Nửa canh giờ sau, Tích Duyên theo lời thôn dân biết được yêu nghiệt kia tựa hồ là khôi thụ tinh ngàn năm, những thương hoạn này có người của tiêu cục, có người lên núi săn thú, cũng có những người là người qua đường.
Những người trốn được phần lớn đều là nhờ tẩu thoát ở hậu diện, còn những người đi phía trước cơ hồ đều đã bị yêu nghiệt bách hại.
Tích Duyên sau khi nghe Hoàn Trần thuật, nhìn về phía tiêu đầu của tiêu cục, bình tĩnh dò hỏi: “Các ngươi tiêu cục lần này áp giải là đồ vật gì, có thể cho ta biết?”
“Kỳ thật chỉ là một ít lương thực, bởi vì lương thực ở Lâm thành đang ở trong tình trạng khẩn cấp, đem lương thực từ Phong Danh thành điều phối đi, là đưa đi cấp cho đệ tử của Tích Vân quan ……”
Nghe được ba chữ “Tích Vân quan”, Xích Luyện cùng Tích Duyên đồng loạt chấn động một chút, nhưng hai người rất nhanh liền khôi phục lại bình thường. Đáy mắt Tích Duyên lộ ra vài phần lo lắng, còn trong mắt Xích Luyện lại thêm vài phần vui mừng.
Nam nhân biết đệ tử Tích Vân quan khẳng định là đang ở Lâm thành thu yêu, nếu lương thảo không có, vấn đề thật không hảo, cho dù không bị yêu nghiệt ăn, cũng sẽ bị đói chết.
Bất thình lình nhiều chuyện xảy ra như thế này làm cho nam nhân có chút trở tay không kịp, yêu quái khẳng định phải đối phó, nhưng dựa theo tình huống của nhóm thôn dân, kia yêu quái phải rất lợi hại, hơn nữa y linh khí đã giảm phân nửa, cơ hồ chỉ có thể thi triển những chiêu pháp đơn giản, chỉ sợ không ứng phó nổi khôi thụ tinh. Trong khoảng thời gian ngắn linh khí cũng vô pháp khôi phục, hơn nữa nhìn đến các nhóm thôn dân đều kí thác hi vọng trên người bản thân mình, y cũng rất khó để từ chối a ……
” Tích đại ca, đừng lo lắng, bàn bạc lại chắc chắn sẽ có biện pháp.” Xích Luyện trì giọng an ủi nam nhân, bàn tay lạnh lẽo của hắn khẽ xoa lên lưng y. Hắn chậm rãi xoa qua xoa lại lưng nam nhân mà cố trấn an tâm tình của y.
Nam nhân không thấy có gì không ổn, ngược lại cảm thấy được loại an ủi này của Xích Luyện lại chính là một loại cổ vũ, y thực cảm động, thâm tâm y có thể cảm nhận được Xích Luyện đối y là rất quan tâm.
Thẳng đến khi bàn tay của Xích Luyện xoa đến hông nam nhân, nam nhân thân thể run nhè nhẹ, liền ngẩng đầu nhìn Xích Luyện, trong mắt nam nhân tâm tình có vẻ có chút phức tạp……
Xích Luyện nhìn lại nam nhân, thấy nam nhân lộ ra loại vẻ mặt này, liền tiến đến sát nam nhân hơn một chút: “Tích đại ca, làm sao vậy?” Hắn phóng nhu chậm lại thanh âm, miệng thở ra nhiệt khí nhiễm đỏ bên tai y.
“Xích huynh đệ, ta…… ta không là……” Tích Duyên thấp giọng nói, liền cố gắng khống chế nhịp tim đang đập vô cùng không ổn định của mình, xảo diệu tránh khỏi bàn tay đang đặt trên người mình.
Nhìn đến bộ dáng đỏ mặt vì xấu hổ của nam nhân, Xích Luyện đáy lòng khẽ bật cười. Hắn vẫn là không nghĩ tới Tích Duyên lại ngây ngô như thế, một đại nam nhân mẫn cảm lại mang theo một chút thẹn thùng, biểu tình cùng phản ứng của Tích Duyên làm cho Xích Luyện cảm thấy vô cùng mới mẻ.
Vì tránh cho xấu hổ, Tích Duyên nhanh chóng tiến lên kiểm tra tình trạng bên ngoài của thương hoạn, rồi liền nghĩ nghĩ đối sách.
Nửa ngày sau.
Y mở miệng hỏi lão quản gia: “Trong Phong Danh thành trừ bỏ ta, thành ngoại còn có ai có thể hàng yêu phục ma?”
Lão quản gia lắc đầu: ” Này trong thành trừ bỏ cô gia, thành ngoại phần lớn đều là đại hộ nhân gian buôn bán, không có cao nhân nào tu luyện cả.”
” Trong thành không có chùa?” Nếu là có cao tăng chủ tháp giúp một tay vậy rất tốt.
” Cô gia, thực không có!” Lão quản gia vẫn là tiếc nuối lắc đầu, rồi lại suy nghĩ cái gì, chợt dùng sức đánh hai tay vào nhau, “Ta đã quá nóng vội rồi, mấy ngày trước đây nghe nói có một vị cao nhân nhập thành, từ nơi nào đến thì không biết, nhưng nghe nói người nọ pháp lực cao cường, mấy ngày trước còn ở còn nam thành thu mấy con diễm quỷ làm loạn, có thể cao nhân đó đang ngụ ở khách *** của nam thành!”