Buổi tối,trong một biệt viện nằm trong phủ Tần gia,ánh đèn ma pháp sáng tỏa ra khắp căn phòng ,Tần Tuấn Khải đang ngồi trên ghế chủ vị,trong lòng là một cô gái ăn mặc phong phanh đang uốn éo dựa sát vào người hắn,hắn chẳng quan tân nàng ta mà ánh mắt nhìn xuống đám thuộc hạ ở dưới nói: -“Nhớ kĩ,được thì bắt sống hắn về đây,ta muốn chính tay lóc xương xẻo thịt hắn ra mới thỏa mối hận trong lòng”. Phía dưới đứng chừng mười người đàn ông chừng hai mấy ba mươi tuổi mặc đồ đen,tên đứng đầu mở miệng nói: -“Thiếu Gia yên tâm,mười người chúng ta đều là Linh Soái có linh sủng cấp Thống Soái,còn không lo bắt được một gã Linh Đồ sao”. Tần Tuấn Khải nghe vậy thì mỉm cười,đôi mắt nheo nheo lại hưởng thụ tư vi mê hồn của cô gái trong lòng,lũ thuộc hạ phía dưới biết điều rời khỏi phòng đóng cửa lại,bên trong rất nhanh vang lên tiếng hít thở,tiếng kêu rên dễ làm người khác đỏ mặt. Tối hôm nay Du Phàm không tu luyện mà nằm nghỉ ngơi,hắn đã là thập tầng Linh Đồ rồi,chỉ cần cơ hội là có thể tiến vào Linh Sĩ,có thể thu thêm linh sủng mới. Vỗ vỗ quả trứng trong lòng,đắp chăn nhắm mắt lại tiến vào mộng đẹp. Sáng hôm sau tỉnh lại,hắn vẫn đi ra đại sảnh như thường ngày,đang ngồi hóng chuyện thì thông tin châu trong nhẫn trữ vật rung lên,hắn tưởng là Tiêu Thúy Nhi gọi nên nhanh chóng lấy ra nhìn,kể từ ngày hôm qua xảy ra sự kiện đó giữa hắn và Tiêu Thúy Nhi rơi vào mối quan hệ vi diệu như nửa tình nhân nữa bằng hữu,hắn cảm thấy cảm giác này không tệ mặc dù không biết nó là gì. Nhìn thông tin châu im lìm trong tay Du Phàm bất ngờ rồi vội lấy ra một cái thông tin châu khác,đây là của ‘Xương Khô đại ca’ cho hắn,hắn vận tinh thần lực vào thì biết được đêm nay 12h ở bờ biển phía tây cách thành mười dặm sẽ lên đường,kêu hắn chuẩn bị sẳn sàng. Du Phàm vội lấy thông tin châu nói với Tiêu Thúy Nhi đêm nay hắn sẽ lên đường,Tiêu Thúy Nhi bên kia cũng nói hắn phải bảo trọng,toàn mạng mà về,cô sẽ ở nơi này chờ hắn. Tiêu Thúy Nhi ngồi trong phòng cầm Tiêu Thúy Nhi châu trong tay,tâm trạng phức tạp,đêm nay tên ngốc kia sẽ đi rồi,cô không có dũng khí đi gặp hắn lần cuối,chỉ cầu mong hắn bình an.Cô không mong người đàn ông mình thích là cường giả vang danh bốn phương,chỉ cần hắn bình an khỏe mạnh là được rồi. Đầu chiều,Du Phàm rời khỏi thành Lam Hải đi dọc theo bờ biển,cát vàng sóng vỗ,ánh nắng chói chang như thiêu đốt lòng người,hắn vừa đi vừa suy nghĩ về ba năm sắp tới,về mối thù cha mẹ,về lão gia tử,và cuối cùng là về Tiêu Thúy Nhi,nghĩ đến đó hắn bất giác mỉm cười nhưng lập tức trở nên cứng ngắt. Hắn nhớ tới mình còn một vị hôn thê trong truyền thuyết không biết mập ốm xấu đẹp ra sao làm hắn rối rắm,chuyện tình tay ba này làm hắn không biết phải giải quyết thế nào nữa,hắn đi vào rừng cây cạnh bở biển hái một đóa hoa rồi bắt đầu bứt. -“hôn thê,Tiêu Thúy Nhi,hôn thê,Tiêu Thúy Nhi,hôn thê ” vừa bứt cánh hoa Du Phàm vừa làm nhảm,đến cánh cúi cùng là hôn thê, Hắn lại bứt thêm đóa nữa bắt đầu đếm,lần này cuối cùng là Tiêu Thúy Nhi,Du Phàm mỉm cười nhưng nhớ tới lời lão gia tử nói đó là điều đầu tiên cuối cùng cha hắn đặt cho hắn trước khi mất tích. Rối rắm một hồi sau đó làm như thông suốt,hắn bỏ vào miệng rồi nuốt luôn cả hai đóa hoa,nghĩ thầm “cùng lắm là lão tử cưới cả hai,cần gì phải lo lắng chọn người này bỏ người kia”. Bỗng nhiên,xung quanh Du Phàm xuất hiện mười hắc y nhân bao vây hắn lại,Du Phàm cảnh giác nhìn bọn họ rồi nhìn sáng mấy con linh sủng đứng phía sau,ánh mắt hắn co rút,trong lòng sợ run vì hắn biết tất cả linh sủng đó đều là cấp Thống Soái ,nhưng vẻ mặt vẫn cố giả vờ trấn tĩnh nói: -“Yo,các ngươi là ai,ta không quen biết các ngươi,các ngươi mau tránh ra”. -“Ngươi không cần biết bọn ta là ai,chỉ cần đi theo bọn ta,thiếu gia chúng ta cho mời các ngươi”. Một tên áo đen có vẻ là cầm đầu nói với Du Phàm. Du Phàm vẻ mặt càng cảnh giác hỏi: -“ Thiếu gia các ngươi là ai,ta không quen biết hắn tại sao phải đi”. Tên cầm đầu cũng không nói với Du Phàm nữa mà ra lệnh cho linh sủng của mình tiến lên,Du Phàm nhìn con linh sủng liền biết được đó là Thiết Nha Báo lần này có thể là hắn xong đời rồi.
Cả đám mười người mười chỉ có tên đầu lĩnh lã triệu hồi linh sủng,bọn chúng cho rằng đối phó với một đứa nhóc cấp Linh Đồ mà còn dùng toàn lực sẽ rất mất mặt nên chỉ mình tên thống lĩnh tấn công khi về hắn sẽ lĩnh thưởng nhiều nhất. Nhìn cả đám người chỉ triệu mỗi một con linh sủng,Du Phàm mừng thầm trong lòng,xem ra hắn còn có chút cơ hội. Hắn lấy chìa khóa triệu hồi Bạch Tinh ra,quang hoa lóe lên,gió thổi nhẹ làm cát bay ra xung quanh,Bạch Tinh xuất hiện trước mặt Du Phàm. Bây giờ nó đã được học đồ đỉnh giai,cơ thể đã cao gần 1m,bốn vó săn chắc,chiếc sừng đã mọc lại dài thêm một chút nhìn không giống lộc mà giống kỳ lân hơn. Bên kia tên lão đại thấy Du Phàm triệu ra một con bạch lộc chỉ Học Đồ chín giai thì phá lên cười: -“ngươi nghĩ ngươi có thể thoát được à,mau mau đầu hàng để cơ thể bớt đau đớn”. Mấy tên xung quanh cũng phá lên cười nhạo Du Phàm ngu ngốc. Du Phàm biết hắn chỉ có cớ hội duy nhất một lần này thôi,không thành công sẽ đi đời nhà ma. Hắn ra lệnh cho Bạch Tinh dùng kĩ năng nó học được khi ma pháp lên cấp 2 : “mau dùng ‘mắt bão’”. Chỉ thấy lấy cơ thể Bạch Tinh làm trung tâm,gió bão cuồng cuộn hất tung đất cát cây cối xoay quanh bay lên trời,từ trên không nhìn xuống y như một trận bão cát,lấy mắt bão ở giữa làm tâm điểm xung quanh gió xoáy cuồng cuộn theo chiều kim đồng hồ. mười người kia không kịp chuẩn bị bị đất cát đập vào mắt không nhìn thấy đường bị gió hất ngã chổng vó. Du Phàm nhảy lên Bạch Tinh ra lệnh cho nó theo chiều gió bão lao ra ngoài,trước khi đi hắn còn quăng lại một thứ vào trong đó. Mất đi năng lượng duy trì gió bão tắt dần mười người kia chưa kịp hoàn hồn thì đã nghe tháy tiếng nổ vang lên gió lốc lại nổi lên đất cát lại bay mù mịt tứ tung,thứ mà Du Phàm quăng lại là một quả bom ma pháp phong hệ cấp hai,hồi trước hắn mua hai quả để chơi thử dòn dư lại. Hắn cưỡi Bạch Tinh dựa theo gió lốc phóng đi xa,bên kia đám người cũng hoàn hồn vội triệu ra linh sủng,cả mười người gồm tên thủ lĩnh đều là Thiết Nha Báo đẳng cấp thống soái,nhưng con của tên thủ lĩnh mạnh hơn mấy tên còn lại. Tên thủ lĩnh nhảy lên lưng Thiết Nha Báo hét lên: -“đuổi theo,không để hắn chạy thoát”. Cả dám leo lên rượt theo sát phía sau Du Phàm,Du Phàm ngoáy đầu lại thấy họ đang đuổi đến gần cang thúc dục Bạch Tinh chạy nhanh đi. Bên kia Tần Tuấn Khải thấy đám người kia còn chưa bắt được người liền cưỡi linh sủng chạy lại xem thì thấy Du Phàm chạy đằng trước mười tên thuộc hạ đuổi sát phía sau,hắn cũng thúc dục linh sủng dưới thân nhanh chóng chạy theo.