Sự xuất hiện của Xích Luyện đưa tới mọi người bắt đầu nghị luận, nhưng Xích Luyện cũng không để ý đến những kẻ bên ngoài nghĩ gì nói gì, hắn đã quá quen việc kẻ khác nhìn mình rồi, … này phàm phu tục tử luôn sẽ bị dung nhan của hắn mê hoặc. Xích Luyện không thèm nhìn qua những kẻ xung quanh, lễ mạo hướng Tích Duyên chúc mừng, “Muội muội” của hắn Ngọc Li cũng theo sát sau đó, Tích Duyên nhìn đến Ngọc Li ít nhiều cũng có chút xấu hổ.
Trước đây mới không lâu, Tích Duyên vừa cự tuyệt hôn sự cùng Ngọc Li, khả hiện nay chính mình lại cùng người khác thành thân, nhiều ít trong lòng cũng có chút áy náy Nhưng thấy Ngọc Li khuôn mặt tươi cười dịu dàng, chút an tâm trong lòng Tích Duyên cũng tăng lên không ít.
“Tích đại ca, nhiều ngày không gặp, ngươi trông có vẻ lên tinh thần rất nhiều.” Xích Luyện một mặt nói xong lời khách sáo, một mặt lệnh Ngọc Li đem hạ lễ đưa cho Tích Duyên, nhưng Xích Luyện cũng không hoàn toàn nói ra trọn vẹn tình hình, một đoạn thời gian không gặp, Tích Duyên đích thật là so với lúc trước lên tinh thần rất nhiều, hơn nữa hắn kỳ dị phát hiện, linh khí trong cơ thể Tích Duyên thế nhưng lại khôi phục.
Không có khả năng.....
Linh khí biến mất, như thế nào có thể tự động khôi phục?
Khi Xích Luyện cảm giác được trên thân nam nhân linh khí như trước vẫn tồn tại, hắn cũng có chút kinh ngạc, hắn đã sống nhiều năm như vậy chưa từng gặp qua người có thể chất đặc biệt thế này. Lúc trước hắn hút linh khí Tích Duyên, nguyên tưởng rằng Tích Duyên đi đấu cùng lão hổ tinh kia hội xem như toi mạng, nhưng ai ngờ nam nhân chẳng những còn mạng trở về, còn cứu được cả Trương gia tiểu thư.
Sau khi qua đi phút kinh ngạc ngắn ngủi, Xích Luyện khóe miệng cười nhạt lại càng thêm sâu sắc, không nghĩ tới thân thể nam nhân thế nhưng lại mang đến cho hắn kinh hỉ như vậy, nguyên bản khi nghe nói Tích Duyên muốn cùng Trương Tử Yến thành thân, hắn liền nghĩ sẽ đến nhìn một cái, nhưng bạch sư kia cứ dây dưa mãi khiến hắn cũng không có được thời gian rãnh rỗi. Mà nay ngày Tích Duyên thành thân, hắn liền cùng Ngọc Li đến xem cũng tùy tiện nhìn xem nam nhân đến tột cùng có còn đầy đủ hay sứt mẻ gì không.
Nam nhân mang đến cho hắn kinh hỉ, cũng không nhỏ......
“Xích huynh đệ, ngươi xem ngươi vừa nói lại vừa nở nụ cười như thế, thỉnh vào bên trong tọa.” Tích Duyên mỉm cười vô cùng hiền hòa, hạ nhân Trương gia cũng quy củ tiếp nhận sính lễ, Tích Duyên nhường đường thỉnh Xích Luyện đi vào.
“Tích đại ca, ta đây cũng không khách khí.” Xích Luyện gật đầu, dứt lời lại bổ sung một câu, “Ngươi đi tiếp đón những người khác, chúng ta như thế quen thuộc không cần giữ lễ tiết.”
Tích Duyên cũng không cùng hắn khách khí. Sau khi Xích Luyện đi vào, tìm một chỗ ngồi, Ngọc Li thủy chung đều đứng phía sau hắn. Lúc nam nhân tiếp đón khách, cũng thường xuyên quay đầu nhìn Xích Luyện, phát hiện Xích Luyện cùng những người nhà giàu trong thành xem ra rất quen thuộc, mà Xích Luyện cũng ngẫu nhiên hướng ánh mắt đến nam nhân, chính là ánh mắt của y có chút không nắm bắt được.
Chờ đợi tân khách đều đến đông đủ, hỉ bà mới nắm tay Trương Tử Yến đầu đội khăn voan từ trong đường đi ra. Hai người dựa theo chủ hôn nhân chỉ thị đã bái đường cùng uống rượu giao bôi, ở thời điểm bái đường, Tích Duyên trong lúc vô tình bước qua tân nương, dừng ở một bên Xích Luyện, Xích Luyện trong mắt mỉm cười, cũng hướng nam nhân nhẹ nhàng mà gật đầu một cái.
Hành động của Xích Luyện làm cho tim nam nhân không hiểu vì cái gì lại đập nhanh hơn, y né tránh ánh mắt của Xích Luyện, nhìn sang hỉ bà đem tân nương đến đợi tại nội đường. Nam nhân đứng ở đại đường trung gian nhận các lời chúc mừng cùng chúc phúc của mọi người, Trương phủ náo nhiệt và vui vẻ một cách phi thường, bên ngoài truyền đến thanh âm tiếng pháo nổ vang, sau đó vào đêm, Tích Duyên liền bị mọi người kéo đi uống rượu.
Xích Luyện thủy chung cũng không có ly tịch ( rời tiệc) mà là cùng Tích Duyên ngồi cùng một bàn, ngẫu nhiên còn thay Tích Duyên chắn rượu, Tích Duyên lo lắng việc Xích Luyện uống rượu, liền lần nữa khuyên can, nếu không có Xích Luyện thay y ngăn trở mọi người kính rượu, y đã sớm uống đến nằm úp sấp trên bàn mà hoàn hỏa kết thúc bữa tiệc, Tích Duyên biết rõ ràng việc đó. Bởi vì Trương gia hai lão nhân gia vừa li thế không lâu trước đó, tiệc tùng cũng không được kéo dài, sau hỉ yến, quản gia phụ trách tống tẩu tân khách, Trương phủ lại khôi phục im lặng.
Xích Luyện nhượng Ngọc Li hồi phủ trước, còn chính mình thì lưu lại đến cuối cùng, Tích Duyên thực cảm tạ sự hỗ trợ của Xích Luyện trong ngày hôm nay, hiện giờ thiên sắc đã muộn, Tích Duyên lại lo lắng Xích Luyện hồi phủ hội không an toàn, liền nhượng Xích Luyện ngủ lại Trương phủ, đó cũng chính là ý định của Xích Luyện.
Trong lúc Hạ nhân mang Xích Luyện đến khách phòng, trương quản gia hướng Tích Duyên nói lại một chút tình huống hôm nay, dù sao Tích Duyên hiện giờ cũng là cô gia của Trương gia, mọi chuyện đều phải được biết một ít.
Nửa canh giờ sau, Tích Duyên đẩy cửa bước vào tân phòng, vừa mới tiến phòng, một trận khói trắng mê nhãn kéo tới, nam nhân lập tức ngã xuống bất tỉnh......
Một lúc khói trắng dần dần tán đi.
Một tuấn mỹ thanh niên vận xiêm y tựa ngọn hỏa diễm xuất hiện dưới ánh nến mờ ảo của hỉ phòng, kia bối cảnh đỏ rực cùng hỏa y tựa như ngọn lửa đang bùng cháy khiến làn da trắng nhợt của y lại càng phi thường yêu dị.
Xích Luyện khóe miệng lộ vẻ nhạt đến cơ hồ nhìn không thấy tiếu ý yếu ớt, song mâu hẹp dài u tĩnh đến đáng sợ, hắn nhìn chằm chằm nam nhân hôn mê trên mặt đất, nhẹ nhàng chuyển động đôi môi......
“Tích đại ca, đêm nay là đêm ngươi động phòng hoa chúc, trò hay vẫn còn phía sau, ngươi không thể sớm như vậy liền ngủ.” Y nhẹ nhàng kéo dài thanh âm, trong đó còn ẩn ẩn vài tiếu âm. Thanh âm êm tai trầm bổng vang vọng trong màn đêm.