Yêu Ma Đạo

Chương 193

Lâu ngày Mạt Đồng cũng không nam nhân gặp mặt cùng nữ nhân Mộc phủ kia bởi vì y biết nam nhân sẽ không tái thú (cưới vợ nữa), biết nam nhân sẽ không xằng bậy, y đối nam nhân thực yên tâm.

Chính là thời điểm hai người làm tình thì nam nhân cũng không chủ động, không giống như lần trước, cũng sẽ không nói linh tinh “Sâu quá, sâu quá”, nhiều lắm chỉ hừ 2 cái.

Mạt Đồng có đôi khi cảm thấy nam nhân đang tẫn nghĩa vụ (làm cho có, làm vì nghĩa vụ), bởi vì nam nhân ở chỗ của y cho nên muốn dùng thân thể đến đổi, nhưng y có đôi khi cảm thấy nếu nam nhân thực sự có loại ý tưởng này thì vậy không ổn.

Nếu nam nhân có thể sinh hài tử cho y thì có thể sẽ không giống như vậy, Mạt Đồng ngồi ở trước bàn tự hỏi như thế nào làm cho nam nhân mang thai, tuy rằng việc này nói ra có chút ly kỳ nhưng kỳ thật nam nhân mang thai cũng không phải không có cách. (seo đây ko phải sinh tử văn nhể, thiệt mún nhìn thấy thúc Duyên sinh con quá đế kaka).

Huyền thiên lục đạo cũng đều là nam thể nhưng 1 người trong đó có thể thụ thai. Nhưng mà phải làm như thế nào thì Mạt Đồng còn chưa biết.

Mạt Đồng có chút buồn rầu, nếu nam nhân biết ý tưởng của y thì khẳng định sẽ không nguyện ý, y cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, dù sao chuyện nam nhân thụ thai cũng quá ly kỳ (khác thường, lạ lùng).

Nếu nam nhân là nữ nhân thì Mạt Đồng sẽ không cần lo âu, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, sinh cho y 18 đứa……..

Như khi Mạt Đồng làm cái loại hoan ái kịch liệt này, mỗi lần đều khiến cho nơi đó của nam nhân tràn đầy. Y nghĩ, ái muội cười nhẹ vài tiếng. Y uống một ngụm trà do nam nhân pha, hoàn toàn không có nghe con hồ yêu bên cạnh đang nói cái gì.

Gần đây y làm nhiều chuyện sau lưng nam nhân, vài ngày trước Phật Hàng tìm y, y cũng biết Phật Hàng chính là đế, y cùng Phật Hàng không có khúc mắc gì, hai người lại từng cộng hưởng (cùng XXOO thúc) nam nhân, y cùng Phật Hàng kết minh cũng không khó gì.

Phật Hàng muốn nắm nhân gian trong tay, sẽ đối phó Xích Luyện.

Mạt Đồng cũng tán thành cách làm của Phật Hàng, nói diệt trừ Xích Luyện thì y khẳng định tán thành 2 tay, hơn nữa y đã đã sớm xem xà yêu không vừa mắt. Cái loại yêu nghiệt này mà cũng có thể thành tiên.

Mạt Đồng cảm thấy thực buồn cười, thế gian này đã sớm hỗn loạn vô cùng, yêu phi (không phải) yêu, ma phi ma, phật phi phật......

Về phần Cửu Hoàng chỉ sợ là đã trở về phương Bắc, Mạt Đồng giả mạo bút tích của nam nhân rồi sai người đưa thư cho Cửu Hoàng, bảo Cửu Hoàng không cần đợi nữa, nam nhân đã có lựa chọn rồi, nam nhân chọn Mạt Đồng……..

Cửu Hoàng trở về phương Bắc.

Nham Vân là 1 phế nhân.

Xích Luyện truy đuổi (mưu cầu, theo đuổi) thành tiên, hiện tại chỉ sợ đã thăng thiên rồi.

Mà hiện tại Phật Hàng đã kết minh cùng y. (y ở đây chỉ Mạt Đồng – lúc này ẻm đang tự nói).

Mạt Đồng vừa có chút đăm chiêu tự hỏi buổi tối nên làm như thế nào để nam nhân cao hứng một chút vừa thờ ơ thưởng thức linh châu hồ yêu đưa cho y.

Ánh mắt hồ yêu rất tốt, thấy Mạt Đồng không phản ứng gì với chính mình thì liền cáo từ.

Mà lúc này nam nhân đang từ bên ngoài hồi phủ, 2 linh hổ uy mãnh trước cửa Tích phủ nhìn thấy hắn trở về liền chủ động nhường đường, hôm nay tâm tình hắn rất tốt, hắn giơ tay sờ sờ đầu của linh hổ, hai linh hổ kia vốn hung mãnh trở nên dịu ngoan, chen tới bên người hắn cọ tới cọ lui.

Nam nhân mới vừa ở chợ mua mấy khối thịt tươi nên ném cho ném cho hổ, linh hổ vui mừng đi ăn thịt, hắn đưa đồ hôm nay cho đám dọa người này (ý bảo 2 ẻm hổ này chiên dọa khách tới nhà), bởi vì thời tiết dần dần nóng lên nên hắn mua thêm một ít y phục mát mẻ, còn mua mấy đại đỉnh (cái vạc bự) để đặt khối băng, bố trí trong hầm băng của Tích phủ.

Nam nhân vội tới đầu đổ đầy mồ hôi nhưng hôm nay tâm tình hắn tốt, bởi vì hôm nay là sinh thần (sinh nhật) của hắn, hắn tự mua mì thọ* cho mình, Mạt Đồng nhìn thấy hắn trở về liền mang trừ tà châu mà hồ yêu đưa cho mình tặng cho hắn.

Nam nhân nhìn thấy trong hộp gấm là 1 linh châu bảy màu tỏa sáng, nghi hoặc nhìn về phía Mạt Đồng: “Hôm nay cũng không phải ngày đặc biệt gì, vì sao ngươi đột nhiên tặng đồ cho ta?”.

Viên linh châu này là dùng để trừ tà, khiến quỷ không thể tới gần nam nhân.

” Ta tặng đồ cho ngươi thì không cần chọn ngày, hiện tại ngươi không có linh khí, đeo nó thì an toàn hơn”. Mạt Đồng ôm nam nhân, để nam nhân ngồi ở trên đùi y.

Nam nhân có chút không quen như vậy, hắn nhịn xuống xấu hổ xấu hổ: “Đa tạ”.

“Không cần cảm ơn”. Mạt Đồng đứng đắn trả lời nam nhân khiến nam nhân liếc y mấy cái, đôi mắt của y đen tuyền, mơ hồ lộ ra một cỗ tà khí.

” Hôm nay ta mua vài bộ y phục cho ngươi, cũng không biết có vừa người hay không”.

Nam nhân vừa nói xong thì Mạt Đồng bế nam nhân lên, nam nhân rất nặng, Mạt Đồng hôn nam nhân 1 cái thì ngậm đôi môi nóng bỏng của nam nhân, thấp giọng nói: “Hiện tại liền mặc thử là được, từ từ thử, thử từng bộ 1, dù sao chúng ta có rất nhiều thời gian…….”. Y hôn nam nhân mấy cái thì ôm nam nhân vào nhà.

Hai canh giờ sau thì nam nhân mặc y phục từ trong phòng đi ra, hắn tự mình đi phòng bếp nấu 1 chén mì thọ cho chính mình, bởi vì bình thường Mạt Đồng không ăn đồ ăn của phàm nhân (con người), hắn sẽ không chuẩn bị phần cho Mạt Đồng.

Khi Mạt Đồng vừa uống rượu vừa đi tới đại đường thì nhìn thấy 1 mình nam nhân im lặng ngồi ăn mì, nhưng lại ăn rất ngon, y ngồi vào bên cạnh nam nhân, nam nhân biết y tới nhưng cũng không ngẩng đầu nhìn y.

Mạt Đồng thấy nam nhân không để ý tới y thì sáp qua hôn 1 cái lên mặt nam nhân, mái tóc đen dài của y rơi trên đùi của nam nhân, cặp mát đen láy lẳng lặng nhìn nam nhân chăm chú…….

Lúc này nam nhân mới ngẩng đầu nhìn Mạt Đồng: “Còn có chuyện gì? Y phục ngươi đều thử qua, còn muốn…… Còn muốn thế nào?”. Nam nhân phát hiện khi Mạt Đồng nhìn mình thì ánh mắt lộ ra một chút ái muội khiến hắn có chút nói lắp.

” Ta cũng muốn ăn”. Mạt Đồng rủ mắt, thản nhiên nhìn thoáng qua mì sợi thơm ngào ngạt trong bát, lông mi của y rất phiêu lượng (aka đẹp), khép hờ che đi con ngươi đen láy mê người của y.

“Ta đi nấu cho ngươi “. Nam nhân cũng không ngại phiền.

” Không cần, cần gì phiền toái như vậy, chúng ta cùng ăn một chén là được”. Mạt Đồng lắc đầu, y giương mắt nhìn về phía đôi môi trơn bóng của nam nhân, nam nhân nhìn thấy nụ cười ái muội của y.

” Vậy ngươi ăn đi”. Nam nhân nhẹ nhàng đẩy bát (cái chén, cái tô) đũa tới trước mặt Mạt Đồng, để Mạt Đồng ăn trước.

Mạt Đồng lại đẩy trở về: “Ngươi ăn trước, ta ăn sau”.

Nam nhân cũng không khách sáo nữa, hắn tự cố mục bản thân cúi đầu ăn mì, hắn ăn 1 miếng thì ra hiệu để Mạt Đồng cầm chiếc đũa, Mạt Đồng cũng lắc đầu tỏ vẻ không cần, ngay tại thời điểm hắn nghi hoặc thì Mạt Đồng sáp qua hôn môi hắn, cả người hắn chấn động, chiếc đũa rơi ở trên bàn, trong mắt của hắn có chút hỗn loạn.

Ăn như vậy khiến cho nam nhân rất khó xử……..

Sau khi Mạt Đồng hôn xong thì liếm liếm miệng, chọt đôi môi phiếm hồng của nam nhân một chút: “Để ta uy (đút) ngươi ăn”. Y cũng dựa theo phương pháp đồng dạng uy nam nhân, tới tới lui lui vài lần, nam nhân thế nhưng đỏ mặt.

Nam nhân cảm thấy rất ngượng ngùng, hắn chưa từng có ăn kiểu này, có chút xấu hổ, mỗi khi thời điểm Mạt Đồng hôn hắn thì tim hắn đều trở nên đập không ổn định.

“Muốn uống rượu không?”. Mạt Đồng ôm nam nhân, để nam nhân dựa vào y.

Nam nhân nhìn Mạt Đồng một cái, ôn hòa “ân” 1 tiếng, hắn cho rằng Mạt Đồng sẽ rót rượu cho hắn nhưng mà Mạt Đồng lại dùng miệng uy hắn, hắn bị Mạt Đồng ôm vào trong ngực, đôi môi của Mạt Đồng dán lên đôi môi mềm mại của hắn……

Liệt rượu (rượu mạnh) từ yết hầu của nam nhân chảy xuống, hắn nuốt từ từ, liệt rượu làm đầu lưỡi tê liệt, làm cho đôi môi của hắn trở nên nóng bỏng, đầu lưỡi cũng cay nóng…….

Nam nhân cúi đầu suy nghĩ, khép lại đôi mắt đỏ ửng, hắn tùy ý Mạt Đồng hôn, đầu lưỡi của Mạt Đồng trêu chọc đôi môi hắn, đôi môi Mạt Đồng ái muội cọ cọ môi của hắn.

Mạt Đồng trằn trọc hôn nam nhân, giữa môi khó tránh khỏi sẽ phát ra thanh âm ái muội, nam nhân chậm chạp nắm chặt vạt áo của y, y uy nam nhân mấy ngụm rượu, nhìn thấy sắc mặt nam nhân phiếm hồng thì y buông lỏng nam nhân ra……

Mạt Đồng cứ ôm nam nhân như vậy, để nam nhân ngồi ở trên đùi y, kỳ thật nam nhân cảm thấy rất ngượng ngùng nhưng y lại ngẩng đầu hỏi nam nhân: “Ngươi mất hứng sao?”.

” Không”. Nam nhân lắc đầu.

Khoảng cách của 2 người rất gần, thực ám muội

“Kia vì sao còn một bộ bộ dáng rầu rĩ không vui, ta sẽ cho rằng ngươi không thoải mái”. Y ái muội hôn môi nam nhân vài cái, chạm một chút rồi lại rời khỏi, đôi môi của y liên tục chạm vào môi của nam nhân mấy cái.

” Ta nào có mất hứng, chỉ là có chút mệt mỏi”. Ánh mắt ôn hòa của nam nhân dừng ở khuôn mặt anh tuấn của Mạt Đồng, hắn lẳng lặng nhìn Mạt Đồng, đồng thời hắn cảm giác được tay của Mạt Đồng trượt vào trong áo của hắn……

Mạt Đồng ngẩng đầu, phát hiện phát hiện sắc mặt nam nhân phiếm hồng, đôi môi ẩm ướt sáng bóng, hai người vốn dựa vào nhau rất sát, khi nói chuyện đều có thể rõ ràng cảm giác được hơi thở của lẫn nhau, khí lưu ái muội tuôn ra, Mạt Đồng chậm rãi sáp qua, đang chuẩn bị hôn nam nhân…….

Mà lúc này cạnh cửa truyền đến một trận tiếng ho nhẹ, cắt ngang đôi môi hai người sắp chạm vào nhau.

Nam nhân chậm chạp đẩy Mạt Đồng ra rồi đứng lên, hắn thuận thế nhìn đến cạnh cửa trước, nhìn đến 1 người 1 thân hắc bào hoa mỹ, đang bất động thanh sắc (tỉnh bơ) đứng ở cạnh cửa, bóng tối bao phủ toàn thân, người tới nhìn thấy hai người dừng hành động ái muội thì mới chậm rãi đi ra từ trong bóng tối, người tới đúng là Phật Hàng một thân trang phục của tà đế……..

Phật Hàng không có lộ diện như cũ, trên đầu của y vẫn đội mạo (nón, mũ), nam nhân cũng không biết biểu tình lúc này của Phật Hàng, hắn biết gần đây Mạt Đồng cùng Phật Hàng rất thân thiết, nhưng việc này hắn cũng không nghĩ muốn quản.

” Hôm nay ngươi tới đây tìm Mạt Đồng đàm sự tình?”. Nam nhân lễ phép tiếp đón một câu với Phật Hàng, hắn chỉ là thuận miệng hỏi một chút.

Phật Hàng gật đầu, trả lời một tiếng: “Ân, đương nhiên còn muốn đa tạ ngươi vài ngày trước đem linh lực cho bổn tọa”. Lời của y vừa nói ra thì toàn thân nam nhân đều trở nên khẩn trương.

Mạt Đồng mất hứng.

” Các ngươi nói chuyện đi, ta đi rửa bát”. Nam nhân dọn bát rời đi, nếu không rời đi thì khẳng định Mạt Đồng sẽ truy nguyên (truy tìm nguồn gốc), tuy rằng biết Phật Hàng sẽ nói nguyên nhân cho Mạt Đồng nhưng việc này hắn không muốn tự mình nói.

Nam nhân cầm chén để vào phòng tẩy rửa thì hạ nhân trong phủ tới bẩm báo: “Tích gia, Trang phủ đối diện có người tới bái phỏng, nói là mang đồ cho ngài, thỉnh ngài tự mình đi ra ngoài nhìn một cái”.

Trang phủ…….

Nam nhân bỏ việc cần làm lại, đi nghênh đón “khách nhân”, mà lúc này bởi vì đã là đêm khuya, trong đại đường từ lâu đã không có ai, Mạt Đồng và Phật Hàng đã sớm nơi khác đàm sự tình.

Nam nhân mới vừa đi ra Tích phủ thì nhìn thấy linh hổ đang phát ra hung mãnh rít gào hướng người đứng dưới thềm đá, hắn phất tay ý bảo linh hổ không cần loạn rống, hắn chậm rãi đi xuống bậc thang.

Nham Vân đứng ở dưới thềm đá, dưới chân y đạp lên bát quái ấn, Trang phủ cùng Tích phủ có một bát quái ấn làm đường ranh giới giữa 2 phủ, y mặc một thân tử bào ám hoa (thêu hoa văn chìm) thâm màu (áo tím đậm), y sam cẩm tú bằng lụa hoa mỹ, sáng mềm lại tinh xảo, trước ngực y có 1 cái khóa mẫu đơn không lớn không nhỏ, 1 đầu tóc đen dài của y nhẹ nhàng phiêu dật, theo gió đêm chậm rãi đong đưa…….

Hai tay Nham Vân để ở sau người, y sốt ruột đứng ở nơi đó, nam nhân nhìn thấy người tới là y thì cảm thấy có chút kỳ quái, bởi vì từ sau lần gia yến của Mộc phủ thì y cùng nam nhân căn bản là chưa từng gặp lại, tuy rằng thường thường ở trước cửa phủ đệ thấy Nham Vân cùng Trang Mẫn nhi, đều chỉ gặp thoáng qua, không có trao đổi gì.

Nam nhân cũng không rõ hôm nay Nham Vân tìm hắn rốt cuộc có chuyện gì, Nham Vân đứng ở trong bóng đêm, 1 thân tử bào thâm ám hoa mỹ có vẻ thực hợp với màu da của Nham Vân, sắc mặt của Nham Vân có chút tái nhợt, tựa hồ còn không có hoàn toàn khang phục.

Mà Nham Vân nhìn thấy nam nhân đang chậm chạp đi qua thì bất mãn nhíu mày 1 chút.

“Ngươi có việc gì sao?”. Nam nhân lễ phép hỏi.

Nham Vân từ phía sau lấy ra túi giấy đỏ được buộc chặt bằng dây thừng đưa cho nam nhân: “Cầm”. Y đang ra lệnh với nam nhân, nhưng ngữ khí lãnh đạm vô cùng, thấy nam nhân không tiếp thì y trực tiếp nhét ở trong tay của nam nhân.

“Đây là cái gì?”.

” Ngươi xem thì chẳng phải sẽ biết”. Nham Vân vừa nói vừa liếc mắt ngắm hai linh hổ trước cửa Tích phủ sau lưng nam nhân một cái. “Hai đầu súc sinh thực ồn ào”. Y mới vừa nói xong thì chợt nghe đến hai linh hổ tê rống rít gào lên.

” Rống cái gì mà rống, chủ nhân nhà ngươi cũng chưa lên tiếng, đối khách nhân vô lễ như vậy?”. Khóe miệng Nham Vân nhếch lên một mạt cười lạnh, đáy mắt lạnh lùng cũng là một mảnh lãnh ý.

Hai linh hổ không ồn ào nữa mà bực bội đảo quanh ở tại chỗ.

Nam nhân nhìn thoáng qua trong túi là quả trứng đỏ đã chín, hắn cảm thấy có chút ngoài ý muốn, Nham Vân thế nhưng nhớ rõ hôm nay là sinh thần của hắn, tay hắn niết cái túi có chút cứng ngắc. Hốc mắt hắn nóng lên, lại có chút nói không ra lời.

“Làm sao vậy?”. Nham Vân cười nhạo nam nhân, chậm rãi đến gần nam nhân một chút, đưa tay nâng cằm nam nhân lên, khiến đôi mắt của nam nhân nhìn về phía y, “Cảm động tới nỗi nói không ra lời?”. Y nhìn kỹ đôi mắt ôn nhuận của nam nhân, con mắt của nam nhân ẩm ướt, nhuận nhuận………

“………”. Nam nhân nhất thời á khẩu.

“Sư thúc, nước mắt của ngươi đều sắp rớt ra”. Nham Vân nhìn nam nhân vài lần, phát hiện khóe mắt nam nhân có chút phiếm hồng, khóe miệng y hiện lên vài tia tiếu ý lãnh đạm, sau đó thản nhiên nói, “Chúc mừng ngươi vừa già thêm 1 tuổi”.

Nham Vân đang trào phúng nam nhân, ngón tay y nắm cằm của nam nhân, nhìn thấy ánh mắt nam nhân đo đỏ thì y nhịn không được muốn nói chút gì đó để kích thích một chút nam nhân luôn lạnh nhạt này.

“Đa tạ”. Tay nam nhân cầm cái túi, thấp giọng nói lời cảm tạ với Nham Vân, thanh âm của hắn bất ổn, Nham Vân nhìn thấy cái dạng này của hắn thì cũng không định lại tiếp tục.

Lúc này Nham Vân đột nhiên hỏi nam nhân ——

“Muốn đi Đông thành một chút hay không?”. Thanh âm của Nham Vân không chút hoang mang, bay bổng, nghe lên có chút vô vị.

Đề nghị của Nham Vân nam nhân sửng sốt một hồi lâu, Nham Vân chưa bao giờ mời hắn, lần này có chút khác thường, hắn hoàn toàn không có chuẩn bị tâm lí.

Hắn rốt cuộc……

Nên đi?

Hay là không đi?
Bình Luận (0)
Comment