Yêu Muộn

Chương 27

Dịch: Thanh Dạ

Tống Hồng im lặng ngồi ăn sáng, nỗi buồn bực vô tình lộ ra của Mạnh Phi Phàm đã để cho cô ta nắm bắt được.

Cô ta tính toán sắp đặt tỉ mỉ tất cả mọi chuyện, tốn biết bao công sức để đến gần Mạnh Phi Phàm, nhưng người tính không bằng trời tính mà.

Diệp Giai Ngưng rơi xuống nước không những không chết đuối, mà trong họa còn được phúc, mắc bệnh phải ở lại nhà họ Mạnh, có được sự quan tâm vô cùng lớn của Mạnh Phi Phàm. Cô ta vô cùng căm hận. Diệp Giai Ngưng, tao không để mày được như ý đâu!

Trong lúc cô ta đang căm phẫn nghĩ như thế, cô ta vừa múc một muỗng cháo bỏ vào miệng thì đột nhiên bị mắc nghẹn, ho một trận tơi bời.

“Em sao vậy Rose? Có bị bỏng không? Ăn từ từ thôi.” Mạnh Phi Phàm nghe được tiếng ho khan thì lấy lại tinh thần, rút một tờ khăn giấy đưa cho cô ta.

“Em không sao, không sao cả.” Tống Hồng nhận lấy tờ khăn giấy mà anh đưa qua, nhã nhặn che miệng lại, ho nhẹ vài tiếng, cuối cùng cũng bình thường trở lại.

“Tôi thành thật xin lỗi đã để em chịu cực khổ rồi. Tí nữa bác sĩ Phó sẽ đến tái khám cho em, nếu em có chỗ nào không khỏe thì cứ nói cho ông ấy biết. Mấy ngày kế, để tránh xảy ra chuyện bất trắc nào khác, tôi hy vọng em hãy tạm thời ở lại chỗ này để theo dõi nha.”

“Cám ơn anh Mạnh đã quan tâm em như vậy.” Cô ta nở nụ cười thật thỏa đáng, tỏ ý cảm ơn.

Mạnh Phi Phàm dặn dò cô ta hãy nghỉ ngơi nhiều vào, rồi rời khỏi phòng ăn đi lên lầu ba để thăm Diệp Giai Ngưng.

Dì Hứa từ trong phòng đi ra ngoài, nhỏ tiếng nói với anh: “Cô ấy vừa ăn một ít cháo, uống thuốc xong cũng ngủ rồi.”

Mạnh Phi Phàm mở cửa thật nhẹ nhàng, bước vào trong phòng, đứng ở bên giường, cúi đầu nhìn cô chìm vào trong giấc ngủ.

Gương mặt của cô vẫn đỏ ửng, men theo hô hấp, hàng lông mi dài cũng run động theo. Dáng vẻ trong lúc ngủ của cô trông thật đáng yêu. Khóe môi của anh cũng vô thức nhếch lên cười khẽ. Đến khi anh nhận ra được điều đó thì sắc mặt của anh thay đổi, vội vã rời khỏi phòng của cô.

Diệp Giai Ngưng ngủ suốt một ngày. Ở trong giấc mơ, cô cảm giác được có một đôi mắt dịu dàng và ấm áp đang dõi theo cô rất lâu rất lâu. Nhưng đến khi cô tỉnh lại, trong căn phòng rộng lớn chỉ có một mình cô.

Ngủ một giấc ngon lành, tinh thần cũng sảng khoái hơn rất nhiều. Cô đi xuống lầu, bác sĩ Phó đang ngồi ở phòng khách chờ cô.

Sau khi cô lễ phép chào hỏi bác sĩ Phó xong, bác sĩ Phó lại kiểm tra nhiệt độ cơ thể của cô, nhiệt độ đã trở lại bình thường rồi. Ông ấy lại lấy ống nghe ra, nghe một lát rồi nói: “Cô Diệp, cô vẫn còn viêm phổi, cho nên phải tiếp tục dùng thuốc kháng sinh. Ngoài ra, cô phải nhớ nghỉ ngơi thật nhiều. Còn nữa, bầu không khí trên núi Thanh Khê rất trong lành, cô cũng nên ra ngoài đi dạo nhiều hơn.”

“Vâng, tôi hiểu rồi. Cám ơn bác sĩ.” Diệp Giai Ngưng nói lời cám ơn.

Dì Hứa tiễn bác sĩ Phó về, rồi vội vàng chuẩn bị bữa trưa cho Diệp Giai Ngưng và Tống Hồng. Diệp Giai Ngưng ăn xong cơm trưa, chào hỏi Tống Hồng một tiếng rồi quay về phòng mình ngủ tiếp, không cho Tống Hồng có cơ hội bắt chuyện với cô.

Cô biết rõ chuyện mình vô duyên vô cớ bị cô ta kéo xuống nước chắc chắn không phải là chuyện ngẫu nhiên, chỉ là cô không có chứng cớ, không thể làm gì cô ta. Cho nên, tránh được thì cứ tránh.

Sau khi ăn cơm trưa, Tống Hồng nhàn nhã ngồi trong trên xích đu trong vườn hoa, hai chân chạm dưới đất, đẩy xích đu. Khi xích đu đẩy lên cao nhất, cô ta mở to hai mắt ta, ước gì căn biệt thự nhà họ Mạnh ở trước mắt, cả Mạnh Phi Phàm và mọi thứ của nhà họ Mạnh đều nhét hết vào trong mắt của mình.

Tuy lúc đầu mục đích của cô ta chỉ muốn mượn sức để đánh hổ, mượn thế lực to lớn của Mạnh Phi Phàm để đả kích Nam Hạo, trả thù cho em gái.

Nhưng khi cô ta đứng trước căn biệt thự to lớn giống như cung điện ở nước Anh của nhà họ Mạnh, sau khi cô ta hưởng thụ những ánh mắt ghen tỵ hâm mộ của những người phụ nữ khác trong bữa tiệc, tham vọng trong lòng cô ta càng dấy cao hơn.

Bây giờ, cuối cùng cô ta cũng đã được như ý muốn, biết được cảm giác sớm chiều ở chung với “chiến mã quyến rũ giàu có nhất thế kỷ trong giới kinh doanh”. Cô ta không chỉ muốn mượn sức để đả kích Nam Hạo, mà cô ta còn muốn danh hiệu nữ chủ nhân đứng bên cạnh chiến mã trong giới kinh doanh của nhà họ Mạnh. Địa vị này khiến cho không ít phụ nữ trên thế giới này phải hâm mộ!

Song, con đường đi đến địa vị mà hàng ngàn người dòm ngó đó, còn có một cây đinh gai mắt Diệp Giai Ngưng. Điều hiển nhiên, cô ta hiểu rõ dáng vẻ đáng thương nhỏ nhắn kia hình như đã ghi tạc vào trong lòng Mạnh Phi Phàm!

Cô ta nghĩ những điều này trong tâm trạng buồn phiền, rốt cuộc phải làm như thế nào mới có thể tống khứ Diệp Giai Ngưng ra khỏi nhà họ Mạnh?

Trong lúc cô ta đang nghĩ đến điều đó thì Mạnh Phi Phàm gọi điện thoại đến. Trong điện thoại anh nói, hôm nay anh phải tham dự cuộc họp, buổi tối không về ăn cơm kịp, rồi còn dặn cô ta phải giữ gìn sức khỏe.

Cô ta cúp điện thoại, lúc ngồi trên xích đu đưa qua đưa lại vài cái, đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng hay.

Khi dùng cơm tối, Diệp Giai Ngưng đột niên cảm thấy nụ cười của Tống Hồng ngồi đối diện trên bàn dài thật kỳ lạ, ánh mắt cũng quái dị. Trong lòng cô đập “thình thịch” một tiếng, vội vàng ăn cơm, buông bát đũa xuống rồi đi ngay.

Nhưng không ngờ rằng, Tống Hồng lại cất tiếng nói mình ăn no rồi, còn nói Mạnh Phi Phàm phải tăng ca không về nhà nên cô ta cảm thấy buồn chán quá. Cho nên, khi Diệp Giai Ngưng vừa rời khỏi ghế, cô ta đã theo sau cô lên phòng dành cho khách ở lầu hai.

“Ôi trời! Trong phòng bác sĩ Diệp sao lại có một cái rương tài liệu lớn đến vậy chứ? Ủa, những tài liệu này viết về ai vậy nhỉ?” Tống Hồng cúi đầu cầm một quyển ra xem, Diệp Giai Ngưng vội vàng giật nó lại.

“Đây là tài liệu mật của bệnh nhân, cô không phải bác sĩ, không được phép xem lung tung.” Diệp Giai Ngưng nghiêm túc nói cho cô ta biết.

“Còn ra vẻ mình là một bác sĩ. Đâu phải cô nói không cho xem là tôi không xem, cô càng không cho tôi càng muốn xem.”

Tiếng nói còn chưa dứt, cô ta liền giật lấy quyển tài liệu dày cộm trong tay Diệp Giai Ngưng. Hừ! Hôm nay tao cố ý kiếm chuyện đó.

Diệp Giai Ngưng sốt ruột, nếu bệnh tình của Mạnh Phi Phàm bị đồn ra ngoài từ trong tay cô, chắc cô chết như thế nào cũng không hay biết quá. Cô vừa nghĩ đến những lời đồn về mánh khóe độc ác chèn áp đối thủ cạnh tranh trên thương trường của Mạnh Phi Phàm, thì có một sợ sợ hãi dấy lên từ trong đáy lòng.

Cô lập tức đưa tay ra cướp lại quyển bệnh án từ trong tay Tống Hồng. Nhưng Tống Hồng làm gì dễ dàng đưa nó cho cô.

Hai người đuổi nhau chạy vòng vòng quanh ghế sofa. Một kẻ thì cầm quyển tài liệu diễu võ dương oai, còn một người thì sốt ruột đuổi theo phía sau.

Tống Hồng giống như một con cáo gian xảo, nhận thấy Diệp Giai Ngưng rất coi trọng đến quyển tài liệu này, xem ra trong này phải có điều bí mật gì đó. Cô ta dòm ngón thấy Diệp Giai Ngưng sắp đuổi đến, lập tức thay đổi hướng chạy, chạy vòng quanh ghế sofa, rồi lao ra khỏi phòng, chạy về hướng vườn hoa.

Diệp Giai Ngưng cực kỳ tức giận, sắp sửa bắt kịp cô ta rồi, lại không ngờ cô ta là kẻ xảo trá như vậy, dám cầm quyển tài liệu đó chạy ra ngoài. Trời ạ! Nếu để Mạnh Phi Phàm nhìn thấy, thì biết phải làm sao đây? Cô vừa bực bội vừa sốt ruột, tông cửa phòng, chạy về phía vườn hoa.

Tống Hồng chạy một mạch đến vườn hoa, quay đầu thấy Diệp Giai Ngưng không đuổi theo, trong lòng vô cùng tò mò mở quyển tài liệu trong tay ra xem. Cô ta biết cái tên tiếng Anh ghi trên tài liệu, Louis chính là tên của Mạnh Phi Phàm. Đây chắc hẳn là những bí mật mà lời đồn đã nhắc đến.

Cô ta lật xem trang sau xem, toàn bộ đều viết bằng tiếng Anh, chi chít như những con sâu đang ngọ nguậy. Cô ta chỉ nhìn một cái, liền cảm thấy hoảng hốt nhụt chí, đầu óc choáng váng.

Tiếng Anh của cô ta đã trả lại cho thầy cô từ lâu rồi, được chưa nào? Sau khi tốt nghiệp cấp ba thì bắt đầu bước chân vào xã hội kiếm sống, học được cách đọc được suy nghĩ của người khác, nhưng anh văn thì cô ta đọc không hiểu.

Diệp Giai Ngưng chạy nhanh về phía cô ta, giật lấy quyển tài liệu trong tay cô ta, hai tay ôm chặt ở trong lòng, thở hồng hộc trừng mắt nhìn cô ta, giọng điệu không hề nể nang nhắc nhở cô ta.

“Tôi niệm tình cô Tống đây là khách của anh Mạnh, cho nên tôi mới khách sáo nhắc nhở cô một câu: sau này không có sự cho phép của tôi, cô không được tùy tiện bước vào phòng của tôi.”

Tống Hồng lại tỏ vẻ “tao mới là chủ nhân của nhà này”, rồi “hừ” một tiếng với cô. “Cô lấy tư cách gì để nói những lời đó với tôi. “Ai là kẻ bị đuổi đi còn chưa biết đâu nha.”

“Cô Tống đây nói hay thật. Nghe cô nói như vậy, nếu như anh Mạnh không đuổi tôi đi, vậy thì anh Mạnh không đúng rồi, phải không?”

“Tôi chẳng nói gì cả.” Tống Hồng vội sửa lời. Trong nhà họ Mạnh nhiều người, lỡ những lời này đến tai Mạnh Phi Phàm, vậy chẳng phải tự lấy đá đập vào chân mình rồi ư.

“Làm phiền cô sau này đừng có xen vào chuyện của người khác, Nếu cô còn chen vào chuyện của tôi, đừng trách tại sao tôi chen chân vào chuyện của cô.”

“Diệp Giai Ngưng, mày, mày không biết xấu hổ.”

“Hình như người không biết xấu hổ phải là cô chứ, cô Tống. Cô đừng cho rằng ai cũng giống như cô, muốn trèo cao gả vào nhà giàu có. Trong mắt của tôi, giàu có lắm tiền chỉ là gió thoảng mây bay thôi.”

Dáng vẻ xinh đẹp lạnh lùng của Diệp Giai Ngưng làm cho Tống Hồng tức đến cả người run rẩy.

“Sức khỏe của cô không tốt, không nên tức giận. Mắc công bác sĩ Phó phải kê nhiều thuốc cho cô hơn. Nói không chừng, tối hôm nay sẽ cho cô một mũi thuốc an thần cũng nên.”

Tống Hồng tức đến không biết nó gì.

Diệp Giai Ngưng không muốn nói với cô ta nữa, trong lòng chỉ xì mũi chế giễu cô ta, đúng là một người phụ nữ ngực to óc như trái nho! Mạnh Phi Phàm là một người đàn ông không xài được thì thôi đi, đã vậy anh ta còn có sở thích thật kỳ lạ!

Nhắc đến Tào Tháo là Táo Tháo đến ngay! Trong lúc hai người đang chiến tranh, lúc đang cãi nhau túi bụi, thì tiếng nói của Mạnh Phi Phàm ở cửa vang lên.

“Bác sĩ Diệp, kể từ ngày hôm nay, nơi làm việc của cô sẽ chuyển đến phòng làm việc của tôi.”

Anh vừa đi vào cửa lớn, nhìn thấy Diệp Giai Ngưng đang ôm chặt quyển tài liệu dày cộm trong lòng. Sau đó, anh dừng bước, lúc tập trung nghe, mới hiểu rõ nguyên nhân hai người cãi nhau. Anh không ngờ Diệp Giai Ngưng một khi đã cãi nhau, thì miệng lưỡi lại sắc bén đến vậy.

Đúng là một con nhím toàn thân đều là gai nhọn!

Diệp Giai Ngưng bất chợt nghe thấy tiếng của anh, cảm thấy một cơn gió lạnh ở phía sau ập đến. Không thể mách lẻo được!

Cô vẫn còn đang lúng túng khó xử, đột nhiên nghe thấy anh nói dọn đến phòng làm việc. Cô định từ chối, nhưng đột nhiên nghĩ đến, chỗ anh nói chính là phòng làm việc, nơi cô luôn tìm mọi cách để đi vào mà!

Cô vội quay người lại, nở một nụ cười tươi rói, lộ ra hàm răng nói: “Cám ơn Mạnh đại ca nha.”

Câu gọi Mạnh Phi Phàm là “Mạnh đại ca” làm anh cau mày lại. Nhìn vẻ mặt nịnh nọt trên gương mặt cô, anh ngẩng đầu lên trời, còn nói bằng giọng cường điệu: “Hôm nay, hôm nay trời tiết thật tốt nha!”

Diệp Giai Ngưng liếc mắt, rủa thâm: Thời tiết tốt cái đầu, là chị đây tâm trạng tốt.

Tống Hồng nhìn hai người, anh một câu em một câu, còn mình thì bị bỏ qua một bên, cô ta nói sang chuyện khác. “Anh Mạnh, em, em chỉ tò mò những rương lớn trong phòng cô Diệp rốt cuộc chứ gì vậy.”

Mạnh Phi Phàm thấy mặt cô ta nén giận, bèn chuyển sang đề tài khác bằng giọng hòa hoãn: “Rose, hôm nay bác sĩ Phó đã nói những gì?”

Tống Hồng thấy anh hỏi đến bệnh tình của mình, miệng nhếch lên, nói nũng nịu: “Bác sĩ Phó nói, còn phải theo dõi vài ngày. Một mình em ở đây khhông quen lắm, đã vậy còn bị người ngoài ức hiếp nữa.” Nói xong câu đó, cô ta chớp mắt ra oai với Diệp Giai Ngưng.

Diệp Giai Ngưng không thèm nhìn sự gây hấn của cô ta, ôm lấy quyển tài liệu đi lướt qua người Mạnh Phi Phàm, nói: “Vậy bây giờ tôi bảo người đem tài liệu chuyển qua phòng làm việc của anh.”

Mạnh Phi Phàm “ừm” một tiếng, khoác vài Tống Hồng đi vài bước, đột nhiên quay đầu lại nói: “Ở bên hướng Đông Nam của phòng làm việc có một căn phòng nhỏ, cô dọn vào đó đi, nếu không có chuyện gì thì đừng đến gần cửa sổ.”

Diệp Giai Ngưng nhìn thấy hai người khoác vai thân thiết đi cùng nhau, trong ánh mắt có sự chua sót. Anh đột nhiên quay đầu lại, cô vẫn chưa kịp điều chỉnh lại cảm xúc trên gương mặt, lại nhận ra trong đôi mắt sắc bén của anh lóe lên một nụ cười như có như không.

Cô rầu rĩ cúi đầu, nỗi lo lắng trong lòng bừng bừng dâng lên. Không ngờ anh ta còn nhớ rõ cô có chứng sợ độ cao!
Bình Luận (0)
Comment