Du Phàm biết trong đêm nay là không thể rời khỏi khu rừng được rồi,hắn phải tìm chỗ nghỉ ngơi sáng mai rồi mới tìm đường vào thành.Nhảy lên 1 cây đại thụ tương đối cao Du Phàm quan sát xung quanh rồi dựa vào nhánh cây chuẩn bị nghỉ ngơi,hắn cũng không dám dựng lều hay đốt lửa sưởi ấm,hậu quả của hai hôm trước vẫn làm cho hắn không rét mà run. Buổi tối hôm đó hắn hăng hái bừng bừng,làm lều,đốt lửa nướng thịt,đến giữa đêm khi nhìn xung quanh mới thấy trong bóng tối có mấy chục cặp mắt đang nhìn hắn mới hoảng sợ vội vàng bỏ luôn cả lều nhảy lên cây chạy,quay lại thì thấy 1 bầy Thanh Lang tấn công cái lều đống lửa cũng bị bọn chúng đánh tan tác. Ban đêm,bầu trời sao lấp lánh,khu rừng im ắng thỉnh thoảng có tiếng sói tru,đắp nhẹ chiếc áo mỏng lên người,trong ngưc thì ôm quả trứng Du Phàm chậm rãi nhìn lên bầu trời ngắm sao,thỉnh thoảng có những vệt sáng dài bay ngang qua,lão gia tử từng nói cho hắn biết những vệt sáng ấy có thể là một yêu linh cường đại xé ngang thời không bay với tốc độ cao tạo nên,hắn cũng mong ước có ngày mình sẽ sở hữu một con linh sủng như vậy. Bỗng nhiên Du Phàm nghe thấy tiếng gầm rú từ khắp mọi nơi,tiếng la hét của nhiều loài yêu linh làm hắn giật mình,nhảy lên ngọn cây quan sát thì thấy từ phía xa khói bụi mịt mờ,các chiêu thức nước lửa,đất đá… bay tứ tung,hắn hoảng sợ liền biết là có chuyện chẳng lành vội vàng thu thập đồ đạt rồi chạy ngượi lại hướng linh sủng đang bạo động kia. Du Phàm chạy băng băng xuyên qua đêm tối mờ mịt phía đằng sau vẫn còn truyền lại tiếng rống liên hồi của yêu linh hoang dã dường như có thứ gì đó khiến cho chúng cực kì kích động. Bỗng nhiên Du Phàm nhảy sang bên cạnh chỗ hắn vừa mới đi qua có một chiếc roi quất ra cực mạnh làm cái cây ngã ngang nếu Du Phàm không tránh kịp thì thân thể hắn cũng giống như cái cây vừa rồi. Ánh sao lờ mờ nhưng cũng đủ để cho Du Phàm biết được đằng trước là một cô gái,cô gái này mặc một bộ đồ da bó sát cơ thể nóng bỏng của mình,đang vỗ vỗ ngực nhìn Du Phàm: -“Ngươi làm ta hết cả hồn,cứ tưởng là yêu linh không,đêm tối ngươi còn mặc đồ đen làm gì”. Cô gái nhìn thấy Du Phàm thì biết là người không phải yêu linh liền ra lệnh cho chiến sủng của mình lùi lại phía sau,liếc nhìn bóng dáng của Du Phàm trong bóng đêm thật kĩ thấy hắn chỉ là một đứa trẻ độ 13,14 tuổi rồi nói: -“Tiểu oa nhi,trời tối không ở nhà ngủ đi ra ngoài dọa người làm gì”. Du Phàm nắm chìa khóa trong tay thở phào chậm rãi trả lời: -“Ta tất nhiên là người a,đêm tối ngủ ở trong rừng thấy yêu linh bạo động thì chạy trốn thôi,ngược lại người giật mình phải là ta mới đúng khi không bị tấn công nếu ta tránh không kịp là táng mạng dưới chiến sủng của ngươi rồi”. Cô gái cũng hơi bất ngờ trước câu trả lời của Du Phàm,nhưng cũng không thèm để ý,vì du hành giả độ tuổi cỡ Du Phàm có rất nhiều,chỉnh trang lại một chút rồi nói: -“Ta tên Liễu Địch,là dong binh giả ở thành Gia Áo gần đây,vào rừng cùng đội của mình liệp sát yêu linh,vì yêu linh bạo động nên lạc mất đồng đội,tiểu oa nhi ngươi tên gì”. “Du Phàm” Du Phàm trầm ngâm một chút rồi đáp. Cô gái tên Liễu Địch được thế cũng nói tiếp: -“Ta đang chuẩn bị trở về thành,ngươi có đi cùng ta không”. Nhìn thấy Du Phàm cũng không giống hạng cướp của giết người nên cô gái liền hướng hắn đề nghị cùng nhau khỏi hành dù sao đên tối có thêm một người đồng hành cũng bớt một phần nguy hiểm. Du Phàm suy nghĩ một lát rồi đồng ý đi cùng cô gái,mặc dù không biết rõ lai lịch cô ta,nhưng nhìn cũng không giống hạng ác bá mà hắn thường được nghe kể nhưng Du Phàm vẫn không hề buôn lỏng đề phòng,ai biết đâu giữa chừng cô ta cho hắn một vố thì khóc không ra nước mắt. -“Ân ta cũng dự định trở về thành như vậy chúng ta đi cùng đi” “Ngươi là mạo hiểm giả hay là thuộc dong binh đoàn?”.Trên đường đi Liễu Địch lên tiếng bắt chuyên cùng Du Phàm. -“Ta là mạo hiểm giả từ noi khác đến dự định vào thảo nguyên du lịch”. Du Phàm nghe Liễu Địch có ý muốn trò chuyện cùng mình Du Phàm cũng nhanh miệng trả lời quả thực hắn cũng có chút buồn chán.Cứ thế cả hai câu được câu chăng vừa trò truyện vừa tiến về khu vực thành Gia Áo. … Cùng lúc đó,ở một hướng khác có một nhóm người chật vật ngồi dưới gốc cây,một người trong đó nói: -“chết tiệc,đại ca,lần này chúng ta lỗ nặng rồi,không lấy được đồ vật còn bồi luôn linh sủng của laõ tứ.Tên này chính là tên đã chỉ đường cho Du Phàm lúc chiều”. Gã được gọi là lão tứ ngồi kế bên nghỉ ngơi cũng im lặng không nói năng gì,gã này cũng là kẻ buổi chiều gặp Du Phàm nhóm người này là băng nhóm nổi danh ở thành Gia Áo gọi là ngũ độc.Nhóm này gồm năm tên trộm cướp tụ họp với nhau,cả năm đều là yêu linh sư cấp Sĩ Quan chiến lực cũng thuộc tầng trung trong thành Gia Áo. Gã lão đại liếc nhìn một cái rồi nhẹ giọng khuyên: -“Lão tam,ta cũng đâu muốn chuyện như vậy,ai biết được trong hiệp cốc có tới 2 con Gấu Đen,chúng nó có lẽ là một đôi thư hùng,lão tứ yên tâm đi sau khi có được vật đó ta sẽ tìm linh sủng thích hợp khác đền bù cho ngươi”. Tên lão tam cũng im lặng không nói,gã cũng không thể vì bạn tốt của mình mà đối đầu với tên lão đại người có chiến lực mạnh nhất đội,hắn trầm ngâm rồi cũng lên tiếng: -“vậy cũng được”. Lão nhị ngồi 1 bên này giờ im lặng cũng lên tiếng -“chúng ta mau trở về thành nghỉ ngơi rồi bàn kế sách tiếp theo,chuyến đi này coi như không có thu hoạch gì còn lỗ vốn kế tiếp phải lên kế hoạch chuẩn bị rõ ràng”.