Vào đêm.
Bốn phía thực im lặng, thanh âm nước chảy cũng phá lệ rõ ràng, bụi hoa bao quanh ở bờ ao ôn tuyền, chỉ có mấy ngọn đèn ***g u lãnh chiếu sáng bên cạnh ao, nhiệt khí bốc lên trong ôn tuyền có chút hoa mắt, nam nhân đứng lên, kéo y phục, vừa mới xoay người, liền nhìn thấy thân ảnh quen thuộc trong ao ôn tuyền ở phía sau……..
Tiếng nước chảy tinh tế kia phá lệ trong trẻo dưới sự sự yên lặng của thôn quê.
Ánh sáng chỗ đó phi thường mù mờ, đèn ***g treo trên thân cây bên cạnh ao đã sớm tắt, nhưng đôi mắt của nam nhân đã thích ứng bóng tối, thấy rõ ràng hai người trong ao.
Trong ao kia. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Cửu Hoàng đang nắm cằm của 1 vị cô nương, làm bộ muốn hôn, nam nhân còn nhớ rõ vị cô nương kia chính là vị mà hắn nhìn thấy ở trong hoa lâu mấy ngày trước, cô nương mà Cửu Hoàng mua tới………
Nam nhân thấy 1 màn như vậy thì toàn thân cứng ngắc sửng sờ ở tại chỗ, giống như bị sét đánh trúng, khiến cho hắn cảm thấy trong đầu trống rỗng, trơ mắt nhìn Cửu Hoàng hôn cô nương kia, hắn ma xui quỷ khiến ho khan một tiếng thật to (thúc ghen rùi).
Động tĩnh của nam nhân làm ra lập tức liền cắt ngang việc của Cửu Hoàng, Cửu Hoàng thiếu chút nữa liền đụng tới môi của cô nương kia, nam nhân nhìn thấy Cửu Hòang quăng ánh mắt biếng nhác liếc hắn, thần sắc trong con ngươi của Cửu Hoàng hiện lên vài phần bất mãn, tựa hồ không nghĩ tới hắn sẽ xuất hiện lúc này, mà cô nương kia lại bất an tránh ở phía sau của Cửu Hoàng.
Đầu vai cô nương kia nửa lộ ra, nam nhân nhìn qua chỗ khác, thản nhiên nói: “Quấy rầy rồi”. Nam nhân vừa rồi vốn có thể xoay người bước đi, nhưng mà hai chân của hắn không cách nào nhúc nhích, liền giống hiện giờ cũng vậy. Nam nhân không thể không thừa nhận, lực ảnh hưởng của Cửu Hoàng sâu đậm đối hắn, nhìn tới loại tình huống này thì hắn thật sự không có cách nào làm bộ cái gì cũng chưa thấy rồi lãnh tĩnh lại……..
Cửu Hoàng tựa hồ mất hưng trí, cô nương kia cũng bởi vì quấy rầy của nam nhân mà trở nên sợ hãi, y quay đầu nới mấy câu bên tai cô nương kia, cô nương kia liền vội vội vàng vàng đứng dậy rời đi, cả quá trình nam nhân đều rủ mắt, nam nhân thậm chí không muốn nhìn bộ dáng thân mật của 2 người, hắn thật sự…….. không có biện pháp………
Sau khi cô nương kia rời đi thì Cửu Hoàng mới mở miệng: “Lại là ngươi”. Y miễn cưỡng tựa vào bên cạnh ao, vươn ngón tay nhẹ đẩy tóc bạc dính vào sườn mặt………
Động tác của Cửu Hoàng rất chậm, ngữ khí coi như ôn nhu, chính là trong con ngươi kia lộ ra vài phần không kiên nhẫn.
“Ta tới đàm sinh ý”. Nam nhân giải thích mục đích tới đây, hắn ngước mắt nhìn về phía Cửu Hoàng, phát hiện lúc này Cửu Hoàng đang cầm nội sam đi lên bờ, y sam của Cửu Hoàng rộng mở, trên người còn vương bọt nước thật nhỏ, y sam rộng mở kia, dưới quang mang của ánh trăng mông lung trong trẻo nhưng lạnh lùng kia bao phủ Cửu Hoàng, dung mạo của Cửu Hoàng, thân hình của Cửu Hoàng, theo bước chân tới gần đều trở nên dị thường rõ ràng.
Nam nhân đứng bất động ở tại chỗ, cho tới khi cảm giác được hơi thở của Cửu Hoàng tới gần thì hắn mới chậm rãi lùi 2 bước, nghĩ muốn duy trì khoảng cách, nhưng Cửu Hoàng lại đang từng bước tới gần……..
“Ngươi bảo ta làm bộ như không biết ngươi, chính là hiện giờ ngươi lại nơi chốn phá hư chuyện tốt của ta”. Cửu Hoàng có chút bất mãn nhìn vẻ mặt ôn hòa của nam nhân, y liếc mắt ngắm bên chân của nam nhân một cái, thêm mấy bước sẽ rơi vào trong ao, nhưng y không có nhắc nhở nam nhân.
Nam nhân tiếp tục lùi: “Ta không có”. Hắn không muốn thừa nhận.
“Vậy vừa rồi vì sao ngươi phá ngang ta, nếu ngươi nhớ rõ thì nên biết kì động dục của ta tới rồi”. Cửu Hoàng ý vị thâm trường nhìn chăm chú vào nam nhân, y bức nam nhân tới trong nước.
Nam nhân nhìn Cửu Hoàng: “Không phải ngươi mua một vị cô nương sao?”.
Cửu Hoàng nhưng thật ra thản nhiên gật đầu, hơn nữa không e dè nói: “Chúng ta vừa rồi đang muốn ***, ngươi liền tới”. Y thực thản nhiên nói với nam nhân, y cùng với vị kia cô nương vừa rồi là muốn làm cái gì……..
Giao phối……….
Cả người nam nhân ngâm ở trong nước, y phục đều bị nước ấm làm ướt nhẹp, hiện tại hắn căn bản là không muốn ở tại chỗ này, lời nói của Cửu Hoàng làm cho hắn hiểu rõ, kỳ thật Cửu Hoàng sớm từ bỏ.
Nam nhân nghĩ muốn rời đi, nhưng Cửu Hoàng chắn ở trước mặt hắn, hắn căn bản là đi không được, hàn mai rậm rạp che ánh trăng, thậm chí ngay cả Cửu Hoàng cũng không thấy rõ vẻ mặt lúc này của nam nhân.
Nam nhân cúi đầu, vẻ mặt có chút phức tạp: “Thực xin lỗi, vừa rồi ta cũng không phải cố ý muốn cắt ngang các ngươi, ta chỉ muốn…….”. Hắn có chút không nói ra được, yết hầu có chút siết lại, hắn sắp không tìm thấy thanh âm của chính mình.
Cửu Hoàng tựa hồ cũng không sốt ruột, y vươn tay đẩy đóa hoa trên mặt nước ra, nhìn đến thân thể rắn chắc chắc nịch của nam nhân dưới làn nước mỏng kia, cùng với màu da mê người kia của nam nhân……..
Bọt nước nhẹ nhàng bập bềnh, thong thả vỗ lên thân thể của nam nhân.
“Ngươi không biết là ngươi cản trở ta sao?”. Thanh âm của Cửu Hoàng thực ôn hòa, nhưng lại đâm bị thương tim của nam nhân.
Nam nhân xấu hổ ngước mắt lên, muốn dùng tươi cười che dấu hỗn loạn trong mắt cùng thấp ý của khóe mắt, hắn vội vàng giải thích: “Không nghĩ tới sẽ tạo thành phiền toái lớn như vậy với ngươi, ta chỉ có chút bất ngờ khi nhìn đến cái loại trường hợp thôi.”. Hắn thành thật nói ra suy nghĩ từ tận đáy lòng.
Nam nhân thẳng thắn khiến cho đáy mắt biếng nhác của Cửu Hoàng hiện lên vài tia kinh ngạc, nam nhân cúi đầu nên nhìn không thấy bên môi Cửu Hoàng hàm chứa tiếu ý.
“Ngươi ghen?”. Cửu Hoàng kéo dài thanh âm, y dán sát vào nam nhân, muốn nhìn một chút biểu tình của nam nhân, y nhìn tới hốc mắt của nam nhân có chút phiếm hồng, nam nhân nghĩ muốn giấu cũng không giấu được.
“Không…….”. Nam nhân lắc đầu, “Vừa rồi là hiểu lầm, ta cũng không muốn quấy nhiễu các ngươi, nếu ngươi cho rằng ta cản trở ngươi thì ta có thể giải thích với ngươi cùng vị cô nương kia, như vậy có thể chứ?”.
“Không thể”. Cửu Hoàng biếng nhác giơ tay, nâng cằm của nam nhân lên, làm cho nam nhân hai mắt phiếm hồng nhìn chăm chú vào y, ánh mắt hai người giao triền cùng một chỗ, bình tĩnh trong mắt của nam nhân đã sớm không hề bình tĩnh.
“Ta phải đi về, quý phủ còn có việc”. Nam nhân nghĩ muốn bước qua Cửu Hoàng, nhưng vào lúc này Cửu Hoàng lại giơ tay để ở bên cạnh ao, vây nam nhân giữa song chưởng………
Nam nhân cảm giác được Cửu Hoàng tới gần hắn, hắn sớm thối lui tới tình cảnh không có đường lui, tấm lưng của hắn để tại bên cạnh ao lạnh như băng phủ đầy cánh hoa hàn mai tàn lụi.
Đóa hoa trôi nổi trên mặt nước che hờ tình huống dưới nước, nam nhân ngước mắt nhìn Cửu Hoàng, hắn muốn Cửu Hoàng tránh ra nhưng tựa hồ không có nửa điểm hiệu quả, Cửu Hoàng chắn ở trước mặt hắn, Cửu Hoàng không có chút ý tứ thoái nhượng (nhường đường, nhượng bộ), cả người hắn đều rơi vào trong song chưởng của Cửu Hoàng, hắn có loại ảo giác mãnh liệt bị Cửu Hoàng ôm…….
“Tránh ra”.
“Ta có nói, ngươi có thể đi sao?”. Cửu Hoàng không cho nam nhân đi.
Nam nhân thấp giọng nói: “Ta biết giữa chúng ta có thể có chút hiểu lầm, nhưng xin ngươi ít nhất cho ta giữ lại phân tôn nghiêm”. Để hắn ít nhất cảm giác được người tôn trọng.
“Ngươi muốn tôn nghiêm thì ta chưa cho ngươi sao?”. Cửu Hoàng nhìn chằm chằm nam nhân, ngữ khí của y không chút hoang mang, con ngươi mang theo ủ rũ kia nhẹ nhàng chớp chớp, lạnh nhạt nói: “Là ta chưa cho ngươi, hay là căn bản là không hiếm lạ việc ta đối tốt với ngươi?”.
Cửu Hoàng ý vị thâm trường hỏi nam nhân, ngón tay thon dài của y để bên cạnh ao, có bọt nước chảy xuống từ đầu ngón tay của y.
“Có ý gì?”. Nam nhân ổn định tâm trạng, ngẩng mặt đối diện Cửu Hoàng.
“Ngươi cho rằng ta là có ý gì thì chính là ý đó”. Cửu Hoàng không có tránh ra, lại còn tiếp tục hỏi nam nhân, “Ta bảo hộ ngươi như vậy, ngươi nói đi thì đi, liền cho ta 1 phong thư ly biệt, bảo ta về sau thấy ngươi liền coi như thấy người xa lạ, vậy ngươi cảm thấy hiện giờ ta nên đối đãi ngươi như thế nào?”. Y sam của y rộng mở, bọt nước tinh tế kia từ cổ chảy xuống trong ngực.
Nam nhân thấp giọng nói: “Phong thư này không phải ta viết”. Thanh âm của hắn trầm thấp lại trầm ổn, tại trong ôn tuyền trần ngập hơi nước này có vẻ tràn ngập từ tính, hấp dẫn.
Hai tay của Cửu Hoàng xoa thắt lưng mềm dẻo của nam nhân: “Ta đương nhiên biết không phải ngươi viết, nếu không phải ngươi đồng ý thì Mạt Đồng cũng sẽ không viết, ngươi đã sớm biết được nội dung trên thư”.
“Ta không biết nội dung”. Nam nhân phản bác.
Nam nhân căn bản là không biết Mạt Đồng viết cái gì, chỉ biết là Mạt Đồng có gởi thư nói rõ tình huống cho Cửu Hoàng.
“Ngươi cảm thấy ta không cường bằng Mạt Đồng sao?”. Thanh âm của Cửu Hoàng nhu hòa, nhưng ngữ khí lại lộ ra vài phần nguy hiểm, “Hay là nói, ngươi cảm thấy ta đối với ngươi không đủ chân thành, không đủ quan tâm?”.
Nam nhân lắc đầu.
Bỏ đi, đều là quá khứ, nam nhân căn bản là không muốn nhắc lại.
Tiếng chất vấn của Cửu Hoàng vang lên trong lỗ tai của nam nhân, nam nhân đều chỉ là lắc đầu, nam nhân biết nếu hắn mở miệng nói chuyện thì sự tình sẽ trở nên càng ngày càng không xong, hắn vô pháp giải thích.
Hắn nói như thế nào, đều là sai……..
“Ta bất quá chỉ phải đi Thanh Sơn một chuyến, ngươi liền đi theo nam nhân khác, thời điểm ngươi cùng Mạt Đồng trên giường, rốt cuộc có hay không nghĩ tới cảm thụ của ta?”. Cửu Hoàng vừa bất mãn chất vấn vừa che dấu thần sắc trong mắt.
Nam nhân rối loạn, trả lời Cửu Hoàng: “Ngươi đi Thanh Sơn, vừa đi chính là mấy tháng, đây thực rõ ràng là muốn đuổi ta đi, không có Mạt Đồng thì tự ta cũng sẽ rời khỏi biệt viện”.
“Vì sao?”.
“Ta không muốn lưu lạc tới cái loại tình trạng bị chủ nhân đuổi đi”. Nam nhân nhắm mắt lại, nói ra nỗi đau trong lòng, “Ta chỉ nghĩ muốn lưu một chút tôn nghiêm cho chính mình mà thôi…….”.
“…….”
“Hiện nay ngươi hiểu rõ chưa, ta cho rằng khi ngươi nhận được thư thì sẽ thật cao hứng”. Thần sắc nam nhân dao động nói ra lời tận đáy lòng, hắn đang ngả bài cùng Cửu Hoàng, “Lúc trước ta không nên để Xích Luyện vào ở biệt viện, ta biết ngươi mất hứng, ta liền nghĩ tẫn biện pháp tiễn y rời đi……..”. Hắn nghẹn ngào lên, nhưng đáy mắt hắn ngoại trừ phiếm hồng ra cùng bi thương rất nhỏ, thậm chí khô khốc tới tìm không thấy một giọt nước mắt, chính là thản nhiên ướt át.
Cửu Hoàng cũng biết nam nhân đang cố kìm nén, nhưng nghe tới nam nhân nhắc tới Xích Luyện thì cơn tức của y tái sinh: “Nhưng mà ngươi vẫn là ở biệt viện của ta lại cùng nam nhân khác làm cái loại chuyện này”.
Nam nhân không phủ nhận: “Ngươi cảm thấy ta thực bẩn, có đúng không?”. Hắn tự giễu nở nụ cười, nhưng mà nếu hắn không làm như vậy thì Xích Luyện căn bản là sẽ không dễ dàng rời đi như vậy.
Nam nhân không có lựa chọn nào khác.
Cửu Hoàng không có thừa nhận, cũng không có phủ nhận.
“Cũng đúng, người giống ta như vậy, không sạch sẽ như vậy, như thế nào còn hy vọng xa vời ngươi liếc mắt nhìn ta nhiều một cái”. Nam nhân bất chấp tất cả, hắn cất cao âm lượng. “Nếu ta là ngươi, ta cũng thấy một người nam nhân như vậy rất bẩn. Ta cũng sẽ không lưu 1 nam nhân như vậy tại bên người, cho nên ta đều có thể lý giải suy nghĩ của ngươi”.
Nam nhân cảm thấy thực rất có lỗi, hắn đích xác cũng không nói rõ được, hắn chính là không muốn bị vứt bỏ lần nữa mà thôi, cũng không muốn Cửu Hoàng tự mình đuổi hắn đi, hắn biết nếu gặp phải cái loại tình huống này thì chính hắn khẳng định sẽ chịu không nổi mà hỏng mất.
Nam nhân nhìn thấy trong con ngươi từ trước đến nay đều biếng nhác bình tĩnh của Cửu Hoàng nổi lên vài tia tức giận phức tạp, hắn nghĩ muốn chạy nhưng lại bị Cửu Hoàng ôm sát, Cửu Hoàng căn bản là không cho hắn đi.
“Ta còn có việc”. Nam nhân nôn nóng.
Cửu Hoàng nắm cánh tay nam nhân, nhận thấy nam nhân nhíu mày, tựa hồ làm đau nam nhân thì y liền nới lỏng: “Mạt Đồng đi quỷ lâm, không ở quý phủ ngươi, ngươi còn có thể có chuyện gì?”. Hơi thở ôn nhu của y phun ở bên môi của nam nhân, tuy rằng ngữ khí y bình thản nhưng đáy mắt biếng nhác lại lộ ra nguy hiểm ẩn ẩn.
“…….”
“Lúc trước ta đi Thanh Sơn, còn không phải là vì giúp đồ đệ ngươi”. Trong mắt Cửu Hoàng có tức giận, y đặt nam nhân ở cạnh ao, ngữ khí nói chuyện của y vẫn là biếng nhác như vậy,: Hơn nữa, ta cũng không có ghét bỏ ngươi”.
Lời của Cửu Hoàng đích thật là lời thật lòng, y chính là tức giận, nam nhân không rên một tiếng bước đi, hơn nữa nam nhân dĩ nhiên lại ôm loại ý tưởng này, y cũng không có loại loại ý tứ này, nếu không phải Liễu Phong là bằng hữu của y, hơn nữa lại là đồ đệ của nam nhân, y mới sẽ không đi quản nhàn sự của Thanh Sơn, tuy rằng nhận thức Liễu Phong lâu hơn so với nam nhân, nhưng ở trong lòng y thì nam nhân mới là quan trọng nhất, Liễu Phong bất quá cũng chỉ là bằng hữu mà thôi, y vì bằng hữu, y đi hỗ trợ cũng là không có gì đáng trách, nhưng lại làm cho nam nhân hiểu lầm.
Lúc trước thời điểm Liễu Phong thành thân, Cửu Hoàng nhìn thấy nam nhân cùng một chỗ với Mạt Đồng, y rất muốn đi lên nói chuyện cùng nam nhân, thậm chí là chất vấn, chính là nhìn đến Mạt Đồng thân mật như vậy cùng nam nhân thì y chỉ cảm thấy thực tức cười……..