Yêu Ma Đạo

Chương 210

Sơn đạo thực gập ghềnh.

Vách núi dựng đứng uy nghiêm cao vút.

Trong kẽ hở của mỏm núi đá có nước suối chảy xuống, dưới chân chỉ dùng gỗ lim rắn chắc xây thành cây cầu, được khảm ở trên vách đá, dẫm lên phát ra tiếng vang “kẽo kẹt”.

Trong núi mây mù lượn lờ, ẩm thấp dày đặc, nam nhân cảm thấy hơi lạnh, hắn kéo kéo y sam, đi theo phía sau của Nham Vân.

Nham Vân đi ở phía trước, Hỏa Nhận bay ở giữa không trung, thay y chiếu sáng đường đi phía trước.

Nam nhân vẫn duy trì một khoảng cách với Nham Vân, trong tay hắn cầm đèn ***g chậm rãi bước đi, ánh sáng nhu hòa chiếu sáng lên dung nhan bình tĩnh của hắn.

Nam nhân không thấy rõ phía dưới, phía dưới thực hiểm trở, bên cạnh lại không có xích sắt, nghe tấm ván gỗ phát ra thanh âm mà từng bước một đi tới, hắn đi theo Nham Vân, thủy chung cũng chưa nói chuyện.

Sau khi vào đêm thì có rất nhiều yêu ma.

Nam nhân luôn luôn cảnh giác, tuy rằng tuy rằng hiện giờ Nham Vân pháp lực cao cường, nhưng tới khi mấu chốt thì Nham Vân cũng không nhất định sẽ chiếu cố hắn, hơn nữa hắn thân là nam nhân, cũng không nghĩ muốn chuyện gì cũng đều dựa vào người khác, nếu không chỉ biết làm trò cười cho người khác thôi.

Hai người đi thật lâu mới xuyên qua con đường chật hẹp, đi vào cầu treo giữa sườn núi.

Trên tấm bia đá cạnh cây cầu có khắ mấy chữ “Hồi Phong Sơn”, tiếp nối 2 bên là 1 cây cầu treo thật dài, phía dưới là vực sâu vạn trượng.

Đây mới là chân chính vào núi.

Nam nhân đứng ở trước tấm bia đá, gió mạnh thổi bay trường sam tao nhã của hắn, hắn vén sợi tóc bị gió thổi dính vào mặt ra, im lặng không lên tiếng nhìn về phía Nham Vân.

Nham Vân đứng ở cạnh cầu treo, nhìn về phía dưới cầu treo, y chỉ vào phía dưới nói với nam nhân: “Xem đi, phía dưới phong tỏa rất nhiều oan hồn, thế gian này bao nhiêu người chết oan, địa phủ không thu, ta đành phải thu”.

” Ngươi thu nhiều quỷ như vậy tới làm cái gì, tụ âm khí như vậy sẽ ảnh hưởng linh khí của nơi này”. Nam nhân đi tới bên người của Nham Vân, hắn đứng ở cạnh cầu treo nhìn xuống dưới…….

Phía dưới rất tối, sâu không thấy đáy, vực sâu không đáy.

Đột nhiên ——

Cầu treo lung lay một chút, nam nhân túm lấy xích sắt bên cạnh cầu treo, hắn cảm giác được Nham Vân nhích lại gần, hai tay của Nham Vân túm lấy xích sắt, đưa cả người hắn giữ trong song chưởng của Nham Vân.

Đáy mắt bình tĩnh của nam nhân ở trong sương mù mây mù lượn lờ có vẻ có chút cảm giác hơi mông lung, đèn ***g trong tay của hắn nhẹ nhàng lắc lư, cầu dưới chân nhẹ nhàng đong đưa.

Hơi thở của Nham Vân gần trong gang tấc, nhiệt tức thản nhiên kia đã ươn ướt bên tai của nam nhân, y tiến đến bên tai nam nhân chậm rãi đè thấp thanh âm của y, chậm rãi nói với nam nhân: “Ngàn vạn lần không cần quay đầu lại nhìn, có mãnh quỷ qua đường”. Y nhỏ giọng nói với nam nhân, hai người gắt gao dán cùng một chỗ, y lấn nam nhân tới mép cầu, chừa đường ra.

Nam nhân nghe được có thanh âm thổi nhạc khí, sau đó lại nghe tới thanh âm khua chiêng gõ trống, cảm giác được cầu treo nhoáng lên một cái, nhoáng lên một cái, nghe xem tình huống tựa hồ là có quỷ thành hôn.

Dần dần thanh âm kia dần dần đi xa……..

Nam nhân cảm giác được ngực của Nham Vân dán lên lưng của hắn, độ ấm truyền lại cách y phục kia làm cho hắn tổng cảm thấy được có chút xấu hổ, mà Nham Vân lại giống như cái gì cũng chưa phát sinh, thả hắn ra, tiếp tục đi phía trước.

“Theo kịp”. Nham Vân nhắc nhở nam nhân, nơi này thực nguy hiểm.

Nham Vân mới sẽ không lãng phí sức lực mang nam nhân bay lên Hoành Đỉnh, y chỉ sẽ mang nam nhân đi bộ. Mà nam nhân cảm thấy không sao cả, chỉ đi bộ mà thôi, nam nhân cũng không để ý.

“Vì sao vừa rồi ngươi không thu phục đám quỷ quái kia, đây chính là địa phương của Nham môn, ngay cả ngươi cũng không quản?”. Nam nhân thực nghi hoặc, vì sao Nham Vân không thu đám quỷ này.

Nham Vân dừng bước, xoay người nhìn về phía nam nhân: “Ngươi không hiểu, quỷ này phải đi âm phủ thành thân, sẽ không dừng lại ở thế gian, ta làm gì dám chia rẽ một đôi quỷ phu thê”.

“Thì ra là thế”. Nam nhân gật gật đầu, sắc mặt thực bình tĩnh, “Hiện giờ ta không có linh lực nên không thể cảm ứng được nhiều như vậy, ngươi nói sao thì là vậy đi”. Hắn phụ họa Nham Vân.

Nham Vân liếc mắt nhìn nam nhân một cái liền chậm rãi xoay người đi hướng phía trước, Hỏa Nhận chậm rãi bay ở không trung, dọc theo đường đi nam nhân cảm giác được thái độ của Nham Vân rất lạnh lùng.

Nam nhân mấy lần muốn nói chuyện với Nham Vân, hỏi Nham Vân vì sao lại đi tới đây, có mục đích gì, hỏi Nham Vân chính là muốn tìm tà đế gây sự, lại hoặc là mang theo nam nhân tới đây, nghĩ muốn lấy hắn để uy hiếp………

Nam nhân hỏi Nham Vân mấy lần nhưng Nham Vân cũng không để ý tới hắn, cho tới khi đi lên Hoành Đỉnh, lại một lần nữa tới chỗ này thì tâm tình của hắn khác với dĩ vãng, Nham Vân đứng ở dưới cầu thang, hơi thở không gấp đứng đợi nam nhân đi lên, nam nhân hơi thở hổn hển tiêu sái tới bên người Nham Vân, lau lau mồ hôi.

“Tới rồi”. Nam nhân thấp giọng nói một câu, thấy Nham Vân không kiên nhẫn nhíu mày thì hắn thẳng thắn tỏ ý, “Ngươi đi nhanh như vậy, ta lại không đi nhanh được, ta có tuổi rồi, so ra kém ngươi tuổi trẻ lực tráng……..”. Hắn nói chuyện có chút thở gấp, hắn không phải cố ý, hắn cảm thấy nói rõ ràng thì tốt hơn, nếu không Nham Vân lại hiểu lầm hắn nữa.

Nghe nam nhân nói như vậy thì Nham Vân ngừng chuẩn bị mở miệng chặn họng nam nhân, coi như nam nhân này thức thời, còn biết giải thích, y kéo nam nhân tới bên người.

Thổi tắt đèn ***g trong tay của nam nhân, đặt đèn ***g ở trên tấm bia đá, đỉnh núi có chút lạnh, hắn đứng ở bên cạnh Nham Vân, Nham Vân chặn gió to cho hắn, Nham Vân không có trực tiếp đi lên.

Ngược lại là điềm tĩnh hỏi nam nhân: “Ngươi đoán xem, hiện giờ trong Hoàng Đỉnh là một phen cảnh tượng như thế nào”. Y không gấp gáp, y xoay người nhìn về phía nam nhân.

” Không biết”.

“Nhóm phu quân của ngươi nhất định là đang ăn mừng”. Khóe môi Nham Vân hiện lên vài tia tươi cười, y giơ tay tóm cổ tay của nam nhân, kéo nam nhân đang thở hổn hển lại đây……..

Nam nhân sững sờ nhìn về phía Nham Vân, hắn nhận thấy Nham Vân tựa hồ sớm biết Phật Hàng chính là tà đế……..

“Ngươi nói cái gì, ta không hiểu”. Nam nhân lắc đầu.

Nham Vân nắm cằm của nam nhân, kéo nam nhân tới trước mặt y, giơ tay chỉ vào phía trên của Hoành Điện: “Phật Hàng chính là tà đế, khi giao thủ ở Cửu Tiên trấn thì ta liền nhận ra, ngươi ở cùng một chỗ ngày ngày đêm đêm với Phật Hàng, nói vậy cũng sớm biết, hiện giờ nhóm phu quân của ngươi đang ăn mừng ở bên trong, căn bản là mặc kệ sống chết của ngươi”.

“Đây là cái mà ngươi gọi là chính đạo?”. Nham Vân chính là muốn làm cho nam nhân thấy rõ, y bị nam nhân hủy diệt hết thảy, y phải đòi lại toàn bộ, y cũng muốn hủy diệt hết thảy của nam nhân, “Ngươi là Phật hay là ma, ngươi cũng nên hiểu rõ, giao tiếp cùng ma, còn có thể chia xẻ ngươi cùng Mạt Đồng, đừng cho là ta không biết mỗi ngày Tích phủ của ngươi đều chướng khí mù mịt”. Y nhẹ nhàng hất cằm của nam nhân ra, đầu của nam nhân hơi nghiêng nghiêng, nam nhân biết y bất mãn, nam nhân cũng không nghĩ muốn giải thích.

“……..”

“Làm một người nam nhân thì sẽ không chia xẻ người mình thích cùng người khác”. Nham Vân liếc mắt ngắm nam nhân một cái, phát hiện trán nam nhân đang đổ mồ hôi lạnh, y tiếp tục nói: “Nếu là ta, ta tuyệt đối sẽ không chia xẻ chia xẻ Liễu Phong ta thích cùng bất luận kẻ nào, thế nhân (người đời) chỉ lấy đồ chơi ra chia xẻ, bảo bối đều là đặt ở trong nhà”

“……..”. Nam nhân không thể phủ nhận.

“Nếu thật sự để ý, nếu thật sự thích thì nhất định sẽ không như thế”. Gió mạnh thổi bay mái tóc của Nham Vân, nam nhân ngửi được hương khí nhàn nhạt trên người của y, y nhìn nam nhân im lặng không lên tiếng trong chốc lát, khiến nam nhân nhìn y, “Ngươi thấy qua người nam nhân nào sẽ tống xuất (đưa, tặng) chính thất (vợ cả) trong nhà chính mình chia xẻ cùng người khác chưa?”.

“…….”. Nam nhân lắc đầu.

Nam nhân đích thật là không có gặp qua……….

Chỉ có tiểu quan của thanh lâu mới có thể bị người đưa tới đưa đi, thậm chí là cộng đồng có được……..

“Sư thúc, ngươi thực thông minh, hẳn là hiểu được ý của ta, ngươi cũng có thể hiểu được đạo lý này, hôm nay mang ngươi tới đây không phải vì chuyện của ta mà chính là muốn cho ngươi hiểu rõ”. Nham Vân tiến đến bên tai của nam nhân, thanh âm không cao không thấp nhắc nhở nam nhân, “Ngươi đã mờ mắt rồi, đã chẳng phân biệt được chính tà, ngươi từng thường xuyên dạy ta cùng với Liễu Phong phải phân rõ thị phi trắng đen, hôm nay ngươi tốt nhất coi trộm một chút, [ phu quân] của ngươi sau khi ngươi bị ta bắt đi thì ở nơi đây hưởng lạc như thế nào”.

“Ta là nam nhân”. Nam nhân nhấn mạnh, “Không có phu quân nào hết”. Hắn hơi nhíu mày, gió to thổi tới nỗi làm thân thể hắn phát lạnh, cổ tay hắn bị Nham Vân cầm không thể rút về.

“Lời này để bọn họ nghe được thì sẽ thương tâm, ta nói cho ngươi biết hiện giờ Phật Hàng cùng Mạt Đồng ăn mừng ở trong Hoành Điện”. Nham Vân cầm cổ tay của nam nhân, kéo nam nhân từng bước một lên cầu thang, “Biết vì sao không?”.

Nam nhân lắc lắc đầu.

“Ăn mừng ta trốn thoát”. Nham Vân nở nụ cười, khóe miệng lạnh lùng của y dần dần sâu thêm, “Nếu ngày đó Phật Hàng liên thủ cùng Xích Luyện thì ta nhất định là không chạy thoát được đâu, đáng tiếc hai người kia có tư tâm, cũng không muốn giết ta, Xích Luyện còn giúp ta gia tăng công lực”.

“Ngươi rốt cuộc có ý gì?”. Nam nhân đi theo bước chân của Nham Vân đi lên cầu thang, đôi mắt của hắn gắt gao nhìn chằm chằm Nham Vân, hắn tổng cảm thấy được trong lời nói của Nham Vân có ẩn ý.

“Phật Hàng muốn chờ công lực của ta tăng nhiều 1 chút nữa thì mới giết ta, tới lúc đó y lại hút đi công lực của ta, hiện tại y thả ta đi giết người, y chỉ là nghĩ muốn ngư ông đắc lợi mà thôi, đây là cái mà y gọi là giá trị”. Nham Vân nhìn thấu đáo, tâm tư của Phật Hàng y đương nhiên cũng biết rõ, y chính là muốn nam nhân nhìn rõ một chút, làm cho nam nhân này biết được chính đạo trong miệng của nam nhân thật ra mới chân chính là tà ma ngoại đạo.

Nam nhân bình tĩnh nhìn về phía Nham Vân: “Bọn họ không thích ta, coi ta là đồ chơi, ta đều biết, việc này không cần ngươi tới nhắc nhở ta. Mấy năm nay ta sống khổ sống khó cũng đều trôi qua, đối bọn họ mà nói có lẽ ta chỉ khách qua đường trong sinh mệnh lâu dài của bọn họ thôi, điều này ta cũng đều hiểu………”. Hắn đã sớm hiểu được.

Không cần ai tới nhắc nhở…….

“Biết được là tốt rồi”. Nham Vân đẩy nam nhân lên cầu thang, “Nếu tới đây rồi thì ngươi đi lên nhìn xem nhóm phu quân của ngươi trái ôm phải ấp như thế nào đi”. Y đẩy thân thể cứng ngắc của nam nhân.

“Có coi hay không thì đều như nhau”. Chân của nam nhân đều cứng ngắc, hắn thực bình tĩnh nhìn về phía Nham Vân, “Ta có tự mình hiểu lấy, lúc thời cơ tới ta tự nhiên sẽ rời đi”.

Tay của Nham Vân tạm dừng 1 lúc lâu, y ôm nam nhân lên, hai người đứng ở đằng sau cột trụ lớn cách rất xa, rất xa, nam nhân nghe được thanh âm khiêu vũ ca hát bên trong………

Rất nhiều người.

Nam nhân không có nhìn thấy Mạt Đồng cùng Phật Hàng.

Nhưng bên trong thực náo nhiệt.

Rất nhiều đệ tử đang mời vũ cơ khiêu vũ.

Hơn nữa còn có âm sư đang diễn tấu.

Nham Vân ôm nam nhân, đè nam nhân trên cột trụ, bám vào bên tai của nam nhân, không ngừng nhắc nhở nam nhân, nam nhân chỉ là đồ chơi mà thôi, y muốn đập tan hy vọng của nam nhân.

Nam nhân cũng rất bình tĩnh, sau khi xem xong màn biểu diễn ở Hoành Đỉnh thì Nham Vân dẫn hắn đi trở về, thời điểm xuống núi Nham Vân cũng không để ý tới sự sợ hãi cùng kháng cự của hắn, trực tiếp túm lấy hắn bay xuống núi……

Đêm nay.

Nam nhân ngủ rất ngon, bởi vì rủ hết mọi suy nghĩ, hắn không ngại ngôn luận của Nham Vân, hắn cũng hiểu rõ vị trí của chính mình, hắn sẽ không đi kêu khóc bảo Phật Hàng cùng Mạt Đồng thu lưu hắn, hắn cũng đồng dạng sẽ không đi tìm Xích Luyện, càng thêm sẽ không lại đi nhiễu loạn Cửu Hoàng, cũng sẽ không đi phá hư Nham Vân cùng Liễu Phong, hắn cái gì không nghĩ………

Liền sống những ngày yên bình, hắn cũng không nghĩ muốn hy vọng xa vời, hắn biết Nham Vân mang theo hắn một đường trở lại Thanh Sơn là vì dự phòng ngộ nhỡ những người đó tìm Nham Vân phiền toái, tới lúc đó Nham Vân sẽ đẩy hắn ra làm lá chắn, hắn cũng biết khi Nham Vân tới Thanh Sơn rồi thì hắn sẽ không còn giới trị lợi dụng, chắc chắn Nham Vân sẽ giết hắn.

Trên đường từ Phong thành tới Thanh Sơn, nam nhân càng ngày càng ít nói, hắn cả ngày cả ngày cũng không nói chuyện, thời điểm Nham Vân thỉnh thoảng hỏi hắn thì hắn mới có thể trả lời hai câu.

Nam nhân không muốn nói, không khí lực nói, nói cũng vô ích, không bằng không nói…….

Nam nhân thậm chí hy vọng nhanh tới Thanh Sơn, đó là địa phương hắn ra đời, đó là địa phương hắn sinh sống hai mươi mấy năm, hắn thực hoài niệm nơi đó, nơi đó có dấu chân của hắn từ nhỏ đến lớn.

Nam nhân thật nghĩ muốn trở về, thật muốn nhìn nhà của hắn một chút, nhưng là mấy năm nay có nhà nhưng không thể quay về, hắn mệt mỏi, chim nhỏ lạc đường nghĩ muốn trở về, đang hướng địa phương ban đầu của chính mình mà đi tới.

Thanh Sơn…….

Địa phương kia có rất nhiều hồi ức, thời khắc vui vẻ nhất của hắn đều ở đó, thời điểm buồn nhất của hắn cũng ở đó, nam nhân nhìn Nham Vân ở bên cạnh, thiên ngôn vạn ngữ cũng chỉ có thể để lại ở trong lòng.

“Hy vọng sau khi ngươi trở lại Thanh Sơn có thể xóa bỏ hiềm nghi cùng Liễu Phong”. Đêm hôm nay Nham Vân cùng nam nhân không ngủ ngoài trời mà ở trong xe ngựa thì nam nhân đột nhiên nói một câu, đây là một lần trao đổi của hắn cùng Nham Vân sau nửa tháng bọn họ đi đường, hắn nói xong liền nhắm mắt lại nghỉ ngơi, sau đó không nói chuyện nữa.

Nham Vân nhìn chằm chằm nam nhân đang nhắm mắt nghỉ ngơi, cũng không nói gì, y cảm thấy gần đây nam nhân trở nên thực trầm mặc, nhưng nam nhân thỉnh thoảng vẫn sẽ cười 2 cái, chính là cảm xúc không quá ổn định.

Từ lần trước sau khi y làm loại chuyện kia cùng nam nhân thì Nham Vân cũng không có chạm qua nam nhân nữa, hơn nữa trên đường đi bệnh của nam nhân đều không có tốt lên, mà hiện giờ thân thể cũng nóng bỏng.

Nham Vân nằm xuống, y từ phía sau ôm nam nhân……..

Nham Vân cảm giác được thân thể của nam nhân hơi run rẩy, trở nên cứng ngắc, thân thể của nam nhân nóng bỏng, cực nóng…….

Nhưng nam nhân chưa bao giờ sẽ nói mệt ở trước mặt Nham Vân, nói khó chịu, nói chính mình bị bệnh, bởi vì hắn gắng gượng được, hắn không muốn làm bộ đáng thương trước mặt Nham Vân, bởi vì hắn biết Nham Vân sẽ không thương xót hắn, ngược lại còn có thể đối đãi vô tình với hắn.

Nam nhân ho khan hai tiếng, Nham Vân lật người nam nhân lại, nam nhân vẫn nhắm mắt như cũ, ở trên đường y mua dược cho nam nhân uống, ăn cũng ăn không ngon, y cũng không biết đến tột cùng nam nhân bị làm sao.

Thầy thuốc cũng chỉ nói là phong hàn (cảm lạnh), nhưng mà phong hàn lại thủy chung không tốt lên, y giơ tay sờ sờ trán của nam nhân, cái trán trở nên nóng bỏng, Nham Vân hỏi nam nhân làm sao thì nam nhân cũng không nói gì.

Nham Vân sáp tới nhìn chằm chằm nam nhân, nam nhân chính là không nói lời nào, ngực y nghẹn tới luống cuống, nghe nam nhân càng ho càng lợi hại thì y nhíu mày, trong núi hoang này ngay cả 1 nhân ảnh (bóng người) đều không có, muốn tìm dược cũng khó.

Nham Vân đánh xe ngựa chậm rãi tới trước một tòa cổ tháp bỏ hoang, y bế nam nhân đi vào, bởi vì đã là nhập thu, sau khi vào đêm trong núi thực lạnh, nam nhân ho phi thường kịch liệt……..

Nam nhân nhắm mắt lại dựa vào tường.

Nam nhân cảm giác được Nham Vân nhóm lửa trong cổ tháp……..

Ánh lửa kia chiếu sáng khuôn mặt của nam nhân, hắn cảm giác được Nham Vân ngổi ở trước người hắn thì hắn mới chậm rãi mở mắt ra, nhưng mà làm cho hắn cảm thấy bất ngờ chính là Nham Vân thế nhưng giơ tay kéo hắn qua, để hắn tựa vào trong lòng Nham Vân sưởi ấm.

Nam nhân thực vô lực, hắn thường thường ho khan hai tiếng, hắn hơi hơi mân môi, cái trán nóng bỏng để ở bên mặt của Nham Vân, hắn muốn nói chuyện nhưng cảm thấy hình như nói chuyện cũng vô nghĩa, cho nên hắn thủy chung cũng không mở miệng, ánh lửa bập bùng chiếu sáng gương mặt của hai người, trong cổ tháp có vẻ có chút quạnh quẽ, ngoài cổ tháp có cây đa già điêu tàn.

Lá rụng chậm rãi bay tứ tán, ánh mắt của nam nhân nhu hòa nhìn chăm chú ngoài cửa sổ……..

“Ngươi sao lại ho khan kịch liệt như vậy, hôm nay thời điểm đi ra khỏi thành mới uống qua dược, ngươi rốt cuộc không thoải mái ở đâu?”. Nham Vân rủ mắt nhìn nam nhân chăm chú, sau đó lại bổ sung một câu, “Ngươi đừng làm chậm trễ hành trình, thời gian hàng năm này Liễu Phong đều sẽ đi Thần Hoàng sơn trang kết giao bằng hữu, nếu ta cùng với Liếu Phong bỏ lỡ thì ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi đâu”. Ngữ khí của y thực lạnh lùng, thanh tuyến thực ôn hòa, thản nhiên, lạnh lùng, hờ hững đối đãi nam nhân, nhưng y lại ôm sát nam nhân.

Nam nhân cảm giác được tay của Nham Vân ôm đầu vai của mình đang chậm rãi siết chặt lại, nghe được lời nói của Nham Vân thì hắn không thể không có động tĩnh nhỏ gì, hắn hơi hơi giật giật môi, cũng chậm rãi mở miệng: “Vậy ngươi giết ta là được, hiện giờ lập tức sẽ tới Thanh Sơn, có ta hay không đối với ngươi mà nói đều như nhau”.

Thanh âm của nam nhân thực vô lực, thanh tuyến thành thục thực ổn trọng, ngữ khí của hắn thực bình tĩnh, giống như sớm nhìn thấu hồng trần tục thế, nói xong hắn lại nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Nham Vân không nói gì, trong cổ tháp yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng vang lách tách của ngọn lửa.

Cho tới khi nam nhân cảm giác được cằm bị người nâng lên, hắn hơi hơi mở mắt ra, thấy Nham Vân đang nếu có chút đăm chiêu nhìn hắn, hơi thở của hai người ái muội giao hòa……..

Khoảng cách của hai người rất gần, rất gần, nam nhân sớm đã quen với khoảng cách gần như vậy, hắn không có lảng tránh, hắn chỉ nhìn Nham Vân 1 lát liền rủ mắt xuống, nhìn về phía khác.

Nam nhân biết Nham Vân đang nhìn hắn, cho tới khi nghe được Nham Vân hỏi lại hắn: “Vì sao ta phải giết ngươi?”. Nhiệt khí nhàn nhạt kia phả bên môi của hắn, môi của hắn hơi run run.

Nam nhân vô lực giương mắt nhìn Nham Vân: “Ta không có giá trị lợi dụng, ngươi còn có thể để ta sống trên thế gian này sao?”. Dựa theo vô tình cùng sát nộ thị huyết trước đó của Nham Vân thì Nham Vân sao lại có thể buông tha cho hắn trói buộc vô dụng này,hơn nữa làm cho Nham Vân lỡ mất Liễu Phong, hơn nữa thù mới hận cũ cộng lại, như thế nào cũng muốn nhanh chóng trừ khử hắn.

Nham Vân vừa định mở miệng thì nam nhân ho khan mãnh liệt liền ngắt lời y, nam nhân lảng tránh y, nghiêng đầu ho khan, y khẳng định sẽ ngại nam nhân bẩn, nam nhân khó chịu nhíu mày.

Nam nhân dùng tay che miệng lại, giơ tay nghĩ muốn đẩy Nham Vân ra, để Nham Vân cách xa hắn 1 chút, không muốn lây bệnh phong hàn cho ai, huống chi thanh niên lạnh lùng trước mắt này còn thống hận hắn như thế.

Nham Vân thản nhiên nhìn nam nhân, nam nhân mới vừa giật giật đã bị y hơi ôm sát, y không để cho nam nhân đạt được ý đồ, ngón tay trắng nõn của y nắm hàm dưới của nam nhân, kéo mặt bên của nam nhân quay lại……..

Nam nhân nhắm mắt không nhìn Nham Vân, nhưng rất nhanh lại cảm giác đôi môi của Nham Vân dán tại trên đôi môi của hắn, hắn vô lực nhắm mắt lại nên đành nhìn chăm chú vào vào mặt bên trắng nõn tinh xảo của Nham Vân.

Ngón tay ngón tay thon dài của Nham Vân nắm cằm của nam nhân rồi cọ xát: “Ngươi muốn để ta giết người thì cũng không dễ như vậy đâu, nếu Liễu Phong cho rằng có thể thì ta mới có thể giết ngươi, ta đều đi tới nơi này rồi, ta không muốn bởi vì ngươi lại mất đi Liễu Phong”. Đôi mắt lạnh lùng của y nhìn chằm chằm dung nhan mỏi mệt của nam nhân, thấy nam nhân diện vô biểu tình (mặt than, mặt đơ, không có biểu cảm) nhìn lại y thì ma xui quỷ khiến y cúi đầu…….

Hôn lên đôi môi nóng bỏng của nam nhân……..
Bình Luận (0)
Comment