Yêu Ma Đạo

Chương 45

Tích Duyên cảm giác được đầu lưỡi của đối phương không ngừng ở trên lưng y tùy ý hoành hành, liếm đi mồ hôi trên người y, ngạnh khí tựa hỏa nhiệt chậm rãi rút ra khỏi cơ thể y. Huyệt khẩu trong nháy mắt trống rỗng theo bản năng thắt chặt lại, nam nhân khẽ rên rỉ thành tiếng, cùng lúc đó, y lại song song cảm nhận được đầu lưỡi của Cửu Hoàng, theo đường cong trên lưng y mà từ từ trượt xuống.

Mồ hôi tinh tế chảy ra thấm đẫm người y bị đầu lưỡi vừa nóng lại vừa ướt át kia liềm lấy. Thân thể nam nhân nhanh chóng bị trấn trụ, đầu lưỡi của hắn không ngừng liếm lộng khiến thân thể y vừa ngứa ngáy lại vừa có chút tê dại, thẳng đến lúc ngạnh khí nóng rực kia lần thứ hai hoạt nhập vào bên trong thân thể y, vật thể vừa tráng kiện lại vừa nóng rực, tựa như hỏa nhiệt thoán nhập vào bên trong cơ thể y, ma xát nội bích mẫn cảm của y.

Mỗi một lần đẩy mạnh, hai chân nam nhân đều run rẩy kịch liệt, một lần lại một lần không ngừng xâm nhập. Y muốn mở miệng nói cho Cửu Hoàng, y không phải tiểu quan, chính là y đã sớm toàn thân vô lực không thể giải thích, không lâu sau đã hôn mê bất tỉnh......

Sáng sớm hôm sau.

Tích Duyên mơ mơ màng màng vừa mở to hai mắt đã nhìn thấy Cửu Hoàng xiêm y không chỉnh tề ngồi ở bên giường, mà chính y thì lại trần như nhộng nằm ở trên giường, ngay cả băng vải trên người cũng không biết từ khi nào đã được giải khai, khắp người lộ ra những vết thương bị thụ đằng triền nhiễu, trên làn da màu mật ong ẩn ẩn hiện hiện những lặc ngân mờ mờ. Y cả người đau nhức, chỉ như thế cũng quá đủ để biết đêm qua có bao nhiêu kịch liệt.

“Ngươi tỉnh.” Cửu Hoàng thản nhiên mở miệng, song mâu biếng nhác của hắn nhìn về phía Tích Duyên khiến Tích Duyên không tự chủ được bản thân hơi nhích về phía sau. Y chỉ mới vừa động vô cùng nhẹ nhàng, nhiệt dịch chôn sâu bên trong cơ thể y liền đã theo đùi mà chảy xuống.

“Ân......” Tích Duyên gật đầu, không biết nên phản ứng như thế nào với loại tình huống hỗn loạn trước mắt này, nhìn đến xiêm y rộng mở của Cửu Hoàng cùng với dục vọng ở hạ thân hắn, Tích Duyên lập tức nghiêng đầu một chút cũng không dám nhìn tới.

Cửu Hoàng vươn ngón tay nâng lên cằm nam nhân: “Ngươi là người đầu tiên có thể sống đến bây giờ, thể chất đặc biệt của ngươi, thực khiến kẻ khác bất ngờ.” Song mâu thiển lam sắc của Cửu Hoàng rung động tựa mặt nước trong suốt.

Tích Duyên bình tĩnh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tinh xảo trước mắt mình, nhìn đến đồng tử thiển lam sắc của nam nhân dần dần chuyển thành màu đen, y liền nhíu mày......

Là yêu quái?

Hay là thần thú?

Y không biết, linh khí của y mặc dù đã khôi phục được phần nào, nhưng vẫn vô pháp nhận biết được......

Sau khi trải qua chuyện tối hôm qua, Tích Duyên thật không biết lúc này phải nói cái gì. Y muốn gạt ra bàn tay của Cửu Hoàng, thế nhưng toàn thân vô lực, cũng không thể khóc nháo, y mà khóc nháo thì sẽ không còn mặt mũi nào, bởi vì đó là trò của nữ nhân. Y vừa nghĩ muốn nhắc nhở Cửu Hoàng tối hôm qua là hắn đi nhầm phòng, thế nhưng giờ phút này, nam nhân cái gì cũng không thể nói ra được đến miệng.

Cửu Hoàng chậm rãi ngồi dậy, lệnh người mang tới nước ấm. Vào thời điểm tiểu nhị bước vào, hắn dùng chăn che lại khuôn mặt của Tích Duyên, Tích Duyên nguyên bản đang vô cùng khẩn trương bất an lại không nghĩ tới Cửu Hoàng cư nhiên thay y che dấu......

“Khách quan nước ấm đã chuẩn bị tốt, ngài chậm rãi tẩy, có phân phó tái kêu tiểu nhân.” Sau khi tiểu nhị li khai, Cửu Hoàng liền bước đến bên giường, thân thủ kéo lấy đống chăn đang bao trùm cơ thể Tích Duyên.
Bình Luận (0)
Comment