“Ân công, ta đưa ngươi vào xem tướng công ta, tướng công ta ở trong phòng ta, cách nơi này cũng không xa”. Lão bản nương kai giơ tay cầm tay của Tích Duyên, tay của lão bản nương thực lạnh như băng.
Lúc này.
Tướng công của lão bản nương sắc mặt tái nhợt, nghiêng ngả lảo đảo đi ra từ hậu viện, miệng còn nói: “Đừng tin tưởng nàng, nàng là quỷ, nàng là quỷ…….”. Nam nhân nói kia nói xong thì đã bị nữ nhân lộ ra khuôn mặt khủng bố kia dọa cho hôn mê.
Tích Duyên cả kinh.
Tích Duyên vừa định đẩy nữ nhân kia ra thì liền nhìn tới tay của nữ nhân kia vói vào giữa hai chân của Mạt Đồng.
Ba ——
Một tiếng lợi tiên (cái roi sắc bén) nổ vang, quật ngã lão bản nương trên mặt đất, y phục của nữ nhân kia nứt ra, lộ ra thân trên đầy đặn, dung nhan tiều tụy trước đó của nàng cũng trở nên yêu diễm, móng tay của nàng biến dài lại đỏ, mặt mày nữ nhân kia tản ra quỷ khí nồng đậm, hiển nhiên là con oán quỷ có oán khí sâu nặng……….
“Công tử, ngươi sao lại nhẫn tâm hạ thủ thế, đánh dân phụ đau quá”. Nữ lão bản nửa quỳ rạp trên mặt đất, mị thái yêu diễm, nam nhân nhìn mà sắp chảy máu mũi.
“Phu nhân, ngươi mau mặc y phục vào”. Tích Duyên nghiêng đầu, nhìn về phía Mạt Đồng, hắn nhìn thấy trong mắt Mạt Đồng sắp bốc hỏa, chỉ thấy Mạt Đồng vung roi “Ba ba ba” chính là loạn đập một chút……..
Thân trên trắng nõn đầy đặn của nữ lão bản kia bị đánh chảy máu, nữ lão bản kia liền “phong tình vạn chủng” như vậy nằm ở bên chân của 2 người, trên mặt diễm mị còn lộ ra biểu tình say mê, môi đỏ mọng diễm mạt yêu dị tỏa sáng, nữ lão bản nằm trên mặt đất bắt đầu cởi y đái (vạt áo), tóc dài phiêu tán rơi xuống gót chân……..
Diễm quỷ phiêu lượng kia hoàn toàn đang khảo nghiệm định lực của người ta, Tích Duyên thế nhưng nhìn có chút ngượng ngùng, Mạt Đồng vẫn là thản nhiên tự nhiên nhìn chằm chằm nữ quỷ kia, nhưng Tích Duyên mơ hồ nhận thấy được hơi thở của Mạt Đồng nặng thêm vài phần……..
“Tích thúc, lui ra phía sau”. Mạt Đồng nhắc nhở nam nhân.
“Ngươi cẩn thận”. Tích Duyên vừa nói vừa lui, “Đừng làm hỏng thân thể của của nàng”.
Nữ quỷ kia thong thả đi tới bên chân của Mạt Đồng, Tích Duyên nhìn chằm chằm hai người không chớp mắt, Tích Duyên chỉ nghe tới thanh âm tiếng vang ba ba của roi Mạt Đồng đánh lên mặt đất.
“Công tử, cái tử quỷ trong nhà dân phụ không có khí lực, căn bản là không thỏa mãn dân phụ được………”. Nữ lão bản ngôn hạ chi ý (ẩn ý, ngụ ý) muốn Mạt Đồng thỏa mãn nàng.
Nghe được nữ lão bản chủ động mở miệng cầu hoan như thế thì Tích Duyên không có động tác gì, hắn chính là đứng ở bên cạnh Mạt Đồng, vẻ mặt an tĩnh như cũ, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía Mạt Đồng giờ phút này không đáp một lời.
Hơi thở của Mạt Đồng rõ ràng nặng thêm, điểm ấy Tích Duyên có thể rõ ràng cảm giác được, Tích Duyên không có lắm miệng, chỉ đứng bên cạnh xem, Mạt Đồng lại vung roi đánh nữ lão bản kia mấy cái, Mạt Đồng tựa hồ không vội thu thập nàng.
Nữ lão bản kia càng ngày càng quá phận, bắt đầu đi tới chỗ Mạt Đồng, thân mình cũng là uốn tới uốn lui, y phục dần dần rơi xuống, Tích Duyên quả thực nghĩ muốn cởi y phục phủ lên trên người nữ lão bản.
Trên lưng nữ nhân kia lộ ra linh ấn của Tà Đế cung, Tích Duyên không có kinh ngạc lắm, ánh mắt Mạt Đồng tối sầm lại, chỉ nghe tiếng rơi xé gió khủng bố “ba ba ba”, đánh khắp 4 phía, nữ lão bản rất nhanh liền chống đỡ không được mà hôn mê, âm quỷ bám trên người nữ nhân chậm rãi xuất hiện, Mạt Đồng giơ roi lên, đánh nữ quỷ kia hồn phi phách tán.
Mạt Đồng không nói chuyện, y ném một ít bạc ở trên bàn, y cầm thứ vừa rồi mua ở ngọc khí *** lên, bảo nam nhân cầm cho y một vò rượu, thời điểm trước khi đi Tích Duyên dùng y phục của kia lão bản che thân thể của nàng lại, lúc này hai người mới chậm rãi rời đi nơi này, thời điểm đi ra còn đóng của lớn của tửu phường lại.
Phật Hàng…….
Là Phật Hàng làm……..
Trong đầu nam nhân lặp lại hồi tưởng vừa rồi âm quỷ kia lộ ra họa diện (hình)linh ấn của Tà Đế cung, thực hiển nhiên con nữ quỷ kia cũng không phải tới vì nam nhân, mà là tới vì Mạt Đồng, ý đồ tới của nữ quỷ kia cũng phi thường rõ ràng, nam nhân đi theo Mạt Đồng tới khách *** dừng chân, khách *** này coi như lớn, nhưng không có mấy người ở.
Tiểu nhị mang bọn họ lên lầu, bên trong sương phòng của khách *** rất lớn, không biết lớn hơn bao nhiêu lần so với khách *** của Thanh Sơn trấn, ít dân bản xứ ở, ở cũng rất rộng rãi.
Nhưng lại có một gian duy nhất có dục trì gỗ, nam nhân hưởng thụ ngâm tắm, Mạt Đồng ngồi ở bên cạnh đổ toàn bộ rượu hoa điêu vào trong dục trì, hương rượu thản nhiên kia cùng nhiệt khí phả vào mặt.
Hai người ngâm tửu dục (tắm rượu) Hoa Điêu ngọt ngào lại hài hòa, sau khi tắm rửa xong thì trên người nam nhân đều là mùi rượu thản nhiên, làm cho Mạt Đồng yêu thích không buông tay, cả buổi tối đều ôm nam nhân vào trong ngực hôn tới hôn lui, y áp nam nhân trên giường mềm mại muốn làm gì thì làm, y nghĩ muốn đối đãi nam nhân như thế nào đều có thể, nam nhân sẽ không cự tuyệt y.
Chính là nam nhân ôn hòa lại nhu thuận như vậy, loại khí chất thành thục ôn nhuyễn này làm cho người khác nghĩ muốn hết lần này tới lần khác chinh phục hắn, xâm lược hắn, chiếm hữu hắn………
“Con nữ quỷ vừa rồi đẹp không?”. Nam nhân vừa tiếp nhận Mạt Đồng vừa thở dốc hỏi Mạt Đồng, bởi vì hắn cảm thấy Mạt Đồng không có khả năng không động tâm, liền ngay cả chính hắn vừa rồi đều suýt nữa bất thường chảy máu mũi…….
Là nam nhân đều sẽ thích.
“Đẹp”. Mạt Đồng gật đầu, tách chân nam nhân ra, di chuyển mạnh mẽ, làm cho nam nhân nắm chặt cánh tay Mạt Đồng.
“Vậy nếu ta không ở đó thì ngươi có thể hay không ân…….ngô………”. Trung niên nam âm trầm ổn lại bình tĩnh của nam nhân chậm rì rì vang lên ở trong phòng, hắn nói xong lời cuối cùng bị động tác của Mạt Đồng càng làm càng mạnh khiến cho không phát ra một chút thanh âm, chỉ nghe tới tiếng ván gỗ “cọt kẹt” bị ma sát sắp bung ra.
Động tác cường thế lại bá đạo của Mạt Đồng làm cho nam nhân chỉ có thể thở dốc liên tục, làm sao còn có tâm tư suy nghĩ chuyện khác, hiện giờ hắn chỉ có thể nhìn Mạt Đồng, cảm nhận Mạt Đồng……..
Trên người của nam nhân có hương rượu rất nồng, Mạt Đồng hôn bờ vai của nam nhân, vuốt ve bụng của nam nhân, ghé vào lỗ tai nam nhân nỉ non thì thầm, bóng cây ngoài cửa sổ không ngừng lay động ở trong gió, tiếng vang nhỏ sàn sạt kia trong sự yên tĩnh lại bất ngờ cũng có vẻ phá lệ êm tai, nam nhân tùy ý Mạt Đồng ôm, dần dần ngủ, Mạt Đồng cúi đầu chôn ở trong cổ của nam nhân, ngửi hương vị quen thuộc trên người nam nhân tỏa ra……….
Mấy ngày tiếp theo, hai người một đường du ngoạn đi hướng phía Nam, mấy ngày này thật sự quá nhàn nhã, mà nam nhân không dưới một lần nói qua cùng Mạt Đồng, tốt nhất đừng dùng ngân lượng của Tà Đế cung, nhưng Mạt Đồng lại không đồng ý, ăn ngon, ở tốt, tất cả nhất thiết đều phải tốt nhất, nam nhân cũng không có hỏi Mạt Đồng nhiều.
Mà dọc theo đường đi này cũng gặp phải không ít chướng ngại vật, phần lớn đều là âm quỷ xinh đẹp, nam nhân đương nhiên biết là Phật Hàng giở trò quỷ, nhưng hắn cũng không có thảo luận qua việc này cùng Mạt Đồng, ngược lại Mạt Đồng quy củ không có mắc mưu, chính là có đôi khi thời điểm Mạt Đồng ôm hắn thì càng mãnh liệt hơn so với trước kia, làm cho hắn có chút khó có thể thích ứng.
May mắn năng lực thích ứng của nam nhân mạnh, không quá vài ngày đã thành thói quen, Mạt Đồng biết nam nhân không thích nhập bọn cùng yêu ma quỷ quái này nên dọc theo đường đi y đều vẫy lui (vẫy tay ra hiệu bảo lui đi) yêu cùng quỷ này, hơn nữa bảo yêu ma quỷ quái này có việc thì đi tìm Tà Đế cung, đừng tới quấy rầy y bồi nam nhân tu thân dưỡng, mà sau khi Phật hàng ở Tà Đế cung biết được việc này thì phi thường bất mãn.
Nửa tháng sau.
Hai người ra roi thúc ngựa đi tới Biên thành ở phương Nam, lại nhớ tới địa phương này từng khiến nam nhân thương tâm, hắn cũng cho rằng sẽ ở nơi đây ngốc cả đời, nhưng mà thế sự khó liệu.
Mấy ngày nữa là ngày giỗ của Trương Tử Yến thê tử của nam nhân, hắn muốn về tế bái, hiện giờ Nam thành vẫn phồn hoa như thế, mới vừa vào hắn cảm giác được Mạt Đồng mất hứng, tựa hồ không muốn tới nơi này, hắn cũng lo lắng Mạt Đồng không tiện đi theo hắn, hắn bảo Mạt Đồng ở tại trong khách *** lớn nhất Biên thành, nhưng mà Mạt Đồng ở Biên thành 2 ngày liền cả người khó chịu, hắn cũng nhận thấy Mạt Đồng rất không thích nơi này, hắn liền nói với Mạt Đồng, bảo Mạt Đồng đi trấn nhỏ ngoài thành cách đây hơn 10 dặm chờ hắn, hắn làm xong việc sẽ đi tìm Mạt Đồng.
Mạt Đồng vốn không hài lòng nhưng 1 buổi tối kia có 1 đệ tử của Tà Đế cung tới, nói trong Tà Đế cung có chút chuyện, nói là Tà Đế mời Mạt Đồng đi hỗ trợ, lúc này y mới mở miệng nói với nam nhân là y tạm thời phải về Tà Đế cung trước, sau khi biết nam nhân phải mất nửa tháng mới có thể làm xong tất cả chuyện tình thì y liền tỏ vẻ nửa tháng sau tới Biên thành đón nam nhân, nam nhânn cũng không có dị nghị gì với việc này.
Bọn họ tổng không thể luôn luôn kề cận cùng nhau như vậy, ăn ăn uống uống, không có việc gì thì chơi đùa vui vẻ, như vậy sẽ xao nhãng chuyện chính kinh(đứng đắn, ngiêm chỉnh, chính đáng), hơn nữa hắn biết rất rõ thật ra bình thường Mạt Đồng có rất nhiều việc, tuy rằng Mạt Đồng thoạt nhìn luôn một bộ bộ dáng thực thanh nhàn (rảnh rỗi), nhưng rất nhiều yêu ma quỷ quái tìm Mạt Đồng xử lý sự tình, hiển nhiên Mạt Đồng là ma tôn, hơn nữa lại có sự vụ (công việc) của Tà Đế cung trong người, mấy ngày nay Mạt Đồng bồi hắn lâu như vậy thì hắn cũng nên thỏa mãn.
Hơn nữa bản thân nam nhân cũng muốn tìm việc gì đó làm, đều trôi qua như thế thì hắn nhất định sẽ cảm thấy nhân sinh này vô sở dụng………
Thật ra nam nhân đã sớm biết………
Từ khi Phật Hàng là minh hữu cùng Mạt Đồng, cho nên Mạt Đồng sẽ giúp Phật Hàng xử lý chuyện tình của Tà Đế cung, hơn nữa như thế Mạt Đồng mới có thể tiêu xài kim ngân (vàng + bạc) của Tà Đế cung, còn có dọc theo đường đi thì nam nhân đều cảm giác được tuy rằng Phật Hàng không ở bên người bọn họ, nhưng luôn dùng các loại phương pháp cố ý vô tình ép Mạt Đồng trở về Tà Đế cung……..
Lần này dứt khoát trực tiếp mời về, cũng tốt, có chuyện gì đối mặt nói rõ thì tốt hơn, hơn nữa nam nhân cảm thấy nếu Mạt Đồng nửa tháng này vẫn ở lại phía Nam thì khẳng định sẽ buồn chán………
Nam nhân cũng không để ý 1 mình hắn ở lại Biên thành, hắn một người ở Biên thành còn dễ làm việc hơn, mang theo Mạt Đồng cũng quá gây chú ý, bởi vì Biên thành vẫn có rất nhiều người nhận thức hắn.
Sau khi Nham môn sụp đổ thì Biên thành đã sớm không có đệ tử của Nham môn, đều bị đệ tử của Tà Đế cung thay thế, cho nên ở Biên thành thỉnh thoảng có thể nhìn tới đệ tử của Tà Đế cung ra vào các đại khách *** cùng tửu lâu.
Nam nhân cũng đã sớm kiến quái bất quái (không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị).
Đã nhiều ngày nam nhân đều ở phụ cận Trương phủ hỏi thăm tin tức, hắn đi vào đều là các phô tử trước kia không hay đi để hỏi thăm, tân tiểu nhị ngoại lai (người tới từ bên ngoài) này cũng không nhận thức hắn, hắn từ trong miệng tiểu nhị này biết được từ sau khi hắn đi rồi, Trương phủ cũng chỉ có lão nhân Trương quản gia cô quả (cô đơn, lẻ loi) ở tại nơi đó, Trương phủ luôn luôn không có người nào ra vào, chỉ có Trương quản gia thỉnh thoảng đi ra quét quét rác……..
Ngày hôm đó.
Bầu trời nổi lên mưa phùn mông lung, nam nhân mới từ bố trang đi ra, hắn dùng tiền Mạt Đồng để lại, hắn thay một thân y phục sạch sẽ, nhìn qua coi như thỏa đáng, hắn mua thêm cho Trương quản gia 1 kiện y phục, còn mua ở bên đường một ít điểm tâm cùng quà vặt, trở về gặp Trương quản gia tổng không thể hai tay trống trơn, hơn nữa nghe nói Trương quản gia cô độc như thế thì hắn cảm thấy có chút áy náy, nếu không phải hắn gián tiếp làm Trương gia sụp đổ thì hiện giờ hết thảy cũng không như vậy.
Nghĩ tới đây thì nam nhân ngừng tự hỏi, đã tới trước đại môn của Trương phủ.
Bây giờ là gần chập tối, bầu trời hạ mưa càng lúc càng lớn, bởi vì địa thế Trương phủ hẻo lánh, dân cư lại rất thưa thớt, thời gian rất lâu mới có người qua đường, nam nhân gập dù, đứng ở dưới mái hiên của Trương phủ, gõ gõ cửa.
Cộc cộc ——
Cộc cộc ——
Một lát sau bên trong truyền tới một trận tiếng bước chân, tiếp theo chợt nghe thanh âm cửa mở ra, người mở cửa ra là Trương quản gia đã lâu không gặp, nam nhân nhìn thấy y một đầu tóc bạc thì không khỏi hốc mắt có chút nóng lên.
Còn chưa chờ nam nhân lên tiếng thì Trương quản gia liền lão lệ tung hoành ôm lấy nam nhân: “Cô gia, ngươi cuối cùng đã trở lại!”.
Lão nhân thực kích động, nhìn tới cô gia nhà mình đã lâu ngày không gặp liền giống như thấy thân nhân duy nhất.
“Ngươi cẩn thận”. Nam nhân đỡ lão quản gia, đỡ lão quản gia vào trong phủ, hết thảy của nơi này đều không có thay đổi, quá khứ một mạt hiện lên ở trước mắt hắn………
Nam nhân có chút sững sờ.
Trương quản gia cắt ngang hồi ức của nam nhân, bàn tay già cỗi kéo nam nhân vào đại đường: “Cô gia, ngươi đã trở lại rồi, một năm nay ta một cái lão nhân ở ốc tử (gian nhà) lớn như vậy thật đúng là không quen, bình thường cũng không có người nói chuyện, nơi này cũng không náo nhiệt giống như trước kia, trước kia có tiểu thư, có Mạt thiếu gia……….. Còn có cô gia……….”. Lão nhân nói xong nói xong liền lau lau nước mắt, trên mặt già nua kia tràn ngập cô tịch.
Nam nhân đưa điểm tâm cùng y phục mang tới cho Trương quản gia: “Đây là một chút tâm ý nho nhỏ của ta, ngươi nhận lấy đi, những ngày ta rời đi thì ngươi sống tốt hay không, thân thể ngươi không tốt lắm, vì sao không thuê mấy hạ nhân ở trong phủ hầu hạ ngươi? Ngươi cũng tới lúc nên hưởng hưởng thanh phúc rồi”.
“Ta một mực chờ cô gia trở về, ta vẫn trông coi đại trạch này cho cô gia, còn có gia nghiệp của Trương gia, ta biết một ngày nào đó cô gia sẽ trở về, rốt cục lão phu đã đợi được………”. Tay của lão nhân cầm tay của nam nhân còn đang run rẩy.
“Ta đều không phải là vì gia nghiệp của Trương gia mà trở về, đồ vật này không thuộc về ta, ta tuyệt đối không thể lấy, làn này ta trở về là cố ý tới tế bái Tử Yến……..”. Nam nhân giải thích ý đồ tới đây, hắn nói rất nhiều rất nhiều, nói một ít chuyện sau khi hắn rời đi, còn nói thật có lỗi đối với Trương Tử Yến, cùng với vô cùng có lỗi với Trương gia…….
Nam nhân chưa bao giờ nói những lời này trước mặt ai cả, nhưng khi hắn trở lại địa phương này, hắn căn bản là không thể trốn tránh, đời này hắn đều nhớ rõ thảm trạng lúc đó……..
“Cô gia, ngươi thật có lòng, thời điểm ngươi đi vắng, còn thường xuyên nhờ vị huynh đệ kết bái của ngươi để phu nhân viên ngoại tới thăm ta”. Lão nhân cảm động tới nước mắt rơi liên tục, lão nắm chặt tay của nam nhân, luyến tiếc buông ra, “Vị phu nhân viên ngoại kia thường xuyên đều sẽ mang theo nha hoàn cùng gia đinh trong phủ nàng tới thay ta quét tước, còn nói đại ca của nàng, cũng chính là vị huynh đệ kết bái của ngươi, còn biết ta thích nghe tiểu khúc, còn mang ta đi nghe tiểu khúc”.
“Phu nhân viên ngoại?”. Nam nhân nghi hoặc.
“Nàng nói nàng kêu Ngọc Li, là người quen cũ của ngươi, còn nói ngươi là huynh đệ kết bái của đại ca nàng…….”. Lão nhân nói sự thật, nhìn thấy nam nhân trở về thì trong lòng lão nhân có mấy phần an ủi, lão nhân vỗ vỗ mu bàn tay của nam nhân, “Cô gia, lần này ngươi trở về cũng đừng lại đi, hiện tại tuy rằng Trương gia không ai, nhưng gia nghiệp này cũng cần ngươi”.
Ý tứ của lão nhân là muốn nam nhân ở lại kế thừa gia nghiệp của Trương gia, điều này làm cho nam nhân có chút trở tay không kịp, hắn vốn cho rằng Trương quản gia sẽ sống rất tốt, chưa nghĩ tới lại sống hiu quạnh như thế, hết thảy điều này đều vì chờ hắn trở về kế thừa gia nghiệp, nhưng mà hắn cảm thấy chính mình là cái ngoại nhân, thật sự là không thích hợp làm, nhưng hiện giờ Trương quản gia hắn là người thừa kế duy nhất của Trương gia.
Trương gia từng thủ phủ (nhà giàu nhất) Phong Danh thành, mà hiện giờ nhân đinh (số người) lại vắng vẻ tới nông nỗi này, nhưng tài bảo trong nhà vẫn hằng hà sa số, nhưng nam nhân không nghĩ tới Trương quản gia thế nhưng vẫn thay hắn trông coi Trương phủ, là đang chờ đợi hắn cô gia này trở về………
Điều này làm cho nam nhân không biết làm sao.
“Trương quản gia, theo như lời trong miệng ngươi thì vị “huynh đệ kết bái” của ta có phải là vị công tử của Xích Phủ trước kia thường xuyên tới quý phủ chúng ta tìm ta uống rượu sao?”. Thần tình con ngươi của nam nhân có chút xao động, hắn không nghĩ tới………
Thật sự là không nghĩ tới………
“Chính là vị công tử kia của Xích phủ, muội muội y chính là thê tử của Hà viên ngoại, thê tử viên ngoại lớn lên xinh đẹp, nhìn thấy nàng khiến cho lão phu nhớ tới tiểu thư………”.
Nam nhân ngồi ở trên cái ghế, khí lực toàn thân giống như đều bị rút đi, hắn cảm thấy vô cùng bất ngờ………
Xích Luyện…….
Ngọc Li………
Trong khoảng thời gian này hắn rời đi, Xích Luyện thế nhưng bảo Ngọc Li chiếu cố Trương quản gia, rõ ràng chính là ý tốt của Xích Luyện nhưng nam nhân lại cảm thấy có chút phát lạnh……..
Suy nghĩ của nam nhân thực phức tạp………
Thì ra 1 năm nay Xích Luyện đều để Ngọc Li giúp hắn chiếu cố lão nhân của Trương phủ, nam nhân không nghĩ tới nhưng Xích Luyện lại nghĩ tới, thân mình của hắn có chút cứng ngắc, cổ họng có chút siết chặt………
Hắn không biết vì sao Xích Luyện đối tốt với chính mình như thế, nhưng loại thân thiết quá mức vượt ranh giới này lại làm cho nam nhân cảm thấy nguy hiểm, nhưng nghi hoặc vẫn là lớn hơn cảm động……….
Vô luận xuất phát từ nguyện ý gì thì nam nhân đều vẫn là bị cảm động……..
“Cô gia, cô gia, ngươi làm sao vậy?”. Lão quản gia nhẹ vỗ về tay của nam nhân, lão nhân vội vàng muốn giữ nam nhân ở lại, “Cô gia, coi như lão phu cầu ngươi, ngươi liền ở lại đi, nếu ngươi đi rồi thì ta lão niên lúc sau xuống hoàng tuyền cũng không có mặt mũi gặp lão gia cùng phu nhân, còn có tiểu thư”. Lão nhân còn kém chưa quỳ xuống cầu nam nhân.
Nam nhân vội vàng giữ chặt lão nhân đang muốn quỳ xuống, tỏ vẻ chính mình tuyệt đối không thể kế thừa Trương gia, Trương quản gia thấy không giữ nam nhân lại được thì bảo nam nhân ở lại thêm mấy ngày.
Lần này nam nhân đáp ứng……..
Nam nhân sẽ ở lại Trương gia thêm mấy ngày.
Lần này nam nhân ở bên ngoài tìm mấy gia đinh thân gia hồi phủ.
Nói là mời tới hầu hạ Trương quản gia.
Đã nhiều ngày nam nhân đều ở tại Trương phủ.
Nhưng phát hiện luôn luôn có người tới quấy rối, Trương quản gia nói cho nam nhân biết rất nhiều người dòm ngó tài sản của Trương gia, có chút thương hộ còn muốn tới cửa tìm tra (gây sự, kiếm chuyện), mấy ngày nay lão cũng không biết đuổi đi bao nhiêu người, 1 mình lão nhân chống đỡ thật sự vất vả.
Nam nhân ở Trương phủ ba ngày, mỗi ngày Trương quản gia đều tận tình khuyên bảo nam nhân, bảo hắn lưu lại, khiến hắn có chút dao động, Trương quản gia thật giống như niệm kinh, không ngại phiền đứng ở bên tai niệm niệm, có thể thấy được dụng tâm của lão nhân, mỗi lần hắn cũng đều chăm chú nghe xong, thực tôn trọng lão nhân nói chuyện, hắn đều chưa bao giờ lên tiếng cắt ngang.
Ban đêm ngày hôm đó.
Bên ngoài trời mưa liên tục, nam nhân mới từ bên ngoài mua chút nến thơm, giấy trở về, bởi vì bên ngoài mưa quá lớn, y phục cùng sợi tóc của hắn đều bị mưa làm ướt, cả người đều là cảm giác thấp lạnh.
“Cô gia, ngươi đã trở lại, trong phủ mới tới tân đầu bếp đều làm xong đồ ăn rồi”. Lão quản gia mặc tân y sam khi nam nhân trở về mua cho lão, đi ra nghênh đón, vội vàng cầm cái dù trên tay của nam nhân, sai tân hạ nhân trong phủ mang nó đi.
“Làm phiền”. Nam nhân thực khách khí.
“Ở trong phủ chính mình thì cô gia không cần khách khí như thế, sẽ làm lão phu khó xử”. Lão quản gia cười tủm tỉm bảo nam nhân ngồi xuống ăn cơm, lão quản gia liền đứng ở bên cạnh chờ.
Một bàn lớn đồ ăn mà cũng chỉ có 1 mình nam nhân ăn, bên cạnh còn đặt cái chén đôi đũa dành cho Trương Tử Yến…….
Lão quản gia ở bên cạnh thở dài nói một câu: “Cô gia, nếu tiểu thư ở đây thì tốt rồi, không biết đêm nay tiểu thư có thể tới hay không……..”.
Lời nói của Trương quản gia khiến cho mí mắt nam nhân nhẹ nhàng giật 1 cái………