Yêu Ma Đạo

Chương 298

Thời điểm nam nhân từ bên ngoài trở về, còn cố ý ở trên đường mua hồ lô đường, hắn về tới nhà nhìn đến Phật Hàng còn tại phòng sau ngủ liền không có đánh thức, chính là hắn tìm trong trong ngoài ngoài đều không có tìm được Nham Vân, hắn đặt hồ lô đường lên bàn, lúc này mới phát hiện trên bàn có lá thư, đó là nét bút của Liễu Phong………

Nam nhân xem thư, trên thư nói………. Liễu Phong dẫn Nham Vân quay về Bạch Vân Quan, Liễu Phong nói với Nham Vân, gần đây Tích Duyên rất bận bịu, không có thời gian chiếu cố Nham Vân, bảo Nham Vân cùng y đi Bạch Vân Quan chơi. Nham Vân cũng đáp ứng rồi, chờ Nham Vân thích ứng huyễn cảnh của Bạch Vân Quan, bọn họ cũng sẽ không lại trở lại.

Nam nhân xem thư xong liền quăng bỏ, kẻ cả hồ lô đường trên bàn cũng đồng thời quăng bỏ, dù sao hắn cũng không ăn, hắn cái gì cũng không nghĩ, liền đi tắm rửa một cái, đút Phật Hàng ăn cơm xong, liền đi ngủ.

Hắn ở nhà ngủ suốt hai ngày, có lẽ là quá mệt mỏi, thời điểm hắn thức dậy thì cả người đều sắp rã rời, buổi tối thực yên lặng, đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa dồn dập.

Nam nhân mới vừa mở cửa ra, liền nhìn đến vẻ mặt âm trầm của Liễu Phong, mang theo Nham Vân trên mặt quấn quanh băng gạc, trở về rồi……..

“A Thúc”. Nham Vân lập tức tiến lên ôm nam nhân, nam nhân nhìn chằm chằm băng gạc trên mặt của Nham Vân, phát hiện băng gạc trên mặt của Nham Vân quấn rất chặt, Nham Vân ôm hắn kêu không thoải mái, “A Thúc, ta rất đau đầu, vải quấn trên mặt ta chặt tới nỗi ta rất khó chịu”. Nham Vân ôm nam nhân cọ tới cọ lui, kéo nam nhân tới bên cạnh bàn.

Nam nhân nghĩ muốn tháo băng gạc trên mặt của Nham Vân xuống, lại bị Liễu Phong cản lại: “Ngươi theo ta đi ra ngoài một chút, ta có lời muốn nói với ngươi”. Liễu Phong không quá cao hứng đi ra ngoài.

“Nhị Cẩu, ngươi ngồi xuống nghỉ ngơi trước, a Thúc đi ra ngoài trò chuyện cùng Liễu Phong xong liền trở lại”. Nam nhân đang nâng mặt của Nham Vân, nhìn nhìn Nham Vân, hắn đụng đến khuôn mặt nóng bỏng của Nham Vân.

Cho dù là cách băng gạc kia thì hắn cũng có thể cảm giác được xúc cảm nóng bỏng kia, Nham Vân nghe phân phó của hắn liền ngoan ngoãn đi tới giường rồi ngồi xuống, nam nhân nhìn thoáng qua băng gạc trên mặt của Nham Vân liền đi ra ngoài.

Liễu Phong đứng ở trong viện tử chờ nam nhân, nhìn đến nam nhân xuất hiện, sắc mặt y lập tức trở nên khó coi: “Ngươi đã xem thư ta đưa cho ngươi chưa?”.

“Xem rồi”. Nam nhân thản nhiên hỏi Liễu Phong: “Không phải ngươi dẫn Nham Vân đi rồi sao? Vậy vì sao lại trở về? Có phải Nham Vân ở trên đường xảy ra chuyện gì?”.

Nói thật, nam nhân vẫn là thực lo lắng cho Nham Vân.

“Ngươi rốt cuộc làm làm cái gì với Nham Vân, ta mới dẫn Nham Vân đi hai ngày mà thôi, trên mặt y liền mọc ra thứ kỳ quái, có phải ngươi làm cái gì với y, đúng không?”. Liễu Phong lạnh lùng trừng nam nhân, tất cả bình tĩnh cùng lạnh lùng trên mặt đều bị lửa giận thay thế, y chán ghét trừng nam nhân, “Hiện tại Nham Vân xấu tới bất thành nhân dạng (như kẻ dị dạng), ta làm sao còn dẫn y về Thanh Sơn được!”. Liễu Phong liền kém không vung kiếm đối nam nhân thôi, Nham Vân như vậy, không phải như y nghĩ muốn……..

Nam nhân căn bản nghe không hiểu Liễu Phong đang nói cái gì: “Ta không rõ ý tứ của ngươi?”.

“Ngươi đi gỡ băng gạc của Nham Vân ra, liền biết ta đang nói cái gì, ngươi vẫn còn giả bộ………”. Liễu Phong bất mãn nam nhân bình tĩnh cùng lý trí, y không thể thích nỗi Nham Vân biến thành loại bộ dáng hiện tại này, y thậm chí nhìn cũng không dám nhìn Nham Vân, dùng băng gạc quấn chặt mặt của Nham Vân, [vậy mà Thái sư tổ còn nói Nham Vân là…….]”.

“Ngươi đủ rồi”. Nam nhân ngắt lời Liễu Phong, hắn thật lâu không nổi giận rồi, nhưng mà biểu hiện của Liễu Phong làm cho hắn cực kỳ thất vọng, từ trong ngôn ngữ của Liễu Phong thì hắn đại khái đoán được Liễu Phong muốn nói cái gì.

“Hiện tại Nham Vân cái dạng này, ta làm sao dẫn y đi………”. Liễu Phong vẻ mặt thực phức tạp, ta đưa Nham Vân trở về đây trước, sự tình dẫn y trở lại Thanh Sơn sau này nói sau”.

Nam nhân không nói chuyện.

“Ta đã nói với Nham Vân, ta nhận được thư của ngươi, ngươi nói ngươi hết bận rồi, bảo ta dẫn y trở về, y cũng tin tưởng, vừa rồi tại thời điểm trở về, ta nói với y, gần đây ta phải về Thanh Sơn làm việc, có thể có 1 thời gian không thể tới gặp y…….”. Thanh âm của Liễu Phong rất thấp, y nhìn mặt đất, thậm chí không dám nhìn nam nhân.

“Ngươi không cần Nham Vân?”. Nam nhân nói thẳng trọng điểm mà Liễu Phong muốn nói.

“Ai nói ta không cần Nham Vân?”. Bình tĩnh cùng lý trí của Liễu Phong hoàn toàn bị xé nát, y cất cao âm lượng, ác khí nói với nam nhân, “Nham Vân còn chưa biết mặt mình biến thành bộ dáng gì nữa, ta nói gạt y, bảo y dùng mảnh vải quấn mặt y rồi hẵng ra đường, bằng không các cô nương nhìn đến y lớn lên tuấn tú, sẽ đi theo chúng ta……..”.

Loại nói dối này mà Liễu Phong cũng bịa ra được………

“Vì sao ngươi lại làm như vậy?”. Nam nhân không hiểu được Liễu Phong.

“Ngươi cho rằng ta muốn quấn mặt Nham Vân thành như vậy sao?! Nếu ta không quấn chặt mặt của y, chẳng lẽ để y đi ra ngoài hù chết người khác, y một bộ quỷ bộ dáng…….”.

“Ta không hiểu vì sao ngươi sẽ chạy trở về chỉ trích ta, ta cũng không hiểu được vì sao ngươi kiên quyết nói là ta làm cho Nham Vân biến thành cái dạng này. Trước đây là ngươi tự mình dẫn y đi, hiện tại ngươi lại đổ tội cho ta”. Nam nhân cảm thấy Liễu Phong thực quá đáng, cho dù Nham Vân thật sự biến thành xấu xí, vậy cũng không cần phải nói những lời này, hắn nhíu mày, nhìn chăm chú vẻ mặt hỗn loạn của Liễu Phong, “Nếu Nham Vân biết ngươi nói y như vậy thì y nhất định sẽ rất đau lòng”.

“Ta là muốn dẫn Nham Vân đi, ta cũng muốn đối tốt với y, nhưng mà ai biết y đi đến nửa đường sẽ biến thành như vậy…….”. Nói tới nói lui, Liễu Phong đều là ghét bỏ Nham Vân xấu xí.

Liễu Phong đứng ở trong viện tử, từ trước đến nay y đều thực thanh cao, bây giờ chột dạ đến nỗi không dám nhìn nam nhân, nhưng mà đối với y mà nói, chỉ có Nham Vân thực tuấn tú kia mới xứng đôi chính mình.

Nham Vân ngốc rồi, y có thể nhẫn.

Nhưng mà trở nên xấu xí như vậy, muốn y đối diện cả đời với Nham Vân, y không nguyện ý…….

Tâm niệm của Liễu Phong xoay chuyển, y ích kỷ ném Nham Vân cho nam nhân, mà nam nhân khẳng định sẽ đáp ứng, y đổ tội cho nam nhân, y rất ghét nam nhân, nhưng mà y lại không thể không dẫn Nham Vân trở về.

Nam nhân chẳng nói câu nào nhìn vẻ mặt dao động của Liễu Phong, hắn chỉ cảm thấy lòng chút lạnh lẽo, hắn cái gì cũng không nói, liền trở về phòng, “ầm” 1 tiếng đóng cửa lại, nhốt Liễu Phong tại bên ngoài, hắn căn bản không muốn nói chuyện cùng Liễu Phong, Liễu Phong rất ích kỷ, ích kỷ tới nỗi làm cho hắn đều cảm thấy lòng lạnh lẽo.

Nham Vân xấu xí………

Liễu Phong liền ruồng bỏ Nham Vân……..

Nam nhân nhìn đến Liễu Phong rất nhanh liền đi rồi, tựa như quăng ôn thần bỏ Nham Vân lại ở chỗ nam nhân, nam nhân ngồi ở cái bàn 1 lát, hắn cũng không có nhìn Nham Vân, mà Nham Vân cũng nhận thấy nam nhân đang tức giận cũng không dám lên tiếng quấy rầy nam nhân.

“A Thúc, ngươi làm sao vậy………”. Nham Vân ngồi ở trên giường bấu cái quần, thực khẩn trương nhìn nam nhân.

Nam nhân vỗ mạnh lên bàn 1 cái, thân thể của Nham Vân run rẩy mãnh liệt, tựa hồ bị dọa tới rồi, nước mắt trào ra đảo quanh trong hốc mắt, y đáng thương hề hề nhìn về phía nam nhân, lại không dám mở miệng nói chuyện, lo lắng a Thúc lại tức giận, lấy chổi lông gà đánh y.

Nam nhân cũng không phải tức giận Nham Vân, hắn biết Liễu Phong muốn dẫn Nham Vân đi, kỳ thật đã sớm lên tốt kế hoạch rồi, chỉ là sự tình tựa hồ đột nhiên xảy ra thay đổi, hắn thở dài một hơi……..

“Nhị Cẩu không cần lo lắng cho a Thúc, a Thúc không sao cả”. Nam nhân chậm chạp đứng lên, đi tới bên giường, hắn vươn ngón tay lau nước mắt cho Nham Vân, “Đừng khóc, ngươi đều đã trở lại rồi”. Thanh âm của hắn rất nhẹ, rất bình tĩnh……..

Nham Vân giơ tay ôm lấy thắt lưng của nam nhân, vùi đầu ở bên hông của nam nhân: “A Thúc, đầu của ta đau quá, mặt cũng rất nóng, ta thật là khó chịu”. Y cảm thấy vẫn là a Thúc tốt, a Thúc thật ôn nhu.

Thời điểm Liễu Phong quấn băng vải cho y, rất dùng sức siết y rất đau, nhưng mà Nham Vân nhớ rõ a Thúc nói y là 1 nam tử hán, không thể hở ra là liền kêu đau, cho nên thời điểm Liễu Phong quấn mặt cho y, y một tiếng đều không có rên qua, y nhìn đến a Thúc thì rất cao hứng, thật sự là rất cao hứng, hơn nữa thắt lưng của a Thúc, ôm thật thoải mái……..

“Ngẩng đầu lên, để cho ta xem nào”. Nam nhân vỗ vỗ bả vai của Nham Vân, Nham Vân liền ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân, chỉ là trong khóe mắt của Nham Vân còn đọng nước mắt, bộ dáng thương tâm kia làm cho lòng của nam nhân có chút xúc động.

“A Thúc, Liễu Phong này rất kỳ quái, cứng rắn muốn kéo ta đi, lại quấn băng vải trên đầu ta, còn dẫn ta trở về……..”. Nham Vân ngẩng đầu, hai tay nắm bàn tay nam nhân để ở bả vai y, nước mắt của y nhỏ trên mu bàn tay của nam nhân.

Đầu ngón tay của nam nhân khẽ run rẩy: “Ta giúp ngươi tháo băng vải ra, quấn như vậy, khẳng định không thoải mái, hơn nữa mặt của ngươi rất nóng”. Hắn một bên bình tĩnh nói, một bên chậm rãi vuốt ve hai má nóng bỏng của Nham Vân.

Bên ngoài trời bắt đầu mưa, thanh âm tí ta tí tách kia ở ban đêm thực rõ ràng, ánh nến trong phòng nhẹ nhàng đung đưa, nam nhân bảo Nham Vân ngồi ở trên giường đừng nhúc nhích, hắn từ trong rương tìm ra cây kéo, lại đi ra bên ngoài múc một chậu nước sạch đặt lên bàn, hắn chậm rãi cắt bỏ một cái băng vải quấn chặt trên cái ót của Nham Vân…….

Liễu Phong loạn thất bát tao (lung tung) quấn băng vải cho Nham Vân, nam nhân căn bản là không có biện pháp cởi ra, hắn chỉ có thể từng chút từng chút cắt sạch vải quấn này, thời điểm Nham Vân trở về, hắn liền lưu ý tới y sam của Nham Vân rất dơ, tựa hồ đã hai ngày không tắm rửa, giầy cũng rất dơ, mũi giày đều sắp rách rồi, có thể nghĩ thời điểm Liễu Phong dẫn Nham Vân trở về có bao nhiêu gấp gáp.

Chắc hẳn Liễu Phong sẽ không quản Nham Vân, nam nhân cúi đầu, cắt sạch băng vải quấn loạn thất bát tao, Nham Vân liền ôm thắt lưng của nam nhân, im lặng dựa vào nam nhân.

Dị thường im lặng, dị thường nghe lời………

Nam nhân đặt cây kéo lên bàn, động tác hắn rất nhẹ gỡ hết từng tầng từng tầng băng vải trên mặt của Nham Vân, băng vải rơi trên mặt đất, càng chất chồng nhiều thì tâm tình của hắn cũng lại càng phức tạp……..

Cái cằm tinh xảo của Nham Vân, may mắn không tổn hao gì lộ ra, đôi môi của y bị băng vải thít có chút ửng đỏ, nhưng là không có gì khác thường, tiếp theo là chóp mũi trắng nõn…….

Nam nhân đang muốn thở phào 1 hơi là lúc tay hắn đột nhiên sững lại……..

“A Thúc làm sao vậy?”. Nham Vân động động đôi môi hình thái hoàn mỹ kia, hơi thở khi y nói chuyện đều phun ở trên mu bàn tay của nam nhân, cảm giác được tay của nam nhân đang run rẩy thì y cũng trầm mặc theo.

Đáy mắt của nam nhân có chút xao động, nhưng hắn không muốn để Nham Vân phát hiện, hắn ổn định hô hấp, chậm rãi gỡ băng vải quấn bên ngoài chóp mũi của Nham Vân ra, một tầng một tầng băng vải kia bị gỡ bỏ…….

Ánh mắt của nam nhân nhìn Nham Vân cũng theo bình tĩnh tới bất an, lại tới kinh ngạc dao động, hắn bảo Nham Vân nhắm mắt lại không được phép nhìn, Nham Vân mới bỏ lỡ vẻ mặt khó có thể tin của hắn, ngoại trừ cái cằm cùng chóp mũi tinh xảo rất đẹp ra, hiện giờ từ chóp mũi tới hơn phân nửa khuôn mặt của Nham Vân đều bị bớt xanh lại tím chiếm cứ hết, mỗi khối kia giống như cái bớt, chiếm cứ hơn hơn phân nửa khuôn mặt của Nham Vân, ngũ quan ngũ quan anh tuấn như thế nào chăng nữa, có khối bớt kia, nhìn thế nào đều thấy kỳ dị, hắn rốt cục biết vì sao trước đó thái độ Liễu Phong chuyển biến thành như vậy……..

Nam nhân chạm tới hai má phát nóng của Nham Vân, hắn dùng khăn mặt nhúng nước chậm rãi lau mặt cho Nham Vân, động tác của hắn rất nhẹ, lông mi của Nham Vân lại đang nhẹ nhàng rung rung.

Nam nhân nhìn Nham Vân một hồi lâu, cũng dần dần khôi phục bình tĩnh, trên mặt Nham Vân đột nhiên mọc ra bớt tím lớn như vậy, quả thực che đi tuấn khí (đẹp trai) của y…….

Nam nhân hỏi Nham Vân mấy ngày nay đã làm những gì, y thành thật nói với nam nhân, nói không có gì, sau khi theo Liễu Phong đi, hôm đó tỉnh lại, ánh mắt của Liễu Phong nhìn y cũng rất kỳ quái, lúc sau liền nói muốn dẫn y trở về, lại còn lấy vải quấn quanh mặt của y…….

“A Thúc, ta nghĩ đến ngươi lại không cần ta?”. Nham Vân ôm chặt thắt lưng của nam nhân, dán mặt tại ngực của nam nhân, nước mắt nơi khóe mắt y đã ươn ướt trong ngực của nam nhân.

Nam nhân tâm sự nặng nề vuốt ve sườn mặt của Nham Vân, y đại khái cũng đều bình phục tốt lắm rồi, chỉ là ấn ký màu xanh tím làm cho khuôn mặt tuấn tú của Nham Vân đầy tì vết: “Không có, a Thúc đang bận rộn, thế nhưng ngươi đã trở lại, liền đừng chạy loạn nữa”. Nam nhân ôn nhu vuốt ve bớt tím xấu xí trên mặt của Nham Vân, ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt của Nham Vân…….

Bên ngoài mưa rất lớn, tâm tình phức tạp của nam nhân liền như tiếng mưa rơi ồn ào kia………

Nham Vân ngốc tử này bị “đuổi” trở lại rồi.

Bởi vì Nham Vân biến dạng, cho nên Liễu Phong không cần Nham Vân………
Bình Luận (0)
Comment