Yêu Ma Đạo

Chương 300

Từ sau khi Nham Vân trở về, trở nên càng nghe lời so với trước kia, nam nhân bảo y đứng, y cũng không dám ngồi xuống, hơn nữa cũng không đi trêu chọc PHật Hàng, mỗi ngày đều ngoan ngoãn ở nhà đợi, nhiều nhất đi một chút ở trong sân, ngày thường cũng không đi xa, phạm vi hoạt động của y không vượt qua tiểu viện tử trong nhà, nam nhân ở trong núi bắt con gà rừng nhỏ để y nuôi chơi.

Mà nam nhân gần như đều ném hết các thứ trong nhà có thể phản quang (soi được, phản chiếu), liền ngay cả cái gương mà Nham Vân mỗi ngày đều phải soi thì hắn đều mang đi ném ở ngọn núi rất xa, cũng không để Nham Vân nhìn chậu nước, hắn nơi chốn đều làm thực cẩn thận.

Nam nhân không những phải chăm sóc Nham Vân, hắn còn phải chăm sóc Phật Hàng, nhưng nếu không quấy rầy Phật Hàng thì Phật Hàng sẽ không tự mình tỉnh lại, hắn liền phụ trách đút cơm cùng lau người.

Hắn qua lại giữa chăm sóc Phật Hàng cùng Nham Vân, thậm chí không có thời gian gặp Cửu Hoàng cùng Xích Luyện, nhưng Cửu Hoàng thỉnh thoảng sẽ chủ động tới cửa, nhưng mà Xích Luyện thì sẽ không.

Hiện giờ thời tiết càng ngày càng nóng, nam nhân liền bảo Cửu Hoàng tốt nhất chờ ờ khách *** đừng đi ra ngoài, bởi vì thời điểm mỗi lần Cửu Hoàng tới gặp hắn, bộ dáng đều cực kỳ mệt mỏi, mỗi lần Nham Vân đều cho rằng Cửu Hoàng là chạy tới……..

Còn luôn nói với Cửu Hoàng: “A Thúc lại không chạy, ngươi đi tới là được, vì sao mỗi lần đều phải chạy, tóc ngươi đều chạy trắng rồi……”.

Ngốc tử này càng ngày càng biết trêu chọc người khác…….

Mỗi lần nói xong, lấy tay che miệng, trốn một bên cười trộm.

Mà Cửu Hoàng, nhìn Nham Vân cái dạng này, cũng không so đo cùng Nham Vân.

Thời điểm Cửu Hoàng tới đều còn mang mấy thứ tới cho Nham Vân, y cũng biết trước khi Nham Vân không ngốc thì thực sạch sẽ, y liền mang theo chút dục hương (chắc là thứ thơm thơm thả vô nước tắm hay sữa tắm) thượng đẳng cho Nham Vân, nam nhân thấy Nham Vân thích thì cũng liền không ngăn cản Cửu Hoàng tặng đồ cho Nham Vân.

Nham Vân có đôi khi ôm gà vào trong phòng, nam nhân sẽ lấy chổi lông gà đánh y, y cũng không dám có lần sau, còn ủy khuất nói: “A Thúc tặng cho ta, ta rất thích, mới ôm”. Nói xong nước mắt lại bắt đầu rơi……..

Nam nhân không có biện pháp với ngốc tử này, hơn nữa từ lần trước hắn kể cố sự cho Nham vân, Nham Vân liền giống như nghe nghiện………

Nham Vân thường xuyên đều muốn hắn kể cố sự.

Nhưng nam nhân rốt cuộc cũng không kể nữa.

Nam nhân trở về từ Mạt phủ được 3 ngày rồi, trong ngày Nham Vân trở về này, hắn lau một lần thân thể cho Phật Hàng, đút một lần cơm, nhưng tình huống của Phật Hàng tựa hồ không tốt lắm.

“Gần đây ngô càng ngày càng không tỉnh táo, nếu ngô quên cái gì thì ngươi nhớ nhắc ngô”. Phật Hàng ôm nam nhân, có chút vô lực nói, y ngay cả động tác nuốt đồ ăn đều biến chậm rất nhiều.

“Yên tâm đi, ta nhớ rõ”. Nam nhân gật gật đầu, ăn mấy miếng vì Phật Hàng, đương nhiên chỉ dùng miệng để đút như cũ, đầu lưỡi của hai người dây dưa cùng một chỗ, hắn cũng cảm giác được sự vô lực của Phật Hàng.

Mấy ngày này càng ngày càng nóng, bên ngoài lại không có địa phương che chắn, Phật Hàng chỉ có thể phơi nắng, thỉnh thoảng nam nhân bảo Nham Vân bưng nước cho Phật Hàng, Phật Hàng nhìn đến Nham Vân thì cũng không nói cái gì.

Mà Nham Vân biết a Thúc đối người này rất tốt, y cũng liền ngoan ngoãn thành thật, dựa theo phân phó của a Thúc làm.

Nhưng mà Nham Vân cũng biết, tuy rằng a Thúc tróii người này ở trong đây, nhưng thường xuyên đều sẽ ở ngoài viện tử, xa xa nhìn xem tình huống người này, y biết a Thúc kỳ thật thực quan tâm người này.

Nham Vân cảm thấy người kêu Phật Hàng này cùng người tóc trắng kêu Cửu Hoàng kia, hôm nay ánh mắt nhìn y đều rất kỳ quái, y đương nhiên không biết trên mặt chính mình có thêm 1 vết bớt tím.

Nhưng Cửu Hoàng cùng Phật Hàng cũng chỉ là nhìn Nham Vân 1 lát, cái gì cũng không hỏi nhiều, vì Nham Vân không bao giờ có thể gây sóng gió nữa, vừa ngốc lại xấu xí……..

“A Thúc ngươi, hôm nay bận nhiều việc?”. Thanh âm của Phật Hàng không có khí lực gì, y nghiêng đầu nhìn Nham Vân, tại dưới ánh mặt trời thì vết bớt tím kia dị thường rõ ràng.

“A Thúc đi ra ngoài”. Nham Vân đút Phật Hàng uống nước xong, cũng liền không muốn nói chuyện nữa, cầm chén chuẩn bị trở về.

Phật Hàng gọi Nham Vân lại: “Hắn đi đâu?”.

“Hắn nói đã lâu không gặp Xích huynh đệ của hắn, nói muốn đi xem y khỏe hay không “. Nham Vân trả lời xong liền bưng chén rời đi, Phật Hàng cũng nhắm mắt nghỉ ngơi. Nam nhân đi trấn trên mua hồ lô đường cho Nham Vân, liền thuận đường đi vào khách *** Xích Luyện ở tìm Xích Luyện.

Hắn thật lâu không gặp Xích Luyện, nói không nhớ nhung Xích Luyện đó là gạt người.

Hắn biết Xích Luyện cùng Cửu Hoàng như nhau chờ hắn ở trấn trên, chỉ là Xích Luyện sẽ không như Cửu Hoàng, Xích Luyện sẽ không chủ động tìm đến hắn như vậy, cũng sẽ không chủ động tới gặp hắn……..

Cho nên nam nhân liền tự mình tới gặp Xích Luyện.

Hắn cũng muốn biết gần đây Xích Luyện sống có được hay không, tại trấn trên ăn ngon hay không, ở quen hay không, dù sao Xích Luyện đã phi tiên, muốn Xích Luyện ở trong này chịu đựng tục khí của phàm nhân, quả thật là làm khó Xích Luyện.

Tại thời điểm đi qua Mạt phủ, nam nhân chính là đứng ở cửa 1 lát…….

Hắn cũng không có đi vào.

Hắn cảm giác được lực lượng linh khí rất cường đại, nhưng còn chưa thích (loại bỏ, tiêu tan) xong.

Hắn biết Mạt Đồng còn chưa tỉnh.

Gần đây nam nhân thật sự quá bận rộn, hắn đều dự tính tới gặp từng người một, hắn căn bản là cực kỳ bận bịu, cho nên hắn chỉ có từ từ sẽ đến.

Bởi vì phải chăm sóc Phật Hàng cùng Nham Vân nên hắn đều không có bày quán, bạc đều sắp dùng hết, hắn 1 bên bị cuộc sống vây khốn, 1 bên nghĩ Xích Luyện gần đây có khỏe hay không.

Tuy rằng thời điểm lần trước Xích Luyện đi qua nhà hắn, chính là rất ngắn ngủi.

Trước đó hắn một lần cho rằng đó là ảo giác, nhưng mà sau đó ngẫm lại lại cảm thấy không đúng lắm……..

Nhưng hắn không có ôm ý tưởng khác, hắn chỉ là gặp huynh đệ kết bái mà thôi, không hơn, làm đại ca, làm huynh đệ, hắn đi gặp Xích Luyện, cũng không quá đáng.

Tuy rằng Xích Luyện từng đã lừa gạt hắn, cũng từng thương tổn hắn, nhưng cũng từng giúp hắn, nếu không có Xích Luyện hỗ trợ, lúc ấy Trương gia phô đã sớm không chống đỡ được, vô luận như thế nào đều là cảm kích (biết ơn).

Không có ôm tư tình gì, chỉ là xuất phát từ cảm tình đơn thuần, trong lòng nam nhân bình bình thản thản, không có chút tạp niệm, bởi vì hắn biết đạo lý đơn giản tiên phàm khác biệt.

Hắn biết Xích Luyện ở chỗ này chờ hắn, đồng thời còn đang phái người tìm kiếm chuyển thế của Thanh Thiên Tôn, nếu không Xích Luyện hẳn là cũng sẽ không ở lại nơi này lâu như vậy.

Số bạc còn lại của nam nhân không nhiều lắm, cũng không biết nên mua cái gì gặp Xích Luyện mới tốt, Xích Luyện lại không ăn tục thực (đồ ăn của phàm nhân), hắn lại không đủ tiền mua tiểu sức phẩm (vật phẩm trang sức nhỏ), hắn đứng dưới lầu khách *** thật lâu, cũng không thể không biết xấu hổ đi lên, bởi vì rất keo kiệt.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn là hai tay trống trơn đi vào, bởi vì này khách *** này rất lớn, hắn rất nhanh liền bị tiểu nhị mời đi ra, nói người ăn mặc không sạch sẽ không được tiến vào, nếu không sẽ ảnh hưởng sinh ý của khách ***.

“Ngươi tìm vị Xích công tử kia, mỗi đêm y đều sẽ đi bến đò bên kia uống rượu, y bình thường đều sau giờ sửu (sau 3 giờ sáng) mới trở về, ngươi đi bến đò nhìn một cái đi”. Tiểu *** tiểu nhị kia nhớ rõ cũng quen thuộc, dù sao vị Xích công tử kia ngày thường tinh xảo lại đẹp, mỗi ngày thời điểm vị Xích công tử kia xuống lầu hoặc là đi ra ngoài, đều có thiệt nhiều người nhìn.

“Cám ơn”.

Sau khi nam nhân nói lời cám ơn, liền chậm rãi đi đến bến đò.

Hắn tới bến đò đã là đêm khuya.

Hắn đi ven bờ thật lâu, thật lâu.

Đi đến lối đi tối tăm kia mới xa xa nhìn đến mơ hồ có người ngồi ở bên kia.

Bởi vì hiện nay đã là đêm khuya, hơn nữa bên này không có thuyền ra vào, phía trước bến đò đã hoang phế rất nhiều, bốn phía có vẻ không có chút sự sống, nơi đây quả thật cũng không ai tới.

Gió ở bờ sông rất lớn rất lớn, tiếng nước chảy ào ào kia cũng phá lệ rõ ràng.

Y sam nam nhân thực mỏng manh, hắn kéo y sam, chậm rãi đi lên chiếu cầu tạm bằng gỗ……..

Bắt đầu có sương rơi.

Sương mù mông lung kia thổi cũng thổi không tiêu tan, như lụa mỏng tràn ngập ở bờ sông, ở xa xa……..

Nam nhân chậm chạp tới gần, quả nhiên Xích Luyện tại đằng trước bến đò, Xích Luyện im lặng ngồi trên cây cầu gỗ ở bến đò, trong tay của Xích Luyện cầm 1 họa quyển (bức hoạ cuộn tròn), đang rất chăm chú, thực cẩn thận thưởng thức, liền ngay cả nam nhân tới thì y cũng không biết.

Nam nhân dừng bước chân, đứng ở xa xa lẳng lặng nhìn Xích Luyện……..

Hắn không muốn quấy rầy Xích Luyện…….

Tại giữa nơi tràn ngập hơi nước này, còn mơ hồ có thể thấy rõ ràng dung mạo cùng trang phục của Xích Luyện……..

Y sam tơ lụa màu trắng của Xích Luyện lộ ra…….

Đai lưng hoa quý cùng giầy gấm tinh mỹ của Xích Luyện chỉnh tề đặt ở một bên, ngoại sam màu đỏ diễm sắc như mị (ma mị) rộng mở, đoạn bào (áo ngắn) cẩm tú (= gấm) hoa mỹ tản ra bốn phía, ánh trăng ôn nhu kia tỏa sáng nhàn nhạt bao phủ toàn thân của y, sợi tóc mềm mịn như tơ kia bị gió lay động……..

Vạt áo hoa mỹ cùng cổ tay áo rộng có hoa chìm bên ngoài kia của y theo gió nhẹ nhàng lay động……..

Tóc dài trơn mượt sáng bóng như tơ kia lộ ra vài phần ẩn ẩn đỏ sậm, vô luận là cẩm bào hoa mỹ hay là mái tóc mềm mượt như tơ kia đều tôn lên làn da trắng nõn của y, ngón tay thon dài xinh đẹp lại tinh xảo của y cầm họa quyển tỉ mỉ vẽ nhân vật đoan trang trong bức tranh.

Rất chăm chú.

Lông mi y như cánh bướm hơi hơi run run trong gió, hai tròng mắt u tĩnh kia bình tĩnh không chút gợn sóng, ám quang trong con ngươi tĩnh lặng lộ ra mâu quang mê người, lộ ra vài phần ôn nhuyễn không có trước đó.

Y thực an tĩnh ngắm bức họa kia, chân trần ngồi ở chỗ kia, cái chân kia vừa trắng lại non mềm hòa cùng hơi nước như ẩn như hiện…….

Nam nhân chưa từng có nhìn qua bộ dáng Xích Luyện xuất thần (say mê, mê mẩn) như vậy, nói vậy người trên bức họa kia nhất định rất quan trọng, hắn cũng chỉ là mơ hồ nhìn đến hình dáng của hình người trên bức họa, chính là thấy không rõ lắm bộ dáng của người trong bức tranh.

Nam nhân đi tới phía trước mấy bước, lúc này Xích Luyện mới quay đầu nhìn về phía nam nhân, Xích Luyện cuộn bức họa trong tay lại, động tác thong thả đặt ở tại bên người, Xích Luyện trầm mặc nhìn nam nhân.

Tựa hồ không nghĩ tới nam nhân sẽ tới nơi này, y nhìn nam nhân, nhưng lại không lên tiếng…….

Nam nhân cũng ngồi xuống, giữa hai người cách một khoảng cách, nam nhân nghiêng đầu nhìn về phía Xích Luyện: “Ta đi khách *** tìm ngươi, *** tiểu nhị nói ngươi mỗi đêm đều đến nơi đây”.

“…….”. Xích Luyện trầm mặc nhìn nam nhân.

“Ân, nơi này quả thật rất yên tĩnh, hơn nữa không có bóng người, có thể tránh đi thế tục, thật sự là địa phương tốt”. Nam nhân nhìn nhìn con sông cùng ngọn núi xa xa trong mưa bụi kia, thật lâu không nghe Xích Luyện đáp lời, hắn mới ôn hòa nhìn về phía Xích Luyện, “Có phải ngươi lại nhớ y rồi hay không, ngươi làm nhiều chuyện vì y như vậy, nếu y biết được, nhất định cũng sẽ thật cao hứng”.

Xích Luyện lẳng lặng nhìn nam nhân, y chậm rãi chớp chớp đôi mắt, lông mi nồng đậm kia của y cùng hai tròng mắt thâm thúy khá mê người, nhưng mà y không quá muốn nói chuyện…….

“Ngươi không muốn nói chuyện với ta thì đừng nói, ta chỉ là tới gặp ngươi, ngồi 1 lát liền đi”. Nam nhân cũng không muốn khiến Xích Luyện cảm thấy khó xử, hắn tựa hồ quấy rầy Xích Luyện thanh tu.

Xích Luyện nghe được nam nhân nói như vậy, y mới chậm rãi mở miệng: “Ta cho rằng ngươi không muốn gặp ta”. Thanh âm của y rất nhạt, rất nhẹ, tại giữa hơi nước mờ mịt rất là mờ ảo.

Nhưng lại là kích thích tiếng lòng của nam nhân, hắn thật lâu không có nghe đến thanh âm của Xích Luyện, vẫn là dễ nghe như vậy, lãnh tĩnh như thế, lộ ra vài phần thong thả cùng thờ ơ.

“Trước đó ta không có thời gian tới gặp ngươi, cũng vì có một số việc nên đi không được, khiến ngươi ở trấn trên chờ ta, ủy khuất ngươi rồi”. Nam nhân cảm thấy rất có lỗi với Xích Luyện, khiến Xích Luyện chờ đợi tại loại địa phương này.

“Không sao”. Xích Luyện im lặng ngồi, nhìn ngọn núi xa xa như ẩn như hiện trong sương mù kia, y không có nhìn nam nhân, hai người liền im lặng ngồi, nam nhân cảm thấy Xích Luyện lớn lên rất đẹp.

Cổ tiên linh khí kia theo trong ánh mắt thản nhiên tỏa ra, nam nhân suy nghĩ 1 lát, đột nhiên mở miệng nói: “Kỳ thật nếu ngươi không muốn ở trấn trên, ngươi có thể không cần chờ ta”.

Xích Luyện vẫn trầm mặc như cũ nhìn chăm chú vào nam nhân, y vươn tay, ý bảo nam nhân nắm tay y, nam nhân cũng chỉ đành chậm rãi cầm tay y, tay y vẫn là rất lạnh

Nam nhân chậm chạp nhúc nhích thân thể, nhích tới bên người của Xích Luyện, khoảng cách giữa 2 người coi như kéo gần lại, tay Xích Luyện nắm tay nam nhân, ngón tay đan xen……..

“Tích đại ca, ngươi tới gặp ta, ta thật cao hứng”. Xích Luyện chậm rãi nghiêng đầu nhìn chăm chú vào nam nhân, y lẳng lặng nhìn nam nhân, phát hiện nam nhân rủ mắt, tựa hồ có tâm sự, y nhéo nhéo tay của nam nhân, “Làm sao vậy?”.

“Xích huynh đệ, ngươi có ngân lượng hay không, nếu có, liền cho ta mượn trước một ít, sau khi ta trở về Biên thành liền trả lại cho ngươi”. Nam nhân thực đúng trọng tâm hướng Xích Luyện mượn ngân lượng, hắn biết Xích Luyện khẳng định có biện pháp, hắn không tìm Cửu Hoàng lấy là là bởi vì Cửu Hoàng nhất định sẽ không cho hắn, mà Xích Luyện liền khác.

“Được, chờ ngươi sau khi quay về Biên thành thì trả lại cho ta”. Xích Luyện lập tức liền gật đầu đáp ứng.

Nam nhân ngồi thật lâu, hắn suy nghĩ rất nhiều: “Khiến ngươi ở tại chỗ này, có ủy khuất ngươi hay không?”.

“…….”

“Nếu ngươi mất hứng, hoặc là muốn rời đi, nhớ rõ nói cho ta biết”. Nam nhân cũng thực thẳng thắn, hắn chậm rãi nắm chặt tay của Xích Luyện, rủ mắt nhìn chằm chằm ngón tay đan xen lẫn nhau, 1 ngón tay trắng nõn tinh xảo cùng một ngón tay thô ráp, nhìn như vậy cũng không xứng.

“Vì sao phải nói như vậy?”. Xích Luyện hỏi vặn lại nam nhân, sợi tóc mềm mại của y đang lay động.

“Không phải ngươi còn đang tìm y sao, tìm được rồi liền sẽ rời đi, ngươi không cần không thừa nhận, ta biết ngươi còn đang tìm y”. Nam nhân ngẩng đầu nhìn Xích Luyện, hắn thực thản nhiên, “Lần trước ngươi nói những lời đó cùng ta, ta rất cảm động”.

Xích Luyện không nói lời nào.

“Ngươi từ trên trời xuống thế gian tới gặp ta, ta cũng thật cao hứng”. Nam nhân cảm thấy Xích Luyện không phải không có cảm tình với hắn, nhưng mà trong lòng của Xích Luyện còn có 1 người quan trọng hơn so với hắn mà thôi.

Chuyện tình cảm căn bản là không cưỡng cầu được, nếu Xích Luyện không thích hắn, hắn cũng không có biện pháp, cảm tình của hắn đối Xích Luyện nói đơn giản cũng đơn giản, nói phức tạp cũng đủ phức tạp, tóm lại là Xích Luyện ở trong lòng của hắn rất đặc biệt.

Bởi vì Xích Luyện là người đầu tiên đối tốt với hắn như vậy, tuy rằng Xích Luyện từng lừa gạt hắn, nhưng mà hắn vĩnh viễn không quên được ngày kết bái cùng Xích Luyện, từ ngày đó bọn họ liền nhất định có ràng buộc.

“Hiện tại ngươi có người ngươi thích, ta có người ta phải chăm sóc”. Nam nhân bình tĩnh nhìn Xích Luyện, nhưng Xích Luyện phát hiện hốc mắt của nam nhân có chút ửng đỏ, y cảm giác được nam nhân đột nhiên xiết chặt tay y, tựa hồ hạ quyết tâm rất lớn, chậm rãi nói với y, ” Nếu một ngày nào đó ngươi tìm được y, ngươi muốn rời đi, ta sẽ không trách ngươi”.

Nam nhân rốt cục nói ra, đáy mắt bình tĩnh của hắn có dao động rất nhỏ, hắn thậm chí thiếu chút nữa hối hận lời chính mình nói ra, nhưng là lời đã nói ra như chén nước hất đi.

Hắn chấp nhận.

Hắn cũng không chọn lựa, hắn không nói cũng phải nói.

Nếu một ngày nào đó Xích Luyện muốn rời đi, hắn sẽ không trách cứ Xích Luyện.

Tuy rằng trong lòng khẳng định sẽ có tiếc nuối…….

Có lẽ hắn sẽ nhớ nhung Xích Luyện thật lâu…….

Có lẽ sẽ thường thường tưởng niệm Xích Luyện……

Nhưng dù sao giữa 1 thần tiên cùng 1 một phàm nhân rất vi diệu, rất cách xa, rất tức cười, quá khó khăn……..

Xích Luyện cảm giác được tay của nam nhân lỏng ra, y ngược lại chậm rãi nắm chặt cái tay muốn rút ra của nam nhân, “Mấy ngày trước ta trở về thiên cung, tạị nơi ở của Thú hoàng tìm được 1 bức họa của Thanh Thiên Tôn”. Thanh âm của y thực thong thả, rất nhẹ, rất nhẹ, theo gió biến mất……..

“Vậy là tốt rồi”. Nam nhân gian nan nói ra, khóe mắt của hắn có chút ướt át, “Vậy ngươi tìm y sẽ tiện hơn”. Hắn rất muốn giữ lấy Xích Luyện, nhưng mà hắn càng muốn bắt lấy, lại càng là bắt không được, hắn không phải không dám, hắn đã thử qua, không có thành công mà thôi, nếu đối phương là người còn đỡ, nhưng mà Xích Luyện là thần tiên.

Xích Luyện xiết chặt tay nam nhân, nắm ở trong tay thong thả đùa nghịch 1 lát: “Tay ngươi thật thô”.

“Bình thường đều làm việc nặng, lên núi đốn củi, nấu nước, nấu cơm, sự tình trong nhà đều là ta làm, đương nhiên sẽ không dễ nhìn giống tay ngươi như vậy”. Nam nhân trả lời Xích Luyện, nghĩ muốn rút tay về, nhưng lại là bị Xích Luyện nắm chặt.

Xích Luyện lẳng lặng nhìn nam nhân, nhìn thấy nam nhân cũng cảm thấy ngượng ngùng, y mới giơ tay nắm bả vai của nam nhân. y kéo nam nhân qua, nghiêng đầu đem môi tiến đến bên môi của nam nhân: “Kỳ thật ta đã tìm được y, chỉ là y không nhớ rõ ta”. Y nói xong, liền chậm rãi hôn đôi môi của nam nhân, cả người nam nhân đều sững sờ…….

Khóe mắt của nam nhân ướt át, lông mi khẽ run rẩy ở trong gió.

Tìm được rồi……

Xích Luyện nói tìm được rồi…….

Xích Luyện tìm được ái nhân của y…….

Nhưng mà.

Thât sự tới lúc này thì nam nhân không thể nói lời chúc mừng ra khỏi miệng.

Xích Luyện hôn thực thong thả, lại lộ ra vài phần tư thái lười nhác, cẩm bào màu đỏ của y lộ ra quang hoa nhàn nhạt dưới ánh trăng trong màn đêm, sợi tóc mềm mại kia bị gió nhẹ nhàng lay động, hai tay của y nâng mặt của nam nhân, hôn càng sâu, càng hôn càng triền miên…….
Bình Luận (0)
Comment