Yêu Linh Sư

Chương 37 - 37:

Về đến cửa thành đã là chiều tà,yêu linh sư bên ngoài tấp nập vào thành,dù sao thì nghỉ ngơi trong thành cũng an toàn hơn là bên ngoài,ở bên ngoài ban đêm không những bị yêu linh hoang giả tấn công mà còn bị con người liệp sát,giết người cướp của là chuyện thường ngày trong giới yêu linh sư. Chia tay Tiêu Thúy Nhi xong Du Phàm đi vào khách sạn Long Hải,trở về phòng hắn lấy hai viên linh hạch đưa vào không gian cho hai đứa kia ăn,xong rồi ôm quả trứng nằm lăn ra ngủ. Yêu linh ăn linh hạch cũng chỉ hấp thu được khoảng 1/10 lực lượng trong đó chưa tính đến việc linh hạch chủng tộc khác thì năng lượng hấp thu càng giảm xuống nữa. Du Phàm muốn cho Tiểu Hồng mau chóng tăng lên thập giai rồi thăng cấp Linh Sĩ bây giờ cả hắn cùng tiểu Hồng đêu đạt đến bậc Đồ viên mãn chỉ cần một trong hai tiến hành đột phá thì lực lượng xung kích sẽ kéo bên còn lại lên. Khoảng giữa đêm Du Phàm đã tỉnh lại,đây gần như là thói quen của hắn,một ngày chỉ ngủ gần 5h đồng hồ,còn lại sẽ dành thời gian cho tu luyện. Du Phàm ngồi dậy,đôi mắt nhắm hờ,trong cơ thể lượng linh hồn lực mặc dù đã đầy nhưng hắn vẫn ko bỏ lỡ thời gian tu luyện. Du Phàm tắm rửa thay quần áo,lần này là bộ áo da đen hở cổ,bên ngoài khoác một tấm áo khoác dài tới gối,hân mang giày da.Đứng trước gương vuốt vuốt tóc tự khen mình một hồi rồi sải bước ra đại sảnh khách sạn. Du Phàm phải nó là con sâu hóng chuyện,hắn ngồi nghe mấy dong binh và du hành giả kể trời nam đất bắc cả buổi sáng mà không thấy chán,sau đó mới rời đi khách sạn chuản bị đến phân bộ Nhân Linh Điện. Lần này không có Tiêu Thúy Nhi dẫn đường,hắn cảm thấy không có vấn đề gì,hôm qua đa đi đến đó một lần nếu như mà có thể lạc đường thì hắn nên đập đầu vào tường cho rồi. Thực tế và tưởng tượng khác xa nhau lắm,đúng vậy Du Phàm đang đập đầu vào tường “bôm bốp”,trước mặt hắn lại là ngõ cụt,xung quanh không thấy bóng một ai cả. Chuyện là thế này,hắn nhìn thấy một con Dã Thử đang ngậm một củ cà rốt chạy vào hẻm,hắn hiếu kì đuổi theo nó xem vì trong sủng giám không hề nhắc đến Dã Thử ăn cà rốt bao giờ.Rượt đuổi một hồi,chuột hay cà rốt đều không thấy còn hắn thì không biết mình đang ở nơi nào. Hăn quay đầu đi ngược lại,băng qua bảy tám con ngõ,lần này càng li kỳ hơn,hắn về đúng chỗ Ám Hội.Nhìn cái cửa có hình mặt quỷ trước mặt,Du Phàm cắn răn đẩy cửa bước vào. Dù là ban ngày nhưng bên trong cảnh quan vẫn rùng rợn như cũ,ánh nắng nhè nhẹ,hoa viên xơ xác tiêu điều,mấy dãy phòng đóng chặt,cái cây treo đầy đầu lâu đung đưa, bộ quan tài vẫn nằm ở chỗ cũ. Du Phàm đi đến chỗ cái quan tài,suy nghĩ một chút rồi gõ gõ lên vách quan nói: -“Yo,Xương Khô đại ca khỏe,ta là Du Phàm lần trước đến đây,ta muốn mượn cái đường hầm của ngài dùng một chút nhé,có được không?” Du Phàm đứng đó hồi lâu vẫn không thấy cái quan tài đáp lại,hắn tò mò đưa tay định mở xem trong đó có gì,nắp quan vừa hé ra một chút thì sau lưng một bàn tay đập vào vai hắn. Du Phàm giật mình la lên “aaaaa” rồi nhảy lên chạy qua cái quan tài leo lên cái cây treo đầy đầu lâu nhìn xuống dưới. Hắc Vân phía dưới nhìn Du Phàm vừa chạy vừa la khàn khàn nói: -“chưa tới lúc khởi hành,ngươi đến đây làm gì” Du Phàm nhìn xuống dưới thì thấy “Xương Khô đai ca” của hắn,hắn vỗ vỗ ngực nhìn quanh thấy toàn là đầu lâu đen mới giật mình nhảy xuống khỏi cái cây,đi lại chỗ cái tảng đá có đường ngầm hôm trước nói: -“Ngươi làm ta hết cả hồn,người không muốn làm suốt ngày giả ma giả quỷ làm gì” sau đó ngượng ngùng cười nói: “chuyện là ta chỉ đi dạo lòng vòng trong thành,không cẩn thận đi một hồi thì đến chỗ này,muốn mượn thông đạo ở đây để ra ngoài”. Hắc Vân hoài nghi nhìn Du Phàm,phải biết du hành giả là chức nghiệp mà yêu linh sư đi khắp nơi thám hiểm thế giới,mở mang tầm mắt,còn con hàng này đi trong thành mà cũng bị lạc cho được,không biết hắn đi du hành kiểu gì. Nghi hoặc thì nghi hoặc Hắc Vân vẫn đi đến chỗ núi giả mở cửa cho Du Phàm,dù sao tên này là do Du lão quỷ của Nhân Linh Điện gửi đến,có lẽ là hậu nhân của lão ta,hắn cũng không lãnh đạm. Cửa hang mở ra Du Phàm mỉm cười toe toét đi vào quay đầu lại: -“Cám ơn nhé Xương Khô đại ca,hôm nào ta mời ngươi đi ăn,nhìn ngươi ốm yếu quá chắc là bị bỏ đói nhốt ở đây lâu ngày rồi” Nói xong quay đầu nhảy nhót chạy thẳng về phía trước không để ý thấy vẻ mặt nhăn nheo đen thui của Hắc Vân. Thằng nhai kia mở miệng ra là Xương khô đại ca,rồi còn cái gì bị bỏ đói lâu ngày,bộ dáng này là do hắn chuyên huấn luyện linh sủng Âm Binh giới nên thành ra thế này,hơn nữa tuổi của hắn đã hơn 40,thằng nhãi kia mở miệng là đại ca làm như quan hệ hai bên thân thiết lắm không bằng. Cửa ra vẫn là bãi rác như cũ,Du Phàm than thở nói: “Lần sau phải kiến nghị với Xương Khô đại ca là đồi cửa ra ở nơi khác,chứ mỗi lần đi ra đập vào mặt là bãi rác hôi thối này ai chịu cho nổi,phải chi là thác nước hay vườn hoa có hay hơn không”. Du Phàm bất chấp bộ đồ mới mặc,bỏ luôn hình tượng anh tuấn tiêu sái chạy một mạch ra khỏi khu bãi rác,lúc vào thành lại gặp phải tên thống lĩnh lúc trước,phải nhận họ hàng với Tiêu Thúy Nhi mới dễ dàng thuận lợi vào thành. Thống lĩnh cửa thành Hàn Cương thấy Du Phàm chạy thục mạng thì không khỏi suy nghĩ,bạn của tiểu thư sống ở bãi rác hay sao lần nào vào thành đều là bộ dạng hôi thối,rác rưởi đầy mình. Du Phàm chạy một mạch vào khách sạn thì cho tiểu nhị chuẩn bị nước nóng,tên tiểu nhị vừa bê thùng nước vào xong bịt mũi chạy vội ra ngoài,Du Phàm cũng chẳng quan tâm đến hắn nhảy vào thùng tắm.

Bình Luận (0)
Comment