Trong ổ chăn ấm áp, Doãn Hàn Thác ôm lấy Khuynh Vũ, đầu gối trên hõm vai Khuynh Vũ.
“Khuynh Vũ, em yêu anh sao?”
“Anh chán chưa a.”
“Em trả lời anh.” Doãn Hàn Thác ghìm bụng dưới Khuynh Vũ.
“Thiên nhược hữu tình thiên diệc lão*, yêu anh yêu đến quên không được. Đã được chưa.” Khuynh Vũ tức giận trả lời. (*trời nếu có tình trời cũng lão)
“Khuynh Vũ, anh yêu em, chúng ta kết hôn đi.”
“A? Kết hôn? Đi Mỹ? Hà Lan?” Khuynh Vũ ngược lại rất kinh ngạc, này hàng lại trúng gió a.
“Em muốn đi đâu liền đi đó.” Doãn Hàn Thác nói, theo đầu giường lấy ra một cái hộp hình vuông, không nên hiểu lầm, không phải cái loại ‘hộp nho nhỏ’ kia.
Khuynh Vũ đột nhiên cảm thấy trên cổ một hồi mát, lấy tay vừa sờ, một chiếc nhẫn dùng vòng trang sức treo trên cổ mình, quay đầu lại nhìn Doãn Hàn Thác, Doãn Hàn Thác xuất ra một cái vòng khác, giao cho Khuynh Vũ.
“Khuynh Vũ, giúp anh mang lên a.”
Khuynh Vũ mỉm cười để sát vào, hơn nửa ngày mới đem vòng cổ đeo đi lên, lập tức lại bị Doãn Hàn Thác ôm lấy.
“Em là người bị liệt, theo em kết hôn anh phải một mực chiếu cố em, em lại cái gì cũng không biết, hơn nữa chúng ta không có con……”
“Anh biết rõ. Anh cũng không biết anh vừa mắt em điểm nào nhất.”
“Anh…… Anh còn không phải tính tình không tốt, lại bá đạo, người lại nhị thiếu, em cũng không biết em xem trọng anh điểm nào nhất.” Khuynh Vũ quẹt miệng phát tiểu tính tình.
“Cho nên, chúng ta kết hôn a.”
“Vâng!” Khuynh Vũ cười ngọt ngào vươn tay ôm ngược Doãn Hàn Thác.
Hai cái về sau bị Khuynh Vũ gọi là vòng nhẫn kia, giữa cái ôm của hai người chậm rãi ấm lên ……..
— chính văn hoàn —