Yêu Ma Đạo

Chương 182

Đây là Nham Vân thích Liễu Phong, nam nhân nhìn nhìn chính mình, mùi mồ hôi khó ngửi đầy người, làm cho chính mình cũng cảm thấy không chịu nổi, hắn chậm rãi đứng lên từ mặt đất.

Liễu Phong nhìn thấy nam nhân chật vật thì bình thản hỏi một câu: “Liễu Tích Vân, ngươi không sao chứ?”. Y đánh giá nam nhân một phen, phát hiện y phục nam nhân bị rách, trên tay có vết máu.

” Ta không sao”. Nam nhân lắc đầu.

Nam nhân cũng không có thấy kỳ quái tại sao Liễu Phong không gọi hắn là “sư thúc” mà trực tiếp gọi tên của hắn, bởi vì hắn đã không phải người của Bạch Vân Quan, Liễu Phong đương nhiên không cần phải ……..gọi hắn là sư thúc.

Nham Vân chỉ là lẳng lặng nhìn chăm chú vào nam nhân, lúc này y không nói gì.

Liễu Phong liếc mắt nhìn Nham Vân một cái: “Trên người ngươi sao lại dơ như vậy? Ngươi lăn trên mặt đất sao?”. Ánh mắt y dừng ở trên người Nham Vân, y giơ tay giúp Nham Vân vỗ vỗ bụi bặm trên người.

Nam nhân cũng không thèm nhìn tới hai người, bước qua hai người trực tiếp đi tới rừng trúc.

Khóe mắt Nham Vân nhìn thấy hai chân đang run rẩy của nam nhân, y im lặng không lên tiếng nhìn chằm chằm khuôn mặt tuyệt sắc của Liễu Phong, trong lòng cũng nghĩ tới cái khác 1 chút.

” Mấy người kia đều đi ra ngoài tìm Liễu Tích Vân, tới bây giờ còn chưa trở về, chúng ta vẫn là sớm trở về một chút đi, để tránh đến lúc đó lại vuột mất nhau”. Liễu Phong nhìn thoáng qua thì xoay người đi.

Đường xuống núi rất trơn, nam nhân suýt nữa mấy lần ngã sấp xuống nhưng hắn lại không muốn đi chậm lại. Chỉ có thể từng bước hồi hộp đi xuống phía trước, thật vất vả đi đến trên con đường vững chải, gió giữa rừng trúc có chút âm trắc, máu trên tay hắn đã khô lại, trong rừng cây rất tối, trong rừng cây tối đen kia phát ra ẩn ẩn hồng quang.

Nam nhân dừng chân lại, nhìn thấy đoàn hồng quang kia bay nhẹ tới. Từ khoảng cách của hồng quang càng ngày càng gần thì hắn phát hiện hỏa quang kia lại là linh khí phát ra từ Hỏa Nhận của Nham Vân, Hỏa Nhận kia tự mình lại đây, lơ lửng ở trước mặt nam nhân, phát ra tiếng cộng hưởng chói tai. Hình như nó yêu cầu nam nhân cầm nó.

Nam nhân lắc đầu.

Hình như Hỏa Nhận kia có linh tính, vì nam nhân chiếu sáng đường đi phía trước. Nhìn thấy loại tình huống này thì nam nhân dừng chân, vươn tay ra. Hỏa Nhận kia liền tự mình bay đến trong lòng bàn tay của hắn, hắn nhẹ nhàng nắm chặt chuôi đao.

Mà đúng lúc đó Nham Vân cùng Liễu Phong đi tới nhìn thấy một màn nam nhân cầm Hỏa Nhận, nhìn thấy Hỏa Nhận đang tản ra hào quang, Nham Vân nhíu mày, Hỏa Nhận sẽ không tùy tiện để cho người khác cầm lấy.

” Ngươi đang làm cái gì?”.

” Ta không có làm cái gì”. Nam nhân bình tĩnh trả lời.

“Tại sao cầm Hỏa Nhận của ta, nó chính là rất có linh tính, không thích chạm vào thứ dơ bẩn”. Nham Vân lãnh đạm đi lên, đưa tay cầm Hỏa Nhận đang ở trong tay của nam nhân, lúc này y muốn lấy lại Hỏa Nhận từ trong tay nam nhân vào.

Nam nhân không nói chuyện, hắn không dơ, chỉ là trên tay hắn có chút vết máu mà thôi.

Khi hai người cùng cầm Hỏa Nhận thì nó kích phát ra quang mang vạn trượng, một đạo tiếng lợi khí xé gió, nháy mắt rít gào lao tới, tiếng vang đao phong mãnh liệt phá không (xé nát không khí), chấn động lá trúc trong rừng cây, hai đạo hỏa quang đao phong mãnh liệt từ hai sườn bắn nhanh ra. Một tiếng nổ, mặt đất nứt ra.

Liễu Phong bị lợi khí gây chút thương tích, Hỏa Nhận hấp thu máu của nam nhân cùng Nham Vân thế nhưng khai phong (e nó thăng cấp)

Hỏa Nhận khai phong. Cuồng phong rít gào, sát khí mãnh liệt tới tận trời.

Gần như là cùng 1 lúc thì 2 người buông tay ra.

Hỏa Nhận lơ lửng ở giữa không trung, bay nhanh, xoay tròn, hình thành linh bàn màu đỏ thật lớn, linh lực vô hình kia đang tập tung bị Hỏa Nhận hấp thu.

Gió to thổi tới nam nhân không mở hai mắt ra được, Nham Vân che chắn cho Liễu Phong, đưa tay che kín 2 mắt của Liễu Phong cho tới khi gió to ngừng lại, Hỏa Nhận im lặng lơ lửng ở không trung. Hỏa quang ở thân đao cũng dần dần biến mất.

Hỏa Nhận rơi xuống trước mặt Nham Vân, nhìn thấy loại tình huống này thì tất cả mọi người biết Hỏa Nhận khai phong, uy lực càng thêm cường đại so với trước kia, nhưng Nham Vân không ngờ tới đó lại là công lao của nam nhân.

Nham Vân thuận thế cầm Hỏa Nhận cùng Liễu Phong trở về trúc xá, Liễu Phong quay đầu liếc mắt nhìn nam nhân một cái, nam nhân đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, nam nhân nhìn nhìn tay của mình, miệng vết thương thế nhưng khỏi hẳn.

Vừa rồi cùng lúc Hỏa Nhận khai phong hình như nó giúp nam nhân chữa thương, nó là cực phẩm vũ khí, uy lực một chút cũng không thua Thanh Hồn Kiếm, hơn nữa rất có linh tính.

Thời điểm nam nhân chậm rãi trở lại trúc xá thì nhìn thấy Liễu Phong cùng Nham Vân đang nướng gà rừng, hai người đang uống rượu, Nham Vân nhìn thấy nam nhân đã trở lại thì y uống một ngụm rượu, “nhổ” vào thịt gà nướng 1 ngụm.

“Ngươi làm cái gì?”. Liễu Phong đẩy Nham Vân ra, trên mặt vân đạm phong khinh (chỉ tính cách không màng đến những điều gì khác hay nhẹ nhàng thanh thản) lộ ra vài tia tức giận, “Đây không phải nướng cho ngươi, ngươi tự mình uống rượu là được, không cần quấy rối “.

Nham Vân chậm rãi uống một ngụm rượu, y không để ý đến lời của Liễu Phong nhưng ánh mắt y thủy chung dừng ở trên người nam nhân.

Nam nhân đi qua đi lại trong trúc xá 2 vòng, phát hiện không thấy mọi người, hắn từ Liễu Phong biết được Phật Hàng cùng Cửu Hoàng mua rượu trở về thấy hắn không có ở đây thì đi ra ngoài tìm hắn, mà Mạt Đồng vừa tỉnh không nhìn thấy hắn thì cũng đi ra ngoài tìm hắn.

Nam nhân có chút á khẩu.

” Ngươi liền ở lại đây đi, không nên đi ra ngoài để tránh bọn họ trở về không nhìn thấy ngươi, tới lúc đó khẳng định tìm ta đánh nhau”. Liễu Phong thản nhiên nói xong thì ánh mắt bay trở về trên người Nham Vân.

Gần như cùng lúc tầm mắt của Nham Vân lập tức từ trên người nam nhân chuyển dời đến trên người của Liễu Phong, hai người không biết đang nói gì, bởi vì nam nhân đứng xa nên cũng không nghe rõ lắm. Nam nhân cũng không muốn ở bên ngoài “quấy rầy” bọn họ nên hắn trở về phòng, khóa cửa. Hắn rất muốn tắm rửa nhưng là điều kiện nơi này không cho phép, trên người hắn có 1 cỗ mùi mồ hôi nồng nặc, bởi vì lúc này đổ rất nhiều mồ hôi, y phục hắn đều dính ở trên người.

Mà lúc này nam nhân nhìn thấy có y phục để thay khi tắm, khẳng định là thời điểm Cửu Hoàng cùng Phật Hàng đi thành trấn mua, hắn cầm y phục đi ra ngoài muốn tìm cái hồ để tắm. Hắn mới vừa mở cửa thì nhìn thấy Liễu Phong cầm gà nướng đứng ở cửa, hắn nhìn Liếu Phong 1 lát mới chậm rãi hỏi: “Ngươi tìm ta có chuyện gì sao?”.

” Ngươi còn chưa ăn cái gì nữa, ta nướng gà cho ngươi”. Liễu Phong đưa gà nướng cho nam nhân, nhìn thấy nam nhân nhìn chằm chằm gà nướng mà không có ý muốn cầm lấy thì y chậm rãi tỏ vẻ: “Vừa rồi ta đã rửa nó lại rồi, ngươi có thể yên tâm ăn”.

“Cảm ơn”. Nam nhân cầm gà nướng, lộ ra tươi cười nhợt nhạt, “Ta đặt ở trong phòng trước, chờ một chút trở về lại ăn, ta muốn đi tắm rửa một cái”. Hắn lấy lá sen sạch sẽ bao tốt gà nướng, đặt ở trên bàn trong phòng.

Liễu Phong thản nhiên tỏ vẻ: “Cách sau núi không xa có 1 cái hồ”. Y chỉ nơi đó cho nam nhân, để nam nhân sớm đi rồi trở về, ban đêm ở đây vẫn là rất nguy hiểm, y nghĩ nghĩ vẫn là cảm thấy nên đi cùng nam nhân thì tốt hơn nhưng nam nhân lại trực tiếp cự tuyệt, bởi vì không tiện lắm, hơn nữa Nham Vân khẳng định sẽ tìm nam nhân gây phiền toái.

Nam nhân không nói chuyện nhiều với Liễu phong, hắn cầm y phục sạch sẽ đi khỏi trúc xá. Thời điểm hắn tắm rửa xong trở về thì Nham Vân cùng Liễu Phong còn đang uống rượu. Hắn im lặng không lên tiếng trở về phòng.

Không bao lâu sau thì Cửu Hoàng cùng Phật Hàng trở lại, nam nhân tỏ vẻ về sau Cửu Hoàng vẫn nên đi phòng cách vách mà ngủ, Cửu Hoàng cũng đồng ý, như vậy sẽ tốt hơn đối tất cả mọi người, thời điểm Mạt Đồng trở về thì Cửu Hoàng gọi Mạt Đồng tới 1 bên nên Mạt Đồng không có phát hỏa với nam nhân.

” Ngươi đi đâu?”. Phật Hàng hỏi nam nhân, y nhìn thoáng qua gà nướng trên bàn, “Ai nướng cho ngươi”.

“Lúc nãy ta ở trên núi giúp Nham Vân nhặt Hỏa Nhận cho nên về trễ, gà nướng này là Liễu Phong nướng, bất quá đã nguội”. Nam nhân cũng ăn không vào bỏi vì có nước miếng của Nham Vân.

“Trong núi này có rất nhiều gà rừng tu luyện thành tinh, không nên ăn mấy thứ này”. Phật Hàng cầm lấy gà nướng, trực tiếp ném ra cửa sổ, “Ăn đồ ngô mua cho người này, mới ở trên chợ mua cho ngươi”.

Phật Hàng từ trong ngực lấy ra 1 bao đồ đưa cho nam nhân, bên trong có bánh nướng, có bánh bao, còn có hồ lô đường, nam nhân có chút cười khổ, Phật Hàng thế nhưng sẽ mua cho hắn mấy thứ này. Bất quá hắn vẫn là thật cao hứng.

Phật Hàng để nam nhân ngồi xuống ăn uống, cửa trúc xá khép hờ, mơ hồ có thể nghe được thanh âm nói chuyện uống rượu của 4 người bên ngoài, y không định đi ra ngoài uống rượu cùng bọn họ, y bồi ở bên người nam nhân, xem nam nhân ăn uống.

Nam nhân ăn một cái bánh nướng, hắn nhìn thấy Phật Hàng cầm lấy xâu mứt quả kia để cạnh khóe miệng của hắn, hắn không chút suy nghĩ liền há mồm, nhẹ nhàng ngậm vào miệng.

Phật Hàng đang đút cho nam nhân ăn.

“Ăn ngon không?”.

” Ân”. Nam nhân chậm rãi gật đầu.

Tay Phật Hàng trắng nõn cầm mứt quả màu tiên diễm kia, nam nhân ngậm mứt quả cảm thấy rất ngọt nhưng đột nhiên nam nhân lại cảm giác được ánh mắt của Phật Hàng trở nên có chút kỳ quái. Có chút giống biểu tình thời điểm mỗi lần sẽ đối nam nhân làm chuyện đó.

Nam nhân cầm mứt quả trong tay Phật Hàng, tỏ vẻ vẫn là tự mình ăn thì hơn, hắn dùng răng cắn, cũng không phải dùng miệng ngậm, bởi vì hắn cũng nhận thấy được vẻ mặt Phật Hàng rất cổ quái, hình như có chút tiếc nuối.

Trên mặt nam nhân xuất hiện thần sắc rối rắm, hắn ăn mấy miếng rồi thôi, hắn hỏi Phật Hàng tình huống hôm nay, Phật Hàng cùng Cửu Hoàng thế nhưng trở về Thanh Phong cốc tìm hắn. Tìm không thấy thì quay ngược về đây, nếu là trở về lại nhìn không thấy thì 2 người định đi ra ngoài tìm, hắn tỏ vẻ không cần bởi vì này loại sự tình này mà đi ra tìm hắn, trong u sơn thì hắn sẽ không bị thương. Hơn nữa bình thường hắn sẽ không đi xa, trên cơ bản hắn đều là ở trong núi luyện công.

Nam nhân nói chuyện tình hôm nay với Phật Hàng, nhưng hắn cũng không nói đoạn bị Nham Vân vứt bỏ ở vách núi, sau khi Phật Hàng nghe xong thì nhìn hắn một hồi, ôm hắn mấy cái, vốn nghĩ muốn hôn hắn nhưng nhìn thấy hắn mệt như vậy thì thôi.

Phật Hàng có chút lo lắng bản thân không khống chế được, đến lúc đó làm nam nhân bị thương sẽ không tốt lắm, y đặt đồ ăn xong xuôi thì để nam nhân nghỉ ngơi cho tốt, y liền đi ra ngoài uống rượu cùng bọn họ.

Lúc sau Cửu Hoàng cùng Mạt Đồng cũng hỏi nam nhân tình huống đêm đó, hắn đều nói chi tiết, chưa bao giờ giấu diếm cái gì, chính là chuyện không thoải mái này thì hắn sẽ tự động xem nhẹ.

Mạt Đồng nói với nam nhân nói: “Lần sau không nên lại như vậy, thời điểm ngươi muốn đi ra ngoài thì gọi ta, có ta ở đây thủy chung đều an toàn hơn một chút”. Mỗi lần y đều ôm nam nhân nói như vậy.

“Ta có linh lực, ta có thể tự bảo vệ mình, ngươi không cần nghĩ ta vô năng như vậy, cho dù là chuyện khó khăn ra sao thì ta đều có thể vượt qua”. Mỗi lần nam nhân đều trả lời như vậy, nếu Mạt Đồng lại truy vấn hắn thì hắn sẽ rót rượu cho Mạt Đồng, Mạt Đồng cũng không nói gì.

Mà Cửu Hoàng cũng sẽ thường xuyên dặn dò nam nhân nói: “Trong núi có yêu quái, không cần thiết ……thì không nên đi ra ngoài, ta biết ngươi có pháp lực nhưng mà ta sẽ lo lắng”.

Mỗi lần Cửu Hoàng sẽ hôn tới nam nhân nói không nên lời, cuối cùng nam nhân dưới sự dặn dò luân phiên của Mạt Đồng cùng Cửu Hoàng khiến cho hắn không biết nên làm gì nữa, cuối cùng hắn không ra khỏi cửa, mỗi ngày đều ở trong trúc xá, ngay cả luyện kiếm cũng ở trong trúc xá luyện.

Nhưng như vậy khó tránh khỏi sẽ chạm mặt cùng Nham Vân, chỉ cần mỗi lần Nham Vân cùng Liễu Phong đi ra thì nam nhân rời đi trở về phòng, cũng không phải hắn trốn tránh Nham Vân mà là hắn là không muốn gặp Nham Vân. Hắn không có gì để nói cùng Nham Vân, mà hắn cũng biết tuy rằng Bạch Vân Quan bị Nham Vân tiêu diệt nhưng dường như Liễu Phong không có trách cứ Nham Vân, hắn không hiểu được suy nghĩ của Liễu Phong, cũng không muốn đi tìm hiểu. Chính là mỗi ngày như vậy khiến cho hắn cảm thấy rất không tự do, nếu Thanh Phong cốc không bị hủy thì thật là tốt biết bao.

Mà gần đây thời điểm mỗi lần Phật Hàng cùng Cửu Hoàng đi ra ngoài mua rượu đều sẽ mang về các loại đồ ăn cho nam nhân, mà Cửu Hoàng cũng phi thường vui vẻ mua thêm y phục cho nam nhân. Chung quy cảm thấy nam nhân ăn mặc rất mộc mạc, nhưng Cửu Hoàng biết nam nhân thích y phục tao nhã chứ không phải hoa lệ, Cửu Hoàng chọn lựa y phục cho nam nhân đều màu trắng thuần tới không thể trắng hơn được nữa.

Mỗi lần nam nhân nhìn thấy Cửu Hoàng mua y phục mới cho mình thì hắn đều sẽ tỏ vẻ hắn đủ y phục để mặc rồi, về sau không cần lại mua nữa, mà gần đây Mạt Đồng cũng luôn tới hiệu thuốc bắc mua chút thuốc bổ kỳ quái cho hắn, mà thuốc bổ này giống như đều là loại đại bổ gì đó, hắn không bằng lòng ăn lắm, ăn nhiều thượng hoả (nóng trong ng`), mà mỗi lần Mạt Đồng đều sẽ vừa đấm vừa xoa khiến hắn ăn.

Mấy ngày này nam nhân đều không có nhìn thấy Xích Luyện, hắn hỏi qua tình huống hiện tại của Xích Luyện như thế nào thì mỗi lần Mạt Đồng đều nói với hắn rằng Xích Luyện đang tu luyện không nên quấy rầy. Hắn cũng không hỏi lại được, chỉ cần Xích huynh đệ không sao là tốt rồi, hắn vốn đã “chấm dứt” với Xích Luyện, ngày ấy Xích Luyện tới Thanh Phong cốc cứu hắn thì hắn rất cảm kích(biết ơn).

Nhưng là ngọi trừ cảm kích ra thì nam nhân cũng không làm được gì, chỉ có thể hy vọng thời điểm gặp mặt lần sau tự mình nói lời cám ơn, gần đây hắn đềutrải qua ở trong trúc xá, mà bởi vì chức vị môn chủ của Nham Vân bị đoạt nên không có nơi khác để đi, cũng chỉ có thể ở lại trúc xá, nhưng mà hắn thường xuyên nghe được Nham Vân oán giận nói với Liếu Phong rằng hoàn cảnh nơi này quá kém. Mỗi lần như vậy thì hắn sẽ đi chỗ khác. Có một lần trong lúc vô tình hắn nghe được Liễu Phong nói chuyện cùng Nham Vân —”Ngươi định khi nào rời đi?”

“……”

” Là trực tiếp trở lại Thanh Sơn sao?”.

“……”

” Ngươi thật sự không muốn giúp ta?”. Nham Vân bực mình nhưng ngữ khí nói chuyện với Liễu Phong vẫn rất ôn hòa, chỉ có chút oán giận.

“Qua mấy ngày nữa ta sẽ đi, ngoại trừ Thanh Sơn thì ta sẽ không đi đâu cả, ta sẽ không tham dự ân oán của ngươi, chuyện Nham môn của ngươi thì đừng hy vọng ta giúp ngươi”. Liễu Phong thản nhiên nói xong, trên mặt không có biểu tình dư thừa gì.

“Nếu tà đế lại xuất hiện thì làm sao đây?”.

“Tự ngươi nghĩ biện pháp”.

” Vậy lúc trước ngươi cần gì tới Thanh Phong cốc cứu ta? Ngươi rốt cuộc có ý gì?”. Nham Vân có chút bực mình, nhưng ngữ khí lại có chút bất đắc dĩ. y tạm dừng một chút, thanh âm biến lạnh rất nhiều, “Không cần nói cho ta biết, ngươi là bởi vì Liễu Tích Vân mà đến, ta cũng nhớ rõ lúc trước ngươi nói với ta rằng ngươi không muốn hắn ở lại Thanh Sơn gây trở ngại cho ngươi”.

” Khi nào ta từng nói qua hắn gây trở ngại ta?”.

“Ngươi chưa nói nhưng trên mặt viết như vậy”.

” Không cần áp đặt ý tưởng của ngươi lên ta, đừng cho là ta không biết chuyện giữa ngươi cùng Liễu Tích Vân, ta mặc kệ chuyện của ngươi, tự ngươi đi giải quyết, chuyện ngươi hủy Thanh Sơn ta có thể niệm tình cũ mà không truy cứu”. Liễu Phong cũng không phải rất cự tuyệt.

Nhưng Nham Vân cũng rất quyết tuyệt: “Ngươi cái gì cũng không biết”. Y hừ một tiếng.

“Ta đã sớm biết chuyện của ngươi cùng Liễu Tích Vân, ngày đó ngươi bỏ hắn lại dưới huyền nhai, ngươi nghĩ rằng ta không nhìn ra a, ta sẽ ngốc như vậy sao”. Liễu Phong tạm dừng một chút, thản nhiên tiếp tục, “Liễu Tích Vân có tâm địa tốt, không so đo với ngươi, cũng không vạch trần ngươi, ngươi rốt cuộc còn có lương tâm không, tuy rằng lúc trước hắn phạm sai lầm, nhưng cũng là ngươi làm hại, ta có thể tha thứ hắn, dù sao hắn truyền thụ võ công cho ta, dưỡng dục ta thành người, chỉ là chúng ta xuất thân cùng 1 nơi nhưng ta và ngươi còn kém xa hắn lắm” (tui thấy tên khỉ gió (aka Phong) này giả tạo dã man lun).

” Ta không có bỏ hắn lại”. Nham Vân phản bác.

Liễu Phong coi thường Nham Vân.

Đây cũng là điều Nham Vân kiêng kị nhất, cho nên y diệt Bạch Vân Quan, hơn nữa tự lập môn hộ, y chính là muốn làm cho Liễu Phong biết y cũng không phải không có tài cán gì, cũng không kém so với Tích Duyên. Y bị vạch trần.

” Ta ngang ngược với ngươi như vậy, ngươi nói ngươi thích ta nhưng ta thấy ngươi thích Liễu Tích Vân mới đúng”. Liễu Phong nở nụ cười, “Ngươi chẳng qua cảm thấy cách ăn mặc của ta cùng Liễu Tích Vân khi còn trẻ rất giống mà thôi”(thèng nì nó nói quá chuẩn lun).

“Không phải”.

“Có phải hay không tự ngươi hiểu rõ”.

” Không phải”. Nham Vân phủ nhận.

” Không phải thì không phải, ngươi lớn tiếng như vậy làm cái gì, chột dạ cũng không nên biểu hiện rõ ràng như vậy”. Liễu Phong bực mình, ngữ khí y thản nhiên lộ ra vài phần xem thường.

Nam nhân cũng vừa nghe thì cho qua luôn, hắn không muốn nghe nhưng mà lỗ tai không thể che lại, thân pháp hắn rất nhẹ, có thể khiến Liễu Phong không thể phát hiện, hắn trở về phòng.

Vừa mới vào phòng — liền nhìn thấy tà đế một thân hắc bào hoa mỹ đang đứng ở trong phòng u ám, bóng tối bao phủ cả người y, vành nón kim tuyến hoa mỹ kia……..

Khăn trùm đầu tinh xảo. Hơn nữa phối hợp với mạo tử (cái nón), y phục hoa mỹ thật sự hợp, rất hợp, nhưng vừa nhìn thì nam nhân đã nhận ra người này là tà đế. Mủi chân nam nhân điểm 1 cái, muốn phi thân lui về phía sau.

Loảng xoảng ——

Nam nhân đụng vào cánh cửa đã đóng lại nhanh chóng, một cỗ tà khí mạnh mẽ nháy mắt bùng lên, tà khí kia nháy mắt vây quanh trúc xá, thân pháp nam nhân cực nhanh đá văng cửa ra. Cửa trúc bay ra ngoài đập lên trên người Nham Vân (xứng đáng nha)

Tà đế nở nụ cười quỷ dị: “Liễu Tích Vân, tiền chưởng môn của Bạch Vân Thanh Sơn, đây mới là đối thủ của bản tôn, bản tôn để ngươi lại cuối cùng quả nhiên là lựa chọn chính xác”.

Nam nhân nhẹ nhàng bay ra ngoài, thủ pháp của hắn biến hóa rất nhanh, nháy mắt ngưng kết một thanh trường kiếm linh khí……..
Bình Luận (0)
Comment