Chương 19:về thành Liếc nhìn cái xác óc tương lẫn lộn kia Du Phàm trong lòng nhộn nhạo kìm không được ngồi xuống nôn ọe,dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn giết người,hắn cũng chỉ là một đứa trẻ 11 tuổi mới vào đời thì việc giết người đối với hắn vẫn còn rất lạ lẫm,hắn cần được giảm sốc và thời gian để thích ứng với cuộc sống người ăn thịt người này. Đang nôn khan thì Tiêu Tín đỡ Liễu Địch đã tỉnh lại đi đến chỗ hắn,nhờ công hiệu thần kì mà vết thương 2 ngươi bọn họ không còn đáng sợ như lúc trước,Liễu Địch lúc này đã khoác một tấm áo choàng che đi cơ thể của mình,2 người bọn họ chấn động nhìn xác chết máu me của lão đại ngũ độc rồi dùng ánh mắt không thể tin tưởng nhìn Du Phàm. Dù sao Du Phàm còn khá nhỏ trong khi đó tên kia thì đã có danh tiếng từ lâu trong thành Gia Áo.Nhưng ngẫm lại thấy cũng đúng vì xuất thân của Du Phàm bất phàm,linh sủng đẳng cấp cao lại còn có thêm giáp phòng ngự nữa,tên lão đại kia tính sai 1 bước đã phải trả giá bằng mạng sống. Du Phàm nhìn 2 người kia,thấy họ không có vấn đề gì hắn khẽ thở phào một hơi,hắn cũng không muốn làm 1 cái tai tinh vừa mới quen được bằng hữu thì họ đã chết,hắn nhìn 2 người rồi nói: -“Ta đi thu thập chiến lợi phẩm rồi chúng ta trở về thành”. Nói xong đi nhặt những viên linh hạch dưới đất,còn có nhẫn trữ vật của tên lão đại,hắn cầm trở về chứ cũng không xem trong đó có gì,2 người kia thấy hắn trở về,Liễu Địch cũng mở miệng nói: -“Cám ơn ngươi đã giúp đỡ bọn ta,nếu không có ngươi 2 chúng ta có lẽ đã chết.Chiến lợi phẩm ngươi cứ giữ đi,so với bình thuốc trị thương đặc cấp của ngươi chúng chẳng đáng giá chúc nào”. Quả thật thuốc trị thương của Du Phàm rất bất phàm do chính tay lão gia tử bào chế cho hắn chỉ có 10 bình giờ đã xài hết 2 rồi.hắn cũng gật đầu với Liễu Địch bắt đầu hỏi về chuyện 2 người Trần Văn,tại sao lại xung đột với bọn ngũ độc. -“Cũng được,lúc ta tới thì chỉ thấy Tiêu Tín lấy thân che cho ngươi,hắn còn quyết ở lại cản đường cho ta mang ngươi đi trốn,còn 2 người TRần Văn đâu”. Liễu Địch nhìn chăm chú vào Tiêu TÍn làm cho hắn đỏ cả mặt,sau đó mất tự nhiên quay sang kể với Du Phàm chuyện xảy ra lúc đó. -“ồ,vậy cái thú trảo đó ở đâu”. Du Phàm cũng hiếu kì,trước giờ hắn chưa từng nhìn thấy linh vật của linh sủng chết để lại thông thường hắn liệp sát yêu linh cấp Linh Đồ chiến lực không cao nên các bộ phận cơ thể chúng tác dụng cũng rất ít. Hai người kia thoáng nhìn nhau rồi dẫn Du Phàm đi đến chỗ tảng đá nhưng chỗ đó đã bị vụ nổ đánh tan thành bồn địa,cái thú trảo nằm lăng lốc trên đất,Liễu Địch nhặt lên đưa cho Du Phàm xem. Du Phàm nhìn thấy cái thú trảo có 4 móng còn kèm theo một khúc xương cứng dài chừng 1 thước rưỡi,từ bộ dáng bên ngoài có thể đoán là của yêu linh thú tộc,móng vuốt rất sắc bén tỏa ra khí tức nặng nề hắn lật lật xem rồi đưa trả về cho Liễu Địch. Liễu Địch cũng không cầm lấy mà đưa trở lại cho hắn nói: -“Cái này ngươi cứ giữ lại đi,coi như là thù lao ngươi giúp bọn ta”. Du Phàm giật mình,phải biết vì cái thú trảo này mà đội của Liễu Địch đã mất 2 người,giá trị có thể biết được là rất cao,vậy mà nói đưa là đưa.Sở dĩ Liễu Địch không cần thú trảo 1 phần vì trả thù lao và cái bình thuốc của Du Phàm 1 phần là vì cái thú trảo này mà cô mất đi 2 người đồng bạn,cô cũng không muốn cầm nó. Du Phàm cất thú trảo vào nhẫn trữ vật rồi cùng hai người chuẩn bị trở về thành,trên đường đi,không khí rất nặng nề,Du Phàm cũng không biết phải nói gì,lúc đi thì 5 người còn khi về chỉ còn lại 3,nhớ lại bộ dáng hiền hậu của Trần Văn và lém lỉnh của Lâm Lỗi Du Phàm cảm thấy buồn phiền trong lòng, 3 người cứ thế im lặng trở về thành. Gió thu thổi đìu hiu,những chiếc lá vàng bay theo làn gió rơi xuống đất,ánh trời chiều nhuộm vàng cả cánh rừng,bóng của 3 người kéo dài trên nền đất tạo nên khung cảnh đìu hiu tịch mịch. Về đến thành,trong thành vẫn ồn ào nháo nhiệt như trước,cả 3 đi vào khách sạn rồi chia tay nhau luôn,ai cũng không có hứng thú hay ăn uống gì,dù sao hôm nay quá mệt mỏi,quá nhiều chuyện sảy ra.Về đến phòng Du Phàm tắm rửa thay bộ quần áo mới rồi bắt đầu kiểm tra nhẫn trữ vật của tên lão đại ngũ độc. Trong nhẫn trữ vật có chừng 10 viên linh hạch cấp chiến sĩ,không có linh tinh,mấy bình thuốc trị thương,vài món đồ lặt vặt cộng với chừng 500 kim tệ. Du Phàm cũng cất nhẫn trữ vật vào rồi chuẩn bị tu luyện,trong cơ thể linh hồn lực của hắn đã đạt đến Sĩ Quan Bậc 3 Du Phàm đã dự tính chiến sủng tiếp theo mà hắn sẽ thu phục sẽ là một yêu linh Phi Cầm. Sáng hôm sau,đi xuống dưới đại sảnh khách sạn,Du Phàm nhìn thấy Liễu Địch và Tiêu Tín đang ngồi trong một góc,hắn chậm rãi đi đến ngồi xuống,2 người kia thấy hắn cũng gật đầu chào hỏi,xem thần sắc của hai người đã tốt hơn ngày hôm qua nhiều. Bỗng nhiên Liễu Địch nói: -“tôi sẽ trở về nhà”. Tiêu Tín nhìn Liễu Địch thật lâu rồi cười nhẹ nói: -“tôi đi cùng cô”. Liễu Địch cũng đáp lời: -“được”. Du Phàm ngồi bên cạnh nghe 2 người nói chuyện,thấy thần sắc 2 người cổ quái,còn có chút ám muội,nhưng hắn cũng kosuy nghĩ nhiều,có lẽ 2 người vẫn còn đang bi thương vì đồng đội vừa mới mất. -“Cậu có kế hoạch gì không,Du Phàm”. Liễu Địch cũng quay sang hỏi Du Phàm. Du Phàm nuốt bữa sáng xuống rồi nói: -“ta sẽ đi trả nhiệm vụ ở Nhân Linh điện rồi khởi hành đến thành Lam Hải,tôi sẽ ở đó khoảng 3 năm”. -“Ồ,vậy à,vậy chúng ta phải chia tay tại đây rồi,gia tộc của tôi ở Binh Thành,cậu có thời gian thì đến thăm chúng tôi”. Du Phàm cũng mỉm cười gật đầu đáp ứng. Đi đến phân bộ của NHân Linh Điện,Du Phàm giao nhiệm vụ rồi lấy được 1 cái huy chương cấp 1,theo như lời cô gái ở quầy tiếp tân nói thì bảng nhiệm vụ nằm ở nhiệm vụ đường,ngoài ra còn có khu giao dịch chuyên mua bán chiến lợi phẩm,khu cao cấp dành cho thành viên cấp cao hắn không có quyền đi vào. Đi đến khu giao dịch trước,Du Phàm bán tất cả linh tinh mình có được thu về hơn 150 kim nhưng lại nghe cô gái bên trong quầy giao dịch hỏi hắn muốn nhận kim tệ hay quy thành cống hiến. Du Phàm nghi hoặc hỏi ngược lại cô ta: "Điểm cống hiến là gì?" "Khi đổi vật phẩm tại địa bàn của Nhân Linh Điện sẽ thu được điểm cống hiến,điểm cống hiến cũng có thể thông qua nhiệm vụ có được,điểm cống hiến đạt đến một trình độ nhất định hắn sẽ được lên cấp,được làm nhiệm vụ cấp cao hơn,được đổi vật phẩm cấp cao bên ngoài không có,được hưởng nhiều quyền lợi hơn của thần điện" Cô gái mỉm cười cực kì chuyên nghiệp trả lời cho Du Phàm về một loại tiền tệ gọi là điểm cống hiến. Du Phàm như có điều hiểu ra,Nhân Linh Điện dùng cách này để lôi kéo các mạo hiểm giả cùng dong binh tự do làm việc cho mình trên điều kiện cả hai cùng có lợi,làm nhiệm vụ cùng bôn bán tài nguyên càng nhiều thu được cống hiến càng nhiều thăng cấp độ cao hơn để được hưởng nhiều quyền lợi từ đó trở thành một vòng lập phát triển không ngừng. Hắn bây giờ là thành viên cấp 1 có thể làm nhiệm vụ cấp 1 cùng với đổi các vật phẩm thuộc cấp 1.Du Phàm sau khi đổi hết thành điểm cống hiến liền rời khỏi quầy giao dịch đi ra ngoài.