Yêu Ma Đạo

Chương 317

Bởi vì biết sau này nam nhân khẳng định sẽ tới Nham môn y, cho nên Nham Vân mới trở về Nham môn, liền sai người một lần nữa bố trí lại phòng của y, đem hoa mỹ tất cả đều đổi thành thanh lịch, bởi vì nam nhân không thích quá hoa mỹ, nhất là địa phương ngủ sạch sẽ gọn gàng thì đó là tốt nhất, rất rườm rà ngược lại không thích.

Y tiếp cận nam nhân, khiến cho nam nhân ở lại nơi này, trực tiếp sẽ ở phòng của y, hai ngày nay y cũng không nghỉ ngơi ở phòng của chính mình, mà đều là ở phòng cách vách.

Y trả thư lại cho Liễu Phong, Liễu Phong chủ động tìm y, tuy rằng y thật cao hứng, đạt được thừa nhận của Liễu Phong là thứ trước đây y rất muốn có, nhưng mà ở trong lòng y Tích Duyên nam nhân này, sư thúc y tại trong bất tri bất giác đã chiếm cứ vị trí rất quan trọng, Liễu Phong là thay thế không được, từ nửa năm trước y liền rõ rõ ràng ràng hiểu được điểm này.

Cho nên buổi tối hôm nay mặc kệ nam nhân phản đối như thế nào, bảo y đi ra ngoài như thế nào, y đều không có đi ra ngoài, y liền nắm trên giường của nam nhân, ôm nam nhân, hôn nam nhân.

Nam nhân cuối cùng cũng không có thật sự đuổi Nham Vân đi, đây dù sao cũng là chỗ của Nham Vân, bởi vì Nham Vân nói rất nhiều chuyện với hắn, hắn đều im lặng nghe, cảm giác được hơi thở của Nham Vân phun bên tai của hắn, hơi thở kia khiến cho hắn cảm thấy nong nóng ngưa ngứa, hai tay của Nham Vân vuốt ve thân thể hắn, bàn tay bao vây địa phương có phản ứng của hắn.

Nam nhân bị Nham Vân hôn môi, nam nhân giật giật môi, hàm hồ nói: “Rất dơ”. Trước kia Nham Vân chưa bao giờ sẽ âu yếm hắn như vậy, điều này làm cho hắn cảm thấy bất ngờ bội phần.

“A Thúc, không dơ”. Nham Vân hôn môi của nam nhân, nụ hôn nhỏ vụn dừng ở khóe miệng cùng cằm của nam nhân.

Sau cùng nam nhân cũng chỉ là rất bình tĩnh hỏi Nham Vân: “Ngươi sẽ còn trở về nhà sao?”. Thanh âm của hắn rất nhẹ, ánh mắt của hắn dừng ở trên mặt Nham Vân, im lặng chờ Nham Vân trả lời.

Nham Vân gật đầu, đồng thời nhẹ nhàng lên tiếng: “Ân”. Buổi tối hôm nay y liền ôm nam nhân ngủ, y nhiều nhất cũng chỉ là ôm, hôn, vuốt ve nam nhân…….

Y không có động tác tiến thêm một bước, bởi vì y biết nam nhân có lẽ còn chưa sẽ nhanh như vậy chấp nhận y, nhưng y cũng không để ý, nửa năm y đều đợi rồi, đợi thêm mấy ngày nữa cũng không thành vấn đề.

Hơn nữa y trở về mấy ngày nay đều vội vàng xử lý sự tình môn phái, mấy ngày nay y đều đang bận rộn giải quyết sự vụ chồng chất, mà Liễu Phong lại thường xuyên tới tìm.

Mấy ngày trước Liễu Phong biết y trở về Nham môn, liền tự mình đi tới Lưu Phong trấn, Nham Vân vốn không muốn gặp Liễu Phong, nhưng mà Liễu Phong lại ở lại trấn trên, tỏ ý phải đợi y xuống núi, Nham Vân nhân cơ hội này trả thư bị nam nhân “chặn” lại cho Liễu Phong, nhưng mà Liễu Phong lại mời y đi dạo hội hoa đăng, cũng có chuyện gì thì sau hội hoa đăng nói sau, Nham Vân cũng chỉ đành phụng bồi.

Nhưng mà xem hội hoa đăng thì Nham Vân nhìn đến nam nhân, mà Liễu Phong cũng thấy được, lúc đầu Liễu Phong nói sau hội hoa đăng liền rời đi, vào lúc này nói muốn ở tạm mấy ngày ở Nham môn, nếu không phải lúc ấy Liễu Phong nói muốn gặp nam nhân, để y xem có phải nam nhân có chút hiểu lầm đối y hay không, Nham Vân mới đáp ứng để Liễu Phong ở lại Nham môn.

Dù sao Nham Vân từng chấp nhất với Liễu Phong như vậy, nhiều nhiều ít ít y vẫn là còn có một chút tình ý đối Liễu Phong, nhưng mà Nham Vân vẫn cảm thấy được biện pháp này đều có ích hơn so với phương pháp khác.

Trong lòng nam nhân cũng rất là bình thản, bởi vì hắn không có tà niệm, cũng không để ý người khác nhìn hắn thế nào, đối với địch ý của Liễu Phong, hắn cũng chỉ là mở một con mắt nhắm một con mắt mà thôi.

Sau đêm nay, Nham Vân chưa tối đều nằm ì tại trong phòng của nam nhân không đi, còn một mình cầm đi sách của nam nhân, thời điểm khi nam nhân nhân phát hiện đều đã là mấy ngày sau.

Nam nhân phát hiện sách không thấy, hắn tìm thật lâu ở trong phòng cũng không tìm được, chắc là Nham Vân cầm đi, cuốn sách kia là Mạt Đồng đưa cho hắn, tới lúc đó thời điểm Mạt Đồng trở về khẳng định sẽ hỏi hắn, có xem cuốn sách kia hay không, tới lúc dó nếu như hắn không đưa ra được cuốn sách đó, Mạt Đồng khẳng định sẽ bất mãn, vừa bất mãn liền gây sức ép với hắn.

Nam nhân cũng chỉ đành chờ buổi tối thời điểm Nham Vân trở về phòng tìm cơ hội hỏi Nham Vân, hắn nhìn đến Nham Vân mới vừa tắm rửa xong vào phòng, trên người khoác y bào hoa mỹ, rất hiển nhiên tối nay Nham Vân lại muốn qua đêm ở trong này.

“Sư thúc, nhích vào trong đi”. Nham Vân đứng ở bên giường một bên treo áo ngủ trên giá áo tại chân giường, một bên thúc giục nam nhân nằm xích vào bên trong.

Nam nhân coi như phối hợp chừa chỗ cho Nham Vân, nhìn đến Nham Vân ngồi ở bên giường bộ dáng rất mệt mỏi, sáng nay hắn cũng từ trong miệng đệ tử của Nham Vân biết Nham Vân phải mở rộng Nham môn, gần đây đang sắp xếp rất nhiều sự tình.

Đương nhiên nam nhân cũng từ trong miệng đệ tử này biết, gần đây Liễu chưởng môn đều đang giúp Nham Vân chuẩn bị đại yến (tiệc lớn) qua mấy ngày nữa của Nham môn, Nham Vân ngày ngày đều ở đại điện chính sự chồng chất, căn bản là không thời gian bồi nam nhân.

Nam nhân ngay tại bên trong Nham môn đi qua đi lại, nhưng mà vì không để Liễu Phong có điều oán giận đối hắn, hắn liền tận lực ít đi địa phương Liễu Phong sẽ xuất hiện, mà mấy ngày nay phần lớn thời gian hắn đều là đi đi lại lại mấy địa phương phòng ăn cùng hậu hoa viên còn có phòng tắm, hắn cũng sẽ không đi đại điện, bởi vì mỗi ngày Liễu Phong đều ở đại điện.

Nam nhân im lặng ngồi ở trên giường, đêm nay hắn tại dục trì của Nham Vân ngâm mình thật lâu, làm cho thân tâm của hắn sảng khoái gấp bội, hắn y sam lộn xộn ngồi ở trên giường……..

Mà Nham Vân nằm ở trên giường liền không có khí lực, rất muốn ngủ, ngay cả nam nhân nói chuyện với y, y đều hàm hàm hồ hồ trả lời.

“Mầy ngày qua ngươi giống như đều rất bận?”. Tay của nam nhân chống tại giường, hắn nghiêng người, cúi đầu, cúi đầu nhìn Nham Vân đang sắp ngủ, nhìn đến Nham Vân hàm hàm hồ hồ gật đầu, hắn giơ tay vỗ vỗ hai má của Nham Vân, đè thấp thanh âm hỏi Nham Vân: “Trước đừng ngủ, vậy ngươi nào còn có thời gian đọc sách, trả sách lại cho ta, ngô……”.

Nham Vân đột nhiên giơ tay ôm chặt nam nhân, nhắm mắt lại có chút mệt mỏi hôn nam nhân mấy cái, thanh âm của y lộ ra vài phần thản nhiên lạnh lùng như cũ: “Ngươi như thế nào biết được là ta lấy, chứ không phải là ngươi bất cẩn làm mất, sư thúc ngươi không được đổi tội cho ta”. Hai tay của y theo lưng của nam nhân hướng lên trên sờ soạng, nghe được nam nhân nghẹn ngào khe khẽ, y cũng không có vùi vào cần cổ của nam nhân, lẫn nhau đều có thể ngửi được hương khí truyền đến từ trên người đối phương sau khi tắm rửa.

“Không phải ngươi còn có ai”. Nam nhân biết là Nham Vân, hắn mới vừa giơ tay sờ soạng 1 hồi, không có tìm được cuốn sách như vậy.

Nham Vân lại dán tại bên tai nam nhân, nói: “Sư thúc, đêm nay ngươi thật nhiệt tình”. Y ngồi dậy, tựa vào đầu giường, giơ tay kéo vạt áo của nam nhân, nhưng nam nhân lại trực tiếp đánh bay tay y.

Nam nhân giơ tay sờ sau thắt lưng của Nham Vân, vẫn là không có…….

Rốt cuộc giấu ở đâu rồi……..

Nham Vân tóm lấy tay nam nhân, hai tay gắt gao ôm lấy nam nhân, hơi thở của y liền phun ở trên sườn mặt của nam nhân, đầu của y tựa vào nam nhân, bất mãn chất vấn nam nhân, “Vì sao gần đây ngươi cũng không đi ra dùng bữa, tự mình đi phòng ăn làm”.

“Thấy ngươi ăn không vào”. Nam nhân bình tĩnh đáp trả 1 câu, trước kia thời điểm Nham Vân ngốc thì cái gì đều nghe hắn, hiện tại thông minh rồi, người cũng trở nên không quản được…….

Vẫn là ngốc tử tốt…….

“Ta cũng vậy, không nhìn thấy ngươi liền ăn không vào”. Nham Vân cố ý vặn vẹo ý tứ của nam nhân, hai tay còn liên tục vuốt ve cánh tay của nam nhân, còn không quên nghiêng đầu, xử phạt khóe môi của nam nhân, “Không cho phép nói thấy ta ăn không vào, bằng không sẽ không trả lại cuốn sách loạn thất bát tao kia cho ngươi”. Y nửa thật nửa giả uy hiếp nam nhân.

“Bởi vì Liễu Phong ở đây, không tốt lắm, cho nên sẽ không đi ra”. Nam nhân nghiêng đầu nhìn về phía Nham Vân, hắn cũng không cần né tránh Nham Vân, hắn chỉ là, “Khi nào Liễu Phong rời đi thì khi đó ta đi ra ngoài”.

Đây là phương thức hòa bình tốt nhất.

Nham Vân nắm cằm của nam nhân, làm cho nam nhân nhìn thẳng y: “Ngươi ghen, ngươi còn không thừa nhận, ngươi rõ ràng rất để ý ta, nhưng mà liều mạng không đếm xỉa ta, rốt cuộc ngươi chính là sợ ta vứt bỏ ngươi”.

Nam nhân chẳng ừ hử gì, chỉ là bình tĩnh hỏi vặn lại Nham Vân, “Chẳng lẽ ngươi không sợ ta [vứt bỏ] ngươi?”. Ánh mắt của hắn nhìn thẳng Nham Vân đang hơi ngẩn ngơ, hắn cảm giác được Nham Vân ôm chặt hắn, tuy rằng Nham Vân không trả lời, nhưng mà hắn cũng biết đáp án rồi.

“Liễu Phong là đồ đệ ngươi, ngươi ngay cả dấm chua (ghen) của đồ đệ cũng ăn, trước kia như thế nào không cảm thấy được ngươi hẹp hòi như vậy, ngươi…….”. Lời của Nham Vân còn chưa nói xong, đã bị nam nhân đá xuống giường.

Nam nhân rất tức giận……..

Nham Vân vẫn thích vặn vẹo ý tứ của hắn, Nham Vân còn chưa kịp đứng lên, đã bị gối đầu, chăn vùi trên mặt đất, nam nhân đều ném chăn cùng gối đầu cho y.

“Ta không ngủ trên mặt đất”. Nham Vân một bàn tay khoát lên trên giường, không hờn giận nhìn chằm chằm nam nhân nằm ở trên giường, nhìn đến nam nhân y sam rộng mở, y cũng hết giận vài phần.

“Khi nào ngươi trả sách lại cho ta thì khi đó lên giường”. Nam nhân đẩy tay Nham Vân ra, Nham Vân nghĩ muốn xoay người lên giường, ống tay áo nam nhân vung lên, 1 cái võng (lưới) phù chú thật lớn bằng linh lực bao phủ giường lại……..

Nham Vân chỉ có thể đứng ở bên giường giương mắt nhìn, ôm chăn nghĩ muốn leo lên lại không thể lên, trận pháp này của nam nhân ít nhất mấy canh giờ mới có thể phá giải, y đành bỏ chăn xuống đi phòng cách vách.

Trước khi đi Nham Vân thấp giọng nói: “Trước chờ ta xem sách xong, tới lúc đó lại chậm rãi chơi đùa với ngươi”. Khóe miệng y hàm chứa vài tia ý cười bí hiểm………

Nam nhân nghe được.

Cùng lúc cửa đóng lại, nam nhân bình tĩnh, hai má cũng bắt đầu nóng lên…….
Bình Luận (0)
Comment