Yêu Ma Đạo

Chương 303

Xích Luyện yên lặng ngồi ở bến đò, tùy ý gió mạnh nhấc lên sợi tóc của y, y chậm rãi chớp chớp mắt, đáy mắt u tĩnh kia hiện lên vài phần yếu ớt, ánh mắt của y có chút phức tạp, có chút khó hiểu.

Nhưng mà y biết.

Nam nhân đã sớm tha thứ y, có lẽ nam nhân sợ cùng một chỗ cùng y, là bởi vì sợ y tùy thời sẽ rời đi, trái lại, y cũng sợ nam nhân rời bỏ y…….

***

Nam nhân mới vừa về tới nhà.

Chuyện thứ nhất chính là tắm rửa.

Thời điểm hắn trở về Nham Vân luôn ngủ rồi.

Nhưng mà lần này còn chưa ngủ, hắn đưa hồ lô đường cho Nham Vân ăn, hỏi hỏi Nham Vân tình huống hôm nay của Phật Hàng, theo lời của Nham Vân, hắn biết được hôm nay Phật Hàng cùng Nham Vân ở chung rất tốt, điều này làm cho nam nhân thật cao hứng.

Mấy ngày kế tiếp, ngày đều trôi qua thật sự yên bình.

Cửu Hoàng sẽ tới gặp hắn, hắn sẽ đi gặp Xích Luyện.

Mà đồng thời nam nhân còn phải chăm sóc Phật Hàng cùng Nham Vân.

Bởi vì nam nhân mượn Xích Luyện rất nhiều ngân lượng, cho nên gần đây cuộc sống rất tốt, hắn mua thêm rất nhiều kiện tân y sam cho Nham Vân, ăn cũng ngon hon chút so với ban đầu, hắn cũng không cần mỗi ngày đi bày quán.

Đã nhiều ngày, Nham Vân luôn rất kỳ quái hướng ngoài bìa rừng nhìn xung quanh, luôn nói với nam nhân là nhìn đến bên ngoài có người, bởi vì thời tiết nóng như thiêu đốt, Nham Vân luôn đổ rất nhiều mồ hôi.

Có chút khác thường……..

“A Thúc, ngươi mặc hắc y phục (đồ đen) kia lại tới nữa”. Nham Vân hướng tới bên ngoài nhìn xung quanh, nam nhân nhìn tới trên cổ trắng nõn của y đều là mồ hôi, cầm khăn lau cho y.

“Bên ngoài rất nóng, ngươi quay về trong phòng đi”. Mỗi lần nam nhân đều sẽ bảo Nham Vân đi vào, bởi vì Nham Vân rất sợ nóng, nóng lên liền hô chóng mặt, đau đầu, mấy ngày gần đây, hô đau đầu cũng càng phát ra thường xuyên.

Nam nhân cũng biết bên ngoài có người, hắn biết là Mạt Đồng tới đây, một tháng gần đây, Mạt Đồng mỗi ngày đều sẽ tới, nhưng là chưa bao giờ vào nhà, cũng không nói chuyện cùng nam nhân, chỉ là đứng ở bên ngoài 1 lát liền đi.

Nam nhân mấy lần nói chuyện cùng Mạt Đồng, Mạt Đồng chỉ gật gật đầu, nam nhân biết Mạt Đồng là tới gặp hắn, nhưng rồi lại là không vào nhà gặp hắn, tựa hồ là lo lắng đánh động tới hắn.

Buổi chiều hôm nay.

Bởi vì thời tiết rất nóng, Nham Vân ở nhà ngủ trưa một chút.

Nam nhân quét tước ngay tại trong viện tử, hắn nhìn đến Mạt Đồng đứng ở bên ngoài, liền hỏi: “Ngươi lại tới rồi”. Hăn bưng một chén nước cho Mạt Đồng, Mạt Đồng cũng cầm lấy uống.

“Muốn đi vào ngồi 1 chút không?”. Nam nhân mời Mạt Đồng.

Mạt Đồng mới gật đầu.

Mạt Đồng nhìn đến nam nhân cho gà ăn trong viện tử, không khỏi nhíu mày, y đứng yên thật lâu ở trong viện tử, bởi vì nam nhân không có mời y ngồi xuống, y liền nhìn nam nhân,

Nam nhân không chú ý liền đụng vào Mạt Đồng, hắn áy náy cười cười: “Ta không phải cố ý”.

Mạt Đồng thuận thế ôm lấy nam nhân, nam nhân cảm giác được nháy mắt bị ôm sát, nam nhân cũng không tốt nói chuyện, tuy rằng rất nóng, nhưng mà Mạt Đồng vẫn là ôm hắn, hắn đang đợi Mạt Đồng nói chuyện.

Đợi nửa ngày, chờ tới một câu: “Ta giúp ngươi cho ăn”. Y đang muốn lấy qua cái chén trong tay của nam nhân…….

Nhưng mà nam nhân cũng không cho: “Ta làm là được, ngươi không thích hợp làm loại sự tình này”. Hắn ngăn tay của Mạt Đồng lại, bảo Mạt Đồng ngồi xuống, hắn vào trong phòng cầm cái dù mới mua, để Mạt Đồng tự mình che.

Mạt Đồng che dù ở trong viện tử, ngồi ở trên ghế đá, hôm nay y thần kỳ im lặng, nam nhân cũng liền để y ngồi cả buổi trưa, buổi tối còn giữ y lại ăn cơm.

Mạt Đồng cái gì cũng không nói, Mạt Đồng cũng không nói chuyện, nam nhân cũng liền vui vẻ a, buổi tối hôm nay Mạt Đồng còn chưa đi, nam nhân đi đút Phật Hàng ăn cơm, Mạt Đồng cũng đi theo hắn.

Nam nhân cũng không thể nói với Mạt Đồng đừng đi theo, nhưng mà tình huống còn tốt hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của nam nhân, thời điểm Phật Hàng nhìn đến Mạt Đồng, cũng không nói thêm cái gì, nhưng mà nam nhân không có khả năng làm trò trước mặt Mạt Đồng mà cứ dùng miệng đút Phật Hàng ăn như vậy.

“Hé miệng”. Nam nhân đưa muỗng tới trước mặt Phật Hàng.

Phật Hàng liếc mắt nhìn Mạt Đồng một cái, lại nhìn nam nhân 1 cái, mới chậm rãi hé miệng ăn, hôm nay không có yêu cầu nam nhân dùng miệng đút y, trên mặt nam nhân lộ ra tươi cười.

“Hôm nay phối hợp như vậy”. Nam nhân nở nụ cười.

“Đương nhiên rồi”. Phật Hàng ôn hoà trả lời nam nhân, ăn xong liền nhắm mắt lại nghỉ ngơi, gần đây ma tính của y càng ngày càng yếu, đó là một hiện tượng tốt, nhưng mà thời gian ngủ của y lại càng ngày càng nhiều.

Gần đây Mạt Đồng càng ngày càng chịu khó tới, chỉ là thời gian luôn lệch với Cửu Hoàng, mặc dù Mạt Đồng có ý kiến đối Nham Vân, nhưng là nhìn đến ngốc tử này vừa ngốc lại xấu xí, cũng sẽ không so đo cùng Nham Vân.

Y cũng biết nam nhân không phải 1 người coi trọng bề ngoài, nếu nam nhân thích khuôn mặt kia của Nham Vân, đã sớm ném Nham Vân đi rất xa, nam nhân rất niệm cựu (nhớ tình nghĩa cũ).

Mạt Đồng đứng ở phòng sau nhìn Phật Hàng 1 lát, y tóm lấy cánh tay của nam nhân, kéo nam nhân đang muốn rời đi: “Ta có thể giúp Phật Hàng, chỉ cần đem ma tính trên người y cho ta là được”.

Nam nhân kéo Mạt Đồng đi: “Hiện tại đừng quấy rầy Phật Hàng nghỉ ngơi, chúng ta đi tới bên ngoài tiền viện nói”.

Ban đêm trong viện tử thật yên lặng, Mạt Đồng ôm nam nhân ngồi ở trên ghế đá, hai người nhẹ giọng nói chuyện với nhau, Nham Vân cùng Phật Hàng đều đang ngủ, gần đây Nham Vân nếu không đẩy y, y cũng sẽ không tự mình tỉnh, bởi vì thời tiết quá nóng, nam nhân ngồi ở trên người Mạt Đồng mà trong tay còn phe phẩy cây quạt, hắn lau mồ hôi trên cằm của chính mình, còn buộc mái tóc lòa xòa của Mạt Đồng ở sau người.

“Có phải rất nóng hay không, nóng liền không cần ôm ta”.

“Không có việc gì”. Mạt Đồng ôm nam nhân, cằm để ở đầu vai nam nhân, “Ngươi quạt 1 chút cho ta 1 liền tốt”. Y vốn không sợ nóng, nhưng mà nam nhân quan tâm y, cảm giác này rất tốt.

“Mấy ngày nay ngươi đều tới gặp ta, vì sao không đi vào?”. Nam nhân nhẹ tay khẽ vỗ lưng của Mạt Đồng, rất có tiết tấu.

“Mấy ngày trước ta nhìn đến Xích Luyện”. Mạt Đồng ôm nam nhân, kéo tay của nam nhân, cùng nhau phe phẩy cây quạt, “Hàn huyên tán gẫu cùng Xích Luyện”. Ngón tay y nắm ngón tay của nam nhân,

“Không cãi nhau?”.

“Không”.

“Không đánh?”.

“Không”.

Nam nhân nhìn Mạt Đồng, kéo vạt áo của Mạt Đồng hứng gió cho y: “Ta suy nghĩ rồi, đề nghị trước kia của người là không được, ma khí của Phật Hàng, ngươi hấp không được không được, nếu mạnh mẽ hấp thụ, càng sẽ kích phát ma tính của y”. Nam nhân dùng lực quạt tạo gió, nhấc lên sợi tóc của Mạt Đồng.

” Vậy ngươi định làm thế nào?”.

“Trước trói Phật Hàng, dẫn y quay về Biên Thành lại nói sau”. Nam nhân giơ tay vuốt ve sợi tóc của Mạt Đồng, Mạt Đồng sáp qua hôn nam nhân, nam nhân cũng không có trốn tránh, nhiều lắm liền nói hai câu “rất nóng”.

Buổi tối hôm nay, nam nhân thu thập đồ đạc, chuẩn bị sáng sớm ngày mai đi trở về Biên thành, bởi vì thời tiết càng ngày càng nóng, tuy rằng nơi này thuộc phương Bắc, nhưng nóng ẩm khó chịu như cũ.

Nam nhân lo lắng Cửu Hoàng không chịu nổi, hơn nữa gần đây Nham Vân đều nóng tới không xuống giường được, còn Phật Hàng mỗi ngày phơi nắng chói chang như vậy. Tuy rằng Phật Hàng chưa từng có kêu khó chịu, nhưng mà nam nhân biết Phật Hàng rất khổ.

Sáng sớm hôm sau, sau khi nam nhân để tất cả các thứ đêm hôm qua mua vào trong xe ngựa, hắn bảo Nham Vân chờ hắn tại trên xe ngựa, hắn đi phòng sau tìm Phật Hàng.

Nhưng mà ——

Hắn nhìn đến cảnh tượng, lại làm cho hắn có chút bối rối, đáy mắt bình tĩnh của hắn đang chấn động…….

Phật Hàng vốn bị trói chặt trên khớp trúc đen, bị quỷ tơ quấn quanh như con nhộng, liền giống như bị con nhộng rất lớn bao vây lấy, khi nam nhân nhìn đến một quả cự đản (hình quả trứng) tơ tằm hoàn toàn vây quanh bao phủ Phật Hàng thì hắn bất an nhíu mày.

Thiên ma tằm……..

Nguy rồi……..

Nam nhân chậm chạp đến gần khỏa thiên ma tằm kia……

Xác ngoài tằm đản kia thực cứng rắn, hoàn toàn rắn rắn chắc chắc bao vây Phật Hàng…….

Nam nhân phất tay áo thu hồi pháp trận, hiện giờ chắc là muốn trấn cũng trấn không được.

Hắn bảo Nham Vân xuống xe cùng hắn cùng nhau kéo khỏa trứng tằm Phật Hàng này lên xe ngựa, nam nhân thuêxe ngựa rất lớn, bốn con ngựa kéo xe, mà hắn rời khỏi phương Bắc, hắn mang theo Nham Vân rời đi phương Bắc trở lại Biên thành, hắn không có nói với L:iễu Phong.

Nam nhân mua 1 cái mặt nạ cho Nham Vân, để Nham Vân đeo để tránh người trên đường sợ hãi, Nham Vân cũng thật nghe lời, cũng không có hỏi vì sao phải đeo mang mặt nạ, nam nhân bảo y đeo thì y liền đeo.

Cho tới buổi tối hôm nay.

Ba người đi vào vùng ngoại ô nghỉ chân, phụ cận không có khách ***, bọn họ đi tới vùng hoang vu, nơi này có 1 cây cổ thụ, bên cạnh cổ thụ có 1 cái giếng cổ, bên cạnh có nhánh sông lớn………

Nam nhân dừng xe ngựa lại, cho Nham Vân ăn chút lương khô, nếu hắn chỉ mang theo Nham Vân thì có thể ngự kiếm trở về, nhưng mà Phật Hàng thiên ma tằm này phải dùng xe ngựa chở.

Xe ngựa của nam nhân dừng ở bờ sông nghỉ chân, sương mù mờ mịt bao phủ bốn phía, ban đêm mát mẻ hơn so với ban ngày, Nham Vân nóng đổ mồ hôi, nam nhân bảo y đi tắm rửa.

Nam nhân mang tằm đản từ trên xe xuống, để Phật Hàng đi ra hít thở không khí, tuy rằng xác ngoài của tằm đản này rất cứng rắn, căn bản nhìn không tới bên trong, nhưng là thời điểm đêm dài nhân tĩnh tằm đản thỉnh thoảng sẽ sáng lên……..

Nam nhân dựa vào khỏa tằm đản kia nghỉ ngơi: “Chúng ta sắp tới Biên thành rồi, ngươi có khỏe không, trên đường xóc nảy có chịu được hay không?”. Hắn hỏi tình huống của Phật Hàng, hắn nhìn đến trong tằm đản kia ẩn ẩn phát ra u quang, cài này là tỏ vẻ khá tốt, không có việc gì……….

Hắn hiểu được ý tứ của Phật Hàng.

Nếu u quang kia lập lòe, vậy liền chứng tỏ Phật Hàng mất hứng, hào quang kia chậm rãi biến mất thì thuyết minh Phật Hàng lại bắt đầu nghỉ ngơi, nam nhân liền đặt y ở dưới tàng cây, chính mình liền đi tắm rửa.

Nước của dòng suối nhỏ nơi này rất trong, nam nhân cởi y phục, đặt y sam ở bên cạnh y phục của Nham Vân, mặt nạ nửa mặt bằng gỗ của Nham Vân cũng chỉnh tề đặt ở bên trên y phục.

Nham Vân ngồi ở trong nước, nước sông ngập qua bờ vai y, chỉ để đầu lộ trên mặt nước, sợi tóc của y ở trong nước, theo dòng nước nhẹ nhàng dập dềnh, y không chớp mắt nhìn chằm chằm nam nhân xuống nước……..

Thân hình của nam nhân thon dài, da thịt màu mật ong kia, ở dưới ánh trăng có vẻ mềm dẻo, hắn trần trụi thân thể đứng ở bờ sông, thử xem nước sâu hay cạn, mới chậm rãi đi vào giữa sông.

Ánh trăng mông lung, gợn nước nhẹ nhàng bập bềnh, gió nhẹ lướt qua ngọn cây, bóng cây nhẹ nhàng lay động, đám sương nhàn nhạt kia bao phủ ở bốn phía, nam nhân ngồi trên tảng đá lớn ở bờ sông, hai chân của hắn ngâm ở trong nước, hắn thả 2 chân xuống nước, nước chậm rãi tràn qua đầu gối hắn, hắn ngồi ở trên chóp tảng đá lớn, lấy tay vốc nước, chà lau thân thể.

Nham Vân ngồi ở đối diện nhìn nam nhân, nam nhân nhận thấy được ánh mắt của Nham Vân, cũng ngẩng đầu nhìn về phía Nham Vân, nhưng Nham Vân lại nhanh chóng nghiêng mặt đi, không nhìn nam nhân.

Nam nhân nhìn đến cổ Nham Vân đỏ lên, mím môi lau thân thể, động tác kia thực ngốc, nam nhân biết ngốc tử này ngượng ngùng, hắn ngồi trên tảng đá lớn 1 lát mới mở miệng: “Nhị Cẩu, lại đây, tự ngươi tắm không sạch sẽ, a Thúc giúp ngươi tắm”.

Nham Vân di chuyển tới bên người của nam nhân, nam nhân lưu ý cổ cùng bên tai Nham Vân đều đỏ, Nham Vân di chuyển tới bên người nam nhân, cũng không nhìn nam nhân, chỉ là cúi đầu nhìn chằm chằm mặt nước.

Nam nhân ngồi nhích xuống một chút, làm cho nước tràn qua thắt lưng của hắn: “Hôm nay còn cảm thấy nóng hay không?”. Hắn thuận miệng hỏi Nham Vân, tắm sạch cánh tay cho Nham Vân.

“Vẫn là rất nóng”. Nham Vân rầu rĩ nói, cảm giác được nam nhân ôn hòa tắm rửa thân thể cho y, y mới không ngại ngùng dám nhìn nam nhân, “A Thúc, ta thật chóng mặt……..”. Đầu y choáng váng……..

Nam nhân phát hiện sắc mặt của Nham Vân có chút tái nhợt, Nham Vân tựa mặt vào trên đùi của hắn, hắn cảm giác được mặt của Nham Vân rất nóng, hơi thở cực nóng kia cũng phun trên đùi của hắn.

Nham Vân ngồi ở trong nước, dựa vào chân của nam nhân, tựa đầu khoát lên trên đùi của nam nhân, nam nhân giơ tay chải tóc cho y, gội đầu cho y, nhẹ nhàng mát xa cho y.

Ngón tay của nam nhân nhẹ nhàng len vào trong mái tóc của Nham Vân, chậm rãi chải tóc cho Nham Vân: “Cái mạt nạ kia đeo có thoải mái hay không, nếu là không thích, ngày khác tới trấn trên lại đổi 1 cái mặt nạ mới cho ngươi”.

“A Thúc mua cho ta, đều thích”. Ngón tay của Nham Vân nhẹ nhàng vuốt ve cái chân mềm dẻo của nam nhân, môi của y nhẹ nhàng dán lên đùi của nam nhân…….

Ánh mắt của nam nhân dừng ở trên bớt tím trên mặt Nham Vân, giơ tay rửa sạch mặt cho Nham Vân, Nham Vân rất nghe lời, cái gì đều nghe nam nhân, ngay cả thời điểm đi đều còn muốn ôm con gà nam nhân tặng y……..

Ngón tay của nam nhân nhẹ nhàng xoa huyệt Thái Dương của Nham Vân, sau đó lại cẩn thận gội sạch đầu cho Nham Vân, lấy ngón tay ôn nhu xoa theo sợi tóc của Nham Vân, Nham Vân thoải mái tới độ sắp ngủ……..

“A Thúc, sau khi chúng ta đi rồi, vậy Liễu Phong làm sao tìm chúng ta?”. Nham Vân đột nhiên rầu rĩ mở miệng hỏi nam nhân, trong thanh âm của y lộ ra buồn ngủ nồng đậm.

Bớt tím trên mặt kia làm cho y nhìn qua không anh tuấn như trước kia, nhưng là bộ vị dưới chóp mũi y càng phát ra càng thật dễ nhìn, càng lúc càng tinh xảo, đôi môi thần hình (hình dáng đôi môi) rõ ràng kia, đường cong khá mềm mại, đôi môi của y dính bọt nước, miệng thở ra hơi thở chậm nhẹ phun vào trên đùi của nam nhân…….

“Chờ sau khi chúng ta về nhà, a Thúc sẽ viết thư cho Liễu Phong, ngươi đừng lo”. Ngón tay của nam nhân tạm dừng 1 chút, nhìn đến Nham Vân lộ ra biểu tình yên tâm, ngón tay hắn lại bắt đầu chải theo sợi tóc của nam nhân, “Ngươi không cần lo lắng không gặp được Liễu Phong, sau này y sẽ trở về tìm ngươi chơi đùa, nếu ngươi nguyện ý, y còn có thể mang ngươi đi Thanh Sơn, nhìn xem Bạch Vân Quan, xem địa phương y ở……..”. Thanh âm của nam nhân rất thấp, thực bình tĩnh, hắn không có nói với Nham Vân, Liễu Phong không cần Nham Vân…….

“Ta không muốn đi”. Nham Vân buồn ngủ nồng đậm ngỏ lời, cảm giác nam nhân chải tóc cho y, y mở to mắt vẫn nhìn nam nhân, nhìn một hồi lâu, mới mở miệng, “A Thúc đối ta thật tốt”. Y ôm thắt lưng của nam nhân, hơi thở cực nóng kia phun ở tại trên bụng của nam nhân, nam nhân cả người cứng đờ, dần dần trở nên có chút mất tự nhiên.

Lúc này truyền tới một trận mãnh hổ thét dài, thanh âm kia giống như tiếng sấm cuồn cuộn, ngân nga mà sâu thẳm………

Trong khoảnh khắc.

Ánh trăng chiếu xuống, nháy mắt bị mây đen nhanh chóng kéo tới che mất………

Gió mạnh cuộn lên, mang theo từng trận âm khí mãnh liệt………
Bình Luận (0)
Comment