hồn thì giao mấy tấm tàn đồ kia ra đây” Du Phàm lúc này có chút vỡ lẽ thì ra hắn ta muốn cướp hai tấm tàn đồ mà sư phụ cho mình,trong lòng không khỏi thầm than một câu xui xẻo không ngờ mình lại bị người khác theo dõi đến nơi này. Đôi mắt hắn đảo một vòng trong lòng bắt đầu tính toán,nếu như đối đầu trực tiếp với tên kia thì hắn cùng Trương Ngữ Tình chỉ có con đường chết mà bảo hắn giao ra tàn đồ thì Du Phàm có chút không cam lòng chưa kể đến tên kia có vì tàn đồ mà giết người diệt khẩu hay không, nên biện pháp cuối cùng cũng là hữu hiệu nhất-chạy trốn. Du Phàm cùng Trương Ngữ Tình bốn mắt nhìn nhau cả hai đều có thể được nét nghiêm trọng trong mắt đối phương,Du Phàm truyền cho nàng một ý niệm trong thoáng chốc rồi cả hai cầm lấy chìa khóa yêu linh niệm chú ngữ triệu hồi. “Ô Ô Ô” Bạch Tinh mang theo những cơn gió nhẹ xuyên qua cổng không gian đáp xuống phía trước mặt Du Phàm đôi mắt màu lục bích linh động nhìn chằm chằm vào đối thủ cho dù đẳng cấp chênh lệch cực nhiều nhưng nó vẫn không hề tỏ ra nao núng hay sợ hãi. “Bạch Tinh tri triển mắt bão” Du Phàm hất tay ra lệnh cho Bạch Tinh sau đó liền hướng Trương Ngữ Tình hét lớn: “Chia nhau ra chạy”. Nói xong Du Phàm phóng mình nhảy lên lưng Bạch Tinh,lấy cơ thể trắng muốt của Bạch Tinh làm trung tâm cả khu vực xung quanh gió lốc nổi lên khiến cây cối đổ ngã đất đá bay tán loạn. Ở bên kia Trương Ngữ Tình cũng triệu hồi ra một con chiến sủng thuộc Thú tộc ngay sau đó cả hai người hướng hai hướng khác nhau xuyên qua cơn gió bão mà chạy đi. Cơn gió bão không được Bạch Tinh gia trì năng lượng dần dần trở nên yếu hơn rồi tắt hẳn,cả khu vực bị ảnh hưởng bởi mắt bão khiến cây đối ngã rạp đất đá bên dưới như bị cày xới qua một lần. Hắc bào nhân ánh mắt lạnh lùng quét ngang chiến trường nhưng không hề bắt gặp thân ảnh của Du Phàm cùng Trương Ngữ Tình,hắn lẩm bẩm trong miệng một tiếng “khốn kiếp” liền lệnh cho chiến sủng dưới thân đuổi theo mà phương hướng hắn chạy đi đúng là phương hướng của Du Phàm vừa chạy. Du Phàm vừa cưỡi trên lưng Bạch Tinh liền không ngừng suy tính,tuy tốc độ của Bạch Tinh cực nhanh nhưng Du Phàm biết nếu không có biến cố gì sảy ra thì rất nhanh sẽ bị đuổi kịp mà thôi. “Chủ nhân,tiếp theo chúng ta sẽ làm gì bây giờ,tên kia xem ra không phải hạng người dễ chọc đâu” A Li bám trên vai Du Phàm vừa thúc dục hắn nghĩ cách nếu không cả lũ sẽ chết chắc. Du Phàm con ngươi đảo một vòng ngay sau đó thần sắc cực kì dữ tợn gằn giọng lên tiếng: “Có lẽ phải sử dụng tuyệt chiêu cuối cùng mà thôi!!!” “Tuyệt chiêu cuối cùng ?”.Tiểu A Li nghe Du Phàm nhắc đến còn có hậu chiêu liền mừng rỡ,lần trước vị chủ nhân này ở dưới hẻm núi Hỏa Vân đã sáng tạo ra đại chiêu “Du Phàm siêu cấp vô địch” không biết lần này đã sáng tao ra chiêu thức cường đại nào khác nữa. Du Phàm gật gật đầu: “Đúng vậy,là tuyệt chiêu cuối đảm bảo ta sử dụng tên kia cho dù có ba đầu sáu tay cũng không băt được ta”. Thần sắc Du Phàm vô cùng tự tin hắn thúc dục Bạch Tinh tăng cường tốc độ nhanh chóng phóng về rừng cây phía trước. Ở phía sau Du Phàm chừng 10 dặm hắc bào nhân cưỡi yêu linh chiến sủng cũng đuổi theo sít sao,dường như cảm ứng được dao động ma pháp phong hệ trong không khí hắc bào nhân mừng rỡ ra lệnh cho chiến sủng dưới thân: “Nhanh lên xem ra thằng nhóc đó ở phía trước không xa,ha ha nếu như thu được tấm bản đồ của ta cùng của nó vào trong tay thì ta sẽ thu thập được 3 miếng tàn đồ tiến gần hơn một bước đến với Bỉ Ngạn Hoa”. Yêu linh chiến sủng dưới thân nghe được lệnh của chủ nhân liền gầm lên một tiếng hưng phấn tăng cừơng tốc độ phóng nhanh về phía trước.