Chiều tà,ánh mặt trời chậm rãi xuống núi nghỉ ngơi cũng coi như thông báo một ngày sắp kết thúc. Lão gia tử bước vào nhà thì thấy Du Phàm với tiểu Hồng đang đùa giỡn ầm ĩ trong sân,lão đặt cái cuốc vào góc sân rồi đi đến ngồi trên ghế,rót một tách trà uống rồi nói với Du Phàm: -“Thằng nhóc thối,ngươi cũng sắp được mười một tuổi rồi,đợi sinh nhật ngươi xong thì chuẩn bị lên đường”. Du Phàm chạy đến ôm lão gia tử giọng nói hết sức thương cảm: -“Lão gia tử,con không muốn xa người,người đuổi con đi nhanh vậy sao”. Vừa nói hắn còn dụi dụi vào người Du lão gia tử,bộ dáng đánh chết cũng không rời xa lão. Lão gia tử cốc đầu hắn một cái rồi đẩy hắn ra,trợn trừng mắt nói như hét: -“hừ,đừng tưởng ta không biết trong lòng ngươi nghĩ gì,bớt xàm ngôn với ta”. Du Phàm ngồi bên cạnh cũng im lặng cúi đầu không nhìn lão gia tử,nội tâm hắn cực kì mâu thuẫn,hắn không muốn rời xa lão gia tử,nhưng lại càng muốn đi ra khám phá thế giới bên ngoài,thu thập linh sủng cho mình,bước lên con đường đỉnh cao của ngự linh sư. Lão gia tử cũng đoán được tâm tư của hắn,giọng nói cũng dịu đi vài phần có chút cảm khái nói: -nhóc con,chim non cuối cùng sẽ lớn,sẽ bay ra tìm một khoảng trời riêng cho mình,ta chỉ giúp đỡ ngươi đến đây thôi,sau này ngươi phải tự dựa vào sức của mình,vững tin vào tín niệm của bản thân,là long hay trùng,chỉ có thể tự mình ngươi ra sức,ai cũng không thể giúp được ngươi. Nói xong cũng để thời gian cho Du Phàm chậm rãi suy nghĩ,lão nhấc tiểu Hồng đang nằm dưới chân lên chậm rãi kiểm tra,vuốt lôn,vạch mong vuốt,mở miệng kiểm tra răng nanh,lão gia tử hài lòng gật đầu: -“Rất tốt,móng vuốt,răng cùng da lông phát triển cực kì tốt,ma pháp hỏa hệ trong cơ thể tuy không cường đại nhưng có thể từ từ phát triển.Hồng Diệm hỗ dựa vào tấn công vật lí với tốc độ là chủ đạo,ma pháp phụ trợ,xem ra nửa năm nay ngươi nuôi nó không tồi”. Du Phàm ngồi bên cạnh trợn trắng mắt,gì mà rất không tồi,phải là siêu cấp tốt,vì kiếm thức ăn cho nó hắn xém tí nữa đã gộp mạng của mình vào. Lão gia tử cũng không đợi Du Phàm phản bác đã lên tiếng: -Ngày mai ta sẽ rời nhà một chuyến,ta sẽ thu thập một số thứ làm hành ra cho ngươi lên đường,ngươi ở nhà cũng đừng tìm chuyện thị phi. -“Gì mà tìm chuyện thị phi,ta đã tìm chuyện thị phi bao giờ đâu”. Du Phàm không nhịn được lên tiếng. -“Hừ,nhớ lới lời ngươi nói đấy”. Lão gia tử hừ một cái rồi đi vào nhà chuẩn bị cơm tối. Du Phàm bĩu môi,từ nhỏ hắn đã rất ngoan có được không,chỉ vào rừng lấy tổ chim lấy nhầm tổ của yêu linh bị nó rượt,hay đào ruộng khoai nhà trong thôn vì nghe nói có linh sủng ở dưới bị bắt mang đến chỗ lão gia tử mắng vốn,hay chơi với Đại Mao không cẩn thận làm cháy nhà của thím Trương đầu thôn,làm lạc mất gia súc của người trong thôn…thôi không nghĩ nữa,hắn ngượng ngùng sờ cằm đấy cũng đâu phải lỗi lớn gì đâu,lão gia tử chỉ nói quá sư việc. Sáng sớm lão gia tử đã lên đường,Du Phàm tỉnh dậy như thường ngày ăn sáng xong đút cho tiểu Hồng viên linh hạch rồi chuẩn bị mang nó đi luyện tập,hắn va tiểu Hồng phải chăm chỉ lên khi ra ngoài cơ hội song sót mới cao,không thể mới ra khỏi nhà đi du lịch thì đã bị hạ sát. Đi băng qua khu rừng trên núi,linh sủng ở đây chủ yếu yêu linh cấp học đồ ấu thú huyết mạch nhất tinh,đối với Du Phàm đã không có giá trị,không đáng giá bỏ ra công sức để liệp sát.Bỗng nhiên hắn cảm nhận được năng lượng dao động rất mạnh đằng trước,hắn linh hoạt nhảy liền mấy cành cây nhìn vào trong hiệp cốc trước mặt thì ra là hai con yêu linh đang chiến đấu,theo kiến thắc hắn biết được thì đây là Diễm Cẩu và Hỏa Bạo Thú.
. Khí tộc là những linh vật trải qua vô số năm tháng sinh ra linh trí,đặc trưng cơ bản của chủng yêu linh này là sức tấn công cùng phòng ngự cực kì mạnh nhưng bù lại trí lực của chúng lại rất thấp. Du Phàm nhìn thấy 2 con thú đang đánh nhau sống chết,từ lực lượng mà chúng tỏa ra hắn có thể cảm nhận được chiến lực chúng đã vượt qua bậc đầu tiên đạt đến lực lượng cấp Sĩ. Du Phàm quan sát một hồi liền biết được nguyên nhân hai con yêu linh đánh nhau sống chết,trong góc đá gần chỗ hai con yêu linh kia có một cây nhỏ màu đỏ bên trên cây có 1 quả chín đỏ như lửa tỏa ra quang mang nhè nhẹ,từ trong sách hắn nhớ được đây là hỏa nguyên quả,1 loại linh dược giúp linh sủng tăng cường ma pháp hỏa hệ. Hắn nuốt nước miếng,nếu như tiểu Hồng ăn được quả này ma pháp sẽ đạt tới trình độ cao cấp. Nhưng hai con yêu linh kia lam hắn chần chừ,hắn cũng không muốn tiểu Hồng mạo hiểm. Sau hồi lâu hắn cắn răng,cầu phú qúy trong hung hiểm,đợi hai con yêu linh lưỡng bại câu thương hắn sẽ làm hoàng tước phía sau có được tất cả. Hai con yêu linh kiệt sức,đứng lườm nhau chứ không tiến lên tấn công nữa,chúng cũng không muốn mất mạng,nhưng hấp dẫn hỏa nguyên quả cùng linh hạch đối phương làm chúng động tâm. Du Phàm sốt ruột,nếu hai đứa kia bắt tay với nhau hắn sẽ trắng tay,hắn đã coi hỏa nguyên quả kia là đồ trong túi mình rồi,cả linh hạch của 2 yêu linh hắn cũng không muốn bỏ qua,tốt nhất là hai đứa kia đồng quy vu tận hắn sẽ bớt rắc rối. Hắn đảo tròng mắt,nghĩ ra một kế,hắn triệu hồi tiểu Hồng ra lệnh cho nó dùng hỏa cầu tấn công Diễm Cẩu từ xa.Tuy ma pháp của Tiểu Hồng cực kì thấp sát thương không cao nhưng đối Diễm cẩu đang bị thương nặng thì cực kì hiệu quả ngay sau đó tiểu Hồng gào lên với Hỏa Đạn Cầu bộ dáng sắp chạy lại hái hỏa nguyên quả. Quả nhiên Diễm Cẩu mắc mưu tưởng tiểu Hồng muốn giúp Hỏa Đạn Cầu cướp hỏa nguyên quả sau đó sẽ quay sang hợp sức xử lí mình,nó liều mạng phát ra đại chiêu tăng tốc độ lên tối đa nhào thẳng tới tấn công Hỏa Đạn Cầu,thực hỏa thú tránh không được,trước ngực xé ra một khoảng máu thịt bầy nhầy thấy cả xương. Hỏa Đạn Cầu bị thương gào lên 1 tiếng đau đớn,nó càng thêm cuồng bạo liền phát động đại chiêu ‘hỏa bạo’,vỏ ngoài xích hồng chập chờ tia lửa,đôi mắt trở nên đỏ quạch điên cuồng lao vào Diễm Cẩu rồi phát nổ một tiếng lớn,tia lửa bùng ra làm Du Phàm sợ hết hồn,Diễm Cẩu sau một hồi thì ngã xuống,kĩ năng chủng tộc của yêu linh 2sao vẫn trội hơn cấp 1sao. Tiểu Hồng ở một bên không chạy đến chỗ hỏa nguyên quả mà gia tốc đến chỗ Hỏa Đạn Cầu dùng móng vuốt của nó tấn công trực diện vào cơ thể tràn đầy vết thương của đối phương khiến Hỏa Đạn Cầu chết ngay tại chỗ.